Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 38: Anh Bắt Được Thì Chính Là Người Của Anh
Tuế Dục
25/08/2022
Lúc đó cô vẫn đang ngủ, bạn cùng phòng đánh thức cô nói rằng Thịnh Khai Hứa đang ở dưới tầng, bộ dạng dựa vào thân cây như sắp chết.
Đó là vào mùa đông, nhiệt độ toàn dưới không độ.
Cô mặc một chiếc áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ rồi xuồng lầu gặp Thịnh Khai Hứa.
Thịnh Khai Hứa nhìn thấy cô hai mắt liền sáng lên, từ trong lòng lấy ra một túi bánh bao hấp như dâng hiến bảo vật, bảo cô mau ăn đi cho nóng.
Nếu nói cô không cảm động là nói dối, cô có động lòng nên đã đích thân đưa Thịnh Khai Hứa đến bệnh viện.
Hơn nữa còn hứa hẹn với anh ta.
“Nếu anh tiếp tục kiên trì, tôi sẽ đồng ý với anh.”
Trong thời đại Internet phát triển và thông tin nở rộ, tình yêu thoáng qua thực sự rất nhiều cho nên hiếm có sự chân thành.
Tống Mịch không muốn dễ dàng yêu đương là vì điều này.
Không ngờ Thịnh Khai Hứa thật sự kiên trì.
Sự nhiệt tình chỉ tăng lên chứ không giảm đi.
Trước mặt mọi người anh ta nói thích cô và cũng chỉ thích cô.
Người ta nói mùa tốt nghiệp là mùa của chia tay, nhưng cô và Thịnh Khai Hứa lại bắt đầu dần đi vào quỹ đạo của tình yêu.
Ở bên cạnh Thịnh Khai Hứa thật đen đủi.
Cô phải làm thêm giờ đến khuya, vừa đi ra thì phát hiện cửa đã bị bảo vệ khóa chặt không ra ngoài được.
Cô đành phải gọi điện cầu cứu Thịnh Khai Hứa, anh ta không nhiều lời lập tức có mặt.
Anh ta tìm thấy một bức tường tương đối thấp và bảo cô nhảy xuống, anh ta sẽ đỡ được cô.
Cô nhảy xuống rơi vào vòng tay của Thịnh Khai Hứa, anh ta cười nói:
"Anh bắt được thì chính là người của anh."
Hôm đó, cô khẽ ậm ừ.
Hai mắt Thịnh Khai Hứa lập tức vụt sáng, gần như thốt lên: "Thật sao?"
Cô cho anh ta một câu trả lời dứt khoát.
Trên con phố đêm khuya vắng lặng, Thịnh Khai Hứa giống như đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích, anh ta bật cười sung sướng bế cô quay vòng vòng mấy lần.
Nhưng từ khi nào?
Ánh mắt anh ta nhìn cô không còn tia sáng nữa.
Cuối cùng chỉ còn lại những nụ cười lừa gạt dối lòng.
Tống Mịch thật sự không hiểu, nếu anh ta không thích cô thì hoàn toàn có thể nói cho cô biết sự thật, đường đường chính chính đề nghị chia tay? Tại sao phải lừa dối cô?
Cuối cùng tất cả trạng thái về Thịnh Khai Hứa cũng bị xóa xong.
Tống Mịch chút buồn bã cất điện thoại di động đi rồi nằm xuống. Cô lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, thật lâu mới khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô mơ hồ nghĩ đến người đàn ông đứng dưới tán cây.
Đó là vào mùa đông, nhiệt độ toàn dưới không độ.
Cô mặc một chiếc áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ rồi xuồng lầu gặp Thịnh Khai Hứa.
Thịnh Khai Hứa nhìn thấy cô hai mắt liền sáng lên, từ trong lòng lấy ra một túi bánh bao hấp như dâng hiến bảo vật, bảo cô mau ăn đi cho nóng.
Nếu nói cô không cảm động là nói dối, cô có động lòng nên đã đích thân đưa Thịnh Khai Hứa đến bệnh viện.
Hơn nữa còn hứa hẹn với anh ta.
“Nếu anh tiếp tục kiên trì, tôi sẽ đồng ý với anh.”
Trong thời đại Internet phát triển và thông tin nở rộ, tình yêu thoáng qua thực sự rất nhiều cho nên hiếm có sự chân thành.
Tống Mịch không muốn dễ dàng yêu đương là vì điều này.
Không ngờ Thịnh Khai Hứa thật sự kiên trì.
Sự nhiệt tình chỉ tăng lên chứ không giảm đi.
Trước mặt mọi người anh ta nói thích cô và cũng chỉ thích cô.
Người ta nói mùa tốt nghiệp là mùa của chia tay, nhưng cô và Thịnh Khai Hứa lại bắt đầu dần đi vào quỹ đạo của tình yêu.
Ở bên cạnh Thịnh Khai Hứa thật đen đủi.
Cô phải làm thêm giờ đến khuya, vừa đi ra thì phát hiện cửa đã bị bảo vệ khóa chặt không ra ngoài được.
Cô đành phải gọi điện cầu cứu Thịnh Khai Hứa, anh ta không nhiều lời lập tức có mặt.
Anh ta tìm thấy một bức tường tương đối thấp và bảo cô nhảy xuống, anh ta sẽ đỡ được cô.
Cô nhảy xuống rơi vào vòng tay của Thịnh Khai Hứa, anh ta cười nói:
"Anh bắt được thì chính là người của anh."
Hôm đó, cô khẽ ậm ừ.
Hai mắt Thịnh Khai Hứa lập tức vụt sáng, gần như thốt lên: "Thật sao?"
Cô cho anh ta một câu trả lời dứt khoát.
Trên con phố đêm khuya vắng lặng, Thịnh Khai Hứa giống như đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích, anh ta bật cười sung sướng bế cô quay vòng vòng mấy lần.
Nhưng từ khi nào?
Ánh mắt anh ta nhìn cô không còn tia sáng nữa.
Cuối cùng chỉ còn lại những nụ cười lừa gạt dối lòng.
Tống Mịch thật sự không hiểu, nếu anh ta không thích cô thì hoàn toàn có thể nói cho cô biết sự thật, đường đường chính chính đề nghị chia tay? Tại sao phải lừa dối cô?
Cuối cùng tất cả trạng thái về Thịnh Khai Hứa cũng bị xóa xong.
Tống Mịch chút buồn bã cất điện thoại di động đi rồi nằm xuống. Cô lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, thật lâu mới khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô mơ hồ nghĩ đến người đàn ông đứng dưới tán cây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.