Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 37: Chuyện Cũ
Tuế Dục
25/08/2022
Nhìn mấy dòng chữ đen kịt đó, Tống Mịch tức giận nắm chặt tay, chỉ muốn lao tới trước mặt đôi nam nữ bỉ ổi kia đánh một trận cho hả giận.
Sợ tức giận đến mức cả đêm không ngủ được nên Tống Mịch nhanh chóng tắt ứng dụng đi không xem nữa.
Sau đó cô nhấp vào vòng bạn bè trên Wechat, bắt đầu xóa tất cả trạng thái về Thịnh Khai Hứa, bao gồm ảnh chụp hai người họ, một số búp bê thủ công anh ta tặng cô và vài bản ghi các cuộc tán gẫu ngọt ngào.
Bây giờ nhìn lại những thứ này cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Lúc xóa trạng thái, Tống Mịch không khỏi nhớ lại thời điểm bắt đầu với Thịnh Khai Hứa.
Hai người đã ở bên nhau được một năm.
Thịnh Khai Hứa theo đuổi cô tận hai năm trời.
Anh ta kém cô một tuổi, học khoa máy tính. Ở trường, anh ta dựa vào vẻ mặt đẹp trai vô hại nên nhanh chóng nổi tiếng với giới nữ sinh, được đánh giá là có nhiều người theo đuổi. Người theo đuổi anh ta có thể xếp hàng dài từ cổng nam đến cổng bắc của trường học.
Có một lần, Tống Mịch và các bạn cùng phòng đi ngang qua sân bóng rổ, Thịnh Khai Hứa nhận thấy tất cả các cô gái đều đang nhìn mình nhưng chỉ có Tống Mịch là cúi đầu xem điện thoại, không thèm liếc mắt.
Trong đám người đó cô là xinh đẹp và bắt mắt nhất.
Rất nhiều cô gái đưa nước uống cho anh ta, anh ta cầm đại một chai rồi chỉ vào Tống Mịch hỏi: "Em gái đó là ai?"
Người bên cạnh nói với Thịnh Khai Hứa:
"Đó chính là hoa khôi học đường, nữ thần thanh thuần của chúng ta. Cái gì mà em gái, chị ấy học năm tư khoa tiếng Trung."
Thịnh Khai Hứa vỗ nhẹ quả bóng rổ trên tay, nở một nụ cười tỏa nắng đi về phía Tống Mịch.
"Chào chị, làm quen chút được không?"
Tống Mịch không để tâm tới Thịnh Khai Hứa đến gần mà chỉ liếc anh ta một cái rồi quay người rời đi.
Từ nhỏ cô đã được rất nhiều người theo đuổi, cô sẽ không vì cách tiếp cận ngả ngớn này mà rung động.
Cứ tưởng rằng duyên phận với Thịnh Khai Hứa sẽ kết thúc ở đó.
Nhưng không ngờ Thịnh Khai Hứa lại bắt đầu theo đuổi cô điên cuồng, trừ ngày nghỉ thì sáng nào cũng kiên trì đưa bữa sáng cho cô.
Hơn nữa sau khi thêm WeChat của cô lại càng đủ các loại hỏi han ân cần. Nào là chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, em ăn cơm chưa, đã ngủ chưa, trời lạnh nhớ mặc thêm áo ấm, chú ý giữ ấm trong kỳ kinh nguyệt, những lời âu yếm không hề gián đoạn.
Có lần anh ta sốt cao 38 độ, sắc mặt tái mét còn mang đến cho cô món bánh bao hấp mà cô thích nhất.
Sợ tức giận đến mức cả đêm không ngủ được nên Tống Mịch nhanh chóng tắt ứng dụng đi không xem nữa.
Sau đó cô nhấp vào vòng bạn bè trên Wechat, bắt đầu xóa tất cả trạng thái về Thịnh Khai Hứa, bao gồm ảnh chụp hai người họ, một số búp bê thủ công anh ta tặng cô và vài bản ghi các cuộc tán gẫu ngọt ngào.
Bây giờ nhìn lại những thứ này cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Lúc xóa trạng thái, Tống Mịch không khỏi nhớ lại thời điểm bắt đầu với Thịnh Khai Hứa.
Hai người đã ở bên nhau được một năm.
Thịnh Khai Hứa theo đuổi cô tận hai năm trời.
Anh ta kém cô một tuổi, học khoa máy tính. Ở trường, anh ta dựa vào vẻ mặt đẹp trai vô hại nên nhanh chóng nổi tiếng với giới nữ sinh, được đánh giá là có nhiều người theo đuổi. Người theo đuổi anh ta có thể xếp hàng dài từ cổng nam đến cổng bắc của trường học.
Có một lần, Tống Mịch và các bạn cùng phòng đi ngang qua sân bóng rổ, Thịnh Khai Hứa nhận thấy tất cả các cô gái đều đang nhìn mình nhưng chỉ có Tống Mịch là cúi đầu xem điện thoại, không thèm liếc mắt.
Trong đám người đó cô là xinh đẹp và bắt mắt nhất.
Rất nhiều cô gái đưa nước uống cho anh ta, anh ta cầm đại một chai rồi chỉ vào Tống Mịch hỏi: "Em gái đó là ai?"
Người bên cạnh nói với Thịnh Khai Hứa:
"Đó chính là hoa khôi học đường, nữ thần thanh thuần của chúng ta. Cái gì mà em gái, chị ấy học năm tư khoa tiếng Trung."
Thịnh Khai Hứa vỗ nhẹ quả bóng rổ trên tay, nở một nụ cười tỏa nắng đi về phía Tống Mịch.
"Chào chị, làm quen chút được không?"
Tống Mịch không để tâm tới Thịnh Khai Hứa đến gần mà chỉ liếc anh ta một cái rồi quay người rời đi.
Từ nhỏ cô đã được rất nhiều người theo đuổi, cô sẽ không vì cách tiếp cận ngả ngớn này mà rung động.
Cứ tưởng rằng duyên phận với Thịnh Khai Hứa sẽ kết thúc ở đó.
Nhưng không ngờ Thịnh Khai Hứa lại bắt đầu theo đuổi cô điên cuồng, trừ ngày nghỉ thì sáng nào cũng kiên trì đưa bữa sáng cho cô.
Hơn nữa sau khi thêm WeChat của cô lại càng đủ các loại hỏi han ân cần. Nào là chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, em ăn cơm chưa, đã ngủ chưa, trời lạnh nhớ mặc thêm áo ấm, chú ý giữ ấm trong kỳ kinh nguyệt, những lời âu yếm không hề gián đoạn.
Có lần anh ta sốt cao 38 độ, sắc mặt tái mét còn mang đến cho cô món bánh bao hấp mà cô thích nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.