Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 41: Có Gì Khác Nhau?
Tuế Dục
27/08/2022
Chạy nhanh xuống tầng sáu, vừa ra khỏi tòa nhà chính thì Tống Mịch đã thấy Thịnh Khai Hứa đứng cạnh khóm cây xanh.
Rõ ràng là đang đợi cô.
Đối với Tống Mịch mà nói, bây giờ Thịnh Khai Hứa chỉ là một người xa lạ, có lẽ ngay cả người xa lạ cũng không bằng. Gặp người xa lạ còn có thể mỉm cười gật đầu một cái, nhưng với anh ta thì không.
Cô giả vờ như không nhìn thấy, bình tĩnh chuẩn bị đi qua anh ta.
Vừa mới đến gần, Thịnh Khai Hứa đã vươn tay nắm lấy cổ tay cô: ''Cục cưng, em có thể nghe anh giải thích không?''
Cục cưng?
Sao anh ta vẫn có thể gọi cô như thế.
Mặt anh ta còn dày hơn cả bức tường thành.
Tống Mịch nhịn xuống sự ớn lạnh đang dâng lên trong lòng, không muốn nhiều lời với anh ta, cô rút tay về theo bản năng rồi đi thẳng về phía trước, nhưng Thịnh Khai Hứa lại nắm tay cô một lần nữa.
Điều này khiến cô trở nên mất kiên nhẫn, giọng điệu lạnh lùng nói:
''Buông tay ra.''
Thịnh Khai Hứa: ''Anh muốn nói chuyện với em.''
''Chúng ta không có chuyện gì để nói cả.'' Ngón tay Tống Mịch gắt gao nắm chặt dây đeo túi xách: ''Thịnh Khai Hứa, nếu anh còn muốn giữ thể diện thì đừng đến tìm tôi nữa. Anh không chỉ lừa dối, mà còn đánh giá xấu cho tôi.''
Nói đến đây, Thịnh Khai Hứa vẫn nắm chặt cổ tay cô không buông, vội vàng giải thích: "Anh không đánh giá xấu nào cho em cả!''
Ồ, là do nhân tình đánh giá.
Có gì khác nhau đâu?
Nếu Thịnh Khai Hứa không đồng ý, thì nhân tình sẽ không thể lấy điện thoại anh ta và đánh giá xấu cho cô, đúng không?
Trời mùa thu mát mẻ thoải mái, hai người giằng co nhau, hàng xóm đi ngang qua không thấy gì lạ, bọn họ đều biết Thịnh Khai Hứa là bạn trai của Tống Mịch.
Tống Mịch không muốn gây ồn ào trong khu nhà nên thấp giọng, dùng sức kéo tay anh ta: ''Anh buông ra!''
Dù sao Thịnh Khai Hứa cũng là một người đàn ông cao mét tám, sức lực đương nhiên khỏe hơn Tống Mịch. Nếu anh ta đã không chịu buông tay, thì cô cũng không làm gì được.
''Em chịu nói chuyện với anh thì anh sẽ buông ra, nếu không anh sẽ không buông.''
Hôm nay phải đi xe đạp đến công ty nên cô không có nhiều thời gian, không thể chậm trễ, Tống Mịch đành phải cố nén lửa giận: ''Được, anh muốn nói gì thì nói đi.''
Nhưng thực tế trong lòng cô nghĩ: Để tôi chống mắt lên xem anh nói dối như thế nào.
Lúc này Thịnh Khai Hứa mới buông tay cô ra.
Tống Mịch thu tay lại, xoa cổ tay đỏ bừng.
Cô cúi đầu không nhìn Thịnh Khai Hứa, ngay cả một cái liếc mắt cũng không.
Rõ ràng là đang đợi cô.
Đối với Tống Mịch mà nói, bây giờ Thịnh Khai Hứa chỉ là một người xa lạ, có lẽ ngay cả người xa lạ cũng không bằng. Gặp người xa lạ còn có thể mỉm cười gật đầu một cái, nhưng với anh ta thì không.
Cô giả vờ như không nhìn thấy, bình tĩnh chuẩn bị đi qua anh ta.
Vừa mới đến gần, Thịnh Khai Hứa đã vươn tay nắm lấy cổ tay cô: ''Cục cưng, em có thể nghe anh giải thích không?''
Cục cưng?
Sao anh ta vẫn có thể gọi cô như thế.
Mặt anh ta còn dày hơn cả bức tường thành.
Tống Mịch nhịn xuống sự ớn lạnh đang dâng lên trong lòng, không muốn nhiều lời với anh ta, cô rút tay về theo bản năng rồi đi thẳng về phía trước, nhưng Thịnh Khai Hứa lại nắm tay cô một lần nữa.
Điều này khiến cô trở nên mất kiên nhẫn, giọng điệu lạnh lùng nói:
''Buông tay ra.''
Thịnh Khai Hứa: ''Anh muốn nói chuyện với em.''
''Chúng ta không có chuyện gì để nói cả.'' Ngón tay Tống Mịch gắt gao nắm chặt dây đeo túi xách: ''Thịnh Khai Hứa, nếu anh còn muốn giữ thể diện thì đừng đến tìm tôi nữa. Anh không chỉ lừa dối, mà còn đánh giá xấu cho tôi.''
Nói đến đây, Thịnh Khai Hứa vẫn nắm chặt cổ tay cô không buông, vội vàng giải thích: "Anh không đánh giá xấu nào cho em cả!''
Ồ, là do nhân tình đánh giá.
Có gì khác nhau đâu?
Nếu Thịnh Khai Hứa không đồng ý, thì nhân tình sẽ không thể lấy điện thoại anh ta và đánh giá xấu cho cô, đúng không?
Trời mùa thu mát mẻ thoải mái, hai người giằng co nhau, hàng xóm đi ngang qua không thấy gì lạ, bọn họ đều biết Thịnh Khai Hứa là bạn trai của Tống Mịch.
Tống Mịch không muốn gây ồn ào trong khu nhà nên thấp giọng, dùng sức kéo tay anh ta: ''Anh buông ra!''
Dù sao Thịnh Khai Hứa cũng là một người đàn ông cao mét tám, sức lực đương nhiên khỏe hơn Tống Mịch. Nếu anh ta đã không chịu buông tay, thì cô cũng không làm gì được.
''Em chịu nói chuyện với anh thì anh sẽ buông ra, nếu không anh sẽ không buông.''
Hôm nay phải đi xe đạp đến công ty nên cô không có nhiều thời gian, không thể chậm trễ, Tống Mịch đành phải cố nén lửa giận: ''Được, anh muốn nói gì thì nói đi.''
Nhưng thực tế trong lòng cô nghĩ: Để tôi chống mắt lên xem anh nói dối như thế nào.
Lúc này Thịnh Khai Hứa mới buông tay cô ra.
Tống Mịch thu tay lại, xoa cổ tay đỏ bừng.
Cô cúi đầu không nhìn Thịnh Khai Hứa, ngay cả một cái liếc mắt cũng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.