Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 42: Không Trách Anh Thì Trách Ai
Tuế Dục
27/08/2022
Tay Thịnh Khai Hứa chống eo, rơi vào trầm tư, mãi vẫn không nói gì.
Tống Mịch không kiên nhẫn lấy điện thoại ra xem thời gian.
Tám giờ năm phút.
Còn năm mươi lăm phút nữa đến giờ vào làm, cô sốt ruột nói: ''Có nói hay không? Không nói thì tôi đi đây.''
Thịnh Khai Hứa bày ra bộ mặt vô tội, một lúc lâu sau mới nặn ra được một câu: ''Chuyện tối qua có chút hiểu lầm.''
Tống Mịch: ''?"
Nói dối còn khiến người khác khó chịu hơn là thẳng thắn nhận lỗi.
Cần gì phải mượn cớ che đậy.
Anh ta đã nói như vậy thì Tống Mịch cảm thấy không cần nể nang mặt mũi nữa, cứ thẳng thắn chất vấn anh ta.
''Xin hỏi là hiểu lầm cái gì?''
''Hiểu lầm anh lừa tôi là tăng ca?''
''Hay là hiểu lầm anh không quấn khăn tắm xuất hiện trong nhà người phụ nữ khác?''
Ba câu hỏi trí mạng liên tiếp.
Sắc mặt Thịnh Khai Hứa thay đổi, khóe miệng hết mở lại đóng, mãi mà không nói được chữ nào.
Cơn tức lại ập đến, bộ dạng Tống Mịch hung hăng như muốn đánh người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thịnh Khai Hứa: ''Là một thằng đàn ông, ít nhất thì dám làm dám nhận chứ? Lúc anh lừa dối tôi đồng nghĩa là đã lựa chọn mất đi tôi. Đều là người trưởng thành, thẳng thắn một chút không được sao, đừng khiến tôi phải coi thường anh.''
''...''
Thịnh Khai Hứa cụp mắt xuống, sắc mặt tái nhợt, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt.
Không biết lời nào của cô chọc đến dây thần kinh của anh ta, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên, giọng điệu tỏ vẻ hợp tình hợp lý: ''Anh phạm sai lầm, nhưng cũng không thể đổ lỗi hết cho anh chứ?''
Tống Mịch hoàn toàn sửng sốt: "Không trách anh thì trách ai? Trách tôi à?''
Sao anh ta có thể nói ra điều này.
''Tiểu Mịch, anh là đàn ông, là một người đàn ông bình thường.'' Trong lời nói của Thịnh Khai Hứa có ẩn ý sâu xa.
Tống Mịch nghe không hiểu.
"Vậy thì sao?"
''Vậy nên anh sẽ có những nhu cầu bình thường.'' Thịnh Khai Hứa nhìn cô với vẻ mặt vô tội: ''Anh theo đuổi em hai năm, ở bên nhau một năm, tổng cộng ba năm, em không cho anh đi tới bước kia, một người đàn ông bình thường sao chịu nổi?''
Tống Mịch: ''...''
Tựa như một nhát dao cứa vào mông, đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt.
Lúc ở bên Thịnh Khai Hứa, cô đã nói trước với anh ta rằng mình là một người bảo thủ, không thể chấp nhận tốc độ quá nhanh. Nhưng mà lúc ấy Thịnh Khai Hứa đã đồng ý, nói rất dễ nghe rằng chỉ cần là cô thì nói chuyện yêu đương trong sáng cả đời cũng được.
Quả nhiên, ai rồi cũng thay đổi.
Tống Mịch không kiên nhẫn lấy điện thoại ra xem thời gian.
Tám giờ năm phút.
Còn năm mươi lăm phút nữa đến giờ vào làm, cô sốt ruột nói: ''Có nói hay không? Không nói thì tôi đi đây.''
Thịnh Khai Hứa bày ra bộ mặt vô tội, một lúc lâu sau mới nặn ra được một câu: ''Chuyện tối qua có chút hiểu lầm.''
Tống Mịch: ''?"
Nói dối còn khiến người khác khó chịu hơn là thẳng thắn nhận lỗi.
Cần gì phải mượn cớ che đậy.
Anh ta đã nói như vậy thì Tống Mịch cảm thấy không cần nể nang mặt mũi nữa, cứ thẳng thắn chất vấn anh ta.
''Xin hỏi là hiểu lầm cái gì?''
''Hiểu lầm anh lừa tôi là tăng ca?''
''Hay là hiểu lầm anh không quấn khăn tắm xuất hiện trong nhà người phụ nữ khác?''
Ba câu hỏi trí mạng liên tiếp.
Sắc mặt Thịnh Khai Hứa thay đổi, khóe miệng hết mở lại đóng, mãi mà không nói được chữ nào.
Cơn tức lại ập đến, bộ dạng Tống Mịch hung hăng như muốn đánh người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thịnh Khai Hứa: ''Là một thằng đàn ông, ít nhất thì dám làm dám nhận chứ? Lúc anh lừa dối tôi đồng nghĩa là đã lựa chọn mất đi tôi. Đều là người trưởng thành, thẳng thắn một chút không được sao, đừng khiến tôi phải coi thường anh.''
''...''
Thịnh Khai Hứa cụp mắt xuống, sắc mặt tái nhợt, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt.
Không biết lời nào của cô chọc đến dây thần kinh của anh ta, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên, giọng điệu tỏ vẻ hợp tình hợp lý: ''Anh phạm sai lầm, nhưng cũng không thể đổ lỗi hết cho anh chứ?''
Tống Mịch hoàn toàn sửng sốt: "Không trách anh thì trách ai? Trách tôi à?''
Sao anh ta có thể nói ra điều này.
''Tiểu Mịch, anh là đàn ông, là một người đàn ông bình thường.'' Trong lời nói của Thịnh Khai Hứa có ẩn ý sâu xa.
Tống Mịch nghe không hiểu.
"Vậy thì sao?"
''Vậy nên anh sẽ có những nhu cầu bình thường.'' Thịnh Khai Hứa nhìn cô với vẻ mặt vô tội: ''Anh theo đuổi em hai năm, ở bên nhau một năm, tổng cộng ba năm, em không cho anh đi tới bước kia, một người đàn ông bình thường sao chịu nổi?''
Tống Mịch: ''...''
Tựa như một nhát dao cứa vào mông, đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt.
Lúc ở bên Thịnh Khai Hứa, cô đã nói trước với anh ta rằng mình là một người bảo thủ, không thể chấp nhận tốc độ quá nhanh. Nhưng mà lúc ấy Thịnh Khai Hứa đã đồng ý, nói rất dễ nghe rằng chỉ cần là cô thì nói chuyện yêu đương trong sáng cả đời cũng được.
Quả nhiên, ai rồi cũng thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.