Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 43: Còn Một Chuyện Nữa
Tuế Dục
27/08/2022
Tống Mịch nhìn thẳng vào mắt Thịnh Khai Hứa, trong đó không hề có ý áy náy hay xin lỗi, cô cảm thấy anh ta quả thực hết thuốc chữa, chậm rãi gật đầu cười: ''Đây là lí do khiến anh lừa dối tôi?''
Bởi vì tôi đã không đáp ứng được nhu cầu tình dục của anh?
Thịnh Khai Hứa: ''Không phải tất cả.''
Được thôi.
Để xem còn vì lí do gì nữa.
Tống Mịch: ''Vậy anh nói tiếp đi.''
''Còn một nguyên nhân...'' Thịnh Khai Hứa dừng lại một lúc, mấy giây sau mới nói tiếp: ''Tiểu Mịch, anh và em ở bên nhau không có tương lai đâu, tình hình gia đình em hiện tại, anh thực sự không thể tiếp tục bên em.''
Ai mà nguyện ý ở bên một cô gái có người nhà mắc nợ hàng trăm triệu?
Sau khi kết hôn cùng nhau trả nợ.
Thịnh Khai Hứa không làm được.
Tống Mịch hoàn toàn có thể hiểu được, trong lòng cô cũng rất hoảng loạn, không phải vì khó chịu với Thịnh Khai Hứa mà là vì nghĩ đến món nợ quá lớn, không biết đến bao giờ mới trả hết.
''Thịnh Khai Hứa, anh hoàn toàn có thể nói thẳng với tôi.'' Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, không hề tỏ ra sự buồn bực: ''Con người là sinh vật theo đuổi những điều tốt đẹp, anh chia tay tôi vì hoàn cảnh gia đình, tôi sẽ không dây dưa với anh, nhưng sao anh...''
Còn chưa nói xong, Tống Mịch nhất thời giật mình, trừng mắt nhìn Thịnh Khai Hứa, biểu cảm như không thể tin nổi.
Cô biết tại sao!
''Có phải anh không cam lòng đúng không?''
''?''
Thịnh Khai Hứa im lặng.
Tống Mịch nhìn chằm chằm anh ta: ''Anh không cam lòng vì chưa quan hệ với tôi nên mới chưa chia tay đúng không?''
Sự thật đúng là tàn nhẫn.
Thính Khai Hứa vẫn im lặng.
Không cần anh ta trả lời, Tống Mịch đã có câu trả lời chắc chắn ở trong lòng, cô nhếch môi cười lạnh.
Hóa ra là như vậy.
Thảo nào anh ta kiếm cớ che giấu là vì muốn cô bình tĩnh lại, đợi đến khi quan hệ được với cô, chơi chán rồi anh ta sẽ đá cô.
Suy nghĩ này thực sự quá xấu xa và nham hiểm.
Chuyện đã đến nước này không cần nói gì nữa, Tống Mịch hờ hững thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi qua người Thịnh Khai Hứa, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tống Mịch đi qua đống bê tông trắng xám trong khu nhà cũ. Lúc sắp ra khỏi khu nhà thì đằng sau vang lên tiếng bước chân của Thịnh Khai Hứa.
"Tiểu Mịch."
Phiền chết đi được!
Sao vẫn chưa chấm dứt?
Tống Mịch chạy nhanh hơn nhưng sao có thể chạy nhanh bằng Thịnh Khai Hứa, anh ta chặn trước mặt cô một lần nữa.
''Còn một chuyện nữa.''
Tống Mịch hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Có chuyện quái gì?''
Thịnh Khai Hứa thấy cô thở dài, đưa ra một đồ vật.
Bởi vì tôi đã không đáp ứng được nhu cầu tình dục của anh?
Thịnh Khai Hứa: ''Không phải tất cả.''
Được thôi.
Để xem còn vì lí do gì nữa.
Tống Mịch: ''Vậy anh nói tiếp đi.''
''Còn một nguyên nhân...'' Thịnh Khai Hứa dừng lại một lúc, mấy giây sau mới nói tiếp: ''Tiểu Mịch, anh và em ở bên nhau không có tương lai đâu, tình hình gia đình em hiện tại, anh thực sự không thể tiếp tục bên em.''
Ai mà nguyện ý ở bên một cô gái có người nhà mắc nợ hàng trăm triệu?
Sau khi kết hôn cùng nhau trả nợ.
Thịnh Khai Hứa không làm được.
Tống Mịch hoàn toàn có thể hiểu được, trong lòng cô cũng rất hoảng loạn, không phải vì khó chịu với Thịnh Khai Hứa mà là vì nghĩ đến món nợ quá lớn, không biết đến bao giờ mới trả hết.
''Thịnh Khai Hứa, anh hoàn toàn có thể nói thẳng với tôi.'' Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, không hề tỏ ra sự buồn bực: ''Con người là sinh vật theo đuổi những điều tốt đẹp, anh chia tay tôi vì hoàn cảnh gia đình, tôi sẽ không dây dưa với anh, nhưng sao anh...''
Còn chưa nói xong, Tống Mịch nhất thời giật mình, trừng mắt nhìn Thịnh Khai Hứa, biểu cảm như không thể tin nổi.
Cô biết tại sao!
''Có phải anh không cam lòng đúng không?''
''?''
Thịnh Khai Hứa im lặng.
Tống Mịch nhìn chằm chằm anh ta: ''Anh không cam lòng vì chưa quan hệ với tôi nên mới chưa chia tay đúng không?''
Sự thật đúng là tàn nhẫn.
Thính Khai Hứa vẫn im lặng.
Không cần anh ta trả lời, Tống Mịch đã có câu trả lời chắc chắn ở trong lòng, cô nhếch môi cười lạnh.
Hóa ra là như vậy.
Thảo nào anh ta kiếm cớ che giấu là vì muốn cô bình tĩnh lại, đợi đến khi quan hệ được với cô, chơi chán rồi anh ta sẽ đá cô.
Suy nghĩ này thực sự quá xấu xa và nham hiểm.
Chuyện đã đến nước này không cần nói gì nữa, Tống Mịch hờ hững thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi qua người Thịnh Khai Hứa, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tống Mịch đi qua đống bê tông trắng xám trong khu nhà cũ. Lúc sắp ra khỏi khu nhà thì đằng sau vang lên tiếng bước chân của Thịnh Khai Hứa.
"Tiểu Mịch."
Phiền chết đi được!
Sao vẫn chưa chấm dứt?
Tống Mịch chạy nhanh hơn nhưng sao có thể chạy nhanh bằng Thịnh Khai Hứa, anh ta chặn trước mặt cô một lần nữa.
''Còn một chuyện nữa.''
Tống Mịch hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Có chuyện quái gì?''
Thịnh Khai Hứa thấy cô thở dài, đưa ra một đồ vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.