Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 34: Đưa Ô Cho Cô Ấy
Tuế Dục
23/08/2022
Tống Mịch biết điều cũng không mở miệng nữa.
Cảnh vật xung quanh dần trở nên quen thuộc, chiếc xe về càng gần đến nhà.
Năm phút sau.
Chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ trước cổng một khu tập thể cũ nát.
Hai tháng trước gia đình bị phá sản, khu dân cư cao cấp mà họ sinh sống đã bị thế chấp cho ngân hàng để trả nợ. Gia đình Tống Mịch phải chuyển đến khu tập thể lụp xụp, cơ sở vật chất thì dột nát này.
Giá thuê ở đây rất rẻ, chỉ sáu trăm tệ một tháng cho ba phòng ngủ và một phòng khách.
Trước khi xuống xe, Tống Mịch vẫn chưa từ bỏ ý định nhắc lại vấn đề đã bị từ chối kia: "Anh Hiển, anh thật sự không muốn cân nhắc một chút sao?"
"Cân nhắc cái gì?"
"Tôi giúp anh chặn những người phụ nữ khác." Tống Mịch nói: "Với khuôn mặt này của anh thì rất cần đấy!"
Nghĩ đến việc mười phút trước Tống Mịch còn đang chê bai bộ dạng mình xấu xí như thế nào, Đàm Tây Trạch vờ như không nghe thấy khịt mũi một tiếng:
"Xuống xe."
Tống Mịch: "..."
Thật là vô tình.
Tống Mịch đẩy cửa xe ra rồi quay lại nở i nụ cười ngọt ngào với người đàn ông, giọng nói hơi khàn mềm mại vang lên: "Anh Hiển, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà và trả tiền cho tôi. Anh là sự may mắn duy nhất của tôi ngày hôm nay."
Đàm Tây Trạch nhìn cô.
Tống Mịch cũng không né tránh, nháy mắt với anh: "Tôi về đây, tạm biệt!"
Thực ra cũng không thể nào gặp lại nữa.
Tống Mịch biết rõ rằng nếu giữa hai người có khoảng cách xã hội quá lớn thì sẽ rất khó gặp lại nhau.
Vừa đặt một chân xuống đất thì sau lưng vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông: "Chờ đã."
"Hả?"
Tống Mịch quay đầu lại.
Đàm Tây Trạch không nhìn cô, hàng mi dài rủ xuống, lạnh giọng sắp xếp: "Chu Lãng, đưa ô cho cô ấy."
Chu Lãng: "Vâng, Đàm…"
Anh ta chưa kịp nói xong thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Đàm Tây Trạch cắt ngang: "Chu Lãng."
Chu Lãng kinh hãi ngậm miệng.
Tống Mịch: “?”
Đàn? Đàn cái gì mà đàn, đàn hồi nếp nhăn ở mắt sao?
Chu Lãng lẳng lặng lấy trong ngăn ra một chiếc ô gấp, xoay người đưa cho cô.
Tống Mịch vươn tay nhận lấy: "Cảm ơn."
Chu Lãng trộm liếc mắt nhìn sắc mặt khó đoán của Đàm Tây Trạch, chột dạ đáp: "Không có gì."
Mãi cho đến khi Tống Mịch xuống xe, đóng cửa lại, Chu Lãng mới e dè mở miệng "Thực xin lỗi tổng giám đốc, tôi không biết là anh không muốn tiết lộ thân phận."
Đàm Tây Trạch cũng không trách cứ anh ta, thản nhiên hỏi: "Lịch trình tuần sau như thế nào?"
"Có ba cuộc họp quan trọng, một bữa tiệc đấu giá từ thiện, sau đó còn một buổi thanh tra mười hai công ty con của tập đoàn."
Cảnh vật xung quanh dần trở nên quen thuộc, chiếc xe về càng gần đến nhà.
Năm phút sau.
Chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ trước cổng một khu tập thể cũ nát.
Hai tháng trước gia đình bị phá sản, khu dân cư cao cấp mà họ sinh sống đã bị thế chấp cho ngân hàng để trả nợ. Gia đình Tống Mịch phải chuyển đến khu tập thể lụp xụp, cơ sở vật chất thì dột nát này.
Giá thuê ở đây rất rẻ, chỉ sáu trăm tệ một tháng cho ba phòng ngủ và một phòng khách.
Trước khi xuống xe, Tống Mịch vẫn chưa từ bỏ ý định nhắc lại vấn đề đã bị từ chối kia: "Anh Hiển, anh thật sự không muốn cân nhắc một chút sao?"
"Cân nhắc cái gì?"
"Tôi giúp anh chặn những người phụ nữ khác." Tống Mịch nói: "Với khuôn mặt này của anh thì rất cần đấy!"
Nghĩ đến việc mười phút trước Tống Mịch còn đang chê bai bộ dạng mình xấu xí như thế nào, Đàm Tây Trạch vờ như không nghe thấy khịt mũi một tiếng:
"Xuống xe."
Tống Mịch: "..."
Thật là vô tình.
Tống Mịch đẩy cửa xe ra rồi quay lại nở i nụ cười ngọt ngào với người đàn ông, giọng nói hơi khàn mềm mại vang lên: "Anh Hiển, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà và trả tiền cho tôi. Anh là sự may mắn duy nhất của tôi ngày hôm nay."
Đàm Tây Trạch nhìn cô.
Tống Mịch cũng không né tránh, nháy mắt với anh: "Tôi về đây, tạm biệt!"
Thực ra cũng không thể nào gặp lại nữa.
Tống Mịch biết rõ rằng nếu giữa hai người có khoảng cách xã hội quá lớn thì sẽ rất khó gặp lại nhau.
Vừa đặt một chân xuống đất thì sau lưng vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông: "Chờ đã."
"Hả?"
Tống Mịch quay đầu lại.
Đàm Tây Trạch không nhìn cô, hàng mi dài rủ xuống, lạnh giọng sắp xếp: "Chu Lãng, đưa ô cho cô ấy."
Chu Lãng: "Vâng, Đàm…"
Anh ta chưa kịp nói xong thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Đàm Tây Trạch cắt ngang: "Chu Lãng."
Chu Lãng kinh hãi ngậm miệng.
Tống Mịch: “?”
Đàn? Đàn cái gì mà đàn, đàn hồi nếp nhăn ở mắt sao?
Chu Lãng lẳng lặng lấy trong ngăn ra một chiếc ô gấp, xoay người đưa cho cô.
Tống Mịch vươn tay nhận lấy: "Cảm ơn."
Chu Lãng trộm liếc mắt nhìn sắc mặt khó đoán của Đàm Tây Trạch, chột dạ đáp: "Không có gì."
Mãi cho đến khi Tống Mịch xuống xe, đóng cửa lại, Chu Lãng mới e dè mở miệng "Thực xin lỗi tổng giám đốc, tôi không biết là anh không muốn tiết lộ thân phận."
Đàm Tây Trạch cũng không trách cứ anh ta, thản nhiên hỏi: "Lịch trình tuần sau như thế nào?"
"Có ba cuộc họp quan trọng, một bữa tiệc đấu giá từ thiện, sau đó còn một buổi thanh tra mười hai công ty con của tập đoàn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.