Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 35: Thêm Công Ty Xuất Bản Bạch Nhật Vào
Tuế Dục
23/08/2022
Đàm Tây Trạch thả lỏng cơ thể, lười biếng ngả người, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên đầu gối.
"Mười hai công ty nào?"
"Đó là công thương nghiệp Côn Vũ, công ty xây dựng Thành Hoa, công ty phần mềm Dự Nghi, trang sức Tường Thụy..."
Chu Lãng lần lượt liệt kê tên mười hai công ty con đang chờ thanh tra.
Sau khi yên lặng nghe xong, Đàm Tây Trạch thản nhiên hỏi: "Không có công ty xuất bản Bạch Nhật sao?"
Chu Lãng: "Không có."
"Vậy bây giờ có."
"?"
Nói chung, một công ty xuất bản nhỏ căn bản không cần tổng giám đốc đích thân tới kiểm tra, dù sao doanh thu cũng kém xa các công ty con nói trên.
Chu Lãng khó hiểu.
Đàm Tây Trạch: "Thêm công ty xuất bản Bạch Nhật nữa."
"Vâng thưa ngài, tôi sẽ thông báo cho văn phòng tổng giám đốc để bổ sung."
"Ừm."
-
Tống Mịch về đến nhà là gần mười hai giờ, mọi người đã đi nghỉ ngơi hết, chỉ còn đèn trong phòng em trai Tống Tầm là vẫn sáng.
Sao còn chưa ngủ nhỉ?
Cửa phòng Tống Tầm khép hờ, lộ ra một tia sáng.
Tống Mịch bước đến, xuyên qua khe hở cô nhìn thấy em trai vẫn đang ngồi trước máy tính đeo tai nghe chơi game, bàn phím vang lên lạch cạch và tiếng di chuột kin kít mỗi khi chuyển động.
Thấy vậy, Tống Mịch không khỏi tức giận. Cô đẩy cửa ra, đi tới kéo tai nghe của Tống Tầm xuống, trầm giọng nói: "Sao em còn chưa đi ngủ? Tiền điện rất đắt đấy!"
Đột nhiên bị quấy rầy khiến Tống Tầm rất khó chịu, cậu ta đoạt lại tai nghe, tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô: "Chị bị làm sao vậy?"
"Em cứ ồn ào như thế sẽ ảnh hưởng đến bố mẹ và bà nội bên cạnh nữa." Tống Mịch lý luận với cậu ta: "Em thức khuya chơi đến hai ba giờ đêm, hôm sau sẽ không có tinh thần để đi học."
"Không cần chị lo."
Vẻ mặt Tống Tầm mất kiên nhẫn đeo tai nghe vào, miệng còn lẩm bẩm: "Nói lắm!"
Tống Mịch không thèm nói thêm câu nào, tức tối xoay người ra ngoài tiện thể tắt luôn công tắc đèn.
Đèn trong phòng vụt tắt.
Giọng Tống Tầm từ phía sau vang lên: "Thần kinh à!"
"..."
Tống Mịch không hiểu, em trai năm nay đã mười sáu tuổi sao lại không biết điều như vậy. Gia đình phá sản dường như không liên quan gì đến cậu ta, cậu ta vẫn theo ý mình như trước, muốn làm gì thì làm.
Tống Mịch trở về phòng.
Theo ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên qua ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy một bà lão tóc bạc trắng đang nằm trên giường, đó là bà nội của cô.
Vì không đủ phòng nên cô và bà nội ngủ chung một phòng, cô ngủ dưới đất.
Trước khi cô về, bà nội đã giúp cô trải đệm dưới đất, chăn bông được gấp gọn gàng.
"Mười hai công ty nào?"
"Đó là công thương nghiệp Côn Vũ, công ty xây dựng Thành Hoa, công ty phần mềm Dự Nghi, trang sức Tường Thụy..."
Chu Lãng lần lượt liệt kê tên mười hai công ty con đang chờ thanh tra.
Sau khi yên lặng nghe xong, Đàm Tây Trạch thản nhiên hỏi: "Không có công ty xuất bản Bạch Nhật sao?"
Chu Lãng: "Không có."
"Vậy bây giờ có."
"?"
Nói chung, một công ty xuất bản nhỏ căn bản không cần tổng giám đốc đích thân tới kiểm tra, dù sao doanh thu cũng kém xa các công ty con nói trên.
Chu Lãng khó hiểu.
Đàm Tây Trạch: "Thêm công ty xuất bản Bạch Nhật nữa."
"Vâng thưa ngài, tôi sẽ thông báo cho văn phòng tổng giám đốc để bổ sung."
"Ừm."
-
Tống Mịch về đến nhà là gần mười hai giờ, mọi người đã đi nghỉ ngơi hết, chỉ còn đèn trong phòng em trai Tống Tầm là vẫn sáng.
Sao còn chưa ngủ nhỉ?
Cửa phòng Tống Tầm khép hờ, lộ ra một tia sáng.
Tống Mịch bước đến, xuyên qua khe hở cô nhìn thấy em trai vẫn đang ngồi trước máy tính đeo tai nghe chơi game, bàn phím vang lên lạch cạch và tiếng di chuột kin kít mỗi khi chuyển động.
Thấy vậy, Tống Mịch không khỏi tức giận. Cô đẩy cửa ra, đi tới kéo tai nghe của Tống Tầm xuống, trầm giọng nói: "Sao em còn chưa đi ngủ? Tiền điện rất đắt đấy!"
Đột nhiên bị quấy rầy khiến Tống Tầm rất khó chịu, cậu ta đoạt lại tai nghe, tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô: "Chị bị làm sao vậy?"
"Em cứ ồn ào như thế sẽ ảnh hưởng đến bố mẹ và bà nội bên cạnh nữa." Tống Mịch lý luận với cậu ta: "Em thức khuya chơi đến hai ba giờ đêm, hôm sau sẽ không có tinh thần để đi học."
"Không cần chị lo."
Vẻ mặt Tống Tầm mất kiên nhẫn đeo tai nghe vào, miệng còn lẩm bẩm: "Nói lắm!"
Tống Mịch không thèm nói thêm câu nào, tức tối xoay người ra ngoài tiện thể tắt luôn công tắc đèn.
Đèn trong phòng vụt tắt.
Giọng Tống Tầm từ phía sau vang lên: "Thần kinh à!"
"..."
Tống Mịch không hiểu, em trai năm nay đã mười sáu tuổi sao lại không biết điều như vậy. Gia đình phá sản dường như không liên quan gì đến cậu ta, cậu ta vẫn theo ý mình như trước, muốn làm gì thì làm.
Tống Mịch trở về phòng.
Theo ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên qua ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy một bà lão tóc bạc trắng đang nằm trên giường, đó là bà nội của cô.
Vì không đủ phòng nên cô và bà nội ngủ chung một phòng, cô ngủ dưới đất.
Trước khi cô về, bà nội đã giúp cô trải đệm dưới đất, chăn bông được gấp gọn gàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.