Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 50: Không Hiểu Sao Lại Rất Hồi Hộp
Tuế Dục
29/08/2022
Trong giờ nghỉ trưa, mọi người đều đến nhà ăn nhân viên để ăn trưa, chỉ có Tống Mịch ở lại làm việc, không phải cô không đói mà vì chỉ còn mười tệ để ăn cơm.
Hai tháng nay, cô đợi tan làm rồi về nhà mới ăn cơm.
Bụng kêu ùng ục.
Tống Mịch cố gắng uống nước để đỡ đói nhưng vô dụng. Cô đói đến mức nằm bò ra bàn, vừa nằm được một lúc thì điện thoại rung lên hai tiếng.
Cầm điện thoại lên liền thấy một tin nhắn thông báo giục trả tiền từ ngân hàng.
"..."
Ba cô đã quẹt thẻ tín dụng sau lưng cô, tận mười lăm nghìn.
Còn không nói cho cô biết.
Mãi đến khi có tin nhắn nhắc nhở được gửi đến điện thoại cô mới biết, mà bây giờ cô cũng không còn đủ tiền để trả lại.
Không có tiền để trả.
Tên đàn ông cặn bã.
Kẻ thù không đội trời chung.
Bụng vẫn đang đói.
Tống Mịch: ''...''
Vẫn câu nói ấy, không phải vất vả mà là mệnh khổ.
Lúc cô đang thở dài thì Sở Giai hấp tấp chạy tới, điên cuồng thúc giục cô: ''Nhanh, nhanh lên! Mau đứng dậy!''
Tống Mịch hoang mang, ngồi dậy với vẻ mặt khó hiểu: ''Làm sao vậy, có chuyện gì mà gấp gáp thế?''
''Tổng giám đốc Đàm đến rồi, thật sự đến rồi!''
"..."
"?"
"!"
Tống Mịch rùng mình một cái: ''Thật sự đến rồi? Đâu?''
''Mau ra ngoài đi.''
''Giám đốc Vương bảo mọi người ra cửa công ty nghênh đón!''
''Đi mau!''
Tống Mịch bị Sở Giai nắm lấy cánh tay trực tiếp lôi khỏi chỗ ngồi, sau đó cô buộc phải chạy về phía cửa công ty.
Cô vô cùng đói, sau trận mưa đêm qua thì bị cảm, lúc chạy ra cửa liền cảm thấy không thể khống chế hai chân mình.
Vừa đi tới cửa công ty, Tống Mịch đã cảm thấy choáng váng, thậm chí hơi ù tai.
Đó là một biểu hiện của tình trạng suy dinh dưỡng.
Mọi người đã xếp thành hai hàng ngay ngắn ở hai bên, ở giữa có một tấm thảm dài màu đỏ thẫm trông vô cùng chói mắt.
Có khoa trương quá không?
Cũng đâu phải là minh tinh nổi tiếng... Còn trải cả thảm đỏ.
Tống Mịch nói thầm với Sở Giai: ''Đúng là khoa trương, còn trải thảm đỏ nữa.''
''Cô nói đùa gì thế, là tổng giám đốc Đàm đó, phải phô trương một chút, nghe nói thảm đỏ là đi mượn từ khách sạn đối diện.''
"..."
Bốn phía xung quanh thảo luận rất náo nhiệt.
''Nghe nói tổng giám đốc Đàm vô cùng đẹp trai, cuối cùng hôm nay cũng gặp được, thật phấn khích.''
''Mau tới đi nào, không biết mặt mũi trông như thế nào.''
''Thật là nóng lòng!''
Nghe những người xung quanh bàn tán, Sở Giai hào hứng hẳn lên, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn: "Mịch Mịch, cô có mong chờ không? Tôi cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng nhanh... Không hiểu sao lại rất hồi hộp.''
Hai tháng nay, cô đợi tan làm rồi về nhà mới ăn cơm.
Bụng kêu ùng ục.
Tống Mịch cố gắng uống nước để đỡ đói nhưng vô dụng. Cô đói đến mức nằm bò ra bàn, vừa nằm được một lúc thì điện thoại rung lên hai tiếng.
Cầm điện thoại lên liền thấy một tin nhắn thông báo giục trả tiền từ ngân hàng.
"..."
Ba cô đã quẹt thẻ tín dụng sau lưng cô, tận mười lăm nghìn.
Còn không nói cho cô biết.
Mãi đến khi có tin nhắn nhắc nhở được gửi đến điện thoại cô mới biết, mà bây giờ cô cũng không còn đủ tiền để trả lại.
Không có tiền để trả.
Tên đàn ông cặn bã.
Kẻ thù không đội trời chung.
Bụng vẫn đang đói.
Tống Mịch: ''...''
Vẫn câu nói ấy, không phải vất vả mà là mệnh khổ.
Lúc cô đang thở dài thì Sở Giai hấp tấp chạy tới, điên cuồng thúc giục cô: ''Nhanh, nhanh lên! Mau đứng dậy!''
Tống Mịch hoang mang, ngồi dậy với vẻ mặt khó hiểu: ''Làm sao vậy, có chuyện gì mà gấp gáp thế?''
''Tổng giám đốc Đàm đến rồi, thật sự đến rồi!''
"..."
"?"
"!"
Tống Mịch rùng mình một cái: ''Thật sự đến rồi? Đâu?''
''Mau ra ngoài đi.''
''Giám đốc Vương bảo mọi người ra cửa công ty nghênh đón!''
''Đi mau!''
Tống Mịch bị Sở Giai nắm lấy cánh tay trực tiếp lôi khỏi chỗ ngồi, sau đó cô buộc phải chạy về phía cửa công ty.
Cô vô cùng đói, sau trận mưa đêm qua thì bị cảm, lúc chạy ra cửa liền cảm thấy không thể khống chế hai chân mình.
Vừa đi tới cửa công ty, Tống Mịch đã cảm thấy choáng váng, thậm chí hơi ù tai.
Đó là một biểu hiện của tình trạng suy dinh dưỡng.
Mọi người đã xếp thành hai hàng ngay ngắn ở hai bên, ở giữa có một tấm thảm dài màu đỏ thẫm trông vô cùng chói mắt.
Có khoa trương quá không?
Cũng đâu phải là minh tinh nổi tiếng... Còn trải cả thảm đỏ.
Tống Mịch nói thầm với Sở Giai: ''Đúng là khoa trương, còn trải thảm đỏ nữa.''
''Cô nói đùa gì thế, là tổng giám đốc Đàm đó, phải phô trương một chút, nghe nói thảm đỏ là đi mượn từ khách sạn đối diện.''
"..."
Bốn phía xung quanh thảo luận rất náo nhiệt.
''Nghe nói tổng giám đốc Đàm vô cùng đẹp trai, cuối cùng hôm nay cũng gặp được, thật phấn khích.''
''Mau tới đi nào, không biết mặt mũi trông như thế nào.''
''Thật là nóng lòng!''
Nghe những người xung quanh bàn tán, Sở Giai hào hứng hẳn lên, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn: "Mịch Mịch, cô có mong chờ không? Tôi cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng nhanh... Không hiểu sao lại rất hồi hộp.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.