Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 49: Chưa Thử Thì Sao Biết?
Tuế Dục
29/08/2022
Nhưng mà tâm trạng của cô vẫn rất lạc quan, cười nói: ''Cố gắng kiếm tiền là một ngày nào đó sẽ trả được hết nợ. Tôi cũng sẽ không nhờ người khác trả nợ cho mình, hơn nữa cũng không ai mắt mù mà nhìn trúng một người nợ ngập đầu như tôi đâu...''
Khưu Đan thở dài: ''Được rồi, trở lại việc chính, chuyện riêng để nói sau.''
Tống Mịch ừm một tiếng.
''Tống Mịch, không phải tôi cố ý gây khó dễ với cô.'' Khưu Đan nói: ''Đề tài hôm qua cô nộp cho tôi vẫn không có cái nào đạt cả, nhưng mà lần này không phải là vấn đề của cô, cô làm lại lần nữa đi, vất vả cho cô rồi.”
Đề tài không được thông qua, Tống Mịch thực sự muốn ngất xỉu.
Không phải vất vả mà là mệnh khổ.
''Tôi có thể hỏi vấn đề cụ thể là gì không?'' Cô cần một đáp án chính xác.
Dường như Khưu Đan không tiện nói ra, biểu cảm có chút rối rắm, một lúc sau mới nói với cô: ''Mấy cuốn sách báo hôm qua cô đăng ký đã bị Thường Hiểu Vũ liên hệ ký hẹn với trang web, hiện tại đã đang trong quá trình bàn bạc hợp đồng."
Thường Hiểu Vũ?
Sao lại là cô ta?
Đây không phải lần đầu tiên Thường Hiểu Vũ muốn ngáng đường cô.
Tống Mịch suýt chút nữa mất khống chế, cô cố gắng kìm nén để không chửi bậy. Những phương án chọn đề tài đã được cô chuẩn bị xong từ tối hôm qua, sao có thể như vậy?
Khưu Đan: "Chú ý thời gian làm lại đi, không biết lúc nào tổng giám đốc Đàm sẽ tới thị sát."
Tống Mịch chưa cam lòng hỏi: ''Cô ta đã đăng ký cả bảy quyển sách?''
''Không, thật ra còn một quyển, nhưng tôi không nghĩ cô có thể ký được hợp đồng."
''Là quyển nào, đưa tôi xem.''
Khưu Đan đưa tay ra, quay màn hình máy tính về phía Tống Mịch rồi chỉ vào hàng trên cùng.
" ‘Tử Kính’ của tác giả Thâu Nguyệt là tiểu thuyết ngôn tình phá vỡ kỷ lục duy nhất trong năm nay, vừa mới kết thúc đã được rất nhiều người muốn ký bản quyền làm phim, tất cả các nhà xuất bản đều đang tranh giành."
"Tôi không nghĩ tác giả Thâu Nguyệt sẽ chọn một biên tập viên ít tên tuổi."
"..."
Tống Mịch biết rất rõ cơ hội xa vời đến nhường nào, nhưng trên đời không có gì là không thể, nếu không cố thử thì sẽ chỉ là thất bại, cô cắn môi khẽ nói:
''Nhỡ thành công thì sao?''
Khưu Đan nghe không rõ: "Cái gì cơ?"
Tống Mịch nhìn chằm chằm hai chữ ‘Tử Kính’ trên màn hình, ánh mắt vô cùng kiên định: ''Nếu như tôi thành công thì sao? Chưa thử sao biết được?''
Khưu Đan cảm thấy đây là chuyện không thể xảy ra, nghĩ rằng Tống Mịch đang nói đùa nên chỉ cười hờ hững.
''Tùy cô, nếu cô muốn thì cứ thử đi.''
Khưu Đan thở dài: ''Được rồi, trở lại việc chính, chuyện riêng để nói sau.''
Tống Mịch ừm một tiếng.
''Tống Mịch, không phải tôi cố ý gây khó dễ với cô.'' Khưu Đan nói: ''Đề tài hôm qua cô nộp cho tôi vẫn không có cái nào đạt cả, nhưng mà lần này không phải là vấn đề của cô, cô làm lại lần nữa đi, vất vả cho cô rồi.”
Đề tài không được thông qua, Tống Mịch thực sự muốn ngất xỉu.
Không phải vất vả mà là mệnh khổ.
''Tôi có thể hỏi vấn đề cụ thể là gì không?'' Cô cần một đáp án chính xác.
Dường như Khưu Đan không tiện nói ra, biểu cảm có chút rối rắm, một lúc sau mới nói với cô: ''Mấy cuốn sách báo hôm qua cô đăng ký đã bị Thường Hiểu Vũ liên hệ ký hẹn với trang web, hiện tại đã đang trong quá trình bàn bạc hợp đồng."
Thường Hiểu Vũ?
Sao lại là cô ta?
Đây không phải lần đầu tiên Thường Hiểu Vũ muốn ngáng đường cô.
Tống Mịch suýt chút nữa mất khống chế, cô cố gắng kìm nén để không chửi bậy. Những phương án chọn đề tài đã được cô chuẩn bị xong từ tối hôm qua, sao có thể như vậy?
Khưu Đan: "Chú ý thời gian làm lại đi, không biết lúc nào tổng giám đốc Đàm sẽ tới thị sát."
Tống Mịch chưa cam lòng hỏi: ''Cô ta đã đăng ký cả bảy quyển sách?''
''Không, thật ra còn một quyển, nhưng tôi không nghĩ cô có thể ký được hợp đồng."
''Là quyển nào, đưa tôi xem.''
Khưu Đan đưa tay ra, quay màn hình máy tính về phía Tống Mịch rồi chỉ vào hàng trên cùng.
" ‘Tử Kính’ của tác giả Thâu Nguyệt là tiểu thuyết ngôn tình phá vỡ kỷ lục duy nhất trong năm nay, vừa mới kết thúc đã được rất nhiều người muốn ký bản quyền làm phim, tất cả các nhà xuất bản đều đang tranh giành."
"Tôi không nghĩ tác giả Thâu Nguyệt sẽ chọn một biên tập viên ít tên tuổi."
"..."
Tống Mịch biết rất rõ cơ hội xa vời đến nhường nào, nhưng trên đời không có gì là không thể, nếu không cố thử thì sẽ chỉ là thất bại, cô cắn môi khẽ nói:
''Nhỡ thành công thì sao?''
Khưu Đan nghe không rõ: "Cái gì cơ?"
Tống Mịch nhìn chằm chằm hai chữ ‘Tử Kính’ trên màn hình, ánh mắt vô cùng kiên định: ''Nếu như tôi thành công thì sao? Chưa thử sao biết được?''
Khưu Đan cảm thấy đây là chuyện không thể xảy ra, nghĩ rằng Tống Mịch đang nói đùa nên chỉ cười hờ hững.
''Tùy cô, nếu cô muốn thì cứ thử đi.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.