Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 24: Không Nghe Máy
Tuế Dục
21/08/2022
Tống Mịch vội vàng ngẩng đầu lên.
Cũng được?
Cũng được là có ý gì?
Không đợi cô mở miệng hỏi, Đàm Tây Trạch đã nhìn cô nói: “Giúp đỡ người nghèo.”
Tống Mịch: “?”
Cho đến khi Đàm Tây Trạch nhấc chân xoay người rời đi, Tống Mịch mới đột nhiên phản ứng lại lời anh nói là có ý gì.
Giúp đỡ người nghèo, thỉnh thoảng thì cũng được còn thường xuyên không thể.
Ý chính là như cô đêm nay, cũng là ngẫu nhiên thì có thể, còn thường xuyên không được.
Anh cũng không muốn giao dịch lâu dài với cô.
Tuy rằng đã dự đoán được kết quả như thế này nhưng tim Tống Mịch trong nháy mắt vẫn nhoi nhói, buồn đến hoảng hốt.
Tống Mịch mở to mắt lên, trở lại chỗ xe đạp điện, cả người nhụt chí như khinh khí cầu hết hơi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tống Mịch vừa lấy ra đã thấy, trên màn hình hiện lên hai chữ, Khai Hứa.
Tôi khinh! Còn có mặt mũi gọi điện thoại cho bà đây!
Chắc là vừa mới xong chuyện với bồ nhí nhỉ?
Tống Mịch cảm thấy máu nóng cả người sôi trào, cô tức giận ra sức chọc vào màn hình, sau khi nhấn không nghe máy liền nhanh chóng đưa anh ta vào khu vực bị block.
Không bao lâu sau lại hiện lên yêu cầu gọi điện thoại qua Wechat.
Vẫn là Thịnh Khai Hứa.
Tống Mịch tùy tiện nhấn từ chối, tiếp theo là Wechat, Thịnh Khai Hứa vừa lúc ấy liên tục gửi hai tin nhắn tới.
“Bảo bối, em đang ở đâu vậy?”
“Chúng ta nói chuyện chút được không?”
Bảo bối con mẹ mày à!
Tống Mịch mắng chửi trong lòng, dồn hết sức phun ra mị lực của tiếng Trung Quốc đẹp tuyệt vời nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Sau đó trực tiếp block và xóa Wechat của Thịnh Khai Hứa.
Thông báo có tiền vào tài khoản vẫn còn trên màn hình điện thoại.
Tống Mịch nhấn vào, sau khi tỉ mỉ xem xét thông báo chuyển khoản, nhìn chằm chằm vào con số 5000 một lúc lâu mới cảm thấy tâm trạng có chút tốt lên.
Chuyện tốt là gặp được vị Đàm kia, cho nên hôm nay cũng không hẳn là ngày tồi tệ.
Nghĩ đến đây, Tống Mịch ngẩng đầu lên tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông ấy.
Chiếc xe kia vẫn còn ngừng ở phía trước chiếc Bently, cũng chưa có rời đi, người đàn ông đó không ở trong xe, cũng không đứng ở bên cạnh xe mà đứng ở chỗ phía trước xe một chút.
Anh đứng dưới đèn đường, ánh đèn chiếu ra một bóng dáng nghiêng nghiêng thon dài.
Sao lại còn chưa đi nữa?
Đột nhiên, một giọt nước lạnh lẽo rơi vào chóp mũi cô, Tống Mịch giơ tay lên chùi đi, lòng bàn tay sờ vào một khoảng ướt át.
Cũng được?
Cũng được là có ý gì?
Không đợi cô mở miệng hỏi, Đàm Tây Trạch đã nhìn cô nói: “Giúp đỡ người nghèo.”
Tống Mịch: “?”
Cho đến khi Đàm Tây Trạch nhấc chân xoay người rời đi, Tống Mịch mới đột nhiên phản ứng lại lời anh nói là có ý gì.
Giúp đỡ người nghèo, thỉnh thoảng thì cũng được còn thường xuyên không thể.
Ý chính là như cô đêm nay, cũng là ngẫu nhiên thì có thể, còn thường xuyên không được.
Anh cũng không muốn giao dịch lâu dài với cô.
Tuy rằng đã dự đoán được kết quả như thế này nhưng tim Tống Mịch trong nháy mắt vẫn nhoi nhói, buồn đến hoảng hốt.
Tống Mịch mở to mắt lên, trở lại chỗ xe đạp điện, cả người nhụt chí như khinh khí cầu hết hơi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tống Mịch vừa lấy ra đã thấy, trên màn hình hiện lên hai chữ, Khai Hứa.
Tôi khinh! Còn có mặt mũi gọi điện thoại cho bà đây!
Chắc là vừa mới xong chuyện với bồ nhí nhỉ?
Tống Mịch cảm thấy máu nóng cả người sôi trào, cô tức giận ra sức chọc vào màn hình, sau khi nhấn không nghe máy liền nhanh chóng đưa anh ta vào khu vực bị block.
Không bao lâu sau lại hiện lên yêu cầu gọi điện thoại qua Wechat.
Vẫn là Thịnh Khai Hứa.
Tống Mịch tùy tiện nhấn từ chối, tiếp theo là Wechat, Thịnh Khai Hứa vừa lúc ấy liên tục gửi hai tin nhắn tới.
“Bảo bối, em đang ở đâu vậy?”
“Chúng ta nói chuyện chút được không?”
Bảo bối con mẹ mày à!
Tống Mịch mắng chửi trong lòng, dồn hết sức phun ra mị lực của tiếng Trung Quốc đẹp tuyệt vời nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Sau đó trực tiếp block và xóa Wechat của Thịnh Khai Hứa.
Thông báo có tiền vào tài khoản vẫn còn trên màn hình điện thoại.
Tống Mịch nhấn vào, sau khi tỉ mỉ xem xét thông báo chuyển khoản, nhìn chằm chằm vào con số 5000 một lúc lâu mới cảm thấy tâm trạng có chút tốt lên.
Chuyện tốt là gặp được vị Đàm kia, cho nên hôm nay cũng không hẳn là ngày tồi tệ.
Nghĩ đến đây, Tống Mịch ngẩng đầu lên tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông ấy.
Chiếc xe kia vẫn còn ngừng ở phía trước chiếc Bently, cũng chưa có rời đi, người đàn ông đó không ở trong xe, cũng không đứng ở bên cạnh xe mà đứng ở chỗ phía trước xe một chút.
Anh đứng dưới đèn đường, ánh đèn chiếu ra một bóng dáng nghiêng nghiêng thon dài.
Sao lại còn chưa đi nữa?
Đột nhiên, một giọt nước lạnh lẽo rơi vào chóp mũi cô, Tống Mịch giơ tay lên chùi đi, lòng bàn tay sờ vào một khoảng ướt át.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.