Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 25: Sự Khác Biệt Giữa Người Với Người
Tuế Dục
21/08/2022
Vừa vặn nằm ngay trước mắt, là nước mắt sao?
Không phải, là mưa.
Tống Mịch ngửa đầu, liền nhìn thấy trên bầu trời có vô số những giọt mưa dày đặc rơi xuống, phía dưới đèn đường hình thành một đường nước mưa, bị gió mùa thu lạnh lẽo thổi đến rơi nghiêng nghiêng.
Xem ra dự báo thời tiết hôm nay có mưa, chung quy vẫn là bắt đầu vào mùa hè rồi.
Cô không có áo mưa, chỉ có thể nhanh chóng móc chìa khóa xe đạp điện ra, phi xe về trong thời gian ngắn nhất.
Cắm chìa khóa vào ổ khóa, vặn qua, bật máy nhưng không được.
Cô lại thử cắm chìa khóa bật máy lên lần nữa, vẫn không được.
Mưa càng lúc càng to, từ màn đêm vô tận nên xuống đất, giống như kiếp nạn có tráng cũng không thể tránh được, nhanh chóng thổi quét cả tòa thành thị.
Quần áo trên người Tống Mịch rất nhanh đã ướt đẫm.
Sự lạnh lẽo tác động lên phổi yếu ớt, cô không thể chịu được mà ho khan kịch liệt.
Tay chân cô bắt đầu trở nên luống cuống, không lặp lại động tác cắm chìa khóa vào ổ, vặn chìa khóa bật máy, lại thất bại thêm mấy lần nữa.
Trong lúc hoảng loạn, Tống Mịch ngẩng đầu lên nhìn thấy, phía trước chiếc Bentley có thêm một chiếc xe Rolls-Royce màu đen, cô không khỏi ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời cũng quên cả ho khan.
Có người bung một cây dù lớn màu đen cho người đàn ông ấy, màn mưa dường như trở thành khung cảnh trang trí phụ trợ cho một mình người đàn ông ấy, toàn thân cũng tản ra sự tự phụ cùng với thong dong mà những người khác khó có được.
Hóa thành hình ảnh đối lập với sự hoảng loạn và chật vật của cô giờ phút này.
Hầy…
Thật sự là sự khác biệt giữa người với người.
Đàm Tây Trạch cũng không vội vã lên xe, nghe điện thoại, anh vừa nghe điện thoại, vừa chú ý đến Tống Mịch ở xa xa.
Cô gái nhỏ độc thân đứng trong cơn mưa xối xả, lái chiếc xe đạp điện không có bất kỳ thứ gì che ở phía trên, vô cùng đáng thương đang nhìn anh.
Anh chăm chú nhìn cô, nhất thời không nghe thấy người ở đầu dây bên kia đang nói gì.
“Tổng giám đốc Đàm?”
“…”
“Tổng giám đốc Đàm, anh có đang nghe không?”
Anh lấy lại tinh thần, cùng lúc đó cũng thu hồi ánh mắt: “Đang nghe, anh nói tiếp đi.”
“Tổng giám đốc Đàm, lần này đấu thầu dự án cầu Độ Thành, tôi đã điều tra, nghi là do có nhân viên nội bộ công ty để lộ bí mật về giả cả đã tạo nên, công nhân Khôn người của công ty Hoa Trình đưa ra mức giá cũng chỉ thấp hơn chúng tamột trăm vạn mà thôi.”
Không phải, là mưa.
Tống Mịch ngửa đầu, liền nhìn thấy trên bầu trời có vô số những giọt mưa dày đặc rơi xuống, phía dưới đèn đường hình thành một đường nước mưa, bị gió mùa thu lạnh lẽo thổi đến rơi nghiêng nghiêng.
Xem ra dự báo thời tiết hôm nay có mưa, chung quy vẫn là bắt đầu vào mùa hè rồi.
Cô không có áo mưa, chỉ có thể nhanh chóng móc chìa khóa xe đạp điện ra, phi xe về trong thời gian ngắn nhất.
Cắm chìa khóa vào ổ khóa, vặn qua, bật máy nhưng không được.
Cô lại thử cắm chìa khóa bật máy lên lần nữa, vẫn không được.
Mưa càng lúc càng to, từ màn đêm vô tận nên xuống đất, giống như kiếp nạn có tráng cũng không thể tránh được, nhanh chóng thổi quét cả tòa thành thị.
Quần áo trên người Tống Mịch rất nhanh đã ướt đẫm.
Sự lạnh lẽo tác động lên phổi yếu ớt, cô không thể chịu được mà ho khan kịch liệt.
Tay chân cô bắt đầu trở nên luống cuống, không lặp lại động tác cắm chìa khóa vào ổ, vặn chìa khóa bật máy, lại thất bại thêm mấy lần nữa.
Trong lúc hoảng loạn, Tống Mịch ngẩng đầu lên nhìn thấy, phía trước chiếc Bentley có thêm một chiếc xe Rolls-Royce màu đen, cô không khỏi ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời cũng quên cả ho khan.
Có người bung một cây dù lớn màu đen cho người đàn ông ấy, màn mưa dường như trở thành khung cảnh trang trí phụ trợ cho một mình người đàn ông ấy, toàn thân cũng tản ra sự tự phụ cùng với thong dong mà những người khác khó có được.
Hóa thành hình ảnh đối lập với sự hoảng loạn và chật vật của cô giờ phút này.
Hầy…
Thật sự là sự khác biệt giữa người với người.
Đàm Tây Trạch cũng không vội vã lên xe, nghe điện thoại, anh vừa nghe điện thoại, vừa chú ý đến Tống Mịch ở xa xa.
Cô gái nhỏ độc thân đứng trong cơn mưa xối xả, lái chiếc xe đạp điện không có bất kỳ thứ gì che ở phía trên, vô cùng đáng thương đang nhìn anh.
Anh chăm chú nhìn cô, nhất thời không nghe thấy người ở đầu dây bên kia đang nói gì.
“Tổng giám đốc Đàm?”
“…”
“Tổng giám đốc Đàm, anh có đang nghe không?”
Anh lấy lại tinh thần, cùng lúc đó cũng thu hồi ánh mắt: “Đang nghe, anh nói tiếp đi.”
“Tổng giám đốc Đàm, lần này đấu thầu dự án cầu Độ Thành, tôi đã điều tra, nghi là do có nhân viên nội bộ công ty để lộ bí mật về giả cả đã tạo nên, công nhân Khôn người của công ty Hoa Trình đưa ra mức giá cũng chỉ thấp hơn chúng tamột trăm vạn mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.