Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 48: Không Xứng
Tuế Dục
29/08/2022
Ba tiếng gõ cửa vang lên.
Khưu Đan không ngẩng đầu: "Vào đi."
Tống Mịch đẩy cửa ra rồi thuận tay đóng cửa lại, cô đem cà phê đặt trên bàn, nhẹ nhàng đi tới: "Tổng biên tập, cà phê của chị."
Khưu Đan ừm một tiếng: ''Có cho thêm đường không?''
''Có thêm rồi ạ.''
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Khưu Đan nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn về phía Tống Mịch, chú ý đến chiếc áo sơ mi trắng bị dính bẩn của cô: "Cô làm sao vậy, sao áo lại bẩn như thế?"
Tống Mịch: ''Tôi bị ngã xe trên đường đi làm.''
''Cô đúng là không cẩn thận gì cả...'' Khưu Đan khẽ nói, bỗng nhiên lại nghĩ đến người bạn trai kém một tuổi của Tống Mịch: ''Sao cô không bảo Thịnh Khai Hứa đưa cô đi làm, tôi vừa mới xem hệ thống điểm danh, cô đến muộn đấy.''
''...''
Cô cảm thấy xui xẻo khi nghe đến cái tên Thịnh Khai Hứa.
Thật kinh tởm!
Trong mắt Tống Mịch hiện lên vẻ chán ghét, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài: ''Chia tay rồi.''
Hai mắt Khưu Đan sáng lên: ''Rốt cuộc cô cũng nghĩ thông suốt rồi?''
Nghĩ thông suốt?
Tống Mịch hỏi: ''Ý chị là gì?''
''Tôi luôn cảm thấy Thịnh Khai Hứa không xứng với cô, ngoại trừ vẻ ngoài thì không có chỗ nào đặc biệt, lúc hẹn hò với cô không phải đều tiêu tiền của cô sao? Nhưng từ lúc nhà cô phá sản tôi không thấy anh ta giúp đỡ cô gì cả, nên tôi cảm thấy anh ta không xứng với cô.''
"..."
Về mặt riêng tư, Tống Mịch và Khưu Đan là bạn bè, không phải quá thân thiết nhưng Khưu Đan gần như biết tất cả mọi thứ về cô.
Sau lời nhận xét của Khưu Đan, cô mới giật mình nhìn thấu hết con người Thịnh Khai Hứa.
Hai người ở bên nhau được một năm, Tống Mịch luôn là người chi tiền, từ đi ăn, xem phim, căn bản Thịnh Khai Hứa không chủ động bỏ tiền.
Lúc đó cô còn giàu nên không để ý, hơn nữa vào ngày lễ còn chủ động mua quà tặng Thịnh Khai Hứa. Anh ta toàn tặng cô những thứ rẻ tiền, còn cô mua toàn đồ đắt tiền như đồng hồ, giày thể thao, thắt lưng...
Bây giờ ngẫm lại thấy thật phí tiền.
Khưu Đan: ''Nhưng mà theo tình hình hiện tại của nhà cô... thì cô phải tìm một người đàn ông nhiều tiền mới được.''
''...''
''Giá trị con người mấy trăm triệu cũng không được, tốt nhất là phải lên đến tiền tỷ.''
''...''
''Chỉ dựa vào tiền lương của cô, bao giờ mới trả hết nợ.''
''...''
Câu nói như nhát dao chí mạng, nhớ đến khoản nợ kếch xù của nhà mình, Tống Mịch liền cảm thấy đau đầu.
Đúng vậy, bao giờ mới trả hết nợ?
Khưu Đan không ngẩng đầu: "Vào đi."
Tống Mịch đẩy cửa ra rồi thuận tay đóng cửa lại, cô đem cà phê đặt trên bàn, nhẹ nhàng đi tới: "Tổng biên tập, cà phê của chị."
Khưu Đan ừm một tiếng: ''Có cho thêm đường không?''
''Có thêm rồi ạ.''
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Khưu Đan nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn về phía Tống Mịch, chú ý đến chiếc áo sơ mi trắng bị dính bẩn của cô: "Cô làm sao vậy, sao áo lại bẩn như thế?"
Tống Mịch: ''Tôi bị ngã xe trên đường đi làm.''
''Cô đúng là không cẩn thận gì cả...'' Khưu Đan khẽ nói, bỗng nhiên lại nghĩ đến người bạn trai kém một tuổi của Tống Mịch: ''Sao cô không bảo Thịnh Khai Hứa đưa cô đi làm, tôi vừa mới xem hệ thống điểm danh, cô đến muộn đấy.''
''...''
Cô cảm thấy xui xẻo khi nghe đến cái tên Thịnh Khai Hứa.
Thật kinh tởm!
Trong mắt Tống Mịch hiện lên vẻ chán ghét, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài: ''Chia tay rồi.''
Hai mắt Khưu Đan sáng lên: ''Rốt cuộc cô cũng nghĩ thông suốt rồi?''
Nghĩ thông suốt?
Tống Mịch hỏi: ''Ý chị là gì?''
''Tôi luôn cảm thấy Thịnh Khai Hứa không xứng với cô, ngoại trừ vẻ ngoài thì không có chỗ nào đặc biệt, lúc hẹn hò với cô không phải đều tiêu tiền của cô sao? Nhưng từ lúc nhà cô phá sản tôi không thấy anh ta giúp đỡ cô gì cả, nên tôi cảm thấy anh ta không xứng với cô.''
"..."
Về mặt riêng tư, Tống Mịch và Khưu Đan là bạn bè, không phải quá thân thiết nhưng Khưu Đan gần như biết tất cả mọi thứ về cô.
Sau lời nhận xét của Khưu Đan, cô mới giật mình nhìn thấu hết con người Thịnh Khai Hứa.
Hai người ở bên nhau được một năm, Tống Mịch luôn là người chi tiền, từ đi ăn, xem phim, căn bản Thịnh Khai Hứa không chủ động bỏ tiền.
Lúc đó cô còn giàu nên không để ý, hơn nữa vào ngày lễ còn chủ động mua quà tặng Thịnh Khai Hứa. Anh ta toàn tặng cô những thứ rẻ tiền, còn cô mua toàn đồ đắt tiền như đồng hồ, giày thể thao, thắt lưng...
Bây giờ ngẫm lại thấy thật phí tiền.
Khưu Đan: ''Nhưng mà theo tình hình hiện tại của nhà cô... thì cô phải tìm một người đàn ông nhiều tiền mới được.''
''...''
''Giá trị con người mấy trăm triệu cũng không được, tốt nhất là phải lên đến tiền tỷ.''
''...''
''Chỉ dựa vào tiền lương của cô, bao giờ mới trả hết nợ.''
''...''
Câu nói như nhát dao chí mạng, nhớ đến khoản nợ kếch xù của nhà mình, Tống Mịch liền cảm thấy đau đầu.
Đúng vậy, bao giờ mới trả hết nợ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.