Chương 4: Ra Khỏi Vỏ (2)
Khai Hoang
31/01/2023
Sở Hi Thanh không khỏi nhướn mày lên, trên mặt hắn hiện lên một vệt ý cười: “Đệ tử rõ ràng.”
Lúc này, Sở Hi Thanh lại đưa mắt nhìn vào cột thiên phú trong màn hình huỳnh quang.
Hai chữ khoái thủ đã bị mấy chữ Truy Phong Trục Điện chi thủ (tầng một) thay thế.
Đồng thời, trong đầu óc hắn cũng xuất hiện một hàng chữ khác.
Truy Phong Trục Điện chi thủ (tầng một): Có thể làm cho tay của ngươi có thể đuổi gió, ngón tay có thể đuổi điện, sở hữu tốc độ và linh hoạt gấp đôi người bình thường.
Để Sở Hi Thanh lưu ý chính là hai chữ ‘gấp đôi’ ở trong hàng chữ này.
Ba tháng trước, hắn bắt đầu luyện đao thì đã biết trên người mình có bệnh nan y, thể lực không bằng người thường, không thể chiến đấu lâu dài. Vì lẽ đó hắn đã chọn mấy thức nhanh nhất trong Truy Phong đao để tu luyện, đao pháp của hắn chỉ công không thủ, mà chuyên dùng đao nhanh, theo đuổi là giết địch trong một chiêu, một đao dành chiến thắng!
Vấn đề là Sở Hi Thanh luyện đao chưa được bao lâu, dù đao của hắn có nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh hơn Long Thắng được.
Hiện giờ, hệ thống này lại cho Sở Hi Thanh một tia hy vọng.
Nếu như đao của hắn có thể tăng nhanh gấp đôi so với trụ cột vốn có thì sao đây?
Lúc này, có người trên đài hô to: “Đệ tử ngoại môn Sở Hi Thanh và Long Thắng, xin mời tiến lên.”
Sở Hi Thanh liền đứng dậy, cất bước đi về phía trước, đứng đối diện với thiếu niên tên Long Thắng ở trên lôi đài đá, hai người đứng cách nhau khoảng năm trượng.
Giờ phút này, toàn bộ người trên thao thường đều bị hấp dẫn qua bên này.
Dưới đài toàn người là người, vô số ánh mắt tò mò phóng qua chỗ bọn họ.
Long Thắng cũng là lần đầu tiên được nhiều người chú ý như vậy, người này khoảng tầm 13 tuổi, mũi cao mắt dài, mặt ửng hồng lên vì hưng phấn.
Hắn dùng đôi mắt hung ác như sói để nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
“Nghe nói ngươi học Truy Phong đao pháp cũng không đầy đủ? Mặt hàng như ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta. Thành thật nhận thua không phải tốt rồi sao? Nếu như ngươi đã ngu đến mức muốn lên võ đài, thì ta sẽ không nương tay đâu.”
Sở Hi Thanh không thèm để ý, hắn ngưng tụ tinh khí thần của mình, quan sát từng động tác của đối phương, đồng thời còn dùng tay phải nắm chặt đao bên hông mình.
Trọng tài của bọn họ là một võ sư trung niên mà Sở Hi Thanh không nhận ra, hắn trực tiếp lấy một viên tiền đồng ra: “Chú ý, khi tiền rơi xuống đất thì mới có thể ra tay.”
Võ sư trung niên ném đồng tiền lên cao, cao đến tận ba trượng thì mới vừa xoay tròn vừa rơi xuống.
Lúc này, trên dưới đài đều an tĩnh như chết, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị đồng tiền này hấp dẫn.
Mãi cho đến khi đồng tiền này rơi xuống đất, phát ra âm thanh “keng”, thì tầm mắt của bọn họ cũng chuyển sang Sở Hi Thanh và Long Thắng.
Nhưng mà giờ phút này, bọn họ chỉ nghe thấy một tiếng “Xoẹt” vang lên, trong mắt chỉ thấy một bạch quang thoáng hiện giống như một tia lửa điện.
Ngay sau đó, Long Thắng liền phát ra một tiếng hét thảm thiết, đao trong tay hắn cũng rơi xuống đất, tay trái ôm chặt cổ tay phải.
Vẻ mặt vốn đang tươi cười đắc ý của Thiệu Linh Sơn đã biến mất, thay vào đó là lửa giận, ngạc nhiên. . . hắn vội vàng phi thân về phía trước, đi đến bên cạnh Long Thắng.
Thiệu Linh Sơn vừa cầm máu cho Long Thắng, vừa rít gào với Sở Hi Thanh: “Thằng nhãi ranh này, sao ngươi dám ra tay ác độc như vậy? Tỷ thí mà thôi, cần phải ra tay nặng như vậy sao?”
“Đủ rồi!” Quán chủ Lôi Nguyên cũng lắc mình đi qua: “Hắn không cố ý, mà là hắn không khống chế được đao của mình, khi hắn ra tay thì cũng đã thu lực lại rồi.”
Lôi Nguyên vừa nói chuyện vừa dùng ánh mắt trách cứ để nhìn vị võ sư phụ trách trọng tài kia.
Mặt vị trọng tài này đã đỏ như máu vì cực kỳ xấu hổ.
Nếu như vừa rồi hắn tập trung thì có thể ngăn cản được, nhưng mà ai ngờ đao của Sở Hi Thanh lại nhanh đến mức độ này chứ?
Quả thực là khiến cho người ta kinh ngạc!
Dưới đài càng là một mảnh ầm ĩ.
“Vừa có chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người có thấy rõ không?”
“Đao quá nhanh! Đây là thức rút đao “Không Nguyệt Lai Phong” trong Truy Phong đao pháp đúng không? Đap của Long Thắng mới chỉ rút được một nửa.”
“Một đao, vẻn vẹn một đao! Trình độ này chỉ sợ không chỉ là cửu phẩm hạ nhỉ?”
“Cửu phẩm hạ cũng chưa chắc đã đỡ được, không hổ là người Diệp giáo đầu coi trọng, quả nhiên là thiên phú dị bẩm.”
Sở Hi Thanh bình tĩnh nhìn hai tay của mình, trong lòng lại ngơ ngẩn xuất thần.
Hắn lại nghĩ đến đoạn tin tức liên quan đến thiên phú này: Tay có thể đuổi gió, ngón tay có thể đuổi điện!
Tay của hắn, dĩ nhiên lại thật sự có thể nhanh đến mức này?
Cũng trong khoảnh khắc này, màn hình huỳnh quang trong tầm mắt Sở Hi Thanh cũng có một bông pháo hoa nổ tung lần nữa.
Hắn ngưng thần chú ý, phát hiện cột danh vọng kia đã có biến hóa, từ "cửu phẩm hạ (giả), biến thành cửu phẩm hạ (thật)”.
Lúc trước điểm võ đạo chỉ còn lại 1, giờ cũng biến thành 7.
Trong mắt Sở Hi Thanh không khỏi hiện lên vẻ bối rối.
“Cửu phẩm hạ (giả)” đến “cửu phẩm hạ (thật)”?
Đây là vì sao?
Lúc này, Sở Hi Thanh lại đưa mắt nhìn vào cột thiên phú trong màn hình huỳnh quang.
Hai chữ khoái thủ đã bị mấy chữ Truy Phong Trục Điện chi thủ (tầng một) thay thế.
Đồng thời, trong đầu óc hắn cũng xuất hiện một hàng chữ khác.
Truy Phong Trục Điện chi thủ (tầng một): Có thể làm cho tay của ngươi có thể đuổi gió, ngón tay có thể đuổi điện, sở hữu tốc độ và linh hoạt gấp đôi người bình thường.
Để Sở Hi Thanh lưu ý chính là hai chữ ‘gấp đôi’ ở trong hàng chữ này.
Ba tháng trước, hắn bắt đầu luyện đao thì đã biết trên người mình có bệnh nan y, thể lực không bằng người thường, không thể chiến đấu lâu dài. Vì lẽ đó hắn đã chọn mấy thức nhanh nhất trong Truy Phong đao để tu luyện, đao pháp của hắn chỉ công không thủ, mà chuyên dùng đao nhanh, theo đuổi là giết địch trong một chiêu, một đao dành chiến thắng!
Vấn đề là Sở Hi Thanh luyện đao chưa được bao lâu, dù đao của hắn có nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh hơn Long Thắng được.
Hiện giờ, hệ thống này lại cho Sở Hi Thanh một tia hy vọng.
Nếu như đao của hắn có thể tăng nhanh gấp đôi so với trụ cột vốn có thì sao đây?
Lúc này, có người trên đài hô to: “Đệ tử ngoại môn Sở Hi Thanh và Long Thắng, xin mời tiến lên.”
Sở Hi Thanh liền đứng dậy, cất bước đi về phía trước, đứng đối diện với thiếu niên tên Long Thắng ở trên lôi đài đá, hai người đứng cách nhau khoảng năm trượng.
Giờ phút này, toàn bộ người trên thao thường đều bị hấp dẫn qua bên này.
Dưới đài toàn người là người, vô số ánh mắt tò mò phóng qua chỗ bọn họ.
Long Thắng cũng là lần đầu tiên được nhiều người chú ý như vậy, người này khoảng tầm 13 tuổi, mũi cao mắt dài, mặt ửng hồng lên vì hưng phấn.
Hắn dùng đôi mắt hung ác như sói để nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
“Nghe nói ngươi học Truy Phong đao pháp cũng không đầy đủ? Mặt hàng như ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta. Thành thật nhận thua không phải tốt rồi sao? Nếu như ngươi đã ngu đến mức muốn lên võ đài, thì ta sẽ không nương tay đâu.”
Sở Hi Thanh không thèm để ý, hắn ngưng tụ tinh khí thần của mình, quan sát từng động tác của đối phương, đồng thời còn dùng tay phải nắm chặt đao bên hông mình.
Trọng tài của bọn họ là một võ sư trung niên mà Sở Hi Thanh không nhận ra, hắn trực tiếp lấy một viên tiền đồng ra: “Chú ý, khi tiền rơi xuống đất thì mới có thể ra tay.”
Võ sư trung niên ném đồng tiền lên cao, cao đến tận ba trượng thì mới vừa xoay tròn vừa rơi xuống.
Lúc này, trên dưới đài đều an tĩnh như chết, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị đồng tiền này hấp dẫn.
Mãi cho đến khi đồng tiền này rơi xuống đất, phát ra âm thanh “keng”, thì tầm mắt của bọn họ cũng chuyển sang Sở Hi Thanh và Long Thắng.
Nhưng mà giờ phút này, bọn họ chỉ nghe thấy một tiếng “Xoẹt” vang lên, trong mắt chỉ thấy một bạch quang thoáng hiện giống như một tia lửa điện.
Ngay sau đó, Long Thắng liền phát ra một tiếng hét thảm thiết, đao trong tay hắn cũng rơi xuống đất, tay trái ôm chặt cổ tay phải.
Vẻ mặt vốn đang tươi cười đắc ý của Thiệu Linh Sơn đã biến mất, thay vào đó là lửa giận, ngạc nhiên. . . hắn vội vàng phi thân về phía trước, đi đến bên cạnh Long Thắng.
Thiệu Linh Sơn vừa cầm máu cho Long Thắng, vừa rít gào với Sở Hi Thanh: “Thằng nhãi ranh này, sao ngươi dám ra tay ác độc như vậy? Tỷ thí mà thôi, cần phải ra tay nặng như vậy sao?”
“Đủ rồi!” Quán chủ Lôi Nguyên cũng lắc mình đi qua: “Hắn không cố ý, mà là hắn không khống chế được đao của mình, khi hắn ra tay thì cũng đã thu lực lại rồi.”
Lôi Nguyên vừa nói chuyện vừa dùng ánh mắt trách cứ để nhìn vị võ sư phụ trách trọng tài kia.
Mặt vị trọng tài này đã đỏ như máu vì cực kỳ xấu hổ.
Nếu như vừa rồi hắn tập trung thì có thể ngăn cản được, nhưng mà ai ngờ đao của Sở Hi Thanh lại nhanh đến mức độ này chứ?
Quả thực là khiến cho người ta kinh ngạc!
Dưới đài càng là một mảnh ầm ĩ.
“Vừa có chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người có thấy rõ không?”
“Đao quá nhanh! Đây là thức rút đao “Không Nguyệt Lai Phong” trong Truy Phong đao pháp đúng không? Đap của Long Thắng mới chỉ rút được một nửa.”
“Một đao, vẻn vẹn một đao! Trình độ này chỉ sợ không chỉ là cửu phẩm hạ nhỉ?”
“Cửu phẩm hạ cũng chưa chắc đã đỡ được, không hổ là người Diệp giáo đầu coi trọng, quả nhiên là thiên phú dị bẩm.”
Sở Hi Thanh bình tĩnh nhìn hai tay của mình, trong lòng lại ngơ ngẩn xuất thần.
Hắn lại nghĩ đến đoạn tin tức liên quan đến thiên phú này: Tay có thể đuổi gió, ngón tay có thể đuổi điện!
Tay của hắn, dĩ nhiên lại thật sự có thể nhanh đến mức này?
Cũng trong khoảnh khắc này, màn hình huỳnh quang trong tầm mắt Sở Hi Thanh cũng có một bông pháo hoa nổ tung lần nữa.
Hắn ngưng thần chú ý, phát hiện cột danh vọng kia đã có biến hóa, từ "cửu phẩm hạ (giả), biến thành cửu phẩm hạ (thật)”.
Lúc trước điểm võ đạo chỉ còn lại 1, giờ cũng biến thành 7.
Trong mắt Sở Hi Thanh không khỏi hiện lên vẻ bối rối.
“Cửu phẩm hạ (giả)” đến “cửu phẩm hạ (thật)”?
Đây là vì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.