Chương 5: Sở Vân Vân!
Khai Hoang
31/01/2023
Sở Hi Thanh thu hồi lực chú ý từ hệ thống về.
Hắn xách ngược đao, quay sang ôm quyền với quán chủ Lôi Nguyên và Long Thắng: “Đệ tử học nghệ không tinh, không thể thu tay đúng lúc, mong quan chủ thứ tội, cũng xin Long huynh thứ lỗi.”
Nhưng Long Thắng ở đối diện hiển nhiên là không có ý định tha lỗi cho hắn, vị này vẫn đang nắm chặt vết thương trên cổ tay, vẻ mặt vừa kinh vừa giận nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt còn ngậm lấy một tia âm độc.
Người này dùng đao hung ác như vậy, giờ còn giả bộ cái gì?
“Ngươi làm người khác bị thương tự nhiên không đúng, nhưng chuyện hôm nay cũng có nguyên nhân, không oán được ngươi.”
Lôi Nguyên phản đối, đồng thời ánh mắt cũng có vài phần kinh ngạc và tán thưởng, đánh giá hai tay của Sở Hi Thanh: “Hay cho một đôi khoái thủ! Đao cũng luyện không tệ. Chiêu Không Nguyệt Lai Phong này ngắn gọn chặt chẽ, rất tốt.”
“Chẳng trách Diệp giáo đầu lại dốc sức tiến cử ngươi, chỉ riêng thiên phú dùng đao này, ngươi thậm chí còn không kém hơn thủ tịch của đệ tử chân truyền Lệ Phượng Lai ở đây.”
Khi Lôi Nguyên vừa nói lời này xong, trên và dưới đài đều rào một tiếng.
Sắc mặt Thiệu Linh Sơn tái xanh, Lệ Phượng Lai trong miệng Lôi Nguyên chính là thủ tịch của đệ tử chân truyền của võ quán Chính Dương, ba tháng trước đã được tăng lên.
Người này cũng chuyên tu đao đạo, sở trường về đao nhẹ, lực chiến đã tiếp cận thất phẩm, là một thiên tài đao đạo có một không hai mà mọi người trong võ quán đều biết.
Nhưng mà Thiệu Linh Sơn không cảm thấy quán chủ Lôi Nguyên nói quá chút nào, một đao vừa rồi của Sở Hi Thanh đúng là làm cho người ta kinh ngạc.
Diệp Tri Thu cũng há hốc miệng, nàng cảm giác như cằm của mình sắp rớt xuống.
Những câu nói ban nãy của nàng chỉ là lừa gạt người mà thôi, chỉ là vì cho quán chủ Lôi Nguyên một cái lý do thôi.
Từ bao giờ mà trình độ đao pháp của Sở Hi Thanh lên đến cửu phẩm rồi! Không đúng, đó là thiên phú, hắn lại có thiên phú xuất chúng trên phương diện khoái đao này!
Nói sớm đi!
Nếu biết trình độ đao pháp của Sở Hi Thanh bây giờ, thì nàng không cần tiền cũng sẽ tiến cử hắn rồi.
Mãi đến tận đây, Lôi Nguyên nhìn qua với ánh mắt tán thưởng, thì Diệp Tri Thu mới lấy lại tinh thần.
Nàng lập tức đóng miệng lại, bày ra dáng vẻ như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình, đồng thời còn cười gằn một tiếng, gương mặt lành lạnh, lời nói ẩn chứa hàn ý: “Thiên phú dùng đao của người này tự nhiên không tầm thường, nhưng mà thuộc hạ tiến cử, lại không bằng một tòa Tụ Nguyên Trận của Long gia, lại không bằng một câu nói của Thiệu giáo đầu sao?”
Lôi Nguyên không khỏi hiện lên vẻ xấu hổ, lòng cũng hơi chột dạ.
Hắn còn tưởng rằng Diệp giáo đầu dùng việc công làm chuyện tư, tiến cử một tên ma bệnh vào võ quán.
Nhưng hôm nay xem ra, là hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Tuy thân thể đứa bé này khá yếu, nhưng đúng là có thiên phú xuất chúng trên đao đạo.
Lúc này, Lôi Nguyên vẫy tay ra hiệu với một vị quan văn bát phẩm: “Văn chủ bạc, người sắp xếp tòa Tụ Nguyên Trận mà Thiệu giáo đầu đưa cho ở Đông viện đi, tháng này lại tăng thêm 80 lượng bạc cho Đông viện để tăng thêm vài món ăn. Còn nữa, cho đứa nhỏ này năm viên Bồi Nguyên Đan và một thanh Bách luyện Khinh Cương Đao.”
Sắc mặt Diệp Tri Thu nhất thời dễ coi hơn không ít.
Một tòa Tụ Nguyên Trận trị giá 500 lượng bạc chỉ có thể duy trì ba tháng, có thể cung cấp cho mười người tu hành nguyên công ở bên trong.
Diệp Tri Thu để ý đương nhiên không phải là giá trị của tòa Tụ Nguyên Trận này, mà là mặt mũi.
Chỉ cần tòa Tụ Nguyên Trận này còn ở Đông viện một ngày, thì mặt mũi của Thiệu Linh Sơn sẽ bị nàng đạp dưới đáy bùn một ngày.
Đây chính là niềm vui sướng có tiền cũng không mua được.
Mặt Sở Hi Thanh cũng hiện lên sự vui vẻ: “Cám ơn quán chủ bồi dưỡng.”
Có người nói, một viên Bồi Nguyên Đan có thể tương đương với mười ngày tu luyện.
Còn về Bách luyện Khinh Cương Đao, đao này không chỉ cứng rắn, trọng lượng cũng nhẹ hơn đao bình thường một phần tư, cực kỳ thích hợp với khoái đao, đây chính là thứ tốt có tiền cũng không mua được trên thị trường.
Tổng giá trị của hai thứ này đã vượt qua 50 lượng bạc, quán chủ bồi thường là rất có thành ý.
Sắc mặt Thiệu Linh Sơn càng thêm khó coi, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, rồi kéo tay Long Thắng rời đi.
Long Thắng không cam lòng rời đi, bị Thiệu Linh Sơn kéo vài lần mới hơi động.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh, như muốn khắc ghi tướng mạo của người này vào trong lòng vậy.
Khi Sở Hi Thanh đi xuống đài, liền nhìn thấy Diệp Tri Thu khoanh tay, vạn phần kinh ngạc mà đánh giá hắn.
Giật mình là đúng rồi.
Sở Hi Thanh cũng không ngờ Truy Phong Trục Điện Chi Thủ mà hệ thống ba ba cho lại lợi hại như vậy, lại có thể để tốc độ đao của hắn tăng lên gấp đôi, hắn còn không ngờ chứ đừng nói là Diệp Tri Thu.
“Khó mà tin nổi.” Diệp Tri Thu cố ý bóp bóp bắp thịt trên cánh tay của Sở Hi Thanh, lại sờ sờ xương cốt của hắn: “Khi ra đao lại nhanh như gió chớp, trước kia không phát hiện ngươi có thiên phú như vậy nha.”
Từ khi Sở Hi Thanh bái vào võ quán Chính Dương đến nay, nàng đã xem tài liệu của Sở Hi Thanh hai lần, nên tự nhận là mình khá hiểu tình hình của Sở Hi Thanh.
Khi đó, tốc độ tay của Sở Hi Thanh chỉ cao hơn người thường một đoạn, chưa tính là quá xuất chúng.
“Ta cũng cảm giác là như đang nằm mơ, khi đó trong lòng trống rỗng, lúc rút đao lại bỗng nhiên nhanh hơn nhiều.”
Sở Hi Thanh cũng không biết giải thích thế nào, vì lẽ đó liền mở miệng nói bậy.
Hắn xách ngược đao, quay sang ôm quyền với quán chủ Lôi Nguyên và Long Thắng: “Đệ tử học nghệ không tinh, không thể thu tay đúng lúc, mong quan chủ thứ tội, cũng xin Long huynh thứ lỗi.”
Nhưng Long Thắng ở đối diện hiển nhiên là không có ý định tha lỗi cho hắn, vị này vẫn đang nắm chặt vết thương trên cổ tay, vẻ mặt vừa kinh vừa giận nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt còn ngậm lấy một tia âm độc.
Người này dùng đao hung ác như vậy, giờ còn giả bộ cái gì?
“Ngươi làm người khác bị thương tự nhiên không đúng, nhưng chuyện hôm nay cũng có nguyên nhân, không oán được ngươi.”
Lôi Nguyên phản đối, đồng thời ánh mắt cũng có vài phần kinh ngạc và tán thưởng, đánh giá hai tay của Sở Hi Thanh: “Hay cho một đôi khoái thủ! Đao cũng luyện không tệ. Chiêu Không Nguyệt Lai Phong này ngắn gọn chặt chẽ, rất tốt.”
“Chẳng trách Diệp giáo đầu lại dốc sức tiến cử ngươi, chỉ riêng thiên phú dùng đao này, ngươi thậm chí còn không kém hơn thủ tịch của đệ tử chân truyền Lệ Phượng Lai ở đây.”
Khi Lôi Nguyên vừa nói lời này xong, trên và dưới đài đều rào một tiếng.
Sắc mặt Thiệu Linh Sơn tái xanh, Lệ Phượng Lai trong miệng Lôi Nguyên chính là thủ tịch của đệ tử chân truyền của võ quán Chính Dương, ba tháng trước đã được tăng lên.
Người này cũng chuyên tu đao đạo, sở trường về đao nhẹ, lực chiến đã tiếp cận thất phẩm, là một thiên tài đao đạo có một không hai mà mọi người trong võ quán đều biết.
Nhưng mà Thiệu Linh Sơn không cảm thấy quán chủ Lôi Nguyên nói quá chút nào, một đao vừa rồi của Sở Hi Thanh đúng là làm cho người ta kinh ngạc.
Diệp Tri Thu cũng há hốc miệng, nàng cảm giác như cằm của mình sắp rớt xuống.
Những câu nói ban nãy của nàng chỉ là lừa gạt người mà thôi, chỉ là vì cho quán chủ Lôi Nguyên một cái lý do thôi.
Từ bao giờ mà trình độ đao pháp của Sở Hi Thanh lên đến cửu phẩm rồi! Không đúng, đó là thiên phú, hắn lại có thiên phú xuất chúng trên phương diện khoái đao này!
Nói sớm đi!
Nếu biết trình độ đao pháp của Sở Hi Thanh bây giờ, thì nàng không cần tiền cũng sẽ tiến cử hắn rồi.
Mãi đến tận đây, Lôi Nguyên nhìn qua với ánh mắt tán thưởng, thì Diệp Tri Thu mới lấy lại tinh thần.
Nàng lập tức đóng miệng lại, bày ra dáng vẻ như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình, đồng thời còn cười gằn một tiếng, gương mặt lành lạnh, lời nói ẩn chứa hàn ý: “Thiên phú dùng đao của người này tự nhiên không tầm thường, nhưng mà thuộc hạ tiến cử, lại không bằng một tòa Tụ Nguyên Trận của Long gia, lại không bằng một câu nói của Thiệu giáo đầu sao?”
Lôi Nguyên không khỏi hiện lên vẻ xấu hổ, lòng cũng hơi chột dạ.
Hắn còn tưởng rằng Diệp giáo đầu dùng việc công làm chuyện tư, tiến cử một tên ma bệnh vào võ quán.
Nhưng hôm nay xem ra, là hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Tuy thân thể đứa bé này khá yếu, nhưng đúng là có thiên phú xuất chúng trên đao đạo.
Lúc này, Lôi Nguyên vẫy tay ra hiệu với một vị quan văn bát phẩm: “Văn chủ bạc, người sắp xếp tòa Tụ Nguyên Trận mà Thiệu giáo đầu đưa cho ở Đông viện đi, tháng này lại tăng thêm 80 lượng bạc cho Đông viện để tăng thêm vài món ăn. Còn nữa, cho đứa nhỏ này năm viên Bồi Nguyên Đan và một thanh Bách luyện Khinh Cương Đao.”
Sắc mặt Diệp Tri Thu nhất thời dễ coi hơn không ít.
Một tòa Tụ Nguyên Trận trị giá 500 lượng bạc chỉ có thể duy trì ba tháng, có thể cung cấp cho mười người tu hành nguyên công ở bên trong.
Diệp Tri Thu để ý đương nhiên không phải là giá trị của tòa Tụ Nguyên Trận này, mà là mặt mũi.
Chỉ cần tòa Tụ Nguyên Trận này còn ở Đông viện một ngày, thì mặt mũi của Thiệu Linh Sơn sẽ bị nàng đạp dưới đáy bùn một ngày.
Đây chính là niềm vui sướng có tiền cũng không mua được.
Mặt Sở Hi Thanh cũng hiện lên sự vui vẻ: “Cám ơn quán chủ bồi dưỡng.”
Có người nói, một viên Bồi Nguyên Đan có thể tương đương với mười ngày tu luyện.
Còn về Bách luyện Khinh Cương Đao, đao này không chỉ cứng rắn, trọng lượng cũng nhẹ hơn đao bình thường một phần tư, cực kỳ thích hợp với khoái đao, đây chính là thứ tốt có tiền cũng không mua được trên thị trường.
Tổng giá trị của hai thứ này đã vượt qua 50 lượng bạc, quán chủ bồi thường là rất có thành ý.
Sắc mặt Thiệu Linh Sơn càng thêm khó coi, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, rồi kéo tay Long Thắng rời đi.
Long Thắng không cam lòng rời đi, bị Thiệu Linh Sơn kéo vài lần mới hơi động.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh, như muốn khắc ghi tướng mạo của người này vào trong lòng vậy.
Khi Sở Hi Thanh đi xuống đài, liền nhìn thấy Diệp Tri Thu khoanh tay, vạn phần kinh ngạc mà đánh giá hắn.
Giật mình là đúng rồi.
Sở Hi Thanh cũng không ngờ Truy Phong Trục Điện Chi Thủ mà hệ thống ba ba cho lại lợi hại như vậy, lại có thể để tốc độ đao của hắn tăng lên gấp đôi, hắn còn không ngờ chứ đừng nói là Diệp Tri Thu.
“Khó mà tin nổi.” Diệp Tri Thu cố ý bóp bóp bắp thịt trên cánh tay của Sở Hi Thanh, lại sờ sờ xương cốt của hắn: “Khi ra đao lại nhanh như gió chớp, trước kia không phát hiện ngươi có thiên phú như vậy nha.”
Từ khi Sở Hi Thanh bái vào võ quán Chính Dương đến nay, nàng đã xem tài liệu của Sở Hi Thanh hai lần, nên tự nhận là mình khá hiểu tình hình của Sở Hi Thanh.
Khi đó, tốc độ tay của Sở Hi Thanh chỉ cao hơn người thường một đoạn, chưa tính là quá xuất chúng.
“Ta cũng cảm giác là như đang nằm mơ, khi đó trong lòng trống rỗng, lúc rút đao lại bỗng nhiên nhanh hơn nhiều.”
Sở Hi Thanh cũng không biết giải thích thế nào, vì lẽ đó liền mở miệng nói bậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.