Chương 22: Sư Muội! (2)
Khai Hoang
03/02/2023
Khóe mắt Sở Hi Thanh hơi co giật một cái, trong lời nói của thiếu nữ này, đã tiết lộ mấy tin tức rất kinh người.
Hình như nàng cũng không phải là một đệ tử nội môn đứng đắn gì cả.
Hắn lại viết một hàng chữ khác: “Cao danh quý tính của các hạ? Lại là cao nhân phương nào?”
Thiếu nữ bách hợp nở nụ cười thản nhiên: “Ta họ Lục, chỉ là một đệ tử nội môn bình thường, không chịu nổi danh xưng cao nhân này.”
Giờ phút này, tâm thần của Sở Hi Thanh bỗng nhiên hơi động, hắn nhìn về phía một cánh cửa số ở cách đó không xa.
Ngay khi ánh mắt của hắn nhìn qua, một con hạc giấy được bao bọc bởi linh quang màu vàng tím đột nhiên bay từ ngoài cửa sổ vào trong.
Điều kỳ quái nhất là, đám hung đồ kia đang canh giữ tất cả cửa sổ ở tầng này, nhưng không có bất cứ ai nhìn thấy con hạc giấy này, giống như là có tai như điếc có mắt như mù vậy.
Sau khi con hạc giấy đó bay vào trong, đầu tiên là vẫy cánh một cái, bay quay quanh cột nhà, sau đó cơ thể của nó run lên, rồi bay thẳng đến trước mặt Sở Hi Thanh, lơ lửng tại chỗ.
Con hạc giấy này là đến vì mình sao?
Ánh mắt Sở Hi Thanh mờ mịt không rõ, hắn hơi do dự, nhưng vẫn cầm lấy con hạc giấy này.
Hóa ra đây là một phong thư, khi Sở Hi Thanh mở con hạc giấy ra, chỉ thấy một đống chữ nhỏ ở trên hai mặt giấy.
Đầu tiên, Sở Hi Thanh nhìn ký tên, đó là một quan ấn màu đỏ loét, có ấn mấy chữ lễ rất nghiêm túc: Thiên hộ Cẩm y vệ Tào Hiên quận Thủy Tú!
Sau khi xem xong, Sở Hi Thanh vẫn cảm thấy không hiểu rõ lắm.
Vị này đường đường là Thiên hộ cẩm y vệ, tại sao lại biết hắn?
Người này lại có mục đích gì khi liên lạc với hắn qua tín phù?
Sở Hi Thanh kiềm chế lại tâm tình, bắt đầu đọc từng câu từng chữ trên giấy.
Phong thư này, đầu tiên là giới thiệu tình hình một chút, sau đó bắt đầu nói đến đại nghĩa nước nhà, vì nước vì dân, sau đó hy vọng hắn có thể dũng cảm đứng ra, nội ứng ngoại hợp với cẩm y vệ, giết chết Thuật sư bát phẩm của Huyết Phong Đạo, trợ giúp triều định tiêu diệt đám trọng phạm chuyên làm việc ác này.
Nếu như Sở Hi Thanh đáp ứng, có thể để lại chữ trên tờ giấy này, nhân mã của cẩm y vệ ở bên ngoài sẽ phối hợp với hắn, tạo cơ hội cho hắn hành động.
Một khi xong chuyện, thiên hộ sở quận Tú Thủy sẽ có trọng thưởng.
Chuyện khiến Sở Hi Thanh lưu ý chính là, dưới cùng phong thơ này còn mờ mịt nhắc nhở chuyện ‘Lộ dẫn’ và ‘hộ tịch’ với hai người huynh muội bọn họ.
Thời cổ, phàm là người đi ra ngoài trăm dặm đều phải có lộ dẫn của quan phủ phân phát, bằng không thì sẽ bị trị tội theo luật.
Đại Ninh quản lý hộ tịch rất nghiêm ngặt, ba năm tra một lần, thuận tiện để triều đình nắm giữ địa phương và thu thuế đầu người.
Người không có hộ tịch chính quy, không chỉ bị phạt theo tội trốn hộ tịch, mà còn không thể gia nhập bất cứ võ quán nào, càng không thể làm ăn, tòng quân, tham dự thi cử . . . vân vân.
Ba tháng trước, hai người họ đi đến quận Tú Thủy, không thể không bỏ tiền mua lộ dẫn ở trên chợ đen.
Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân chân chính, là chuyển nhà từ quận Thái Sơn ở Đông Châu đến, nhưng do gặp phải trộm cướp, nên cả nhà chết sạch.
Lộ dẫn của bọn họ để lại, đã bị hai ‘huynh muội’ mua lại, làm bằng chứng để ở lại quận Tú Thủy.
Thiếu nữ bách hợp cũng ngó đầu vào để xem thư với Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh tìm mọi cách để che giấu nhưng vẫn không thành công, dù sao không gian trên xà nhà có hạn, hắn lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn.
Thiếu nữ bách hợp này cũng không nể mặt chút nào, cả người đều áp lên người hắn, mà nàng còn rất khỏe, một tay đã chế phục được Sở Hi Thanh rồi.
Sở Hi Thanh bất đắc dĩ, đành phải để cho mọi chuyện diễn ra.
May mắn là thiếu nữ này xem thư xong liền lùi trở lại, chà chà hai tiếng rồi nói: “Thủ đoạn của Lý Đạo Quy này cũng rất khá, có lẽ cẩm y vệ đã đến bước đường cùng rồi, cho nên mới tìm một đệ tử tu luyện Dưỡng Nguyên Công đến tầng thứ hai như ngươi ra tay.”
“Còn nữa, hình như hộ tịch của ngươi có vấn đề à? Đây là thủ đoạn cẩm y vệ hay dùng, bọn họ cưỡng bức dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa. Bọn họ đang tiên lễ hậu binh, nếu như dụ dỗ không thành, vậy thì sẽ cưỡng bức, để cho ngươi không thể không đi vào khuôn khổ, rồi liều mạng cho bọn họ.”
Sắc mặt Sở Hi Thanh lại bắt đầu biến ảo không ngừng.
Họ Tào kia đã nắm trúng chỗ yếu của hắn rồi.
Hắn không thể nào buông tha thân phận này được, bằng không thì tất cả nỗ lực trong ba tháng này của họ ở võ quán Chính Dương này sẽ trôi theo dòng nước. Sau đó phải tìm một con đường khác để mưu cầu bí pháp Thuần Dương.
Còn cả bức Nhai Tí Đồ kia nữa, bọn họ nỗ lực lâu như vậy, chỉ còn một bước nữa là có thể chạm vào bức đồ có ẩn chứa bí mật rất lớn này rồi.
Sở Hi Thanh hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình.
Hắn lại chuyển mắt xuống bên dưới một lần nữa, vừa quan sát tình hình bên dưới, vừa nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo ở trong tầm mắt của mình.
Liều mạng là không thể liều mạng rồi, nhưng hắn vẫn muốn xem một chút rồi mới quyết định lựa chọn.
Có hệ thống ba ba, chưa chắc là hắn đã không có cơ hội.
Sở Hi Thanh quét mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người một nam tử.
Đại đa số người trong đám hung đồ kia đều cầm binh khí, chỉ có người này là cầm một cây Đào Mộc Kiếm, trên người còn dán vài tấm phù lục.
Vừa nhìn liền biết đối phương là thuật sư, pháp thuật chán ghét kim loại, trước khi thuật sư lên đến thất phẩm, sẽ không đeo bất cứ kim loại nào trên người.
Nhưng mà Sở Hi Thanh nhìn thế nào thì cũng cảm thấy người này không đúng lắm.
Dáng người đàn ông này quá mạnh mẽ, mặc đồng phục đệ tử rộng rãi mà vẫn có thể nhìn thấy cơ ngực.
“Người ngươi đang nhìn không phải thuật sư của bọn họ, thân phận của người này là một võ tu thất phẩm. Đám người này rất giảo hoạt, thuật sư chân chính vẫn luôn ẩn nấp ở trong đám đệ tử kia kìa.”
Thiếu nữ bách hợp vừa nói chuyện vừa cướp phong thư ở trong tay của Sở Hi Thanh.
Nàng mạnh mẽ rạch ngón tay của Sở Hi Thanh ra.
Thiếu nữ này rất khỏe, toàn bộ quá trình Sở Hi Thanh đều không thể phản kháng, hắn hơi sững sờ: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân!” Thiếu nữ bách hợp cười đáp lại, đồng thời lấy tin của Sở Hi Thanh, viết mấy chữ ở trên phong thư kia.
Hình như nàng cũng không phải là một đệ tử nội môn đứng đắn gì cả.
Hắn lại viết một hàng chữ khác: “Cao danh quý tính của các hạ? Lại là cao nhân phương nào?”
Thiếu nữ bách hợp nở nụ cười thản nhiên: “Ta họ Lục, chỉ là một đệ tử nội môn bình thường, không chịu nổi danh xưng cao nhân này.”
Giờ phút này, tâm thần của Sở Hi Thanh bỗng nhiên hơi động, hắn nhìn về phía một cánh cửa số ở cách đó không xa.
Ngay khi ánh mắt của hắn nhìn qua, một con hạc giấy được bao bọc bởi linh quang màu vàng tím đột nhiên bay từ ngoài cửa sổ vào trong.
Điều kỳ quái nhất là, đám hung đồ kia đang canh giữ tất cả cửa sổ ở tầng này, nhưng không có bất cứ ai nhìn thấy con hạc giấy này, giống như là có tai như điếc có mắt như mù vậy.
Sau khi con hạc giấy đó bay vào trong, đầu tiên là vẫy cánh một cái, bay quay quanh cột nhà, sau đó cơ thể của nó run lên, rồi bay thẳng đến trước mặt Sở Hi Thanh, lơ lửng tại chỗ.
Con hạc giấy này là đến vì mình sao?
Ánh mắt Sở Hi Thanh mờ mịt không rõ, hắn hơi do dự, nhưng vẫn cầm lấy con hạc giấy này.
Hóa ra đây là một phong thư, khi Sở Hi Thanh mở con hạc giấy ra, chỉ thấy một đống chữ nhỏ ở trên hai mặt giấy.
Đầu tiên, Sở Hi Thanh nhìn ký tên, đó là một quan ấn màu đỏ loét, có ấn mấy chữ lễ rất nghiêm túc: Thiên hộ Cẩm y vệ Tào Hiên quận Thủy Tú!
Sau khi xem xong, Sở Hi Thanh vẫn cảm thấy không hiểu rõ lắm.
Vị này đường đường là Thiên hộ cẩm y vệ, tại sao lại biết hắn?
Người này lại có mục đích gì khi liên lạc với hắn qua tín phù?
Sở Hi Thanh kiềm chế lại tâm tình, bắt đầu đọc từng câu từng chữ trên giấy.
Phong thư này, đầu tiên là giới thiệu tình hình một chút, sau đó bắt đầu nói đến đại nghĩa nước nhà, vì nước vì dân, sau đó hy vọng hắn có thể dũng cảm đứng ra, nội ứng ngoại hợp với cẩm y vệ, giết chết Thuật sư bát phẩm của Huyết Phong Đạo, trợ giúp triều định tiêu diệt đám trọng phạm chuyên làm việc ác này.
Nếu như Sở Hi Thanh đáp ứng, có thể để lại chữ trên tờ giấy này, nhân mã của cẩm y vệ ở bên ngoài sẽ phối hợp với hắn, tạo cơ hội cho hắn hành động.
Một khi xong chuyện, thiên hộ sở quận Tú Thủy sẽ có trọng thưởng.
Chuyện khiến Sở Hi Thanh lưu ý chính là, dưới cùng phong thơ này còn mờ mịt nhắc nhở chuyện ‘Lộ dẫn’ và ‘hộ tịch’ với hai người huynh muội bọn họ.
Thời cổ, phàm là người đi ra ngoài trăm dặm đều phải có lộ dẫn của quan phủ phân phát, bằng không thì sẽ bị trị tội theo luật.
Đại Ninh quản lý hộ tịch rất nghiêm ngặt, ba năm tra một lần, thuận tiện để triều đình nắm giữ địa phương và thu thuế đầu người.
Người không có hộ tịch chính quy, không chỉ bị phạt theo tội trốn hộ tịch, mà còn không thể gia nhập bất cứ võ quán nào, càng không thể làm ăn, tòng quân, tham dự thi cử . . . vân vân.
Ba tháng trước, hai người họ đi đến quận Tú Thủy, không thể không bỏ tiền mua lộ dẫn ở trên chợ đen.
Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân chân chính, là chuyển nhà từ quận Thái Sơn ở Đông Châu đến, nhưng do gặp phải trộm cướp, nên cả nhà chết sạch.
Lộ dẫn của bọn họ để lại, đã bị hai ‘huynh muội’ mua lại, làm bằng chứng để ở lại quận Tú Thủy.
Thiếu nữ bách hợp cũng ngó đầu vào để xem thư với Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh tìm mọi cách để che giấu nhưng vẫn không thành công, dù sao không gian trên xà nhà có hạn, hắn lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn.
Thiếu nữ bách hợp này cũng không nể mặt chút nào, cả người đều áp lên người hắn, mà nàng còn rất khỏe, một tay đã chế phục được Sở Hi Thanh rồi.
Sở Hi Thanh bất đắc dĩ, đành phải để cho mọi chuyện diễn ra.
May mắn là thiếu nữ này xem thư xong liền lùi trở lại, chà chà hai tiếng rồi nói: “Thủ đoạn của Lý Đạo Quy này cũng rất khá, có lẽ cẩm y vệ đã đến bước đường cùng rồi, cho nên mới tìm một đệ tử tu luyện Dưỡng Nguyên Công đến tầng thứ hai như ngươi ra tay.”
“Còn nữa, hình như hộ tịch của ngươi có vấn đề à? Đây là thủ đoạn cẩm y vệ hay dùng, bọn họ cưỡng bức dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa. Bọn họ đang tiên lễ hậu binh, nếu như dụ dỗ không thành, vậy thì sẽ cưỡng bức, để cho ngươi không thể không đi vào khuôn khổ, rồi liều mạng cho bọn họ.”
Sắc mặt Sở Hi Thanh lại bắt đầu biến ảo không ngừng.
Họ Tào kia đã nắm trúng chỗ yếu của hắn rồi.
Hắn không thể nào buông tha thân phận này được, bằng không thì tất cả nỗ lực trong ba tháng này của họ ở võ quán Chính Dương này sẽ trôi theo dòng nước. Sau đó phải tìm một con đường khác để mưu cầu bí pháp Thuần Dương.
Còn cả bức Nhai Tí Đồ kia nữa, bọn họ nỗ lực lâu như vậy, chỉ còn một bước nữa là có thể chạm vào bức đồ có ẩn chứa bí mật rất lớn này rồi.
Sở Hi Thanh hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình.
Hắn lại chuyển mắt xuống bên dưới một lần nữa, vừa quan sát tình hình bên dưới, vừa nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo ở trong tầm mắt của mình.
Liều mạng là không thể liều mạng rồi, nhưng hắn vẫn muốn xem một chút rồi mới quyết định lựa chọn.
Có hệ thống ba ba, chưa chắc là hắn đã không có cơ hội.
Sở Hi Thanh quét mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người một nam tử.
Đại đa số người trong đám hung đồ kia đều cầm binh khí, chỉ có người này là cầm một cây Đào Mộc Kiếm, trên người còn dán vài tấm phù lục.
Vừa nhìn liền biết đối phương là thuật sư, pháp thuật chán ghét kim loại, trước khi thuật sư lên đến thất phẩm, sẽ không đeo bất cứ kim loại nào trên người.
Nhưng mà Sở Hi Thanh nhìn thế nào thì cũng cảm thấy người này không đúng lắm.
Dáng người đàn ông này quá mạnh mẽ, mặc đồng phục đệ tử rộng rãi mà vẫn có thể nhìn thấy cơ ngực.
“Người ngươi đang nhìn không phải thuật sư của bọn họ, thân phận của người này là một võ tu thất phẩm. Đám người này rất giảo hoạt, thuật sư chân chính vẫn luôn ẩn nấp ở trong đám đệ tử kia kìa.”
Thiếu nữ bách hợp vừa nói chuyện vừa cướp phong thư ở trong tay của Sở Hi Thanh.
Nàng mạnh mẽ rạch ngón tay của Sở Hi Thanh ra.
Thiếu nữ này rất khỏe, toàn bộ quá trình Sở Hi Thanh đều không thể phản kháng, hắn hơi sững sờ: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân!” Thiếu nữ bách hợp cười đáp lại, đồng thời lấy tin của Sở Hi Thanh, viết mấy chữ ở trên phong thư kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.