Chương 21: Sư Muội!
Khai Hoang
03/02/2023
Bên trong Tàng Kinh Lâu, trước mắt Sở Hi Thanh bỗng nhiên có một bông pháo hoa nổ tung.
Không biết vì sao mà bảng nhân vật của hắn lại có biến hóa.
Cột danh vọng từ “Cửu phẩm hạ (thực)”, biến thành “Cửu phẩm hạ (cố)”.
Điểm võ đạo cũng từ 11 biến thành 16.
Nếu nói những điểm võ đạo trước còn có nguyên do, thì lần này hoàn toàn là không hiểu gì cả.
Có điều, Sở Hi Thanh tạm thời không chú ý đến mấy thứ này, hắn đang cố gắng chạy trốn khỏi nơi này.
Vừa nãy, ngay khi cơn ‘động đất’ kia xuất hiện, bỗng nhiên có một đám người che mặt xông ra giết người.
Bọn họ cũng mặc đồng phục đệ tử nội môn, nhưng sức chiến đấu lại cực cao, mấy vị võ sư giáo viên còn chưa kịp mở mồm thì đã bị chém chết sạch.
Lúc này, tất cả mọi người đều chạy trốn tán loạn, Sở Hi Thanh rất nhanh, hắn là người đầu tiên bỏ chạy, lao đến một cái cầu thang khác để leo lên tầng bốn.
Sở Hi Thanh vừa chạy vừa quét mắt nhìn bốn phía, cố gắng tìm một nơi ẩn náu đáng tin.
Sau đó, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, hắn giá tốc, lao về phía một giá sách ẩn ở trong góc của hành lang.
Sở Hi Thanh giẫm lên một ô vuông trên giá sách, đạp năm cái để nhảy lên trên xà nhà.
Tuy rằng tầng thứ tư được ngăn thành mười mấy gian phòng to to nhỏ nhỏ bởi những bức tường gỗ, nhưng phía trên xà nhà lại tương thông, không có bị ngăn cách.
Sở Hi Thanh cẩn thận từng li từng tí mà cất bước trên xà nhà, cố gắng không phát ra tiếng động, cố gắng không để tro bụi rơi xuống.
Hắn chỉ đau đầu về dấu chân mà mình để lại, vắt hết óc mà vẫn không biết nên làm gì.
Chuyện này có ý nghĩa, nếu đám hung đồ kia leo lên xà nhà, thì chắc chắn sẽ phát hiện tung tích của hắn.
Một lát sau, Sở Hi Thanh phát hiện ra một góc chết bí mật, nhưng khi hắn đi đến chỗ đó, thì nhìn thấy một người đang ngồi ở trong đó rồi
Đây là một cô gái có tuổi tác tương đương với hắn, mái tóc được chải thành hình một đóa hoa bách hợp, ngũ quan xinh đẹp, mũi ngọc tinh xảo nhỏ và cao, giữa trán khảm một viên bảo thạch hình hoa bách hợp, hai mắt khá to mà quyến rũ.
Thiếu nữ bách hợp này cũng mặc đồng phục màu xanh của đệ tử nội môn, nhưng rõ ràng là y phục này đã được chỉnh sửa, không chỉ càng vừa vặn mà cổ áo và vạt áo đều có hình thêu hoa bách hợp và thược dược.
Đôi chân của nàng treo ở bên ngoài xà nhà, thỉnh thoảng lại đung đưa vai cái, dáng vẻ rất tiêu diêu tự tại, lại rất xinh đẹp.
Sở Hi Thanh cảm thấy hơi bất ngờ, hắn thầm nghĩ trong đám đệ tử nội môn mới lên cấp của võ quán Chính Dương bọn họ, có một đại mỹ nhân như vậy sao?
Có điều, trong ba tháng này, tổng thời gian hắn la cà ở võ quán Chính Dương cũng không vượt qua năm ngày, vốn là không nhận ra bao nhiêu người.
Sở Hi Thanh nở nụ cười ôn hòa với đối phương: “Không biết sư muội ẩn náu ở nơi này, thêm một mình ta, ngươi chớ để ý.”
Thiếu nữ bách hợp liếc mắt nhìn về phía Sở Hi Thanh, sau đó tùy ý phất phất tay, tỏ vẻ không thèm để ý.
Mặt Sở Hi Thanh liền nghiêm túc, hắn nhìn thấy thiếu nữ này phất tay một cái, tất cả dấu chân của hắn ở trên xà nhà đã bị xóa sạch.
Nàng vừa dùng pháp thuật đúng không?
Thiếu nữ bách hợp này, hình như là thuật võ song tu?
Hơn nữa, trình độ thuật sư phải bát phẩm là ít nhất.
Sở Hi Thanh nhìn thiếu nữ bách hợp với ánh mắt kinh dị, lòng thầm nghĩ đây thật sự chỉ là một đệ tử nội môn thôi sao?
Nhưng hắn đã không có nhiều thời gian lo nghĩ về thân phận của thiếu nữ này nữa rồi, trái lại thì chuyển tầm mắt xuống phía dưới, mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Nhìn từ trên xà nhà xuống, có thể nhìn thấy một đám người lao ra từ ba cái cầu thang.
Đám người này đều là sư huynh đệ đồng môn với Sở Hi Thanh.
Đại đa số người trong số họ đều có vẻ mặt tái nhợt, lo sợ bất an, tất cả đang bị hơn hai mươi tên nam nữ cầm đao kiếm đuổi theo sau, bọn họ lùa đám sư huynh đệ của Sở Hi Thanh vào bên trong
Tuy đám hung đồ này không có ý định hành hung, nhưng lời nói và động tác lại cực kỳ hung ác, ai không nghe lời liền đánh, mà ra tay cực kỳ độc ác.
Có hai người chỉ liếc mắt nhìn trộm bốn phía, đã bị đám người này đánh cho máu tươi giàn giụa, ngã gục xuống đất không đứng dậy nổi.
Đám hung đồ này cưỡng ép đoàn người vào các gian phòng, sau đó mệnh lệnh cho đám đệ tử lấy từng quyển từng quyển sách dày cộm nặng nề trên giá sách xuống xem.
Trong mắt Sở Hi Thanh hiện lên vẻ bối rối.
Hành động của đám hung đồ này làm cho Sở Hi Thanh cảm thấy hơi mơ hồ.
Bọn họ đang làm gì thế này?
Nhìn qua thì có vẻ như đang tìm thứ gì đó?
Lẽ nào là vì bản Nhai Tí Đồ kia sao?
Tuy rằng Sở Vân Vân giữ kín như bưng với hắn, nhưng từ lời nói của nàng, hắn có thể đoán được bức Nhai Tí Đồ kia ẩn giấu một bí mật rất lớn.
Bí mật này, thậm chí đủ để Sở Vân Vân cướp lại tất cả mọi thứ.
Ngay khi Sở Hi Thanh đang suy nghĩ, tại phòng thứ ba ở bên trái, có một vị trẻ tuổi cầm một quyển sách dày nửa thước, vui mừng đứng lên.
“Ta tìm được! Phía sau hàng chữ này có một chữ Mộc, chắc hẳn là lời chú giải do chính tay Tần Mộc Ca viết.”
Đám hung đồ ở quanh đó bị kinh động, một thanh niên cầm đại đao đầu hổ trong tay, trên mặt trái có một miếng vải đen bước nhanh về phía đó.
Hắn cướp quyển sách kia, rồi cẩn thận lật từng tờ một, một lát sau, trên mặt hắn lộ ra vẻ thất vọng.
Hiển nhiên là nội dung trong quyển sách này không phải thứ mà hắn muốn.
“Đúng là lời chú giải của Tần Mộc Ca! Người đâu, thả tên này ra ngoài.”
Thanh niên độc nhãn một tay đè đao, ánh mắt hung tàn lạnh lùng nhìn đám đệ tử nội môn ở trong các gian phòng: “Tiếp tục tìm cho ta! Hôm nay, chỉ có người tìm thấy bút ký và lời chú giải của Tần Mộc Ca mới có thể đi ra khỏi tòa Tàng Kinh Lâu này, nếu như không tìm được, thì đừng hòng sống sót.”
Tất cả đám đệ tử nội môn trẻ tuổi đều nơm nớp lo sợ, mặt như màu đất.
Sở Hi Thanh ở trên xà nhà nghe thấy mấy lời này thì không khỏi nhướn mày, mặt đầy quái dị.
Thì ra đầu nguồn của tai họa ngày hôm nay, lại chính là cô muội muội tiện nghi kia.
“Đó là Huyết Phong Đạo ở dưới trường Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy.”
Chẳng biết từ lúc nào mà thiếu nữ bách hợp đã tiến lại gần hắn, cười gằn cúi người nhìn xuống phía dưới: “Chắc hẳn là đến vì cái Nghịch Thần Kỳ giả dối không có thật kia.”
Sở Hi Thanh nhất thời ngửi thấy một cỗ hương thơm, hắn cảm thấy thiếu nữ này dựa vào hơi gần rồi đấy.
Hắn suy nghĩ một chút, liền viết vài chữ xuống lớp bụi trên xà nhà: “Nghịch Thần Kỳ? Đó là cái gì?”
Thiếu nữ bách hợp rất có hứng thú trò chuyện, nàng dùng tay nghịch bím tóc, nở nụ cười trào phúng: “Nó là chí bảo có thể cướp đoạt sự thần kỳ của trời đất để nghịch thiên cải mệnh trong truyền thuyết. Có người nó Ma Thần Táng Thiên, Ngu Công đều từng sở hữu nó, nó có năng lực nghịch phạt chư thiên, có rất nhiều người suy đoán rằng, Nghịch Thần Kỳ này đã rơi vào tay Bá Võ Vương Tần Mộc Ca.”
“Có điều, ta đã ở trong Tàng Kinh Lâu này mười mấy ngày rồi, lật toàn bộ từ trên xuống dưới mà không thu hoạch được gì, trong này căn bản là không có thứ mà bọn họ muốn tìm.”
Không biết vì sao mà bảng nhân vật của hắn lại có biến hóa.
Cột danh vọng từ “Cửu phẩm hạ (thực)”, biến thành “Cửu phẩm hạ (cố)”.
Điểm võ đạo cũng từ 11 biến thành 16.
Nếu nói những điểm võ đạo trước còn có nguyên do, thì lần này hoàn toàn là không hiểu gì cả.
Có điều, Sở Hi Thanh tạm thời không chú ý đến mấy thứ này, hắn đang cố gắng chạy trốn khỏi nơi này.
Vừa nãy, ngay khi cơn ‘động đất’ kia xuất hiện, bỗng nhiên có một đám người che mặt xông ra giết người.
Bọn họ cũng mặc đồng phục đệ tử nội môn, nhưng sức chiến đấu lại cực cao, mấy vị võ sư giáo viên còn chưa kịp mở mồm thì đã bị chém chết sạch.
Lúc này, tất cả mọi người đều chạy trốn tán loạn, Sở Hi Thanh rất nhanh, hắn là người đầu tiên bỏ chạy, lao đến một cái cầu thang khác để leo lên tầng bốn.
Sở Hi Thanh vừa chạy vừa quét mắt nhìn bốn phía, cố gắng tìm một nơi ẩn náu đáng tin.
Sau đó, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, hắn giá tốc, lao về phía một giá sách ẩn ở trong góc của hành lang.
Sở Hi Thanh giẫm lên một ô vuông trên giá sách, đạp năm cái để nhảy lên trên xà nhà.
Tuy rằng tầng thứ tư được ngăn thành mười mấy gian phòng to to nhỏ nhỏ bởi những bức tường gỗ, nhưng phía trên xà nhà lại tương thông, không có bị ngăn cách.
Sở Hi Thanh cẩn thận từng li từng tí mà cất bước trên xà nhà, cố gắng không phát ra tiếng động, cố gắng không để tro bụi rơi xuống.
Hắn chỉ đau đầu về dấu chân mà mình để lại, vắt hết óc mà vẫn không biết nên làm gì.
Chuyện này có ý nghĩa, nếu đám hung đồ kia leo lên xà nhà, thì chắc chắn sẽ phát hiện tung tích của hắn.
Một lát sau, Sở Hi Thanh phát hiện ra một góc chết bí mật, nhưng khi hắn đi đến chỗ đó, thì nhìn thấy một người đang ngồi ở trong đó rồi
Đây là một cô gái có tuổi tác tương đương với hắn, mái tóc được chải thành hình một đóa hoa bách hợp, ngũ quan xinh đẹp, mũi ngọc tinh xảo nhỏ và cao, giữa trán khảm một viên bảo thạch hình hoa bách hợp, hai mắt khá to mà quyến rũ.
Thiếu nữ bách hợp này cũng mặc đồng phục màu xanh của đệ tử nội môn, nhưng rõ ràng là y phục này đã được chỉnh sửa, không chỉ càng vừa vặn mà cổ áo và vạt áo đều có hình thêu hoa bách hợp và thược dược.
Đôi chân của nàng treo ở bên ngoài xà nhà, thỉnh thoảng lại đung đưa vai cái, dáng vẻ rất tiêu diêu tự tại, lại rất xinh đẹp.
Sở Hi Thanh cảm thấy hơi bất ngờ, hắn thầm nghĩ trong đám đệ tử nội môn mới lên cấp của võ quán Chính Dương bọn họ, có một đại mỹ nhân như vậy sao?
Có điều, trong ba tháng này, tổng thời gian hắn la cà ở võ quán Chính Dương cũng không vượt qua năm ngày, vốn là không nhận ra bao nhiêu người.
Sở Hi Thanh nở nụ cười ôn hòa với đối phương: “Không biết sư muội ẩn náu ở nơi này, thêm một mình ta, ngươi chớ để ý.”
Thiếu nữ bách hợp liếc mắt nhìn về phía Sở Hi Thanh, sau đó tùy ý phất phất tay, tỏ vẻ không thèm để ý.
Mặt Sở Hi Thanh liền nghiêm túc, hắn nhìn thấy thiếu nữ này phất tay một cái, tất cả dấu chân của hắn ở trên xà nhà đã bị xóa sạch.
Nàng vừa dùng pháp thuật đúng không?
Thiếu nữ bách hợp này, hình như là thuật võ song tu?
Hơn nữa, trình độ thuật sư phải bát phẩm là ít nhất.
Sở Hi Thanh nhìn thiếu nữ bách hợp với ánh mắt kinh dị, lòng thầm nghĩ đây thật sự chỉ là một đệ tử nội môn thôi sao?
Nhưng hắn đã không có nhiều thời gian lo nghĩ về thân phận của thiếu nữ này nữa rồi, trái lại thì chuyển tầm mắt xuống phía dưới, mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Nhìn từ trên xà nhà xuống, có thể nhìn thấy một đám người lao ra từ ba cái cầu thang.
Đám người này đều là sư huynh đệ đồng môn với Sở Hi Thanh.
Đại đa số người trong số họ đều có vẻ mặt tái nhợt, lo sợ bất an, tất cả đang bị hơn hai mươi tên nam nữ cầm đao kiếm đuổi theo sau, bọn họ lùa đám sư huynh đệ của Sở Hi Thanh vào bên trong
Tuy đám hung đồ này không có ý định hành hung, nhưng lời nói và động tác lại cực kỳ hung ác, ai không nghe lời liền đánh, mà ra tay cực kỳ độc ác.
Có hai người chỉ liếc mắt nhìn trộm bốn phía, đã bị đám người này đánh cho máu tươi giàn giụa, ngã gục xuống đất không đứng dậy nổi.
Đám hung đồ này cưỡng ép đoàn người vào các gian phòng, sau đó mệnh lệnh cho đám đệ tử lấy từng quyển từng quyển sách dày cộm nặng nề trên giá sách xuống xem.
Trong mắt Sở Hi Thanh hiện lên vẻ bối rối.
Hành động của đám hung đồ này làm cho Sở Hi Thanh cảm thấy hơi mơ hồ.
Bọn họ đang làm gì thế này?
Nhìn qua thì có vẻ như đang tìm thứ gì đó?
Lẽ nào là vì bản Nhai Tí Đồ kia sao?
Tuy rằng Sở Vân Vân giữ kín như bưng với hắn, nhưng từ lời nói của nàng, hắn có thể đoán được bức Nhai Tí Đồ kia ẩn giấu một bí mật rất lớn.
Bí mật này, thậm chí đủ để Sở Vân Vân cướp lại tất cả mọi thứ.
Ngay khi Sở Hi Thanh đang suy nghĩ, tại phòng thứ ba ở bên trái, có một vị trẻ tuổi cầm một quyển sách dày nửa thước, vui mừng đứng lên.
“Ta tìm được! Phía sau hàng chữ này có một chữ Mộc, chắc hẳn là lời chú giải do chính tay Tần Mộc Ca viết.”
Đám hung đồ ở quanh đó bị kinh động, một thanh niên cầm đại đao đầu hổ trong tay, trên mặt trái có một miếng vải đen bước nhanh về phía đó.
Hắn cướp quyển sách kia, rồi cẩn thận lật từng tờ một, một lát sau, trên mặt hắn lộ ra vẻ thất vọng.
Hiển nhiên là nội dung trong quyển sách này không phải thứ mà hắn muốn.
“Đúng là lời chú giải của Tần Mộc Ca! Người đâu, thả tên này ra ngoài.”
Thanh niên độc nhãn một tay đè đao, ánh mắt hung tàn lạnh lùng nhìn đám đệ tử nội môn ở trong các gian phòng: “Tiếp tục tìm cho ta! Hôm nay, chỉ có người tìm thấy bút ký và lời chú giải của Tần Mộc Ca mới có thể đi ra khỏi tòa Tàng Kinh Lâu này, nếu như không tìm được, thì đừng hòng sống sót.”
Tất cả đám đệ tử nội môn trẻ tuổi đều nơm nớp lo sợ, mặt như màu đất.
Sở Hi Thanh ở trên xà nhà nghe thấy mấy lời này thì không khỏi nhướn mày, mặt đầy quái dị.
Thì ra đầu nguồn của tai họa ngày hôm nay, lại chính là cô muội muội tiện nghi kia.
“Đó là Huyết Phong Đạo ở dưới trường Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy.”
Chẳng biết từ lúc nào mà thiếu nữ bách hợp đã tiến lại gần hắn, cười gằn cúi người nhìn xuống phía dưới: “Chắc hẳn là đến vì cái Nghịch Thần Kỳ giả dối không có thật kia.”
Sở Hi Thanh nhất thời ngửi thấy một cỗ hương thơm, hắn cảm thấy thiếu nữ này dựa vào hơi gần rồi đấy.
Hắn suy nghĩ một chút, liền viết vài chữ xuống lớp bụi trên xà nhà: “Nghịch Thần Kỳ? Đó là cái gì?”
Thiếu nữ bách hợp rất có hứng thú trò chuyện, nàng dùng tay nghịch bím tóc, nở nụ cười trào phúng: “Nó là chí bảo có thể cướp đoạt sự thần kỳ của trời đất để nghịch thiên cải mệnh trong truyền thuyết. Có người nó Ma Thần Táng Thiên, Ngu Công đều từng sở hữu nó, nó có năng lực nghịch phạt chư thiên, có rất nhiều người suy đoán rằng, Nghịch Thần Kỳ này đã rơi vào tay Bá Võ Vương Tần Mộc Ca.”
“Có điều, ta đã ở trong Tàng Kinh Lâu này mười mấy ngày rồi, lật toàn bộ từ trên xuống dưới mà không thu hoạch được gì, trong này căn bản là không có thứ mà bọn họ muốn tìm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.