Chương 387: Chọn lựa
Nam Quan Yêu Yêu
12/06/2016
Trong lòng Thẩm Bác Sinh rõ ràng, không nói thêm gì, chuyện này đúng là lỗi
của Nhã Nhi, cho dù ba năm trước hay bây giờ, lời của Nhã Nhi cũng quá
ác liệt rồi, hoàn toàn coi Chân Chân như kẻ thù, trước chỉ nghe người
khác nói, mà hôm nay ông tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, mức độ
đánh thẳng vào tăng thêm một bậc.
“Nếu không chuyển chỗ khác ăn cơm?” Ông ôn tồn hỏi.
“Con đã tức no rồi, cái gì cũng ăn không vô.” Lương Chân Chân lạnh nhạt mở miệng, không hề tức giận, cũng không làm nũng nói giỡn giống như bình thường.
“Chân Chân, tức thì tức, cơm vẫn phải ăn, bây giờ con là mẹ hai đứa bé.” Thẩm Bác Sinh khuyên nhủ.
“Cha, hiện giờ con ăn không vô, chốc lát nữa rồi nói.” Lương Chân Chân cũng rất quật cường.
Thẩm Bác Sinh thở dài, “Được rồi, vậy cha đưa con về trước.”
Tại sao tính tình Nhã Nhi trở nên cực đoan như vậy? Không nghe bất kỳ ai khuyên nhủ, khư khư cố chấp, quá bướng bỉnh rồi! Trái lại Lương Chân Chân, con bé vĩnh viễn lương thiện ấm áp tinh khiết như vậy, cực kỳ giống tiểu Vũ năm đó, người sống đến chừng này tuổi, cũng nên sống vì mình một lần!
Trên xe, tay phải Lương Chân Chân vuốt bụng, trong lòng thành tâm cầu nguyện bé cưng nhất định phải an toàn ra đời, cô không còn là Lương Chân Chân mềm yếu bị người ta bắt nạt như ba năm trước đây.
Thẩm Quân Nhã, nếu miệng cô còn phun lời dơ bẩn với tôi! Tôi nhất định sẽ xuống tay không lưu tình với cô!
Buổi tối, Lương Chân Chân kể toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra ở nhà hàng Tây ban ngày cho ông xã nghe, nếu chỉ bắt nạt cô thì thôi, nhưng lại còn bắt nạt đến đứa bé trong bụng còn chưa ra đời của cô, cô đương nhiên muốn “Tố cáo”!
Phải nói trước chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng cô ta phát rồ làm ra chuyện gì quá phận, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.
“Bà xã, chỉ cần một câu nói của em, anh có thể để cho cô ta từ nay về sau không thể đặt chân lên thành phố C, thậm chí cả Trung Quốc.” Chân mày Đằng Cận Tư chau lên, giọng nói lạnh lùng và chết chóc chưa bao giờ có.
Dám bắt nạt bà xã và đứa nhỏ của anh, vậy chỉ có – một con đường chết!
Nhưng người kia lại là chị cùng cha khác mẹ với nai con, anh không thể tùy ý.
Lương Chân Chân mím môi cọ cọ trên người anh, lâu sau mới mở miệng, “Có một câu gọi là quá tam ba bận, cô ta còn hai cơ hội, nếu như lần sau cô ta coi em là kẻ thù trọn đời, vậy em cũng không có gì kiêng dè rồi!”
“Được, vậy cho cô ta hai cơ hội.” Đằng Cận Tư nói khí phách mười phần.
“Ông xã, mặc dù em không phải rất tôn trọng những lời nói thần linh kỳ quái kia, nhưng vẫn lo lắng cho bé cưng trong bụng.” Trong lòng Lương Chân Chân vẫn còn sợ hãi lời nguyền rủa của Thẩm Quân Nhã, luôn không yên lòng.
“Ngày mai để bà nội dẫn em đến chùa Quang linh bái Phật, xin bùa bình an cho tất cả bé cưng của chúng ta.” Đằng Cận Tư dịu dàng vuốt ve lưng cô.
Lương Chân Chân khẽ gật đầu, “Ừ, cho dù có tác dụng hay không, ít nhất em sẽ yên tâm một chút.”
“Ngoan, ngủ đi, không cần tức giận với người râu ria, không đáng giá.”
“Em mới không chấp nhặt cô ta! Người ta lo lắng cho bé cưng.” Lương Chân Chân hầm hừ bĩu môi.
Đằng Cận Tư cười đến cưng chiều, cẩn thận kéo cô vào trong lòng mình, ôm eo ôc, đắp kín chăn chuẩn bị ngủ.
“A Tư, em gặp Kiều Tuyết Nghiên rồi, cô ấy nói bệnh tình người kia có tiến triển mới, chỉ cần tìm được tủy xương thích hợp, lập tức có thể tiến hành giải phẫu cấy ghép, có hy vọng hồi phục.”
“… Thật sao? Đúng là chuyện tốt với bà ấy.” Giọng Đằng Cận Tư hơi có vẻ trào phúng nhẹ nhàng.
“Còn có một tin tức khác khiến cho người ta khiếp sợ, Kiều Tuyết Nghiên không phải là con gái ruột của bà ấy.”
“Cái gì?” Đằng Cận Tư rất kinh ngạc.
“Do Tuyết Nghiên chính miệng nói với em, lúc ấy Giai Ny cũng ở đó, tụi em đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô ấy vốn định hiến tặng tủy xương, nhưng ai ngờ không hợp, ngay cả máu cũng không đúng, nhóm máu Rh âm rất hiếm thấy, nhưng cha mẹ của cô ấy đều không phải nhóm máu đó, đáp án rõ ràng.” Lương Chân Chân giải thích.
“Phẫu thuật… Còn chưa tiến hành?”
“Ừ, tủy xương thích hợp không dễ tìm, bệnh viện vẫn đang cố gắng, nhưng chưa tìm được.”
“Ngủ đi.” Đằng Cận Tư đột nhiên nhắm mắt lại, hình như không muốn tiếp tục đề tài này.
Lương Chân Chân nghe lời rúc vào trong ngực anh, nhẹ giọng hỏi: “A Tư, nếu như… Bệnh viện không tìm được tủy xương thích hợp, mà anh, đúng lúc bà ấy cần, anh… Sẽ hiến tặng cho bà ấy sao?”
Yên lặng hai phút, giọng nói hơi khàn của Đằng Cận Tư vang lên, “Không biết nữa.”
Chỉ ba chữ này, Lương Chân Chân đã hiểu, sâu trong lòng ông xã cô vẫn có chút không buông được, đứa nhỏ là thịt trong lòng cha mẹ, cảm giác về cha mẹ không phải trở ngại trong lòng đứa nhỏ, tốt và xấu, không có giới hạn rõ ràng.
Đêm, càng lúc càng sâu rồi, trên chiếc giường to lớn, hai vợ chồng nhỏ ngọt ngào ôm nhau một chỗ, một hô hấp đều đều, một hô hấp hỗn loạn…
Trong đầu con người, một khi giả bộ nhiều thứ, sẽ nghĩ ngợi lung tung, không cách nào yên ổn.
Trong khoa nội trú bệnh viện nhân dân đệ nhất thành phố, thời gian qua từng ngày, tủy xương thích hợp vẫn không có bất cứ tin tức gì, Thẩm Ý Linh cũng sắp ngủ không yên rồi, mỗi ngày nhìn thấy bác sỹ và y tá, vấn đề thứ nhất chính là, “Tìm được tủy xương phù hợp rồi sao?”
Đáp án liên miên bất tận đều là, “Còn chưa có.”
Thế cho nên cảm xúc mấy ngày nay của bà không được tốt, ban dầu biết mình bị bệnh bạch cầu thì tâm tình lập tức từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, vùng vẫy hồi lâu, vẫn tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.
Nhưng sau khi bà đã suy nghĩ thông suốt, lại cho bà một hy vọng có thể tiếp tục sống sót, bà vì thế mà vui mừng thật lâu, con người mà! Nào có ai muốn chết, xã hội bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, các phương diện đều rất tiến bộ, còn sống đương nhiên rất tốt.
Mỗi ngày bà đều ôm hy vọng chờ đợi như vậy, tâm tình lúc đầu kích động sau dần chuyển thành thấp thỏm không yên, bà sợ, bà sợ chết chóc.
“Bác sỹ Trần, rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể tìm được tủy xương thích hợp?” Thẩm Ý Linh hoảng hốt mà hỏi.
“Chuyện này… Không nói trước được, có vài bệnh nhân may mắn, bệnh viện vừa đúng tồn kho tủy xương thích hợp, mà có vài bệnh nhân phải chờ thêm một hai tháng thậm chí lâu hơn.” Bác sỹ Trần nói rất mơ hồ.
“Một hai tháng thậm chí lâu hơn? Bác sỹ Trần, bệnh của tôi có thể đợi lâu vậy sao?”
“Thẩm nữ sĩ, bà còn có người thân khác không? Ghép giữa người thân sẽ có tỷ lệ thành công cao rất nhiều.”
Kiều Tuyết Nghiên đứng bên cạnh cũng vểnh tai lên, cô vẫn muốn biết vấn đề này, nhưng mỗi lần mẹ đều tránh, chẳng lẽ vào lúc quan trọng này, mẹ vẫn không muốn nói ra sao?
Thẩm Ý Linh trầm mặc không nói, quả thật bà còn một con trai, nhưng nói ra có tác dụng không ? Sao người ta sẽ đồng ý hiến tủy xương cho bà? Chuyện không cần nghĩ, cần gì phải tự đi đòi sỉ nhục đây?
“Không có.” Giọng bà lạnh lùng.
“Vậy chỉ có thể đợi.” Sau khi bác sỹ Trần nói xong lập tức rời đi.
Trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn lại hai mẹ con, Kiều Tuyết Nghiên đi tới cầm tay mẹ, “Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, nói không chừng ngày mai sẽ có tin tức tốt truyền đến.”
Biết rõ lời con gái chỉ để an ủi mình, Thẩm Ý Linh vẫn rất hưởng thụ, cầm ngược tay con gái, “Ừ, mẹ biết rõ.”
Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”, Kiều Tuyết Nghiên buồn bực lúc này ai tới rồi, đứng dậy đi mở cửa, sau khi nhìn thấy người tới thì kinh ngạc há to mồm.
“Anh… Sao anh lại tới đây?”
“Anh tới thăm dì.” Nam Cung Thần dùng khẩu hình miệng nói, không để ý tới cô đang trợn tròn mắt cầm hoa và giỏ trái cây đi vào, tươi cười rạng rỡ, “Dì, dì khỏe chứ, cháu là Nam Cung Thần bạn của Tuyết Nghiên, mong thân thể dì sớm ngày bình phục.”
Thẩm Ý Linh đột nhiên nhìn thấy một cậu thanh niên dung mạo anh tuấn tự xưng là bạn của con gái, trong lòng thật sự vui mừng, nhìn dáng dấp xem ra hơn tiểu Nghiên mấy tuổi, chắc chắn không phải là bạn học, như vậy…
Bà càng nghĩ càng mừng, nếu mình có gì bất trắc, con gái phải có người để phó thác cả đời mới được, cậu thanh niên trước mắt xem ra cũng không tệ lắm, không biết có thật lòng với tiểu Nghiên không.
“Dì gọi cháu là Nam Cung đi, cháu biết tiểu Nghiên nhà dì bao lâu rồi?” Cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng, Thẩm Ý Linh chính là tâm lý này.
“Mẹ, anh ta là anh trai Dao Dao, con không quen anh ta.” Kiều Tuyết Nghiên vội vàng chen miệng, cô cảm thấy ánh mắt mẹ nhìn Nam Cung Thần hơi nhiệt huyết, nhất định là hiểu lầm.
Thì ra là anh trai của Nam Cung Dao! Vậy càng đáng tin! Bà rất thích đứa bé Dao Dao kia, anh trai con bé nhất định cũng không kém. Thẩm Ý Linh thầm nghĩ trong lòng.
Nam Cung Thần đột nhiên cảm thấy Thẩm Ý Linh thoạt nhìn rất quen mắt, dường như gặp ở đâu, anh dùng sức nhớ lại, chắc trên một tấm hình, chuyện rất nhiều năm trước.
“Con bé này, người tới là khách, phải lễ phép.” Thẩm Ý Linh giả vờ dạy dỗ con gái.
“Dì, không có chuyện gì, cháu đã sớm thành quen.” Lời Nam Cung Thần rất mập mờ.
Thẩm Ý Linh cười rất vui vẻ, Kiều Tuyết Nghiên rất tức giận, hung dữ nhìn Nam Cung Thần chằm chằm, “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, chúng con đi trước.” Nói xong kéo người đàn ông nào đó ra ngoài, sợ anh ta lại nói lung tung bên trong.
“Ừ, đi đi.” Thẩm Ý Linh cho rằng con gái xấu hổ.
Trên hành lang, Nam Cung Thần đột nhiên hỏi, “Mẹ em dì ấy tên gì?”
“Nếu không chuyển chỗ khác ăn cơm?” Ông ôn tồn hỏi.
“Con đã tức no rồi, cái gì cũng ăn không vô.” Lương Chân Chân lạnh nhạt mở miệng, không hề tức giận, cũng không làm nũng nói giỡn giống như bình thường.
“Chân Chân, tức thì tức, cơm vẫn phải ăn, bây giờ con là mẹ hai đứa bé.” Thẩm Bác Sinh khuyên nhủ.
“Cha, hiện giờ con ăn không vô, chốc lát nữa rồi nói.” Lương Chân Chân cũng rất quật cường.
Thẩm Bác Sinh thở dài, “Được rồi, vậy cha đưa con về trước.”
Tại sao tính tình Nhã Nhi trở nên cực đoan như vậy? Không nghe bất kỳ ai khuyên nhủ, khư khư cố chấp, quá bướng bỉnh rồi! Trái lại Lương Chân Chân, con bé vĩnh viễn lương thiện ấm áp tinh khiết như vậy, cực kỳ giống tiểu Vũ năm đó, người sống đến chừng này tuổi, cũng nên sống vì mình một lần!
Trên xe, tay phải Lương Chân Chân vuốt bụng, trong lòng thành tâm cầu nguyện bé cưng nhất định phải an toàn ra đời, cô không còn là Lương Chân Chân mềm yếu bị người ta bắt nạt như ba năm trước đây.
Thẩm Quân Nhã, nếu miệng cô còn phun lời dơ bẩn với tôi! Tôi nhất định sẽ xuống tay không lưu tình với cô!
Buổi tối, Lương Chân Chân kể toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra ở nhà hàng Tây ban ngày cho ông xã nghe, nếu chỉ bắt nạt cô thì thôi, nhưng lại còn bắt nạt đến đứa bé trong bụng còn chưa ra đời của cô, cô đương nhiên muốn “Tố cáo”!
Phải nói trước chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng cô ta phát rồ làm ra chuyện gì quá phận, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.
“Bà xã, chỉ cần một câu nói của em, anh có thể để cho cô ta từ nay về sau không thể đặt chân lên thành phố C, thậm chí cả Trung Quốc.” Chân mày Đằng Cận Tư chau lên, giọng nói lạnh lùng và chết chóc chưa bao giờ có.
Dám bắt nạt bà xã và đứa nhỏ của anh, vậy chỉ có – một con đường chết!
Nhưng người kia lại là chị cùng cha khác mẹ với nai con, anh không thể tùy ý.
Lương Chân Chân mím môi cọ cọ trên người anh, lâu sau mới mở miệng, “Có một câu gọi là quá tam ba bận, cô ta còn hai cơ hội, nếu như lần sau cô ta coi em là kẻ thù trọn đời, vậy em cũng không có gì kiêng dè rồi!”
“Được, vậy cho cô ta hai cơ hội.” Đằng Cận Tư nói khí phách mười phần.
“Ông xã, mặc dù em không phải rất tôn trọng những lời nói thần linh kỳ quái kia, nhưng vẫn lo lắng cho bé cưng trong bụng.” Trong lòng Lương Chân Chân vẫn còn sợ hãi lời nguyền rủa của Thẩm Quân Nhã, luôn không yên lòng.
“Ngày mai để bà nội dẫn em đến chùa Quang linh bái Phật, xin bùa bình an cho tất cả bé cưng của chúng ta.” Đằng Cận Tư dịu dàng vuốt ve lưng cô.
Lương Chân Chân khẽ gật đầu, “Ừ, cho dù có tác dụng hay không, ít nhất em sẽ yên tâm một chút.”
“Ngoan, ngủ đi, không cần tức giận với người râu ria, không đáng giá.”
“Em mới không chấp nhặt cô ta! Người ta lo lắng cho bé cưng.” Lương Chân Chân hầm hừ bĩu môi.
Đằng Cận Tư cười đến cưng chiều, cẩn thận kéo cô vào trong lòng mình, ôm eo ôc, đắp kín chăn chuẩn bị ngủ.
“A Tư, em gặp Kiều Tuyết Nghiên rồi, cô ấy nói bệnh tình người kia có tiến triển mới, chỉ cần tìm được tủy xương thích hợp, lập tức có thể tiến hành giải phẫu cấy ghép, có hy vọng hồi phục.”
“… Thật sao? Đúng là chuyện tốt với bà ấy.” Giọng Đằng Cận Tư hơi có vẻ trào phúng nhẹ nhàng.
“Còn có một tin tức khác khiến cho người ta khiếp sợ, Kiều Tuyết Nghiên không phải là con gái ruột của bà ấy.”
“Cái gì?” Đằng Cận Tư rất kinh ngạc.
“Do Tuyết Nghiên chính miệng nói với em, lúc ấy Giai Ny cũng ở đó, tụi em đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô ấy vốn định hiến tặng tủy xương, nhưng ai ngờ không hợp, ngay cả máu cũng không đúng, nhóm máu Rh âm rất hiếm thấy, nhưng cha mẹ của cô ấy đều không phải nhóm máu đó, đáp án rõ ràng.” Lương Chân Chân giải thích.
“Phẫu thuật… Còn chưa tiến hành?”
“Ừ, tủy xương thích hợp không dễ tìm, bệnh viện vẫn đang cố gắng, nhưng chưa tìm được.”
“Ngủ đi.” Đằng Cận Tư đột nhiên nhắm mắt lại, hình như không muốn tiếp tục đề tài này.
Lương Chân Chân nghe lời rúc vào trong ngực anh, nhẹ giọng hỏi: “A Tư, nếu như… Bệnh viện không tìm được tủy xương thích hợp, mà anh, đúng lúc bà ấy cần, anh… Sẽ hiến tặng cho bà ấy sao?”
Yên lặng hai phút, giọng nói hơi khàn của Đằng Cận Tư vang lên, “Không biết nữa.”
Chỉ ba chữ này, Lương Chân Chân đã hiểu, sâu trong lòng ông xã cô vẫn có chút không buông được, đứa nhỏ là thịt trong lòng cha mẹ, cảm giác về cha mẹ không phải trở ngại trong lòng đứa nhỏ, tốt và xấu, không có giới hạn rõ ràng.
Đêm, càng lúc càng sâu rồi, trên chiếc giường to lớn, hai vợ chồng nhỏ ngọt ngào ôm nhau một chỗ, một hô hấp đều đều, một hô hấp hỗn loạn…
Trong đầu con người, một khi giả bộ nhiều thứ, sẽ nghĩ ngợi lung tung, không cách nào yên ổn.
Trong khoa nội trú bệnh viện nhân dân đệ nhất thành phố, thời gian qua từng ngày, tủy xương thích hợp vẫn không có bất cứ tin tức gì, Thẩm Ý Linh cũng sắp ngủ không yên rồi, mỗi ngày nhìn thấy bác sỹ và y tá, vấn đề thứ nhất chính là, “Tìm được tủy xương phù hợp rồi sao?”
Đáp án liên miên bất tận đều là, “Còn chưa có.”
Thế cho nên cảm xúc mấy ngày nay của bà không được tốt, ban dầu biết mình bị bệnh bạch cầu thì tâm tình lập tức từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, vùng vẫy hồi lâu, vẫn tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.
Nhưng sau khi bà đã suy nghĩ thông suốt, lại cho bà một hy vọng có thể tiếp tục sống sót, bà vì thế mà vui mừng thật lâu, con người mà! Nào có ai muốn chết, xã hội bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, các phương diện đều rất tiến bộ, còn sống đương nhiên rất tốt.
Mỗi ngày bà đều ôm hy vọng chờ đợi như vậy, tâm tình lúc đầu kích động sau dần chuyển thành thấp thỏm không yên, bà sợ, bà sợ chết chóc.
“Bác sỹ Trần, rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể tìm được tủy xương thích hợp?” Thẩm Ý Linh hoảng hốt mà hỏi.
“Chuyện này… Không nói trước được, có vài bệnh nhân may mắn, bệnh viện vừa đúng tồn kho tủy xương thích hợp, mà có vài bệnh nhân phải chờ thêm một hai tháng thậm chí lâu hơn.” Bác sỹ Trần nói rất mơ hồ.
“Một hai tháng thậm chí lâu hơn? Bác sỹ Trần, bệnh của tôi có thể đợi lâu vậy sao?”
“Thẩm nữ sĩ, bà còn có người thân khác không? Ghép giữa người thân sẽ có tỷ lệ thành công cao rất nhiều.”
Kiều Tuyết Nghiên đứng bên cạnh cũng vểnh tai lên, cô vẫn muốn biết vấn đề này, nhưng mỗi lần mẹ đều tránh, chẳng lẽ vào lúc quan trọng này, mẹ vẫn không muốn nói ra sao?
Thẩm Ý Linh trầm mặc không nói, quả thật bà còn một con trai, nhưng nói ra có tác dụng không ? Sao người ta sẽ đồng ý hiến tủy xương cho bà? Chuyện không cần nghĩ, cần gì phải tự đi đòi sỉ nhục đây?
“Không có.” Giọng bà lạnh lùng.
“Vậy chỉ có thể đợi.” Sau khi bác sỹ Trần nói xong lập tức rời đi.
Trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn lại hai mẹ con, Kiều Tuyết Nghiên đi tới cầm tay mẹ, “Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, nói không chừng ngày mai sẽ có tin tức tốt truyền đến.”
Biết rõ lời con gái chỉ để an ủi mình, Thẩm Ý Linh vẫn rất hưởng thụ, cầm ngược tay con gái, “Ừ, mẹ biết rõ.”
Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”, Kiều Tuyết Nghiên buồn bực lúc này ai tới rồi, đứng dậy đi mở cửa, sau khi nhìn thấy người tới thì kinh ngạc há to mồm.
“Anh… Sao anh lại tới đây?”
“Anh tới thăm dì.” Nam Cung Thần dùng khẩu hình miệng nói, không để ý tới cô đang trợn tròn mắt cầm hoa và giỏ trái cây đi vào, tươi cười rạng rỡ, “Dì, dì khỏe chứ, cháu là Nam Cung Thần bạn của Tuyết Nghiên, mong thân thể dì sớm ngày bình phục.”
Thẩm Ý Linh đột nhiên nhìn thấy một cậu thanh niên dung mạo anh tuấn tự xưng là bạn của con gái, trong lòng thật sự vui mừng, nhìn dáng dấp xem ra hơn tiểu Nghiên mấy tuổi, chắc chắn không phải là bạn học, như vậy…
Bà càng nghĩ càng mừng, nếu mình có gì bất trắc, con gái phải có người để phó thác cả đời mới được, cậu thanh niên trước mắt xem ra cũng không tệ lắm, không biết có thật lòng với tiểu Nghiên không.
“Dì gọi cháu là Nam Cung đi, cháu biết tiểu Nghiên nhà dì bao lâu rồi?” Cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng, Thẩm Ý Linh chính là tâm lý này.
“Mẹ, anh ta là anh trai Dao Dao, con không quen anh ta.” Kiều Tuyết Nghiên vội vàng chen miệng, cô cảm thấy ánh mắt mẹ nhìn Nam Cung Thần hơi nhiệt huyết, nhất định là hiểu lầm.
Thì ra là anh trai của Nam Cung Dao! Vậy càng đáng tin! Bà rất thích đứa bé Dao Dao kia, anh trai con bé nhất định cũng không kém. Thẩm Ý Linh thầm nghĩ trong lòng.
Nam Cung Thần đột nhiên cảm thấy Thẩm Ý Linh thoạt nhìn rất quen mắt, dường như gặp ở đâu, anh dùng sức nhớ lại, chắc trên một tấm hình, chuyện rất nhiều năm trước.
“Con bé này, người tới là khách, phải lễ phép.” Thẩm Ý Linh giả vờ dạy dỗ con gái.
“Dì, không có chuyện gì, cháu đã sớm thành quen.” Lời Nam Cung Thần rất mập mờ.
Thẩm Ý Linh cười rất vui vẻ, Kiều Tuyết Nghiên rất tức giận, hung dữ nhìn Nam Cung Thần chằm chằm, “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, chúng con đi trước.” Nói xong kéo người đàn ông nào đó ra ngoài, sợ anh ta lại nói lung tung bên trong.
“Ừ, đi đi.” Thẩm Ý Linh cho rằng con gái xấu hổ.
Trên hành lang, Nam Cung Thần đột nhiên hỏi, “Mẹ em dì ấy tên gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.