Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 388: Đại kết cục đếm ngược thời gian (1): Chân tướng sắp nổi trên mặt nước

Nam Quan Yêu Yêu

13/06/2016

“Để làm gì?” Kiều Tuyết Nghiên cảnh giác nhìn anh ta chằm chằm, hơi kỳ quái sao anh ta lại hỏi tên mẹ.

“Buông lỏng, đừng khẩn trương thế, anh không có ý nhìn trúng mẹ em, chẳng qua cảm thấy… Hơi quen mặt.” Nam Cung Thần cợt nhả.

“Quen mặt?” Kiều Tuyết Nghiên nhạy cảm nắm bắt được từ then chốt, ngạc nhiên nhìn anh, mặc dù biết anh thích nói giỡn, nhưng câu sau cùng của anh rất nghiêm túc, hơn nữa mẹ cũng không phải đại mỹ nữ trẻ tuổi gì, đáng để anh tìm lý do thô tục này để đến gần sao?

Nam Cung Thần híp mắt hồi tưởng lại dung mạo của Thẩm Ý Linh, “Giống như anh đã từng nhìn thấy hình của mẹ em ở chỗ nào?”

“Hình? Anh xác định sao? Mẹ em là người địa phương, chỉ có điều rời đi sắp ba mươi năm.” Kiều Tuyết Nghiên có kích động nho nhỏ, mặc dù mỗi lần mẹ đều nói không có người thân, nhưng cô không tin nào có người nào không có bạn bè thân thích chứ?

“Anh không thể nói xác định 100%, vẫn còn nhớ trên tấm hình kia không chỉ có một mình mẹ em, còn có…” Nam Cung Thần nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ, “Anh nhớ ra rồi! Là một nhà ba người.”

Nếu anh nhớ không nhầm, trong ngực mẹ cô ấy ôm một đứa bé trai khoảng một tuổi, mặc dù rất nhỏ, nhưng anh có thể phân biệt rõ ràng trai gái.

Hơn nữa, tấm hình này thấy ở nhà họ Đằng, khoảng hai năm rồi, anh nhớ ngày đó đến nhà họ Đằng tìm lão phu nhân, vừa đúng lúc người hầu dọn đồ cũ, chuẩn bị cầm đi vứt, lúc họ đi bộ vô tình làm rớt một tấm hình, vẫn do anh nhặt lên dùm họ, anh đại khái nhìn sang, là hình một nhà ba người ấm áp, bởi vì nhân vật rất xa lạ, anh lại nhìn qua, nên ghi tạc đáy lòng, ngay cả bụng đầy nghi vấn, có lẽ cũng không dám dễ dàng hỏi ai.

Gần như ai cũng biết, ở nhà họ Đằng mẹ của Đằng thiếu là một cấm kỵ, không ai dám hỏi, nếu anh không đoán sai, nam nữ trong hình nhất định là cha mẹ của Đằng thiếu.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên anh nhớ người phụ nữ trong hình, cho nên mới cảm thấy Thẩm Ý Linh quen mặt, mặc dù ba mươi năm sẽ khiến một người trở nên già yếu, nhưng hình dáng dung mạo bà vẫn còn, hơn nữa những năm này bà được bảo dưỡng tốt, ngoại trừ thêm vài nếp nhăn, thật sự cũng không thay đổi nhiều.

Nếu mẹ Tuyết Nghiên thật sự là mẹ của cậu chủ, vậy… Không phải cô ấy là em gái cùng mẹ khác cha với cậu chủ sao?

OMG! Sao chuyện lại diễn biến thành như vậy?

Thiếu phu nhân và Tuyết Nghiên quen biết là tình cờ hay cố ý?

Chuyện này, ai mới là người chứng kiến?

Anh phát hiện càng ngày mình càng không làm rõ được rồi.

“Một nhà ba người? Anh nhìn thấy khi nào?” Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc trợn to hai mắt.

“Cụ thể là lúc nào thì anh cũng không nhớ rõ, khả năng có người có dáng dấp tương tự mẹ em, thế giới rộng lớn không gì là không thể.” Nam Cung Thần buông tay ra, trước khi chuyện còn chưa rõ ràng, anh không thể nói lung tung.

Kiều Tuyết Nghiên là một cô gái tinh tế, rõ ràng cảm thấy Nam Cung Thần đang nói lảng sang chuyện khác, “Đứa bé trên tấm hình kia không phải là tôi đúng không?”

Nam Cung Thần giống như bị dọa sợ, không thể tin quay đầu nhìn về phía cô, “Em đoán được à?”



“Xem phản ứng của anh thì hiểu tôi đoán đúng.” Kiều Tuyết Nghiên lạnh lùng liếc nhìn anh, xem ra trước kia ở đây mẹ đã xảy ra chuyện không vui, bằng không sẽ không rời đi ba mươi năm, còn không nguyện ý nói tới chuyện cũ.

“Nhóc, em cố ý đưa anh vào tròng?” Tròng mắt đen của Nam Cung Thần híp lại, không nhìn ra, cô còn rất thông minh.

“Phải dùng tới đưa vào tròng sao? Biểu hiện của anh đã rất rõ ràng rồi.” Kiều Tuyết Nghiên không hề nể mặt anh chút nào.

“Không sao, đứa bé trên tấm hình kia không phải em, có hai khả năng: Một, trước khi mẹ em gả cho cha, đã từng cưới một lần; hai, người phụ nữ trong hình chỉ có dáng dấp tương tự với mẹ em, cũng không phải cùng một người.”

“Tôi tương đối nghiêng về khả năng thứ nhất.” Kiều Tuyết Nghiên đưa ra câu trả lời.

“Hả? Phản ứng của em rất ngoài dự đoán của anh.” Nam Cung Thần rất kinh ngạc, cô lại có thể lạnh nhạt thế kia, giống như người kia không phải mẹ của cô, mà là người không quan trọng.

Kiều Tuyết Nghiên liếc xéo anh, “Anh cảm thấy tôi nên khóc náo ầm ĩ, còn mất lý trí mà hỏi ‘tại sao có thể như vậy?’, trước khi mẹ gặp cha, hoàn toàn không có tôi, tôi có tư cách gì đi phán xét lựa chọn của bà?” (Lại nói tôi vốn không phải con gái của bà, càng thêm không có tư cách.)

Câu nói sau cùng, cô tự nói trong lòng, ánh mắt ảm đạm, có vẻ mất mát nhàn nhạt.

Thì ra mẹ còn có đứa bé khác, người đó tất nhiên lớn hơn mình, ước chừng thời gian, đứa bé kia chắc chừng ba mươi tuổi không sai biệt lắm, trở lại đã được mấy tháng, sao chưa từng thấy mẹ nhắc tới, cũng chưa từng thấy người đó tới tìm mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Anh không có ý đó, anh tán tương tố chất tâm lý của em.” Nam Cung Thần cố ý nịnh hót.

“Tôi có thể cầu xin anh một chuyện không?”

“Em đột nhiên nghiêm túc như vậy, anh không quen, có gì cứ việc nói thẳng đi.”

“Mẹ bệnh phải tìm tủy xương thích hợp tiến hành phẫu thuật cấy ghép, mới có cơ hội hồi phục, chúng tôi đã chờ một tuần lễ rồi, còn chưa có tin tức, bác sỹ nói vận may không tốt có thể phải chờ một năm nửa năm, tôi lo lắng bệnh của mẹ không thể kéo dài đến lúc đó, nếu như có thể tìm được người thân của mẹ, tỷ lệ ghép tủy xương sẽ lớn hơn nhiều, cho nên… Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi một chút.” Kiều Tuyết Nghiên tội nghiệp van xin.

Nam Cung Thần thầm nghĩ trong lòng: em nói thì nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng khả năng thực hiện thì quá khó khăn! Muốn cậu chủ đồng ý hiến tủy xương cho người phụ nữ đã vứt bỏ cậu ấy ba mươi năm, có khả năng sao?

Gặp quỷ! Sao chuyện lại trùng hợp như vậy!

“Anh… Chỉ có thể nói sẽ làm hết sức, em đừng ôm hy vọng quá lớn.” Anh chỉ có thể nói vậy.

“Anh chịu giúp một tay tôi đã thiên ân vạn tạ rồi, thật sự không tìm được thì tôi cũng không có cách nào.” Kiều Tuyết Nghiên thật tâm nói cảm ơn.

“Đúng rồi, bệnh của mẹ em, trừ Dao Dao, còn có ai biết không? Nói ví dụ như, ba người phụ nữ gặp lần đó ở trước cửa rạp chiếu phim?” Nam Cung Thần dò hỏi, nếu có thể trực tiếp tiết lộ cho thiếu phu nhân, cậu chủ đương nhiên sẽ biết.



“Anh nói chính là nhóm chị Lương sao?” Kiều Tuyết Nghiên nghi ngờ hỏi.

“Ừ.” Nam Cung Thần vội vàng gật đầu.

“Có một lần tôi gặp chị Lương và chị Tiết ở trên đường, đã nói toàn bộ cho các chị ấy biết rồi.”

“Vậy… Họ có nói gì không?”

“Nói gì?”

“Anh nào biết.” Nam Cung Thần bất đắc dĩ buông tay, xem ra cậu chủ chắc không để ý tới chuyện này, mình… Hơi khó khăn!

Kiều Tuyết Nghiên bĩu môi, mờ mờ ảo ảo cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cụ thể lại không thể nói là chỗ nào.

Đảo mắt, đã một tuần trôi qua, chuyện tủy xương vẫn chậm chạp không thấy tiến triển như cũ, ngoài mặt Thẩm Ý Linh không nói gì, nhưng trong lòng cực kỳ hoảng hốt, từ ngôn ngữ hành vi trong ngày thường của bà có thể nhìn ra, bà rất sợ chết.

Trong lòng Kiều Tuyết Nghiên cũng gấp gáp, gần như ngày ngày gọi điện thoại thúc giục Nam Cung Thần, quấy nhiễu khiến cho anh có chút không thể làm gì, chuyện này, vốn không trong phạm vi năng lực của anh, hệ số khó khăn lớn hơn 101%, không làm được.

Qua hết Tết nguyên tiêu, vợ chồng Cát Xuyến và Đỗ Hướng Hàng cũng từ Thanh Đảo trở lại, ba người bạn tốt tụ họp chung một chỗ, trêu chọc đùa vui ầm ĩ đến mấy tiếng đồng hồ, hết sức vui vẻ.

Cõi đời này vốn có người vui vẻ, có người buồn, đan vào lẫn nhau, tấu lên khúc quân hành của cuộc sống.

Đằng Cận Tư cũng có phiền não của anh, ngoài công việc, trừ khuôn mặt bà xã lúc ẩn lúc hiện trong đầu, thỉnh thoảng còn có thể xuất hiện một người khác, mà người anh nguyện ý không muốn nói tới nhất.

Có đôi khi, bạn chính là yêu thích bị coi thường, rõ ràng không cần bạn, vứt bỏ bạn, nhìn thấy bạn cũng coi như người xa lạ, còn nói cái gì mà muốn bỏ xuống tất cả…

Nhưng bạn lại cố tình dây dưa không ngừng nghĩ tới người ta, đây không phải tự tìm tội sao?

Mẹ ruột thì như thế nào? Cũng chỉ là người mang thai mười tháng sinh bạn mà thôi, khi bà bỏ bạn rời đi có nghĩ tới bạn là con trai của bà, thời gian qua ba mươi năm khi trở lại còn có thể hỏi một câu, vài năm qua bạn sống có tốt không?

Không có! Không hỏi anh lấy một câu, cũng không quan tâm cuộc sống ba mươi năm qua của anh như thế nào, anh quả thật lạnh tâm, cũng hạ quyết tâm không liên quan gì đến bà, nhưng cố tình lại không như mong muốn, tin tức luôn không ngừng truyền vào lỗ tai anh.

Có lẽ bởi vì thấy quá trình mang thai của nai con, khơi dậy khía cạnh mềm mại trong lòng anh; có lẽ bởi vì không muốn thấy bà cứ vậy mà chết đi, còn sống mới là hành hạ đối với bà; có lẽ bởi vì những nguyên nhân khác…

Ngay cả bản thân anh cũng nói không ra, từ chối thật lâu, do dự thật lâu, với anh mà nói, muốn bước một bước kia ra, thật sự khó khăn khốn đốn.

Lương Chân Chân đau lòng nhìn dáng vẻ rối rắm nhíu chặt chân mày của ông xã, đưa tay định vuốt ve chân mày nhíu chặt của anh, “A Tư, muốn làm cái gì thì phải làm, em không muốn sau này gặp lại dáng vẻ hối hận của anh, lại không nguyện ý anh vì thế mà nhớ bà ta cả đời, cuộc sống không có nhiều chuyện công bằng như vậy, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm là được rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook