Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 389: Đại kết cục đếm ngược thời gian (2): Gặp ở bệnh viện

Nam Quan Yêu Yêu

14/06/2016

Đằng Cận Tư ôm chặt người trong ngực, trong lòng rối loạn dần ấm áp, nai con nói đúng, anh phải làm một lựa chọn mới được.

Ngày hôm sau, Lương Chân Chân vừa đúng lúc phải đi bệnh viện khám thai, Đằng Cận Tư lập tức đi chung với cô, kết quả các hạng mục kiểm tra đều rất bình thường, một đôi long phượng thai trong bụng sinh trưởng rất khỏe mạnh.

“Thật tốt, một trai một gái, quá toàn vẹn!” Lương Chân Chân rất vui vẻ.

“Anh cảm thấy còn chưa đủ, nên sinh thêm.” Đằng Cận Tư ghé vào bên tai cô nói.

“Hừ! Anh cho em là heo hả!” Lương Chân Chân lườm nguýt anh, hầm hừ bĩu môi.

“Không có, anh chỉ không muốn con chúng ta giống anh, rất cô đơn.” Một người đàn ông nào đó cố ý trình diễn khổ nhục kế.

Lương Chân Chân quả nhiên bị lừa, nhưng còn không phải hoàn toàn cam tâm tình nguyện, “Hai đứa bé có thể làm bạn với nhau! Sao sẽ cô đơn?”

“Con trai khác con gái, ít nhất thêm hai như thế mới được.” Đằng Cận Tư đưa ra đề nghị.

“Cái gì? Thêm hai giống vậy! Anh coi em là gì!” Lương Chân Chân tức giận nhìn anh chằm chằm.

“Bà xã, em là bà xã độc nhất vô nhị của anh, anh đây là suy nghĩ vì con của chúng ta sau này.” Đằng Cận Tư nói chuyện nhiệt tình sắp xếp mọi thứ.

“Ngụy biện! Thuần túy là ngụy biện!” Lương Chân Chân hừ hừ lỗ mũi.

“Chân lý.”

“Không quan tâm đến anh, em muốn về nhà tố cáo với bà nội.” Cô nâng cao bụng hơi nhô lên sải bước đi về phía trước, một người đàn ông nào đó bị sợ vội vàng đến hộ giá, bây giờ bà xã là lão phật gia, chậm trễ không được.

“Chị Lương, anh Đằng, hai người đến khám thai sao?” Kiều Tuyết Nghiên vừa đúng lúc xuống lầu lấy thứ gì đó, đuôi mắt đã nhìn thấy Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư đi trong sảnh chính.

Giọng nói bất ngờ khiến hai người đồng thời quay sang, lúc nhìn thấy người tới thì mới ý thức được một người tới bệnh viện vì mục đích khác, cho dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng vẫn phải đối mặt.

“Tuyết Nghiên, em… Bệnh của mẹ em có tiến triển sao?” Lương Chân Chân mở miệng trước.

“Không có, bây giờ chỉ có thể chờ.” Nhắc tới bệnh của mẹ, vẻ mặt Kiều Tuyết Nghiên hơi như đưa đám.

“Mùi nước khử trùng trong này quá gay mũi, Tuyết Nghiên, em có thể theo chị tới vườn hoa một lúc không?” Lương Chân Chân muốn cho ông xã thời gian, trước khi đến hai người đã thương lượng xong, tính toán sẽ không công khai hiến tủy xương cho Thẩm Ý Linh.

“Được!” Kiều Tuyết Nghiên đồng ý rất sảng khoái.

Đợi sau khi bóng lưng hai người dần biến mất, Đằng Cận Tư mới xoay người vào thang máy, trực tiếp tìm bác sỹ Trần phụ trách điều trị chính cho Thẩm Ý Linh, tiến hành đàm phán bí mật một phen với ông ấy.

Sau một loạt kiểm tra, tủy xương của anh lại thật sự thích hợp với Thẩm Ý Linh, đây vừa là kết quả anh muốn, lại không phải là kết quả anh mong muốn.

Bác sỹ Trần ngạc nhiên không ngờ trong lòng, danh tiếng của Đằng Cận Tư ở thành phố C như sấm bên tai, gần như không ai không biết không ai không hiểu, cậu ta lại chủ động hiến tủy xương cho người phụ nữ xa lạ, đây đúng là chuyện lạ!



Mà tủy xương của cậu ta lại thích hợp với Thẩm Ý Linh, còn nói muốn hiến tặng giấu tên, cũng yêu cầu ông giữ bí mật nghiêm ngặt.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến bác sỹ Trần không kịp phản ứng, trong lòng tràn đầy nghi vấn cũng không thể đi tìm kiếm đáp án, chuyện này hơi quỷ dị, hoặc nói vận số của Thẩm Ý Linh quá tốt!

“Nhớ, tôi không muốn chuyện này có người thứ ba ngoài hai chúng ta biết, nếu không, tự gánh lấy hậu quả! Chắc ông cũng nghe nói tới thủ đoạn của tôi, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Đằng Cận Tư hoàn toàn uy hiếp.

“Đằng thiếu yên tâm, tôi bảo đảm sẽ giữ kín như bưng.” Bác sỹ Trần đương nhiên đã nghe nói tới thanh danh của Đằng Cận Tư.

“Đó là tốt nhất!” Giọng Đằng Cận Tư lạnh lùng, “Khi nào bắt đầu?”

“Nếu không sáng mai cậu quay lại, tôi sẽ sắp xếp một phòng riêng, hôm nay sắp trễ rồi.”

“Được.”

Thẩm Ý Linh nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện tủy xương tìm được rồi, vui vẻ đến không kiềm chế được, bệnh của bà có hy vọng rồi, lập tức có thể tiến hành phẫu thuật, cuối cùng bà không cần làm cơn ác mộng kinh khủng đó.

Kiều Tuyết Nghiên cũng rất vui vẻ, tin tức này vô cùng tốt với cô, cuối cùng mẹ được cứu rồi! Mà cô, cách chân tướng thân thể mình gần thêm một bước.

“Mẹ! Thật tốt quá! Người tốt có báo đáp tốt, tối nay cuối cùng mẹ có thể ngủ yên ổn rồi.” Cô hưng phấn nói.

“Đúng vậy! Mấy ngày qua, mỗi đêm tối mẹ đều gặp ác mộng, ôi…” Phiền muộn giữa hai chân mày của Thẩm Ý Linh được vui sướng tách ra rất nhiều.

“Xem ra chị Lương là… của con” (Phúc tinh). Nói đến một nửa, Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên ý thức được mẹ rất không ưa thích chị Lương, trong lòng lại ảo não không thôi.

“Cô ta lại nói gì với con đấy?” Giọng Thẩm Ý Linh đột nhiên trở nên bén nhọn.

“Mẹ, mẹ đừng như vậy, con chỉ vừa khéo gặp anh Đằng đưa chị Lương đến bệnh viện khám thai, sau đó chúng con nói chuyện phiếm một lúc, bọn họ là người tốt, giúp con nhiều như vậy, con cảm thấy tốt… Có phải mẹ có… Thành kiến với chị Lương không?” Kiều Tuyết Nghiên lấy dũng khí hỏi.

“Con nói cái gì? Đằng Cận Tư cũng tới?” Giọng Thẩm Ý Linh đột nhiên cao lên vài quãng.

“Anh Đằng đưa chị Lương đến bệnh viện khám thai là chuyện rất bình thường! Mẹ làm sao vậy?” Nghi vấn nơi đáy lòng Kiều Tuyết Nghiên càng lúc càng nặng.

Thẩm Ý Linh có thể nhận ra mình hơi kích động quá đáng, nên không nói thêm gì nữa, bàn tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay cắm vào thịt, ngũ vị tạp trần như đang lăn lộn trong lòng.

Chẳng lẽ, đây chỉ là trùng hợp sao?

Tại sao nó vừa xuất hiện, lại truyền đến tin tức tốt tìm thấy tủy xương thích hợp, đây rốt cuộc là trùng hợp hay là…

Bà không dám nghĩ tiếp, rõ ràng là chuyện không thể nào, người kia hận mình vậy, sao đồng ý hiến tủy xương cho mình?

Không! Nhất định không phải nó! Cho dù là mẹ con ruột, cũng không nhất định có thể phù hợp, đây nhất định là trùng hợp! Bà tự an ủi trong lòng, nhưng không có lý do thuyết phục mình tin tưởng hoàn toàn.

“Mẹ không sao, mẹ chỉ thật vui mừng.” Sau khi hết khiếp sợ Thẩm Ý Linh lập tức bình phục, bà không thể để cho con gái nhận ra cái gì, những chuyện cũ kia vẫn không nên nói ra thì tương đối tốt hơn.



Vui mừng không phải phản ứng này, điểm này Kiều Tuyết Nghiên biết rõ trong lòng, có thứ gì đó dần rõ ràng trong đầu cô, kể từ khi tới thành phố C, mẹ chưa bao giờ nói một câu có ích với mấy người chị Lương, không phải chứa thành kiến thì chính là mang theo thành kiến, khiến cho cô thiếu chút nữa cách xa bọn họ, nhưng mỗi lần luôn xa cách một chút như vậy.

Lúc trước, cô suy đoán chị Lương là con ruột của mẹ, tìm được bác bỏ, căn cứ đầu mối lần trước Nam Cung Thần cung cấp, số tuổi của người kia không thấp hơn ba mươi tuổi.

Trời ạ! Không phải là…

Cô bị chính ý tưởng to gan này dọa nhảy dựng, càng nghĩ càng thấy có nhiều điểm nghi vấn, ép cô tới sắp không thở được, chỉ muốn mong sớm biết rõ chân tướng.

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi, bồi dưỡng tinh thần ngày mai mới có thể làm phẫu thuật.”

“Ừ, tiểu Nghiên, tới đây để mẹ nhìn con.” Thẩm Ý Linh mỉm cười vẫy tay với con gái.

Kiều Tuyết Nghiên chậm rãi đi tới, thân mật ngồi bên giường, mặc cho mẹ vuốt ve gò má mình, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

“Tiểu Nghiên, ngày mai phẫu thuật rồi, tối nay con về lấy cho mẹ chút đồ dùng hằng ngày và quần áo thay giặt, bên ngoài quá lạnh, sáng sớm mai lại tới.”

Mặc dù trong lòng rất kinh ngạc, nhưng Kiều Tuyết Nghiên vẫn gật đầu đồng ý, lại không nghĩ rằng, chuyến đi này, chính là người với người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.

Đêm khuya, hai mẹ con nằm trên giường của mình lăn lộn khó ngủ, hưng phấn đi qua chính là suy nghĩ, suy nghĩ cùng một chuỗi sự kiện, suy nghĩ… Cái gì mới là sự thật? Cái gì mới là chân tướng?

Kiều Tuyết Nghiên thì càng nghĩ càng cảm thấy chuyện phù hợp đến mức khiến cô sợ, không trách được Nam Cung Thần cũng không đồng ý nhiều lời, chẳng lẽ bọn họ đều là người chứng kiến?

Chỉ một mình cô chẳng biết gì, còn ngây ngốc coi ai cũng là người tốt?

Đêm dài đằng đẵng, cô không ngủ được, nơi nào đó trong lòng càng lúc càng lạnh…

Thẩm Ý Linh nằm trên giường bệnh viện, lần đầu tiên nhớ lại chuyện cũ ba mươi năm trước, vẫn còn nhớ ngày bà xách va li hành lý rời đi, bé trai ba tuổi liều mạng kéo vạt áo của bà, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, giọng nói trẻ thơ đau xé cõi lòng, “Mẹ, không cần đi, đừng bỏ lại một mình a Tư…”

Nơi nào đó trong lòng bà nhéo lại, nhưng vẫn hạ quyết tâm đẩy tay nó ra, cũng không quay đầu lại mà rời đi, ngay lúc đó bà không còn chút hy vọng nào với Đằng Diệu Bắc, hết sức thất vọng chính là chết lặng, ngay cả con ông ta bà cũng không muốn, dù sao bà cũng không mang theo được, cần gì giãy giụa vô vị đây?

Hối hận không?

Không! Một chút bà cũng không hối hận!

Nhưng vì cái gì trong lòng sẽ cảm thấy… Khó chịu đây?

Bà chưa từng hy vọng xa vời nó sẽ hiến tủy xương cho mình, vẫn cho rằng nó hận mình thấu xương, hơn nữa mình còn không chịu nhận nó, nói nhiều như vậy để cho nó đau lòng khổ sở.

Từ đầu chí cuối, bà đối xử như thế nào với nó, mà nó đối xử như thế nào với bà?

Đột nhiên bà cảm thấy thế giới này thật châm chọc, vòng tới vòng lui, vẫn quay lại chỗ cũ.

Tự trách, đau lòng, rối rắm đủ các loại cảm xúc vây quanh bà, để cho bà không cách nào ngủ được, trong nháy mắt, bà giống như nghĩ thông suốt cái gì, khóe miệng hiện ra một nụ cười khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook