Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 406: Ngoại truyện 13: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già:】Ngọt ngào 13

Nam Quan Yêu Yêu

27/06/2016

Mặc dù bị đánh, nhưng An An vẫn toét miệng nhỏ nhắn cười khanh khách, bởi vì không đau chút nào, me me đang trêu chọc bé!

Cảm xúc của đứa bé chính là đơn giản như vậy, vui vẻ hay không vui vẻ, đều biểu hiện rõ ràng.

Náo loạn điên khùng một lúc, hai tên lưu manh đều giày vò bản thân mệt mỏi, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng giống như trái táo, yên tĩnh nằm trên phao bơi, mắt cũng không rời khỏi cha mẹ đang ngồi bên cạnh.

“Chơi mệt à?” Ngón tay Lương Chân Chân chọc bụng tròn trịa của con trai và con gái, cười đến cưng chiều.

Mặt An An và Nhạc Nhạc cùng nhìn về phía mẹ, mím môi xinh xắn nở nụ cười, nhưng bọn chúng không còn hơi sức để chơi, cả người mềm nhũn, chỉ muốn nằm bất động.

Đằng Cận Tư vội vàng lấy khăn lông, cùng bà xã mỗi người ôm một bé, dùng khăn tắm khẽ quấn, vứt thẳng lên giường, từ từ mặc quần áo cho chúng.

Bận bịu một loạt chuyện, buổi sáng đã qua hơn phân nửa, Lương Chân Chân duỗi lưng, thừa dịp nắng đẹp, giao An An và Nhạc Nhạc cho bà nội và bảo mẫu, đích thân ra tay dọn dẹp lại phòng ngủ, mặc dù trong nhà không thiếu người giúp việc, nhưng phòng ngủ của cô và ông xã, cô vẫn thích tự mình dọn dẹp.

Quần áo lót của mình và ông xã luôn do chính cô giặt, không giao cho nữ giúp việc, bởi vì cô cảm thấy đây là vật cơ bản nhất!

Cô đứng đó quét dọn vệ sinh, Cầu Cầu vẫn không ngừng chạy tới chạy lui cạnh chân cô, giống như một trái cầu bông màu trắng, xinh xắn đáng yêu.

À… Quên giới thiệu, Cầu Cầu chính là con mèo Ba Tư màu trắng hai vợ chồng Lương Chân Chân đi ra ngoài du lịch lần trước mua về, nó mới hơn một tháng, còn là mèo con bé nhỏ đáng yêu, ngày ngày chuyện thích làm nhất chính là ngủ, đói bung kêu “meo meo…”

An An và Nhạc Nhạc cũng rất thích nó, thích dùng tay mập mạp sờ lông trên người nó, cũng may tính công kích của nó không mạnh, thỉnh thoảng bị hai chủ nhân nhỏ giật đau đớn, cũng chỉ “Méo” một tiếng chạy trốn, sẽ không dùng móng nhọn phản kích bọn họ.

Nhưng Chân Chân không dám để An An và Nhạc Nhạc chơi một mình với Cầu Cầu, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn *!

(*) Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.

Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, "nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng xảy ra cao/ nhiều lần, "vạn nhất" nghĩa là "lỡ như, chẳng may,..".

Móng vuốt của mèo quá bén nhọn, vẫn có khả năng cào bị thương, vẫn nên chờ hai con lớn thêm một chút, thật bất đắc dĩ, mua con chó cưng về, ít nhất có thể miễn chút gian nan khổ cực này. Nó chỉ theo mình.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Thành phố C không có hai mẹ con Liễu Tình và Thẩm Quân Nhã, thoáng cái yên tĩnh không ít, Thẩm Bác Sinh cũng rời khỏi vị trí chủ tịch tập đoàn Bác Nguyên, ông nói nhiều năm qua đã chán ghét anh lừa tôi gạt trên thương trường, sống quá mệt mỏi!

Sau thời gian này, ông chỉ muốn yên ổn an hưởng tuổi già.

Về phần cổ phần ông nắm giữ lớn nhất trong tay, toàn bộ chuyển cho con gái Lương Chân Chân, nói cách khác, từ nay về sau, Lương Chân Chân là chủ tịch tập đoàn Bác Nguyên.

Tin tức này khiến giới làm ăn nổ tung, mọi người rối rít bàn luận không ngừng.

“Trời ạ! Cho Lương Chân Chân không phải cho Đằng thiếu sao? Xem ra Bác Nguyên muốn trở thành công ty phụ thuộc tập đoàn Đế Hào tư.”

“Lương Chân Chân này đúng là thủ đoạn! Lại có thể đuổi vợ chính thức và con gái của Thẩm tổng đi.”

“Nói nhỏ thôi, bây giờ người ta là tài đại khí thô, chỉ nhấc đầu ngón tay, anh sẽ chết không nơi chôn thân!”

“…”

Đối với lời nói này, Lương Chân Chân vào tai trái ra tai phải, cô đã thành quen, cũng dần chết lặng, chỉ cần không nói trước mặt cô là được.

Sau khi Thẩm lão phu nhân biết tin, hoàn toàn bùng nổ rồi, cãi lộn ở nhà, thậm chí nói cứng, “Con cả không trở về nhà cho bà một câu trả lời hợp lý, bà sẽ treo cổ tự sát.”

Thẩm Bác Nhân vì chuyện này mà không ít lần đi tìm anh cả, nhưng hình như anh cả quyết tâm không muốn trở về, mặc cho ông khuyên bảo thế nào cũng không hợp tác, thật sự không có cách nào, ông chỉ có thể đi tìm cháu gái Lương Chân Chân, hy vọng lời của nó có thể có tác dụng.

Hai người hẹn gặp mặt ở quán cà phê, mới gặp mặt nhau mấy lần, chưa nói tới quen thuộc.

“Ngài có chuyện gì cứ nói thẳng ra.” Lương Chân Chân bưng cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm.

“Chân Chân, anh cả nhất định không chịu về nhà, mẹ chú lại náo loạn muốn tự sát, người một nhà không được yên bình, chú… Chú hy vọng cháu có thể giúp một tay khuyên nhủ cha cháu, để cho anh ấy trở về một chuyến.” Thẩm Bác Nhân dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

Khóe môi Lương Chân Chân nhếch lên nụ cười giễu cợt, náo loạn tự sát? Sợ rằng náo loạn cho cô xem!

“Tôi sẽ đi khuyên cha, nhưng cha có nghe khuyên hay không, cũng không thể biết được.”

Nghe được lời của cô, hình như Thẩm Bác Nhân thở phào nhẹ nhõm, “Chân Chân, anh cả luôn nghe lời cháu nhất, chỉ cần cháu mở miệng, anh ấy nhất định sẽ trở về, cho dù… Mẹ đã từng phạm phải bao nhiêu lỗi, như thế nào cũng là mẹ đẻ của chú và anh cả, hy vọng… Anh cả có thể về nhà một chuyến.”

“Tôi sẽ cố hết sức.” Lương Chân Chân không có chút cảm tình tốt đẹp nào với Thẩm lão phu nhân.

Thẩm Bác Nhân chưa từng có lễ tiết gì với cô, càng không âm thầm làm chuyện xấu với cô, từ khi gặp mặt cho đến bây giờ vẫn luôn khách khí, không xa lánh cũng không thân cận, chừng mực nắm rõ ràng.

Có thể thấy được, ông là người thông minh.

Xét những yếu tố này, mình cũng không thể quá mức lạnh nhạt với ông ta, lại nói, hai người còn có quan hệ chú cháu, không cần thiết huyên náo quá căng thẳng.

“Chân Chân, chú hai cảm ơn cháu.” Thẩm Bác Nhân cảm kích nói.

“Đừng nói cám ơn quá sớm, cháu không nhất định giúp được.” Lương Chân Chân cười cười.

“Chú tin tưởng cháu.”

Lương Chân Chân cười lạnh một tiếng trong lòng, tin tưởng cô? Ông tin tưởng cô từ đâu? Cũng khó tránh khỏi quá mù quáng rồi!

“Nếu không có chuyện gì khác, cháu đi trước.”

Cô đứng dậy cáo từ, để tài xế tiểu Ngụy lái xe về biệt thự tĩnh dưỡng của cha.



Hình như Thẩm Bác Sinh đoán được mục đích chuyến đi này của cô, “Bác Nhân nó đi tìm con?”

“Cha, nói thật, con không thích Thẩm lão phu nhân, bà ấy vĩnh viễn chỉ có chán ghét và căm hận con, hoàn toàn không giống bà nội ruột của con. Nhưng bà là mẹ của cha, con nghĩ, trong lòng cha còn chưa tuyệt tình đến mức kia.” Lương Chân Chân nói rất rõ ràng, không chút giả vờ.

“Chân Chân, cha thật sự mệt mỏi, từ sau khi cha biết rõ chân tướng, cha đã hết sức thất vọng với bà cụ, mà trong lòng cha vẫn hết lần này đến lần khác nói với mình, bà cụ là mẹ đẻ của mình, vì vậy cha lừa gạt mình hết lần này đến lần khác, thất vọng hết lần này đến lần khác, cha sắp mất đi tính nhẫn nại tốt đẹp rồi, bà cụ thích náo loạn ầm ĩ sao thì làm vậy đi, không náo loạn cái nhà này lên, bà cụ có thể cam tâm sao?”

Trong giọng nói của Thẩm Bác Sinh tràn đầy bất đắc dĩ và tang thương, ông đã bị mẹ, vợ và con gái lớn hành hạ đến sắp điên rồi, vốn tuổi không lớn lắm, ông bỗng nhiên già đến mười mấy tuổi.

“Cha, cha vẫn nên suy nghĩ kỹ, con không hy vọng cha hối hận, chuyện của công ty, con thật sự không đảm nhiệm nổi, vẫn nên giao cho… Chú hai quản lý thôi.” Lương Chân Chân vẫn nói lên xưng hô kia.

“Chú hai con tự mở công ty xây dựng, chú ấy không cảm thấy hứng thú với phương diện buôn bán này, nghe lời cha nói, đừng từ chối, cứ xem như đồ cưới cha cho con thôi.”

Lương Chân Chân mím mím môi, cô biết mình không nên đẩy ra nữa, “Vâng, con nghe cha.”

Sau khi trở về, Lương Chân Chân để ông xã giúp cô tìm một CEO có thể tin tưởng hoàn toàn, chuẩn bị mướn lương cao, nhậm chức giám đốc điều hành tập đoàn Bác Nguyên.

Cô vốn không học kinh doanh, trong thời gian ngắn cũng học không được, càng không có thời gian, không có tinh lực, không có hứng thú đi học quản lý tài chính kia, có rảnh rỗi còn không bằng cô mở lớp dạy múa của mình, làm chuyện mình thích.

Thẩm Bác Sinh cũng tán dương cách làm của cô, giao công ty cho con gái cũng chỉ để cho cô thay mặt mình quản lý, cũng không phải cưỡng chế yếu cầu cô tự thân tự lực, nhân phẩm của con gái mình, ông tuyệt đối tín nhiệm.

Vài ngày sau, ông vẫn đi về một chuyến nói một câu với mẹ mình, “Con ra quyết định, từ trước đến giờ không sửa đổi, nếu mẹ quả thật muốn tự sát, con cản cũng không ngăn được.”

Thẩm lão phu nhân tức giận đến toàn thân phát run, thiếu chút nữa không bị sặc, “Mày là đồ nghiệt tử !Nghiệt tử! Hoàn toàn bị mẹ con hồ ly tinh kia mê hoặc!”

“Mẹ! Xin mẹ nói chút đức, tiểu Vũ… Cô ấy đã không còn!” Giọng điệu Thẩm Bác Sinh đột nhiên cất cao, hai mắt đầy máu đến đáng sợ.

Ông trở về làm gì? Trở về để nghe mẹ mắng tiểu Vũ và Chân Chân sao? Tiểu Vũ đã qua đời nhiều năm như vậy, sao mẹ vẫn không chịu bỏ qua cho cô ấy?

Thẩm lão phu nhân bị dáng vẻ của con trai dọa sợ, “Rầm” một cái té trên ghế sa lon, bà đột nhiên cảm thấy, bà đã vĩnh viễn mất đi đứa con lớn nhất rồi.

Cho đến khi bóng lưng của con trai hoàn toàn biến mất ở cửa ra vào, bà cuối cùng không nhịn được mà khóc rống lên, đây là tạo cái nghiệt gì! Người một nhà thật tốt, khiến cho sụp đổ, nhà không phải nhà.

Phá hủy, phá sạch!

Thẩm Bác Nhân ở ngoài cửa đã nghe thấy tất cả, thở dài nặng nề, tiến lên một bước, ngăn Thẩm Bác Sinh đang tinh thần hoảng hốt, “Anh cả, là em sai rồi, em không nên đi tìm Chân Chân, mẹ hoàn toàn mê muội.”

“Bác Nhân, nơi này… Anh đã không muốn đặt chân nữa rồi, mấy năm sau này, anh sẽ có thể đi rất nhiều nơi, nhìn núi lớn sông rộng, trống trải lòng dạ anh, tẩy rửa linh hồn anh, mọi người không cần cố gắng tìm anh, cứ để mình anh yên tĩnh một chút.” Thẩm Bác Sinh cảm khái.

“Anh cả, em tôn trọng ý nghĩ của anh.”

Hai anh em nắm quyền, ý tứ không cần nói cũng biết, đan vào nhau, rời đi.

Thẩm Bác Sinh là người nói cần phải nói ra, đi cần phải quả quyết, lúc ăn cơm với con trai, con rể và hai cháu ngoại, đã nói ra ý tưởng định đi xa của mình.

Lương Chân Chân hơi trầm ngâm, “Cha, ý của cha rất tốt, con ủng hộ cha, nhưng cha phải đồng ý với con, trên đường chú ý an toàn, chăm sóc mình thật tốt, lúc trở lại nhất định phải khỏe mạnh.”

“Ừ, nhất định.” Trong nụ cười của Thẩm Bác Sinh vĩnh viễn có nét khổ sở nhàn nhạt, sau khi đã trải qua chuyện này, nếu trong lòng ông không có chút bóng đen, vậy là người bình thường sao?

Những lời khác cũng không muốn nói nhiều, một bữa cơm hoàn toàn dựa vào An An và Nhạc Nhạc đến thay đổi bầu không khí, chúng chính là kẻ dở hơi, dáng dấp phấn điêu ngọc trác, đi đâu cũng được người yêu thích.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Thời gian như thoi đưa, mùa đông nhanh chóng biến mất, nghênh đón mùa xuân, chỉ chớp mắt lại bị mùa hạ chen đến.

Hôm nay nhà họ Đằng rất náo nhiệt, trước sân đậu đầy xe con hào hoa, có thể nói cực kỳ náo nhiệt.

Là ngày đặc biệt gì đây?

Đương nhiên là ngày sinh nhật tròn một tuổi của hai bạn nhỏ An An và Nhạc Nhạc! Lần này, vợ chồng Đằng Cận Tư mời bạn bè mở rộng tới chơi đùa, khó có cơ hội gặp nhau một lần!

Một sáng tinh mơ, Lương Chân Chân mặc quần áo chỉnh tề cho con trai và con gái, lại chải bím tóc đáng yêu cho con gái, dễ thương ngây người!

Bây giờ An An và Nhạc Nhạc đã có thể nói mấy âm tiết đơn giản, ví dụ như: me me, cha, cụ nội, cơm cơm… Còn có con mèo Ba Tư màu trắng kia – Cầu Cầu.

Dưới tình huống người lớn dắt tay, bọn chúng đã không kịp chờ đợi bắt đầu chạy, chỉ cần vừa đặt xuống sàn nhà, khẳng định hai chân hay tay cùng nhau chạm đất, hì hà hì hục bò khắp nơi.

Món đồ chơi trong nhà bị ném khắp nơi, nữ giúp việc ngày ngày đi theo phía sau dọn dẹp không xuể, đi tới đâu vứt tới đó, nghịch ngợm gây sự vô cùng.

“An An, Nhạc Nhạc, sinh nhật vui vẻ đó! Hôm nay trong nhà sẽ có nhiều anh chị đến, các con phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?” Lương Chân Chân rất nghiêm túc giảng đạo lý cho thai long phượng.

“Me me, nghe lời…” Nhạc Nhạc lắc lắc thân thể nhỏ bé, hưng phấn phun ra mấy âm tiết.

“Me me, nghe…” An An cũng mở miệng theo, nhưng hình như cậu quên mất chữ phía sau nói thế nào, vui vẻ nghịch tóc mẹ.

“Tên lưu manh, lại kéo nữa, tóc mẹ cũng rụng sạch.” Lương Chân Chân bị đau lấy tay nhỏ bé của con trai ra, không nhìn ra sức lực của cậu vẫn khá lớn.

“A a…” An An còn tưởng rằng mẹ đùa giỡn cùng cậu, đưa tay qua cầm vài sợi tóc lên.

Lương Chân Chân bất đắc dĩ, chuyện như vậy mỗi ngày còn thiếu sao?

Nhưng cô không nỡ đánh đứa bé, mỗi lần chúng khóc, cô sẽ đau lòng nửa ngày, cho tới mỗi lần ông xã đều nói cô là bé bự mang bé nhỏ.

Phòng khách lầu dưới, An An và Nhạc Nhạc tò mò chuyển động cặp mắt đen lúng liếng, nhìn người lạ khắp phòng, thật sự không sợ người lạ, ngược lại hơi hưng phấn.

Thư Nhĩ Hoàng và Úy Hợp Hợp mang theo con gái Niếp Niếp một tuổi lẻ năm tháng đến, một bộ váy bồng màu hồng, còn dùng dây buộc tóc màu hồng cột bím tóc, khéo léo yên tĩnh trong ngực cha, công chúa nhỏ điển hình.



Bé đúng là công chúa nhỏ chính cống của nhà họ Thư, phía trên có ba người anh trai, bé là bé gái duy nhất, cho nên người cả nhà đều rất cưng chiều bé.

Chỉ cần bé vừa khóc, cả nhà họ Thư đều kinh động, phạm vi ảnh hưởng rộng, không cách nào suy đoán.

“Hợp Hợp, chị cảm thấy tính tình của Niếp Niếp không giống em.” Lương Chân Chân ghé vào bên tai bạn tốt nói, người làm mẹ chính là không như vậy, ngồi chung một chỗ sẽ không tự chủ thảo luận về đứa bé của mình.

“Tất cả mọi người đều nói cá tính công chúa nhỏ tương đối thiên về cha, rất ngoan ngoãn, không náo loạn không làm khó, có lúc em hoài nghi có phải lúc ở bệnh viện đã ôm nhầm không! Khác hoàn toàn trong tưởng tượng của em!” Úy Hợp Hợp nhỏ giọng nói.

“Hả… Chẳng lẽ em muốn sinh một phiên bản nhỏ giống em?” Lương Chân Chân giận lườm cô.

“Phiên bản nhỏ không được sao? Em cảm thấy tính tình Nhạc Nhạc nhà chị cũng rất tốt, hoạt bát hơn Niếp Niếp nhiều.” Úy Hợp Hợp cau mày.

“Đừng nhắc tới Nhạc Nhạc, con bé còn nghịch hơn anh trai An An, chị thật sự cho rằng cá tính hai đứa trái ngược.”

Mật Lạp Bối Nhi đi tới chọc họ, “Này! Hai người núp ở đây xì xà xì xào nói gì đây?”

“Đang bàn luận vấn đề tính tình đứa nhỏ.” Úy Hợp Hợp nhíu mày.

“Khụ… Chị dâu hai, em cảm thấy chị vẫn nên sinh thêm một đi, tỷ lệ tính tình giống chị tương đối lớn.” Mật Mạt thành khẩn đề nghị.

“Lúc sinh công chúa nhỏ, chị thiếu chút nữa mất nửa cái mạng, không sinh, đánh chết cũng không sinh.” Úy Hợp Hợp cự tuyệt rất quả quyết, sinh con không phải qua nhà, sao có thể dễ dàng như vậy!

Lỡ như người không phù hợp suy nghĩ trong lòng mình thì thế nào? Chẳng lẽ còn muốn sinh tiếp?

Không được! Kiên quyết không được!

“Mật Mật, có phải là…” Lương Chân Chân nhạo báng nhìn bụng cô.

“Không có, không có!” Mật Mật liên tục xua tay không ngừng, trên gương mặt lộ ra nét đỏ ửng khác thường, mặc dù cô đã đồng ý cầu hôn của anh ấy, nhưng sinh thêm đứa nữa, không có cửa đâu!

Cát Xuyến ôm con trai còn kém mười ngày tròn tuổi đi tới, “Tôi cảm giác thời gian trôi quá nhanh, tiểu bất điểm vẫn là tiểu bất điểm *, không thấy nó có dấu hiệu lớn nhanh chút nào.”

(*) tiểu bất điểm: chỉ sự nhỏ bé, không đáng kể.

“Phì!” Ba người bị lời của cô cùng nhau chọc cười.

“Đừng nóng vội, đến ngày này năm sau, Thần Thần nhà chị có thể chạy khắp nơi rồi!” Úy Hợp Hợp vỗ bả vai cô, nghiêm túc nói.

Bạn nhỏ Thần Thần nghe có người gọi cậu, quay đầu qua nhìn, ngượng ngùng mím môi nhỏ cười, cười đến vô cùng dễ thương.

Úy Hợp Hợp kinh ngạc há to mồm, “Thần linh! Em bị nụ cười đáng yêu của con trai chị lật người!”

Có lẽ vẻ mặt của cô vô cùng khoa trương, hoặc tổ hợp bốn bà mẹ thêm một bạn nhỏ, thành công hấp dẫn bốn bạn nhỏ khác tới, rối rít la hét đòi mẹ.

Trừ Lương Chân Chân ra, mỗi người đều trong tay ôm một, mà cô, mỗi bên ngồi một.

“Mẹ, sao hai bé đó giống nhau như đúc vậy?” Giọng nói trẻ thơ mềm mại của Mạc Mạc, tròng mắt xanh thẳm không hề chớp mắt nhìn An An và Nhạc Nhạc chằm chằm.

Lời của cậu khiến lực chú ý của Niếp Niếp và Thần Thần cũng hấp dẫn đến, sáu con mắt cùng nhau nhìn thai long phượng.

“Bởi vì các em là thai long phượng, cho nên giống nhau như đúc.” Mật Mật giải thích.

“Mẹ, cái gì là thai long phượng?” Mạc Mạc vẫn không hiểu.

Đầu bốn người phụ nữ đồng thời đầy vạch đen, đứa bé chính là mười vạn cái vì sao, không đánh rách lưới hỏi đến cùng chắc chắn không bỏ qua.

“Giống như dì Cách Cách và cậu hai, bọn họ cũng là thai long phượng.”

“À? Nhưng mà con cảm thấy dì Cách Cách và cậu hai không giống nhau như đúc.”

Mật Mật rất muốn nói, thật ra khi còn bé bọn họ giống nhau như đúc, nhưng trưởng thành, theo tuổi tác, hơn nữa giới tính hai người khác nhau, khó tránh khỏi sẽ có sự khác biệt.

Cô nhịn không nói, bởi vì nói rồi, con trai nghe cũng không hiểu, sẽ còn tiếp tục đặt câu hỏi.

An An và Nhạc Nhạc không biết chuyện gì đang xảy ra, cùng liếc mắt nhìn nhau, trong tròng mắt đen cùng thoáng qua vẻ ngạc nhiên, từ khi bọn chúng ra đời, chính là nhìn đối phương mà lớn lên, sớm đã thành thói quen, không cảm thấy có gì kỳ quái.

“Mẹ, con cũng muốn có em trai và em gái giống nhau như đúc vậy.” Niếp Niếp vẫn trầm mặc không nói đột nhiên non nớt cất lời.

Úy Hợp Hợp kinh ngạc sờ trán con gái, không phát sốt!

“Tại sao?”

“Bởi vì chơi rất khá!” Niếp Niếp chớp mắt, dáng vẻ thơ ngây vô tội.

Lương Chân Chân: “…” (Im lặng ngưng nghẹn, sao cô cảm giác lời này nghe là lạ!)

Mật Mật: “…” (Rung động thật sâu)

Cát Xuyến: “…” (Xem ra từ nhỏ Niếp Niếp đã lộ bản chất phúc hắc!)

Úy Hợp Hợp trừng lớn hai mắt, đây mới thật là con gái ruột của cô sao? Hoàn toàn không giống cô khi còn bé, cha mẹ nói khi còn bé cô đáng yêu giống như búp bê, người gặp người thích.

Mà trước mắt, trừ dung mạo có có điểm giống dáng dấp của cô, tính tình hoàn toàn trống đánh xuôi, kém hơn quá nhiều!

“Niếp Niếp, chữ Hán bao la rộng lớn, con không thể dùng linh tinh, còn nữa, những thứ này học với ai?” Úy Hợp Hợp quyết định giáo dục tốt con gái, kéo con gái qua biên giới phúc hắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook