Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 407: Ngoại truyện 14: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già:】 Ngọt ngào 14

Nam Quan Yêu Yêu

16/06/2016

“Mẹ, mẹ quá ngu ngốc…” Giọng nói của Niếp Niếp hơn một tuổi mềm mại, nhưng ánh mắt nhìn mẹ thì hơi… Khinh bỉ.

Đỉnh đầu Úy Hợp Hợp bốc đầy vạch đen, có một con gái thiên tài phúc hắc cảm giác thật là Alexander, con bé gần như dung hợp toàn bộ ưu điểm của cha và mẹ, cộng thêm tập hợp ba ngàn sủng ái một thân, phú dưỡng * tiêu chuẩn.

(*) Phú dưỡng hay hiện tượng phú dưỡng là một phản ứng của hệ sinh thái khi quá nhiều chất dinh dưỡng như nitrat và phốt phát từ các loại phân bón hoặc nước cống rãnh bị thải vào môi trường nước (Nguồn: Wikipedia)

Cho nên Niếp Niếp muốn em trai và em gái là bởi vì con bé quá nhàm chán, bạn nghĩ xem! Con bé là một thiên tài nhỏ, khẳng định không chơi được cùng với đứa bé cùng lứa, mặc dù có ba anh trai, nhưng đều không ở cùng chỗ, cơ hội gặp mặt cũng chỉ có mấy lần như vậy, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn.

“Ha ha ha…” Ba người phụ nữ khác cùng ôm bụng cười lăn lộn, xem ra có một con gái thiên tài cũng không phải hoàn toàn là chuyện tốt!

“Thư Nhĩ Hoàng! Anh dạy con gái làm sao!” Úy Hợp Hợp thở phì phò tìm ông xã phân xử, thật quá đáng! Địa vị ở nhà của cô hoàn toàn không có rồi.

Thư Nhĩ Hoàng vội vàng dụ dỗ bà xã, từ hay ý đẹp nói một tràng, trong lòng anh đã tính toán xong, thật bất đắc dĩ mới bắt cóc được đến phòng nhỏ, tăng cường thêm tình cảm.

Công chúa nhỏ Niếp Niếp tượng hình tượng dáng thở dài, “Mẹ mới là người mơ màng trong nhà.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, gen cô bé này không khỏi quá tốt! Sau khi lớn lên còn được vậy? Đàn ông nói chung có thể không phải thật sự sụt giảm. (⊙o⊙)

“Ôm ôm…” Không biết từ lúc nào Nhạc Nhạc đã ôm lấy bắp đùi Mạc Mạc, ngẩng đầu nhỏ cười đến trong sáng thuần khiết.

Bạn nhỏ Mạc Mạc cúi đầu nhìn cô gái nhỏ ôm bắp đùi cậu không buông tay, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn nà, cặp mắt to trong suốt óng ánh như nho đen, lông mi thật dài chớp chớp như cánh bướm, rất giống búp bê làm quảng cáo trong ti vi.

Mỗi lần, cậu đều muốn nhéo -

Động lòng không bằng hành động, cậu tự tay dùng sức véo trên mặt trắng nõn của Nhạc Nhạc.

Kết quả có thể nghĩ.

“Oa oa… Me me… Người xấu… Không chơi…” Mồm miệng Nhạc Nhạc mơ hồ không rõ khóc kể lể, âm thanh kinh thiên động địa.

An An nhìn thấy em gái bị bắt nạt, đi bước nhỏ từ từ đến, tát một cái lên người Mạc Mạc, tức giận trợn trừng mắt nhìn.

Bao che như vậy, khiến cho mấy mẹ ở đây nghẹn họng nhìn trân trối.

Mật Mật đập lòng bàn tay con trai, ân cần khuyên bảo, “Mạc Mạc, con là anh, không thể bắt nạt em trai em gái biết không? Em gái nhỏ làm từ nước, không thể véo loạn.”

“Con không có, con… Chẳng qua con cảm thấy em rất giống búp bê trên ti vi, con không nhịn được đưa tay véo.” Mạc Mạc vùi đầu trong ngực mẹ, giọng nói mềm mại đáng yêu.

Cậu vốn không bắt nạt bé, tại sao bé lại khóc kinh khủng như vậy? Còn có bé trai giống bé như đúc, lại chạy tới đánh cậu, hoàn toàn không đau, hành vi ngây thơ chết đi!

Nghe tiếng con gái bảo bối khóc, Đằng Cận Tư lập tức chạy tới, ôm công chúa nhỏ vào ngực, dịu dàng hỏi con gái sao đây? Ai bắt nạt con gái?

Tiểu Nhạc Nhạc nước mắt lã chã chỉ vào bạn nhỏ Mạc Mạc, non nớt tố cáo: “Cha, anh ấy… Người xấu!”

Đằng Cận Tư dĩ nhiên không lấy lớn hiếp nhỏ, nhưng cha Mạc Mạc gặp họa, vẻ mặt đau khổ, “Đại ca, giữa đứa bé khó tránh khỏi cãi nhau ầm ĩ, không phải vì vậy mà mang thù chứ?”

“Mạc Mạc mấy tuổi, Nhạc Nhạc mới bao lớn, ý tốt cậu nói với tôi là cái này?” Đằng Cận Tư lườm cậu ta.

Mạc Đông Lăng thông minh lựa chọn trầm mặc không nói, đại ca cưng vợ chiều con gái nổi danh, tranh chấp với đại ca tương đương với tìm chết, cần gì chứ?

“Nhạc Nhạc, chú tư ôm ôm được không?” Ngược lại anh đưa mắt về phía cô gái nhỏ đang hít hít mũi.

Cô gái nhỏ kiêu ngạo giương cằm lên, nghiêng đầu, không để ý tới, vừa rồi con trai của chú mới bắt nạt người ta, sao người ta phải gọi là chú tư! ╭(╯ ╰)╮

Đằng Cận Tư tán dương sờ đầu con gái, có cốt khí! Không hổ là con gái anh.



“Tứ đệ, cậu hâm mộ không hết.” Nhị thiếu Nông Dịch Tiêu cười đến vui vẻ.

“Nếu tôi nói thiên thời địa lợi nhân hòa cậu đều có đủ, còn do dự cái gì? Nắm chặt thời gian tạo người! Con trai hay con gái còn không phải do cậu quyết định.” Nam Hoa Cẩn tà ác nhíu mày.

“Hai người đàn ông chưa cưới không biết xấu hổ khoác lác trước mặt em sao? Nếu không phải quen thuộc với đức hạnh của hai anh, em thật sự hoài nghi có phải phương diện kia của hai anh có vấn đề không! Dĩ nhiên, em hy vọng một kết cục, hai người… Trở thành một đôi, kỳ cục thụ và yêu nghiệt công, làm cho người ta mơ tưởng viển vông!” Mạc Đông Lăng cuối cùng tìm được cơ hội phản kích rồi.

“Tìm, chết!” Sắc mặt của Nông Dịch Tiêu và Nam Hoa Cẩn cùng thay đổi, đều cắn răng nghiến lợi nhìn về phía người nào đó cười đến muốn đánh.

“Em chính là tốt bụng muốn nhắc nhớ hai người!” Mạc Đông Lăng một chút cũng không tức giận, ngược lại cười đến vui vẻ.

Trong lòng anh vô cùng tự hào đứa con nhà mình về sau làm lão đại, bỗng nhiên bao nhiêu năm sau, con trai nhà anh yêu con gái Nhạc Nhạc nhà đại ca, sau khi kết hôn đứng hàng thứ “Vèo” cái hạ xuống, tuổi rõ ràng lớn hơn An An, nhưng vẫn phải gọi một tiếng “Anh”, ai bảo bà xã Mạc Mạc là em gái An An đây.

Cho nên nói! Có một số việc nói không chính xác, cũng không thể vui mừng quá sớm.

Quan Hạo Lê rất thông minh đứng bên cạnh, không gia nhập hàng ngũ vú em, tránh cho bị phê bình luận, từ cửa vào, ánh mắt anh không rời khỏi bóng dáng một người con gái nhỏ, cuối cùng đợi đến khi cô tốt nghiệp, mà mình, thông qua hai năm cố gắng này, phương diện kiến thức quản lý công ty đã nắm bắt hoàn toàn.

Tiếp đó, quan trọng nhất chính là theo đuổi bà xã tới tay, sau đó lấy về nhà.

Bằng không, anh thật sự trở thành lót đáy rồi!

Tiết Giai Ny đến Ý học hai năm, thêm tài trí và chững chạc, cả người tỏa ra thành thục quyến rũ của phụ nữ, ở trường học, nam sinh theo đuổi cô đếm không hết, cô cũng định thử nghiệm với người khác, nhưng không bước ra được khỏi hố kia.

Vì vậy chỉ có thể đình trệ không tiến.

Tiệc một tuổi của An An và Nhạc Nhạc trôi qua trong vui vẻ huyên náo, buổi tối, chờ sau khi toàn bộ bọn nhỏ đi ngủ, trong phòng khách lầu một nhà họ Đằng bày bàn mạt chược.

Thư Nhĩ Hoàng, Nông Dịch Tiêu, Nam Hoa Cẩn, Mạc Đông Lăng bốn người đàn ông xoa mạt chược, Đằng Cận Tư không có hứng đánh bài, ngược lại Quan Hạo Lê ưa thích, nhưng vì lấy lòng bà xã tương lai, thanh nhất sắc, giang thượng khai hoa * đều là phù vân.

(*) thanh nhất sắc, giang thượng khai hoa: từ chuyên dùng trong chơi mạt chược.

Phụ nữ xúm lại, vĩnh viễn có đề tài tán gẫu mãi không xong, tán gẫu về đàn ông, tán gẫu về hôn nhân, tán gẫu về từng đứa bé, đủ loại, nghĩ cái gì thì nói cái đó…

--- -------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Ba năm sau đó, một ngày buổi sáng sớm.

Trong phòng ăn lầu một nhà họ Đằng, công chúa nhỏ Nhạc Nhạc náo loạn không chịu ăn điểm tẫm, vểnh miệng nhỏ mặc kệ mẹ dỗ dành thế nào cũng không chịu há mồm.

“Nhạc Nhạc, bé ngoan không thể như vậy! Con phải học tập anh trai.” Lương Chân Chân kiên nhẫn dụ dỗ.

An An ngồi bên cạnh ngoan ngoãn ăn thức ăn trong khay, vừa ăn vừa nhìn mẹ và em gái, con ngươi đen như đá quý linh hoạt vòng tới vòng lui.

Nhạc Nhạc quật cường lắc đầu, không ăn sẽ không ăn!

Tính khí tốt đẹp của Lương Chân Chân cũng sắp dùng hết rồi, mặt căng cứng, đã có xu thế không vui.

“Nhạc Nhạc, con còn như vậy, mẹ mất hứng, mất hứng sẽ không thích con rồi.” Cô nhíu mày nghiêm túc nhìn con gái.

An An lấy tư thế tao nhã cầm dao nĩa tiếp tục ăn bữa sáng, sau khi tiêu diệt sạch sẽ, rút một tờ khăn giấy, lau miệng, thở dài không tiếng động, chỉ có cha mới trị được tính tình công chúa nhỏ của em gái.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc, cô gái nhỏ Nhạc Nhạc hơi sợ, nhưng bé vẫn có cốt khí tiếp tục lắc đầu, tuyệt đối không thể cúi đầu nhận thua!

“Mẹ, cô giáo vườn trẻ nói, bạn nhỏ không ăn cơm sẽ lớn lên không cao, có phải giống như công chúa Bạch Tuyết chơi với chú lùn không?” An An nháy mắt, giọng nói trẻ thơ trong veo có thêm chút trấn định.

Nghe được lời anh nói, Nhạc Nhạc trừng mắt lên, ánh mắt y hệt nho đen tha thiết mong chờ nhìn mẹ, muốn biết đáp án, bé cũng không nên giống như bảy chú lùn vậy.

Lương Chân Chân âm thầm cảm khái con trai thông minh trong lòng, gật đầu, “Dĩ nhiên, không ăn cơm ngoan sẽ không có chất dinh dưỡng, không có chất dinh dưỡng sẽ không lớn cao, sau đó chỉ có thể phát triển bề ngang, biến thành một chú lùn, ai cũng không thích.”



“Oa…” Nhạc Nhạc mím môi khóc lớn tiếng.

Thật khủng khiếp! Bé mới không cần biến thành chú lùn, bé mới không cần bị mọi người ghét, oa oa…

“Đừng khóc, chỉ cần em ngoan ngoãn ăn cơm, cũng sẽ không biến thành chú lùn.” An An an ủi em gái bị thương.

Nhạc Nhạc nước mắt lã chã nhìn gương mặt khẳng định của mẹ và anh trai, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, bưng cái mâm trước mặt, ngoan ngoãn ăn bữa sáng.

Thừa dịp bé vùi đầu ăn cơm không để ý, Lương Chân Chân và con trai liếc mắt nhìn nhau, thần giao cách cảm thầm nhếch môi.

May mà cô có một con trai thông minh, bằng không cô không thể ra sức.

Ăn điểm tâm xong, Lương Chân Chân để tài xế tiểu Ngụy lái xe đưa bọn họ đến nhà trẻ, cô dĩ nhiên cùng đi, bằng không chắc chắn công chúa nhỏ Nhạc Nhạc lại náo loạn.

Trên xe, Nhạc Nhạc chớp mắt to, ngây thơ hỏi, “Mẹ, vì sao cha lại ở cùng mẹ trong phòng không ra được?”

Lương Chân Chân tùy tiện viện lý do qua loa trả lời bé.

“Mẹ, vì sao cha lại thừa dịp sau khi con ngủ say rồi chạy?” Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc rất không hài lòng với việc cha theo bé ngủ chỉ ngủ đến nửa đêm.

Lương Chân Chân lần nữa gian nan viện lý do qua loa trả lời bé.

Tiểu Ngụy đang lái xe cắn chặt môi, ép mình không thể bật cười, nhưng bả vai vẫn không nhịn được run rẩy dữ dội, An An ngồi cạnh ghế lái rất bất đắc dĩ thở dài. Mặt cho là đúng.

Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc cũng là yêu tinh nhỏ, từ trong tiếng thở dài của anh trai đã cảm thấy có thể mẹ đang lừa gạt bé, đôi mắt trừng lớn, “Mẹ, mẹ gạt người.”

“Không có.” Lương Chân Chân mạnh miệng phản bá, Phật viết không thể nói.

Có lúc lời nói dối nhất định là có ý tốt.

“Oa oa… Mẹ gạt người…” Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc cho rằng mẹ không nói thật, tiếng khóc càng ngày càng lớn.

Lương Chân Chân hết cách rồi, chỉ có thể ôm con gái vào trong ngực ôn tồn dụ dỗ, đều nói con gái làm từ nước, đúng là không sai.

Đến cổng nhà trẻ, Nhạc Nhạc thế nào cũng không chịu xuống xe, náo loạn muốn đi tìm cha, An An đẩy cửa xuống xe, giọng nói trong trẻo mang theo chút trẻ thơ, “Mẹ, vậy con đi trước.”

“Con trai ngoan, bye bye.” Lương Chân Chân vẫy tay với con trai, cho đến khi bóng dáng nho nhỏ của cậu biến mất khỏi tầm mắt mới quay đầu nhìn con gái, đều là một thai sinh ra, sao khác biệt lại lớn như vậy chứ?

Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc thút thít phồng má, làm nũng ăn vạ, “Oa oa… Con muốn cha…”

Hết cách rồi, Lương Chân Chân chỉ có thể kêu tài xế quay ngược đầu xe, tiến về tòa nhà tập đoàn Đế Hào tư.

Vừa nhìn thấy cha, nước mắt của cô gái nhỏ lại chảy ra, giống như xe lửa nhỏ chui vào trong ngực cha, nức nở nức nở nức nở.

“Làm sao đây?” Đằng Cận Tư không hiểu nhìn về phía bà xã, nghi vấn trong lòng vào lúc này không phải nên ở vườn trẻ à? Sao còn có một ở đây?

“Từ buổi sáng đã giận dỗi, dụ dỗ thế nào cũng không được, em không có cách nào.” Lương Chân Chân đổ nhào lên ghế sa lon, day chân mày.

Đằng Cận Tư vội vàng bỏ việc công xuống, bồng con gái ngồi trên đầu gối, nhẹ giọng hỏi bé làm sao.

Cô gái bé nhỏ nhíu chân mày thanh tú suy nghĩ một chút, “Mẹ, mẹ gạt người ta…”

“Mẹ gạt con thế nào chứ?” Ngược lại Đằng Cận Tư rất ngoài ý muốn với đáp án này, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa.

Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc ngước đầu nhìn mẹ ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích, sau đó liếc nhìn cha, “Mẹ không nói cho con biết hai người mỗi ngày ngây ngốc ở trong phòng làm gì.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook