Chương 410: Ngoại truyện 17: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già: 】Ngọt ngào 17
Nam Quan Yêu Yêu
20/06/2016
Bởi vì Nhạc Nhạc quyết giữ ý mình, một nhà Lương Chân Chân ở lại, nhà khác
đi về trước, trong phòng bệnh ở quá nhiều người không tốt, làm cho người ta có cảm giác Alexander.
Nhạc Nhạc vùi trong ngực mẹ cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cánh tay bó thạch cao của Mạc Thừa Diệp, mím môi không biết đang nghĩ cái gì.
“Nhạc Nhạc, còn không cảm ơn anh Mạc Mạc.” Lương Chân Chân nói nhỏ bên tai con gái.
Công chúa nhỏ im lặng, chỉ uốn éo người, từ nhỏ đến lớn bé vẫn là công chúa nhỏ kiêu ngạo trong nhà, hai chữ “Cám ơn” hơi khó để có thể nói ra miệng, nhất là nói với một người trước kia bé ghét.
Ôi… Khó khăn!
“Chân Chân, Mạc Mạc là bé trai, cần phải bảo vệ em gái.” Mật Mật nói.
Theo lý mà nói, cô nên gọi Lương Chân Chân một tiếng chị dâu, nhưng bởi vì ban đầu khi hai người biết nhau, cô còn chưa tốt đẹp với Mạc Đông Lăng, hơn nữa tuổi cô lớn hơn Lương Chân Chân, cho nên trực tiếp gọi tên.
“Đúng vậy! Hôm nay Nhạc Nhạc bị kinh sợ, vẫn nên về sớm một chút đi!” Mạc Đông Lăng mở miệng.
“Con không sao.” Mạc Thừa Diệp nằm trên giường bệnh hắng giọng nói, rất có khí khái của nam tử hán, cậu cũng không biết vì sao lúc ấy lại bất chấp tất cả đi cứu Nhạc Nhạc, hoàn toàn là một hành động vô thức.
Mặc dù khi bé hai người đụng chạm không ít, nhưng nói thế nào, cậu cũng là anh, không thể so đo quá nhiều với em gái.
“Nhạc Nhạc, nói hẹn gặp lại với chú tư dì tư và anh Mạc Mạc, ngày mai chúng ta trở lại có được không?” Lương Chân Chân dịu dàng dụ dỗ con gái.
“Vâng, Chú tư, dì tư… Anh Mạc Mạc, bye bye!” Hai tay Nhạc Nhạc vòng tay mẹ, giọng nói non nớt đáng yêu.
Mạc Thừa Hạo hai tuổi đã sớm ngủ ngon phun bong bóng trong khuỷu tay mẹ, không màng thế sự; ngược lại An An vẫn yên tĩnh ngồi bên cạnh, ai cũng không rõ cậu đang nghĩ gì.
Có lúc Đằng Cận Tư cảm thấy, so với anh, con trai học từ thầy mà giỏi hơn thầy, như tiểu đại nhân.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi xảy ra sự kiện ngã ngựa, Nhạc Nhạc ngăn cách cưỡi ngựa khỏi yêu thích của bé, hơn nữa nếu ai nhắc lại sự kiện đã xảy ra ở trường đua ngựa ngày đó, bé tuyệt đối sẽ nóng nảy với người đó!
Đối với bé mà nói, đó chính là chuyện xấu! Trôi qua rồi cũng không cho phép nhắc lại, rất mất thể diện!
Những ngày Mạc Thừa Diệp nằm ở bệnh viện, Nhạc Nhạc về cơ bản đều đi nhìn cậu, mặc dù hai người không nói lời nào, nhưng quan hệ rõ ràng đã có cải thiện, không giống như trước luôn đối chọi gay gắt, anh nhìn tôi khó chịu, tôi nhìn anh không thoải mái.
Cha mẹ hai nhà cũng vì thế mà cảm thấy vui mừng, mọi việc có tốt cũng có xấu, không phải tuyệt đối.
Buổi tối ngày nào đó, sau khi An An và Nhạc Nhạc ngủ, vợ chồng Đằng Cận Tư mới về phòng mình, chuẩn bị rửa mặt ngủ, vốn cho rằng đứa bé đã lớn, sẽ hoàn toàn dễ dàng, ai biết hoàn toàn không phải vậy!
An An không cần lo lắng gì, nhưng Nhạc Nhạc là đứa nhỏ nghịch ngợm, mỗi tối muốn cha hoặc mẹ tới kể chuyện xưa, nếu không sẽ náo loạn không chịu ngủ.
Hai vợ chồng cũng không có cách nào, đây chính là do bọn họ cưng chiều mà ra, trách được ai?
Thật vất vả mới dỗ được con gái ngủ, Lương Chân Chân mệt mỏi chỉ muốn ngả đầu nằm ngủ, cô nhóc càng ngày càng tinh quái rồi, một chuyện xưa không thỏa mãn được con bé.
“Ông xã, ngày mai đổi cho anh đi kể chuyện xưa cho Nhạc Nhạc, nước miếng của em sắp khô rồi, con nhóc thúi còn tinh thần sáng láng nhìn em, tiếp tục như vậy em sẽ không chịu nổi.” Lương Chân Chân nằm trên giường ai oán nói.
Đằng Cận Tư rất biết điều đi đến giúp cô xoa vai, “Nếu không về sau để An An kể chuyện xưa cho con bé, anh cảm thấy An An biết cách đối phó với con bé.”
“Không được! Mặc dù An An là anh Nhạc Nhạc, nhưng cũng chỉ lớn hơn mười phút, thêm nữa mỗi ngày con còn phải làm bài tập, nào có tinh lực! Chuyện này cứ giao cho anh, đều do anh cưng chiều mà ra!” Lương Chân Chân lẩm bẩm.
“Bà xã, là em nói con gái cần phú dưỡng.”
“Phú dưỡng có liên quan gì đến cưng chiều, ╭(╯ ╰)╮ dù sao cũng vì anh.”
Mặt Đằng Cận Tư đầy vạch đen, ở phương diện khác cá tính của Nhạc Nhạc giống người phụ nữ trước mắt như đúc, cô còn không biết xấu hổ mà nói đều do mình cưng chiều. O(╯□╰)o
“Đúng rồi, anh cảm thấy trong quan hệ của Nhạc Nhạc và Mạc Mạc giống như có điểm không quá tầm thường.” Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì nói sang chuyện khác.
“Bất thường thế nào? Em cảm thấy rất tốt!” Lương Chân Chân buồn bực nói.
“Trước kia chúng gặp mặt lập tức rùm beng, bây giờ thay đổi hoàn toàn phương thức chung đụng, chẳng lẽ không kỳ quái sao?” Đằng Cận Tư nghi vấn.
“Bây giờ Mạc Mạc là ân nhân cứu mạng của Nhạc Nhạc, dĩ nhiên trong lòng con bé cảm kích thằng bé, dĩ nhiên không thể giống trước kia nữa! Chuyện bé xé ra to!” Lương Chân Chân sẵng giọng.
“Bà xã, không phải Mạc Mạc thích Nhạc Nhạc nhà chúng ta chứ?”
“Phụt! Ông xã, trong đầu anh nghĩ cái gì! Mạc Mạc mới hơn bảy tuổi, Nhạc Nhạc của chúng ta mới bốn tuổi, chúng đều là đứa bé!”
“Anh không thể không đề phòng một chút.” Đằng Cận Tư ngược lại nghiêm trang.
Lương Chân Chân bất đắc dĩ liếc nhìn anh, lật người đưa lưng về phía anh, “Em ngủ.”
Đằng Cận Tư vội vàng cọ đến bên người cô, ôm eo cô, dán vào lỗ tai cô, “Bà xã, chúng ta đã lâu không có…”
“Sang bên cạnh đi! Mệt chết được.” Lương Chân Chân đẩy anh một cái.
“Em sờ đi, nó nhớ em…” Một người đàn ông nào đó nói lời “Sắc” liên tiếp.
“Đừng!”
“Bà xã…” Đằng Cận Tư cố ý dùng đồ gì đó chống lên chỗ mềm mại của cô, chậm rãi liếm, ý đồ bất chính.
“Ghét! Cả ngày lẫn đêm có thẻ nghiêm chỉnh chút không.” Lương Chân Chân lấy cùi chỏ chống lên ngực anh.
“Bà xã, đây là chuyện không thể thiếu giữa vợ chồng, đừng đứng đắn quá.” Một người đàn ông nào đó không chịu yếu thế trả lời.
“Người ta rất mệt mỏi!” Lương Chân Chân chỉ có thể làm nũng, van xin anh bỏ qua cho mình.
“Bà xã tốt, bà xã ngoan, chỉ một lần thôi có được không?”
“Thật?” Một người phụ nữ nào đó dễ bị mắc lừa.
“Ừ, dĩ nhiên!”
Đằng Cận Tư ngược lại đồng ý rất sung sướng, nhưng nói lời có giữ lời hay không cũng không biết được.
Anh gần như không kịp chờ đợi lột sạch sẽ bà xã và mìn, nhanh chóng tiến vào chủ đề, ngay lập tức, khắp trong phòng ngập tràn hương vị kiều diễm.
Lương Chân Chân thở gấp khi phía dưới anh nở rộ, giác quan cả người cũng bị anh lay động rồi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Mặc áo mưa nhỏ, hôm nay… Không phải kỳ an toàn.”
“Không thích mang cái đó.” Đằng Cận Tư đáp lại rất trực tiếp, tay cũng không nhàn rỗi, thi triển ma pháp khắp nơi trên da thịt bóng loáng tinh tế của cô.
“Ghét! Đi lấy nhanh lên một chút…” Lương Chân Chân không thuận theo, âm thanh càng ngày càng quyến rũ, người nghe xương cũng mềm.
“Bà xã, nếu quả thật mang thai, vậy thì sinh thôi, chúng ta nuôi nổi.”
Thật ra thì anh ôm chính là ý định này, tiền trảm hậu tấu tới tương đối nhanh, An An và Nhạc Nhạc hai bé hơi cô đơn, tốt nhất là bốn, mỹ mãn!
“Anh nói thật dễ nghe, cũng không phải anh…”
Đằng Cận Tư không đợi cô nói xong, một động thân tiến vào, ra sức vận đông, hoàn toàn không để Lương Chân Chân có cơ hội cãi lại, cứ xui xẻo hồ đồ bị anh gieo giống như vậy, nghĩ hối hận cũng không thể.
Sau khi xong chuyện, Lương Chân Chân cho rằng có thể ngủ yên ổn rồi, ai ngờ một người đàn ông nào đó nói chuyện không giữ lời, đầu tiên hôn khắp toàn thân cô, sau lại không thuận theo giày vò cô hết lần này đến lần khác.
Cô âm thầm thề trong lòng, về sau không bao giờ tin anh nữa!
“Bà xã, đây là tình thế bất đắc dĩ, em vĩnh viễn để cho anh muốn ngừng mà không được.” Đằng Cận Tư nhỏ giọng nỉ non bên tai bà xã uể oải.
“Trứng thối! Mỗi lần đều gạt em…” Lương Chân Chân chu cánh môi sưng đỏ oán trách.
“Đây là lừa gạt có ý tốt.” Một người đàn ông nào đó giọng khàn khàn, ánh mắt lưu luyến mà dịu dàng.
Bóng đêm tĩnh lặng, chảy xuôi tình ý liên tục, bao quanh hai người ôm nhau ngủ trên giường, như có một tầng sa mỏng màu bạc, như ẩn như hiện mà chân thật.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng sớm hôm sau, công chúa nhỏ Nhạc Nhạc gõ cửa phòng cha mẹ “Rầm rầm rầm”, dường như mang theo cảm xúc.
Tối hôm qua Lương Chân Chân bị dày vò một trận, ngay cả hơi sức nâng mi mắt cũng không có, giọng nói yếu ớt, “Nhanh mang Nhạc Nhạc đi.”
Đằng Cận Tư đau lòng bà xã, chấp nhận bò dậy mặc quần áo tử tế, tự mình mở cửa đi ra ngoài.
“Cha, mẹ đâu? Con muốn vào tìm mẹ.” Nhạc Nhạc nhìn quanh, nhưng cha ôm bé đi xuống lầu dưới.
“Nhạc Nhạc ngoan, mẹ ngã bệnh, cần nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta đừng quấy rầy mẹ có được không?” Đằng Cận Tư chỉ có thể nói dối con gái.
“Ngã bệnh? Nghiêm trọng không? Con muốn vào với mẹ.” Nhạc Nhạc uốn éo người muốn xuống.
Đằng Cận Tư chỉ có thể ôm chặt bé, “Mẹ cần một mình nghỉ ngơi thật tốt, Nhạc Nhạc nghe lời được không?”
“Nhưng mà…” Nhạc Nhạc cắn đầu ngón tay không cam lòng lầm bầm hai chữ.
“Con gái ngoan, chỉ cần con không quấy rầy mẹ, buổi trưa mẹ có thể xuống lầu chơi với con.”
“Có thật không?” Nhạc Nhạc chớp cặp mắt to như nho đen.
An An ở bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của cha và em gái, trong lòng ôm nghi vấn rất lớn, đầu suy nghĩ lát nữa đi thư phòng lật sách vở về phương diện cuộc sống.
Nhạc Nhạc vùi trong ngực mẹ cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cánh tay bó thạch cao của Mạc Thừa Diệp, mím môi không biết đang nghĩ cái gì.
“Nhạc Nhạc, còn không cảm ơn anh Mạc Mạc.” Lương Chân Chân nói nhỏ bên tai con gái.
Công chúa nhỏ im lặng, chỉ uốn éo người, từ nhỏ đến lớn bé vẫn là công chúa nhỏ kiêu ngạo trong nhà, hai chữ “Cám ơn” hơi khó để có thể nói ra miệng, nhất là nói với một người trước kia bé ghét.
Ôi… Khó khăn!
“Chân Chân, Mạc Mạc là bé trai, cần phải bảo vệ em gái.” Mật Mật nói.
Theo lý mà nói, cô nên gọi Lương Chân Chân một tiếng chị dâu, nhưng bởi vì ban đầu khi hai người biết nhau, cô còn chưa tốt đẹp với Mạc Đông Lăng, hơn nữa tuổi cô lớn hơn Lương Chân Chân, cho nên trực tiếp gọi tên.
“Đúng vậy! Hôm nay Nhạc Nhạc bị kinh sợ, vẫn nên về sớm một chút đi!” Mạc Đông Lăng mở miệng.
“Con không sao.” Mạc Thừa Diệp nằm trên giường bệnh hắng giọng nói, rất có khí khái của nam tử hán, cậu cũng không biết vì sao lúc ấy lại bất chấp tất cả đi cứu Nhạc Nhạc, hoàn toàn là một hành động vô thức.
Mặc dù khi bé hai người đụng chạm không ít, nhưng nói thế nào, cậu cũng là anh, không thể so đo quá nhiều với em gái.
“Nhạc Nhạc, nói hẹn gặp lại với chú tư dì tư và anh Mạc Mạc, ngày mai chúng ta trở lại có được không?” Lương Chân Chân dịu dàng dụ dỗ con gái.
“Vâng, Chú tư, dì tư… Anh Mạc Mạc, bye bye!” Hai tay Nhạc Nhạc vòng tay mẹ, giọng nói non nớt đáng yêu.
Mạc Thừa Hạo hai tuổi đã sớm ngủ ngon phun bong bóng trong khuỷu tay mẹ, không màng thế sự; ngược lại An An vẫn yên tĩnh ngồi bên cạnh, ai cũng không rõ cậu đang nghĩ gì.
Có lúc Đằng Cận Tư cảm thấy, so với anh, con trai học từ thầy mà giỏi hơn thầy, như tiểu đại nhân.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi xảy ra sự kiện ngã ngựa, Nhạc Nhạc ngăn cách cưỡi ngựa khỏi yêu thích của bé, hơn nữa nếu ai nhắc lại sự kiện đã xảy ra ở trường đua ngựa ngày đó, bé tuyệt đối sẽ nóng nảy với người đó!
Đối với bé mà nói, đó chính là chuyện xấu! Trôi qua rồi cũng không cho phép nhắc lại, rất mất thể diện!
Những ngày Mạc Thừa Diệp nằm ở bệnh viện, Nhạc Nhạc về cơ bản đều đi nhìn cậu, mặc dù hai người không nói lời nào, nhưng quan hệ rõ ràng đã có cải thiện, không giống như trước luôn đối chọi gay gắt, anh nhìn tôi khó chịu, tôi nhìn anh không thoải mái.
Cha mẹ hai nhà cũng vì thế mà cảm thấy vui mừng, mọi việc có tốt cũng có xấu, không phải tuyệt đối.
Buổi tối ngày nào đó, sau khi An An và Nhạc Nhạc ngủ, vợ chồng Đằng Cận Tư mới về phòng mình, chuẩn bị rửa mặt ngủ, vốn cho rằng đứa bé đã lớn, sẽ hoàn toàn dễ dàng, ai biết hoàn toàn không phải vậy!
An An không cần lo lắng gì, nhưng Nhạc Nhạc là đứa nhỏ nghịch ngợm, mỗi tối muốn cha hoặc mẹ tới kể chuyện xưa, nếu không sẽ náo loạn không chịu ngủ.
Hai vợ chồng cũng không có cách nào, đây chính là do bọn họ cưng chiều mà ra, trách được ai?
Thật vất vả mới dỗ được con gái ngủ, Lương Chân Chân mệt mỏi chỉ muốn ngả đầu nằm ngủ, cô nhóc càng ngày càng tinh quái rồi, một chuyện xưa không thỏa mãn được con bé.
“Ông xã, ngày mai đổi cho anh đi kể chuyện xưa cho Nhạc Nhạc, nước miếng của em sắp khô rồi, con nhóc thúi còn tinh thần sáng láng nhìn em, tiếp tục như vậy em sẽ không chịu nổi.” Lương Chân Chân nằm trên giường ai oán nói.
Đằng Cận Tư rất biết điều đi đến giúp cô xoa vai, “Nếu không về sau để An An kể chuyện xưa cho con bé, anh cảm thấy An An biết cách đối phó với con bé.”
“Không được! Mặc dù An An là anh Nhạc Nhạc, nhưng cũng chỉ lớn hơn mười phút, thêm nữa mỗi ngày con còn phải làm bài tập, nào có tinh lực! Chuyện này cứ giao cho anh, đều do anh cưng chiều mà ra!” Lương Chân Chân lẩm bẩm.
“Bà xã, là em nói con gái cần phú dưỡng.”
“Phú dưỡng có liên quan gì đến cưng chiều, ╭(╯ ╰)╮ dù sao cũng vì anh.”
Mặt Đằng Cận Tư đầy vạch đen, ở phương diện khác cá tính của Nhạc Nhạc giống người phụ nữ trước mắt như đúc, cô còn không biết xấu hổ mà nói đều do mình cưng chiều. O(╯□╰)o
“Đúng rồi, anh cảm thấy trong quan hệ của Nhạc Nhạc và Mạc Mạc giống như có điểm không quá tầm thường.” Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì nói sang chuyện khác.
“Bất thường thế nào? Em cảm thấy rất tốt!” Lương Chân Chân buồn bực nói.
“Trước kia chúng gặp mặt lập tức rùm beng, bây giờ thay đổi hoàn toàn phương thức chung đụng, chẳng lẽ không kỳ quái sao?” Đằng Cận Tư nghi vấn.
“Bây giờ Mạc Mạc là ân nhân cứu mạng của Nhạc Nhạc, dĩ nhiên trong lòng con bé cảm kích thằng bé, dĩ nhiên không thể giống trước kia nữa! Chuyện bé xé ra to!” Lương Chân Chân sẵng giọng.
“Bà xã, không phải Mạc Mạc thích Nhạc Nhạc nhà chúng ta chứ?”
“Phụt! Ông xã, trong đầu anh nghĩ cái gì! Mạc Mạc mới hơn bảy tuổi, Nhạc Nhạc của chúng ta mới bốn tuổi, chúng đều là đứa bé!”
“Anh không thể không đề phòng một chút.” Đằng Cận Tư ngược lại nghiêm trang.
Lương Chân Chân bất đắc dĩ liếc nhìn anh, lật người đưa lưng về phía anh, “Em ngủ.”
Đằng Cận Tư vội vàng cọ đến bên người cô, ôm eo cô, dán vào lỗ tai cô, “Bà xã, chúng ta đã lâu không có…”
“Sang bên cạnh đi! Mệt chết được.” Lương Chân Chân đẩy anh một cái.
“Em sờ đi, nó nhớ em…” Một người đàn ông nào đó nói lời “Sắc” liên tiếp.
“Đừng!”
“Bà xã…” Đằng Cận Tư cố ý dùng đồ gì đó chống lên chỗ mềm mại của cô, chậm rãi liếm, ý đồ bất chính.
“Ghét! Cả ngày lẫn đêm có thẻ nghiêm chỉnh chút không.” Lương Chân Chân lấy cùi chỏ chống lên ngực anh.
“Bà xã, đây là chuyện không thể thiếu giữa vợ chồng, đừng đứng đắn quá.” Một người đàn ông nào đó không chịu yếu thế trả lời.
“Người ta rất mệt mỏi!” Lương Chân Chân chỉ có thể làm nũng, van xin anh bỏ qua cho mình.
“Bà xã tốt, bà xã ngoan, chỉ một lần thôi có được không?”
“Thật?” Một người phụ nữ nào đó dễ bị mắc lừa.
“Ừ, dĩ nhiên!”
Đằng Cận Tư ngược lại đồng ý rất sung sướng, nhưng nói lời có giữ lời hay không cũng không biết được.
Anh gần như không kịp chờ đợi lột sạch sẽ bà xã và mìn, nhanh chóng tiến vào chủ đề, ngay lập tức, khắp trong phòng ngập tràn hương vị kiều diễm.
Lương Chân Chân thở gấp khi phía dưới anh nở rộ, giác quan cả người cũng bị anh lay động rồi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Mặc áo mưa nhỏ, hôm nay… Không phải kỳ an toàn.”
“Không thích mang cái đó.” Đằng Cận Tư đáp lại rất trực tiếp, tay cũng không nhàn rỗi, thi triển ma pháp khắp nơi trên da thịt bóng loáng tinh tế của cô.
“Ghét! Đi lấy nhanh lên một chút…” Lương Chân Chân không thuận theo, âm thanh càng ngày càng quyến rũ, người nghe xương cũng mềm.
“Bà xã, nếu quả thật mang thai, vậy thì sinh thôi, chúng ta nuôi nổi.”
Thật ra thì anh ôm chính là ý định này, tiền trảm hậu tấu tới tương đối nhanh, An An và Nhạc Nhạc hai bé hơi cô đơn, tốt nhất là bốn, mỹ mãn!
“Anh nói thật dễ nghe, cũng không phải anh…”
Đằng Cận Tư không đợi cô nói xong, một động thân tiến vào, ra sức vận đông, hoàn toàn không để Lương Chân Chân có cơ hội cãi lại, cứ xui xẻo hồ đồ bị anh gieo giống như vậy, nghĩ hối hận cũng không thể.
Sau khi xong chuyện, Lương Chân Chân cho rằng có thể ngủ yên ổn rồi, ai ngờ một người đàn ông nào đó nói chuyện không giữ lời, đầu tiên hôn khắp toàn thân cô, sau lại không thuận theo giày vò cô hết lần này đến lần khác.
Cô âm thầm thề trong lòng, về sau không bao giờ tin anh nữa!
“Bà xã, đây là tình thế bất đắc dĩ, em vĩnh viễn để cho anh muốn ngừng mà không được.” Đằng Cận Tư nhỏ giọng nỉ non bên tai bà xã uể oải.
“Trứng thối! Mỗi lần đều gạt em…” Lương Chân Chân chu cánh môi sưng đỏ oán trách.
“Đây là lừa gạt có ý tốt.” Một người đàn ông nào đó giọng khàn khàn, ánh mắt lưu luyến mà dịu dàng.
Bóng đêm tĩnh lặng, chảy xuôi tình ý liên tục, bao quanh hai người ôm nhau ngủ trên giường, như có một tầng sa mỏng màu bạc, như ẩn như hiện mà chân thật.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng sớm hôm sau, công chúa nhỏ Nhạc Nhạc gõ cửa phòng cha mẹ “Rầm rầm rầm”, dường như mang theo cảm xúc.
Tối hôm qua Lương Chân Chân bị dày vò một trận, ngay cả hơi sức nâng mi mắt cũng không có, giọng nói yếu ớt, “Nhanh mang Nhạc Nhạc đi.”
Đằng Cận Tư đau lòng bà xã, chấp nhận bò dậy mặc quần áo tử tế, tự mình mở cửa đi ra ngoài.
“Cha, mẹ đâu? Con muốn vào tìm mẹ.” Nhạc Nhạc nhìn quanh, nhưng cha ôm bé đi xuống lầu dưới.
“Nhạc Nhạc ngoan, mẹ ngã bệnh, cần nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta đừng quấy rầy mẹ có được không?” Đằng Cận Tư chỉ có thể nói dối con gái.
“Ngã bệnh? Nghiêm trọng không? Con muốn vào với mẹ.” Nhạc Nhạc uốn éo người muốn xuống.
Đằng Cận Tư chỉ có thể ôm chặt bé, “Mẹ cần một mình nghỉ ngơi thật tốt, Nhạc Nhạc nghe lời được không?”
“Nhưng mà…” Nhạc Nhạc cắn đầu ngón tay không cam lòng lầm bầm hai chữ.
“Con gái ngoan, chỉ cần con không quấy rầy mẹ, buổi trưa mẹ có thể xuống lầu chơi với con.”
“Có thật không?” Nhạc Nhạc chớp cặp mắt to như nho đen.
An An ở bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của cha và em gái, trong lòng ôm nghi vấn rất lớn, đầu suy nghĩ lát nữa đi thư phòng lật sách vở về phương diện cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.