Chương 409: Ngoại truyện 16: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già: 】 Ngọt ngào 16
Nam Quan Yêu Yêu
17/06/2016
Đằng Cận Tư và Lương
Chân Chân đương nhiên sẽ không đả kích lòng tự tin của con gái, huống
chi con bé vẽ cũng không tệ, đứa bé bốn tuổi mà, không thể yêu cầu quá
cao, phải cho điểm khích lệ thích hợp.
An An bĩu môi, biểu hiện của cha mẹ cũng quá rõ ràng.
Ngược lại Nhạc Nhạc cao hứng đến hỏng rồi, quấn cha làm nũng, chính là không chịu xuống, quấy nhiễu Đằng Cận Tư không cách nào làm việc, chỉ có thể dụ dỗ con bé chơi.
Lương Chân Chân giận liếc anh, giống như đang nói: sớm nên đi thư phòng.
Không có việc gì. Đằng Cận Tư dùng khẩu hình nói với bà xã, chơi với con gái cũng là việc nên làm.
Sáng chủ nhật, Mạc Đông Lăng gọi điện thoại tới, nói muốn đưa hai cậu con trai đến trường đua ngựa cưỡi ngựa, hỏi đại ca có muốn mang An An và Nhạc Nhạc cùng đi không.
Không đợi Đằng Cận Tư trả lời, Nhạc Nhạc đang vùi trong ngực cha tinh mắt nghe được, ra sức la hét đòi đi.
Đằng Cận Tư hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
“Oa! Sắp cưỡi ngựa sao!” Công chúa nhỏ vui vẻ nhảy loạn tưng tưng trên giường.
“Tới đây, mẹ mặc quần áo cho con, phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì không thể cưỡi ngựa.” Lương Chân Chân cố ý hù dọa con gái.
“Dạ.” Nhạc Nhạc ngoan ngoãn tới phối hợp mặc quần áo với mẹ, mà bên kia, An An đã tự mặc chỉnh tề cho mình rồi, yên lặng vào phòng tắm rửa mặt.
“Ông xã, nếu không gọi hai nhà Giai Ny và Cát gia cùng đi, dù sao cũng là chủ nhật, vừa đúng lúc mọi người tụ họp.” Lương Chân Chân vừa mặc quần áo cho con gái vừa nói.
“Được, em quyêt định là được rồi.” Đằng Cận Tư không chút nghĩ ngợi nói, cưng chiều đã biểu hiện trong mỗi tiếng nói hành động trong cuộc sống.
Tròng mắt Lương Chân Chân cong cong, cầm điện thoại di động lên gọi cho hai bạn tố, hai cô ngược lại sảng khoái đồng ý, dù sao cũng khó có được một chủ nhật đẹp trời, khí trời nắng ráo sáng sủa, ánh nắng rực rỡ.
Rất thích hợp để lên đường, nhất là một đám bạn bè tập trung một chỗ.
Trường đua ngựa lớn nhất phía tây ngoại ô thành phố C, bốn chiếc limousine đỗ theo thứ tự, vài nhóm người rầm rộ xuống.
Vợ chồng Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân, cùng với con trai và con gái: An An, Nhạc Nhạc (đều bốn tuổi).
Vợ chồng Mạc Đông Lăng và Mật Lạp Bối Nhi cùng với hai con trai: Mạc Thừa Diệp và Mạc Thừa Hạo (một bảy tuổi, một hai tuổi, vốn Mạc Đông Lăng hy vọng bà xã sinh con gái, kết quả ra tới, lại một băng, anh rất thất vọng.)
Vợ chồng Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny, cùng với con gái hai tuổi Quan Diệc Ưu.
Vợ chồng Đỗ Hướng Hàng và Cát Xuyến cùng với con trai bốn tuổi Đỗ Nhất Thần.
Tổng cộng tăng lên mười bốn người, trận thế hơi lớn, ông chủ trường dua cười ha ha mời nhóm nhân vật cấp đại Phật đi vào, cũng chuẩn bị cho họ ngựa tốt nhất, ngay cả mấy bạn nhỏ cũng một người một ngựa.
Dĩ nhiên, bạn nhỏ chỉ có thể cưỡi ngựa con.
Bởi vì Mạc Thừa Hạo và Quan Diệc Ưu tuổi còn quá nhỏ, hoàn toàn ngồi không vững, cho nên hai bé chỉ có thể chơi với ngựa con.
Trên cỏ xanh biếc càng khiến Nhạc Nhạc hưng phấn, cố ý đổi một bộ quần áo cưỡi ngựa, hiên ngang mạnh mẽ cưỡi lên con ngựa con cao chừng chín mươi phân, giả bộ kéo dây cương, điều kiện đầu tiên là có người thuần ngựa dắt, bằng không bé cũng không dám.
Mạc Thừa Diệp là tên chính của Mạc Mạc, cậu là người lớn tuổi nhất trong đám con nít, đã sớm theo cha tới trường đua ngựa mấy lần, cho nên thuật cưỡi ngựa rất nhuần nhuyễn, chính mình có thể một mình cưỡi ngựa chơi khắp nơi.
An An thuộc dạng thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, không bao lâu đã có thể một mình cưỡi ngựa con rồi.
Đỗ Nhất Thần lá gan không đủ lớn, cho nên tạm thời cũng không học được, chỉ có thể để cho người thuần ngựa dắt đi, cũng hào hứng bừng bừng, đứa bé mà! Đều thích chuyện mới lạ.
Mạc Thừa Hạo và Quan Diệc Ưu hoàn toàn chỉ có thể do mẹ mỗi bé đỡ mới có thể ngồi vững, ban đầu cũng rất sợ, nhưng dần dần, thấy các anh chị đều có thể tự mình ngồi chơi, lá gan cũng biến thành hơi lớn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nói tiếng cười liên tiếp, mọi người chơi đều rất vui vẻ.
“Cha, con thích con ngựa trắng này, cha mua về nhà có được không?” Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc hưng phấn nói.
Đằng Cận Tư rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu xin bà xã giúp đỡ.
“Nhạc Nhạc, ngựa không phải thú cưng, nó phải ở hoàn cảnh riêng biệt mới có thể sống sót, con mang nó về nhà, nó không có bạn, không có ăn, chết đói thì làm thế nào?” Lương Chân Chân rất kiên nhẫn giáo dục con gái.
“Nhưng… Người ta rất thích!” Công chúa nhỏ dẩu môi làm nũng.
“Vậy được không? Mẹ mua nó cho con, nhưng nó chỉ có thể nuôi nấng ở đây, mỗi cuối tuần con có thể sang đây thăm nó.”
Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy mẹ nói rất có lý, nên gật đầu.
Thấy con gái gật đầu, Lương Chân Chân thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Nhạc Nhạc là cô gái nhỏ thích mới mẻ, thấy cái gì cũng mơ tưởng, tật xấu này không tốt, trở về phải giáo dục!
Nửa giờ sau, Nhạc Nhạc cảm thấy mình đã học xong, nên nói với người thuần ngựa: “Chú không phải dắt, tự cháu có thể.”
“Thật sự có thể không?” Người thuần ngựa hoàn toàn không yên tâm hỏi một câu.
“Dĩ nhiên.” Công chúa nhỏ kiêu ngạo ngước cằm, ánh mắt liếc về phía Mạc Thừa Diệp ở xa xa, không phục anh ta lại cưỡi ngựa tốt như vậy, còn có anh trai, cũng không cần ai dắt, cũng có thể tự mình chơi rồi.
Bọn họ đều có thể làm được, dĩ nhiên bé cũng không thành vấn đề!
Cho nên, bi kịch xảy ra -
Không biết bé đá vào chỗ nào, kết quả con ngựa con bị hoảng sợ, chạy nước kiệu, bé bị sợ nghẹn ngào kêu lên, cứ như vậy ngựa con càng sợ hơn, càng không có khuynh hướng dừng lại.
Trái tim tất cả mọi người đều treo lên, nhấp nhô theo ngựa, dù lớn hay nhỏ.
“Oa oa oa… Cha, cha…” Nhạc Nhạc gào khóc lên, thân thể nhỏ bé ngồi phía trên như ngã trái ngã phải, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Lúc ấy gần bé nhất chỉ có Mạc Thừa Diệp, những người khác nước xa không cứu được lửa gần, trừ lo lắng suông vẫn là lo lắng suông, may mà Mạc Thừa Diệp lanh lợi, cưỡi ngựa đi theo Nhạc Nhạc, muốn tìm cơ hội cứu Nhạc Nhạc khỏi lưng ngựa, để đề phòng xảy ra chuyện đau đớn hơn.
Nhưng dù sao cậu cũng chỉ là đứa bé tầm bảy tuổi, hơi sức nhỏ, cứu Nhạc Nhạc đồng thời hai người cùng ngã trên đất, ngược lại cậu rất dũng cảm che chắn Nhạc Nhạc trong ngực.
“Nhạc Nhạc!” Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân vội vàng chạy nhanh tới, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Mạc Mạc!” Mạc Đông Lăng và Mật Lạp Bối Nhi cũng chạy nhanh tới, trong lòng cầu nguyện bọn nhỏ bình yên vô sự.
“Oa!” Nhạc Nhạc hắng giọng khóc bù lu bù loa, thật ra con ngựa con không cao lắm, té xuống cũng không đặc biệt nguy hiểm, nhưng bởi vì con ngựa đang chạy nhanh, mức độ nguy hiểm tăng thêm, hơn nữa bé chỉ là bé gái bốn tuổi, khó tránh khỏi biết sợ.
May mà Mạc Thừa Diệp che chở bé vào trong ngực, trên căn bản chỉ bị chút vết thương nhỏ ngoài da, chủ yếu là bị giật mình; xem xét lại Mạc Thừa Diệp, vết thương của cậu nặng hơn chút, cánh tay ngã gãy xương.
“Mẹ…” Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy mẹ lập tức nhào vào trong ngực mẹ, khóc kêu đến đau lòng.
“Con gái ngoan, nói cho mẹ, ngã đau chỗ nào, chúng ta đi bệnh viện có được không?” Lương Chân Chân đau lòng vỗ sau lưng con gái, tỉ mỉ kiểm tra một lần trên người con bé, phát hiện chỉ là vết xây xát nhỏ nhẹ.
“Mạc Mạc, hôm nay con quá dũng cảm, tay đau?” Mạc Đông Lăng ôm con trai lên, phát hiện tư thế tay phải cậu bé hơi lạ, không khỏi hỏi.
“Tay giống như… Gãy.” Trên trán Mạc Thừa Diệp chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cố hết sức trả lời.
Nghe nói như thế, Nhạc Nhạc nước mắt lã chã ngó sang, miệng mấp máy, tâm tình trong lòng rất phức tạp, thật ra thì bé vẫn luôn không thích anh Mạc Mạc, ai bảo mỗi lần anh đều bắt nạt mình, nhưng lần này… Anh vì cứu mình mà bị gãy xương…
“Để tôi xem một chút!” Quan Hạo Lê vội vàng đi tới, anh là bác sỹ chuyên nghiệp, hơi liếc mắt đã nhìn rõ đại khái, “Cánh tay gãy xương nhẹ, trước tìm miếng gỗ cố định đơn giản, sau đó đưa đi bệnh viện.”
Sau khi làm xong biện pháp cấp cứu đơn giản, đoàn người lập tức rầm rộ lao tới bệnh viện, hoàn toàn không có hăng hái cưỡi ngựa, chỉ sợ ngày sau, mọi người cũng sẽ không nhắc tới đề nghị cưỡi ngựa, ám ảnh!
Sau khi bọn họ rời đi, ông chủ trường đua hung hăng khiển trách người thuần ngựa một trận, quản ngựa thế nào! Lại xuất hiện tình huống như vậy? Tương đương với tổn thất mấy vị khách hàng lớn!
Trong bệnh viện, thương tích của Mạc Thừa Diệp đã không còn đáng ngại, cánh tay bó thạch cao, nằm yên tĩnh trên giường bệnh.
“Tất cả trở về đi thôi, bác sỹ nói rồi, bảy ngày sau có thể gỡ thạch cao, đứa bé nhanh hồi phục, không có việc gì.” Mạc Đông Lăng nhẹ nhàng nói, chỉ cần con trai không có việc gì là tốt.
Mật Mật ôm con trai nhỏ thở phào nhẹ nhõm, tình cảnh vừa rồi thật quá nguy hiểm, may mà Mạc Mạc và Nhạc Nhạc cưỡi ngựa con, cách mặt đất gần, bằng không đã hỏng bét.
“Mẹ, con muốn ở bệnh viện chăm sóc anh Mạc Mạc.” Nhạc Nhạc non nớt nói, trong lòng bé, anh Mạc Mạc cứu bé, bé phải cám ơn người ta.
Lương Chân Chân liếc mắt nhìn con gái, “Được, con gái ngoan hiểu chuyện.”
An An bĩu môi, biểu hiện của cha mẹ cũng quá rõ ràng.
Ngược lại Nhạc Nhạc cao hứng đến hỏng rồi, quấn cha làm nũng, chính là không chịu xuống, quấy nhiễu Đằng Cận Tư không cách nào làm việc, chỉ có thể dụ dỗ con bé chơi.
Lương Chân Chân giận liếc anh, giống như đang nói: sớm nên đi thư phòng.
Không có việc gì. Đằng Cận Tư dùng khẩu hình nói với bà xã, chơi với con gái cũng là việc nên làm.
Sáng chủ nhật, Mạc Đông Lăng gọi điện thoại tới, nói muốn đưa hai cậu con trai đến trường đua ngựa cưỡi ngựa, hỏi đại ca có muốn mang An An và Nhạc Nhạc cùng đi không.
Không đợi Đằng Cận Tư trả lời, Nhạc Nhạc đang vùi trong ngực cha tinh mắt nghe được, ra sức la hét đòi đi.
Đằng Cận Tư hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
“Oa! Sắp cưỡi ngựa sao!” Công chúa nhỏ vui vẻ nhảy loạn tưng tưng trên giường.
“Tới đây, mẹ mặc quần áo cho con, phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì không thể cưỡi ngựa.” Lương Chân Chân cố ý hù dọa con gái.
“Dạ.” Nhạc Nhạc ngoan ngoãn tới phối hợp mặc quần áo với mẹ, mà bên kia, An An đã tự mặc chỉnh tề cho mình rồi, yên lặng vào phòng tắm rửa mặt.
“Ông xã, nếu không gọi hai nhà Giai Ny và Cát gia cùng đi, dù sao cũng là chủ nhật, vừa đúng lúc mọi người tụ họp.” Lương Chân Chân vừa mặc quần áo cho con gái vừa nói.
“Được, em quyêt định là được rồi.” Đằng Cận Tư không chút nghĩ ngợi nói, cưng chiều đã biểu hiện trong mỗi tiếng nói hành động trong cuộc sống.
Tròng mắt Lương Chân Chân cong cong, cầm điện thoại di động lên gọi cho hai bạn tố, hai cô ngược lại sảng khoái đồng ý, dù sao cũng khó có được một chủ nhật đẹp trời, khí trời nắng ráo sáng sủa, ánh nắng rực rỡ.
Rất thích hợp để lên đường, nhất là một đám bạn bè tập trung một chỗ.
Trường đua ngựa lớn nhất phía tây ngoại ô thành phố C, bốn chiếc limousine đỗ theo thứ tự, vài nhóm người rầm rộ xuống.
Vợ chồng Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân, cùng với con trai và con gái: An An, Nhạc Nhạc (đều bốn tuổi).
Vợ chồng Mạc Đông Lăng và Mật Lạp Bối Nhi cùng với hai con trai: Mạc Thừa Diệp và Mạc Thừa Hạo (một bảy tuổi, một hai tuổi, vốn Mạc Đông Lăng hy vọng bà xã sinh con gái, kết quả ra tới, lại một băng, anh rất thất vọng.)
Vợ chồng Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny, cùng với con gái hai tuổi Quan Diệc Ưu.
Vợ chồng Đỗ Hướng Hàng và Cát Xuyến cùng với con trai bốn tuổi Đỗ Nhất Thần.
Tổng cộng tăng lên mười bốn người, trận thế hơi lớn, ông chủ trường dua cười ha ha mời nhóm nhân vật cấp đại Phật đi vào, cũng chuẩn bị cho họ ngựa tốt nhất, ngay cả mấy bạn nhỏ cũng một người một ngựa.
Dĩ nhiên, bạn nhỏ chỉ có thể cưỡi ngựa con.
Bởi vì Mạc Thừa Hạo và Quan Diệc Ưu tuổi còn quá nhỏ, hoàn toàn ngồi không vững, cho nên hai bé chỉ có thể chơi với ngựa con.
Trên cỏ xanh biếc càng khiến Nhạc Nhạc hưng phấn, cố ý đổi một bộ quần áo cưỡi ngựa, hiên ngang mạnh mẽ cưỡi lên con ngựa con cao chừng chín mươi phân, giả bộ kéo dây cương, điều kiện đầu tiên là có người thuần ngựa dắt, bằng không bé cũng không dám.
Mạc Thừa Diệp là tên chính của Mạc Mạc, cậu là người lớn tuổi nhất trong đám con nít, đã sớm theo cha tới trường đua ngựa mấy lần, cho nên thuật cưỡi ngựa rất nhuần nhuyễn, chính mình có thể một mình cưỡi ngựa chơi khắp nơi.
An An thuộc dạng thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, không bao lâu đã có thể một mình cưỡi ngựa con rồi.
Đỗ Nhất Thần lá gan không đủ lớn, cho nên tạm thời cũng không học được, chỉ có thể để cho người thuần ngựa dắt đi, cũng hào hứng bừng bừng, đứa bé mà! Đều thích chuyện mới lạ.
Mạc Thừa Hạo và Quan Diệc Ưu hoàn toàn chỉ có thể do mẹ mỗi bé đỡ mới có thể ngồi vững, ban đầu cũng rất sợ, nhưng dần dần, thấy các anh chị đều có thể tự mình ngồi chơi, lá gan cũng biến thành hơi lớn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nói tiếng cười liên tiếp, mọi người chơi đều rất vui vẻ.
“Cha, con thích con ngựa trắng này, cha mua về nhà có được không?” Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc hưng phấn nói.
Đằng Cận Tư rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu xin bà xã giúp đỡ.
“Nhạc Nhạc, ngựa không phải thú cưng, nó phải ở hoàn cảnh riêng biệt mới có thể sống sót, con mang nó về nhà, nó không có bạn, không có ăn, chết đói thì làm thế nào?” Lương Chân Chân rất kiên nhẫn giáo dục con gái.
“Nhưng… Người ta rất thích!” Công chúa nhỏ dẩu môi làm nũng.
“Vậy được không? Mẹ mua nó cho con, nhưng nó chỉ có thể nuôi nấng ở đây, mỗi cuối tuần con có thể sang đây thăm nó.”
Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy mẹ nói rất có lý, nên gật đầu.
Thấy con gái gật đầu, Lương Chân Chân thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Nhạc Nhạc là cô gái nhỏ thích mới mẻ, thấy cái gì cũng mơ tưởng, tật xấu này không tốt, trở về phải giáo dục!
Nửa giờ sau, Nhạc Nhạc cảm thấy mình đã học xong, nên nói với người thuần ngựa: “Chú không phải dắt, tự cháu có thể.”
“Thật sự có thể không?” Người thuần ngựa hoàn toàn không yên tâm hỏi một câu.
“Dĩ nhiên.” Công chúa nhỏ kiêu ngạo ngước cằm, ánh mắt liếc về phía Mạc Thừa Diệp ở xa xa, không phục anh ta lại cưỡi ngựa tốt như vậy, còn có anh trai, cũng không cần ai dắt, cũng có thể tự mình chơi rồi.
Bọn họ đều có thể làm được, dĩ nhiên bé cũng không thành vấn đề!
Cho nên, bi kịch xảy ra -
Không biết bé đá vào chỗ nào, kết quả con ngựa con bị hoảng sợ, chạy nước kiệu, bé bị sợ nghẹn ngào kêu lên, cứ như vậy ngựa con càng sợ hơn, càng không có khuynh hướng dừng lại.
Trái tim tất cả mọi người đều treo lên, nhấp nhô theo ngựa, dù lớn hay nhỏ.
“Oa oa oa… Cha, cha…” Nhạc Nhạc gào khóc lên, thân thể nhỏ bé ngồi phía trên như ngã trái ngã phải, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Lúc ấy gần bé nhất chỉ có Mạc Thừa Diệp, những người khác nước xa không cứu được lửa gần, trừ lo lắng suông vẫn là lo lắng suông, may mà Mạc Thừa Diệp lanh lợi, cưỡi ngựa đi theo Nhạc Nhạc, muốn tìm cơ hội cứu Nhạc Nhạc khỏi lưng ngựa, để đề phòng xảy ra chuyện đau đớn hơn.
Nhưng dù sao cậu cũng chỉ là đứa bé tầm bảy tuổi, hơi sức nhỏ, cứu Nhạc Nhạc đồng thời hai người cùng ngã trên đất, ngược lại cậu rất dũng cảm che chắn Nhạc Nhạc trong ngực.
“Nhạc Nhạc!” Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân vội vàng chạy nhanh tới, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Mạc Mạc!” Mạc Đông Lăng và Mật Lạp Bối Nhi cũng chạy nhanh tới, trong lòng cầu nguyện bọn nhỏ bình yên vô sự.
“Oa!” Nhạc Nhạc hắng giọng khóc bù lu bù loa, thật ra con ngựa con không cao lắm, té xuống cũng không đặc biệt nguy hiểm, nhưng bởi vì con ngựa đang chạy nhanh, mức độ nguy hiểm tăng thêm, hơn nữa bé chỉ là bé gái bốn tuổi, khó tránh khỏi biết sợ.
May mà Mạc Thừa Diệp che chở bé vào trong ngực, trên căn bản chỉ bị chút vết thương nhỏ ngoài da, chủ yếu là bị giật mình; xem xét lại Mạc Thừa Diệp, vết thương của cậu nặng hơn chút, cánh tay ngã gãy xương.
“Mẹ…” Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy mẹ lập tức nhào vào trong ngực mẹ, khóc kêu đến đau lòng.
“Con gái ngoan, nói cho mẹ, ngã đau chỗ nào, chúng ta đi bệnh viện có được không?” Lương Chân Chân đau lòng vỗ sau lưng con gái, tỉ mỉ kiểm tra một lần trên người con bé, phát hiện chỉ là vết xây xát nhỏ nhẹ.
“Mạc Mạc, hôm nay con quá dũng cảm, tay đau?” Mạc Đông Lăng ôm con trai lên, phát hiện tư thế tay phải cậu bé hơi lạ, không khỏi hỏi.
“Tay giống như… Gãy.” Trên trán Mạc Thừa Diệp chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cố hết sức trả lời.
Nghe nói như thế, Nhạc Nhạc nước mắt lã chã ngó sang, miệng mấp máy, tâm tình trong lòng rất phức tạp, thật ra thì bé vẫn luôn không thích anh Mạc Mạc, ai bảo mỗi lần anh đều bắt nạt mình, nhưng lần này… Anh vì cứu mình mà bị gãy xương…
“Để tôi xem một chút!” Quan Hạo Lê vội vàng đi tới, anh là bác sỹ chuyên nghiệp, hơi liếc mắt đã nhìn rõ đại khái, “Cánh tay gãy xương nhẹ, trước tìm miếng gỗ cố định đơn giản, sau đó đưa đi bệnh viện.”
Sau khi làm xong biện pháp cấp cứu đơn giản, đoàn người lập tức rầm rộ lao tới bệnh viện, hoàn toàn không có hăng hái cưỡi ngựa, chỉ sợ ngày sau, mọi người cũng sẽ không nhắc tới đề nghị cưỡi ngựa, ám ảnh!
Sau khi bọn họ rời đi, ông chủ trường đua hung hăng khiển trách người thuần ngựa một trận, quản ngựa thế nào! Lại xuất hiện tình huống như vậy? Tương đương với tổn thất mấy vị khách hàng lớn!
Trong bệnh viện, thương tích của Mạc Thừa Diệp đã không còn đáng ngại, cánh tay bó thạch cao, nằm yên tĩnh trên giường bệnh.
“Tất cả trở về đi thôi, bác sỹ nói rồi, bảy ngày sau có thể gỡ thạch cao, đứa bé nhanh hồi phục, không có việc gì.” Mạc Đông Lăng nhẹ nhàng nói, chỉ cần con trai không có việc gì là tốt.
Mật Mật ôm con trai nhỏ thở phào nhẹ nhõm, tình cảnh vừa rồi thật quá nguy hiểm, may mà Mạc Mạc và Nhạc Nhạc cưỡi ngựa con, cách mặt đất gần, bằng không đã hỏng bét.
“Mẹ, con muốn ở bệnh viện chăm sóc anh Mạc Mạc.” Nhạc Nhạc non nớt nói, trong lòng bé, anh Mạc Mạc cứu bé, bé phải cám ơn người ta.
Lương Chân Chân liếc mắt nhìn con gái, “Được, con gái ngoan hiểu chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.