Chương 454: Quan Hạo Lê & Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh41
Nam Quan Yêu Yêu
16/09/2016
"Tôi không dám ở một mình. . . . . ." Tiết Giai Ny cắn môi vẻ mặt có chút ảo não.
Cô cũng không muốn nhờ anh, nhưng tình thế ép buộc, ở nơi núi rừng hoang dã như vậy, cô cũng chỉ quen biết và tín nhiệm một mình anh thôi, vả lại giữa hai người cũng đã phát sinh quan hệ, mặc dù cô không muốn nghĩ tới, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
"Ý của em là. . . . . . Đêm nay ngủ ở đây sao?"
Quan Hạo Lê biết rõ tính tình của cô, nếu nói quá đà,sẽ có kết quả ngược lại mà thôi, da mặt của cô quá mỏng, chỉ có thể đến đây thôi, lại nói, việc này là do anh tự thiết kế, cũng chỉ muốn kết quả như vậy.
Không thể làm hỏng , phải kiềm chế.
Tiết Giai Ny không tình nguyện, buồn bực xấu hổ gật đầu, nếu không có tình huống đặc thù, cho dù như thế nào cô cũng sẽ không đưa mặt ra nhờ anh giúp đỡ .
"Kia. . . . . . Ngủ đi."Trong lòng Quan Hạo Lê thoáng đắc ý, hào phóng ôm eo của cô.
"Không cho anh làm bậy ." Tiết Giai Ny nhỏ giọng nói rõ.
"Anh cũng không có nghĩ tới việc đó nha!" Quan Hạo Lê giống như thở dài.
"Thả tay ra." Cô bất mãn phụ giúp anh, muốn giữ một khoảng cách.
"Lều trại nhỏ như vậy, em muốn anh đi đâu hả? Ngoan, đừng làm rộn , im lặng ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm nữa." Quan Hạo Lê nhẹ nhàng lên tiếng an ủi, cũng không giống như trước đây động tay động chân.
Tiết Giai Ny không có lên tiếng, tùy ý anh ôm chính mình.
Kỳ thật, cảm giác này cũng không xấu, hai người chỉ thuần khiết ôm nhau cùng ngủ mà thôi, không làm gì, bên ngoài im ắng , an bình mà yên tĩnh.
Quan Hạo Lê cảm thấy tuyệt vời khi ôm người đẹp ngủ, ờ nơi núi rừng hoang dã, vẫn tốt hơn so với ở một mình.
Chỉ tiếc, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực,anh không thể làm điều gì, cần có định lực rất mạnh!
Có thể là trong lòng anh khiến cô có cảm giác an toàn, vả lại một ngày mệt nhọc, Tiết Giai Ny rất nhanh liền vào mộng đẹp, hít thở đều đặn.
*****
Hai ngày đi bộ lữ hành khiến cho Tiết Giai Ny sau khi trở về cả người đau nhức, nhất là hai cái đùi, dường như nặng như chì, trầm trọng như sắt.
Trước đó Quan Hạo Lê đã tiến hành công kích mãnh liệt"dịu dàng", vừa quan tâm ân cần thăm hỏi, vừa đưa thuốc tới, còn xoa bóp thân mật.
Đương nhiên, điều này Tiết Giai Ny chắc chắn không thể nhận.
"Tin tưởng anh, mát xa có thể làm cho cơ bắp của em thả lỏng, giảm bớt đau đớn." Quan Hạo Lê tận tình khuyên bảo nói.
"Không cần." Tiết Giai Ny dứt khoát từ chối.
“Em sợ hãi cái gì hả?"Dường như Quan Hạo Lê đã nhìn thấu nội tâm của cô.
"Ai nói tôi sợ hãi? Anh đừng có ở đó mà suy đoán lung tung được không?" Tiết Giai Ny rõ ràng có chút lo lắng.
"Oh. . . . . ." Quan Hạo Lê có thâm ý khác kéo dái ngữ điệu.
Tiết Giai Ny cố ý hung dữ nói: "Anh thật là phiền phức mà! Chúng ta rõ ràng như nhau đều đi bộ, tại sao anh không có việc gì, mà tôi lại đau nhức cả người hả?"
"Bởi vì đi bộ một chút như vậy với anh mà nói thì căn bản không là cái gì cả, vả lại, bình thường anh hay vận động." Quan Hạo Lê buông tay.
Tiết Giai Ny nhớ tới anh từng kể cho cô nghe không ít chuyện cũ, là người từng trải qua mạo hiểm, đi bộ lữ hành trong mắt anh chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
"Anh không phải là bác sĩ nổi tiếng trong giới y học sao? Sao ngày nào cũng nhàn rỗi không có việc gì vậy?" Cô thực buồn bực.
"Vì theo đuổi cô gái mà anh yêu, có vài việc có thể bỏ qua mà!" Quan Hạo Lê cố ý nói được đáng thương.
(⊙o⊙). . .
Khóe môi Tiết Giai Ny co giật mãnh liệt, thật là cái gì anh cũng nói ra được, không hề có chút buồn nôn nào cả.
"Ách. . . . . . Anh coi như tôi chua hỏi đi."
"Như vậy sao được, anh đã trả lời rồi."
"Tôi sẽ xem như chưa từng nghe."
"Nini, em đừng lại lừa mình dối người nữa, thật ra trong lòng em có cảm giác với anh, nếu không khi sợ hãi cũng sẽ không nghĩ đến anh." Quan Hạo Lê lời nói sắc bén vạch rõ vấn đề.
Tiết Giai Ny nhấp mím môi, lặng im vài giây đồng hồ, chậm rãi nói: "Đúng vậy, tôi không phủ nhận trong lòng tôi có cảm giác với anh, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu tôi vẫn lạnh nhạt với anh như cũ, thì không nói người khác, ngay cả tôi cũng nghi ngờ mình ."
Dừng một chút, cô dường như hạ quyết tâm đưa ra quyết định: "Trung học tôi đã từng có một mối tình đầu, đến cấp ba, tôi vẫn cảm thấy mình là nữ sinh hạnh phúc nhất trên đời, anh ấy tốt lắm, cũng rất ưu tú, là một người con trai như Chi Lan ngọc thụ vừa khiêm tốn lại rực rỡ như ánh mặt trời, bởi vì có anh ấy, cuộc sống trung học của tôi mới trở nên tuyệt vời , tràn ngập ngọt ngào."
Chân mày Quan Hạo Lê run lên, anh đương nhiên biết “anh ấy” trong miệng Giai Ny là ai, đây là lần đầu tiên anh nghe cô tự mình nói về chuyện của cô với em họ, có phải cô đã hoàn toàn muốn buông bỏ hay không?
"Tôi từng nghĩ, mình sẽ vẫn hạnh phúc ngọt ngào như vậy, nhưng. . . . . . Sau lại mới phát hiện, tất cả chỉ là hoa trong trăng, anh ấy yêu bạn tốt của tôi, mà người bạn tốt kia cũng thầm mến anh ấy ba năm.Mặc dù tôi không muốn tin đây là sự thật, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, anh ấy đã chia tay với tôi."
Nói tới đây, trong mắt Tiết Giai Ny thoáng cháy, trước sau gì mối tình đầu vẫn luôn rất đẹp.
"Vì vậy mà, trong lòng em vẫn không quên được cậu ta sao?" Quan Hạo Lê cố ý hỏi.
Trong lòng anh đang do dự có nên nói cho cô biết sự thật hay không, tình hình thực tế căn bản là không phải như vậy , từ đầu đến cuối A Duyệt chỉ yêu có một mình cô, những người khác chẳng qua chỉ để ngụy trang.
Nhưng A Duyệt lại hy vọng cô sẽ không bao giờ biết được, tình nguyện để cô trách anh.
Về phương diện khác, anh cũng ích kỷ không muốn nói cho cô biết, thực mâu thuẫn.
Tiết Giai Ny lắc lắc đầu: "Anh ấy với tôi mà nói, chỉ còn là quá khứ mà thôi, không có vấn đề gì tới hiện tại hay tương lai cả, nói ra, cũng là một loại buông bỏ hoàn toàn mà thôi."
"Chính là bởi vì cậu ta, cho nên em không hề tin chuyện tình cảm ư ?"
"Cũng là một phần nguyên nhân." Cô gật đầu.
Quan Hạo Lê bước tới giữ chặt tay cô: "Nini,anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa, hãy tin anh ."
Ánh mắt kiên định của anh nháy mắt khiến cô say mê, cô vốn không muốn giao ra trái tim của mình, chính là sợ hãi sẽ bị tổn thương, về mặt tình cảm, cô thật sự rất yếu đuối.
"Uhm." Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người đã sớm gạo nấu thành cơm , phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên của mình đều có tình cảm đặc thù, Tiết Giai Ny cũng không ngoại lệ.
Từ lúc quen biết lúc đầu cho tới giờ, chuyện đã xảy ra rõ mồn một trước mắt, cô cảm thấy không lường trước được, cô lại có thể động lòng với anh.
Vì thế, hai người xem như xác định quan hệ.
Đang lúc Quan Hạo Lê vui vẻ nhất, thì Đằng Cận Tư lại hắt một bát nước lạnh vào mặt anh.
"Cậu đừng quên bác trai đã cho cậu kỳ hạn, thời gian cũng không còn nhiều, tốt nhất cậu nên nói chuyện rõ ràng với Tiết Giai Ny đi."
Quan Hạo Lê bất mãn trừng mắt nhìn về bạn tốt: "Mình biết trong lòng cậu không thoải mái, nhưng cậu cũng không thể đề mình vui vẻ một chút sao?"
"Mình là có lòng tốt nhắc nhở cậu,ngoại trừ có được tiếng tăm vang dội trong giới y học, cậu còn có bối cảnh gia tộc hùng hậu phía sau, huyết thống ở nhà họ Quan luôn rất quan trọng, vả lại hai năm nay, sức khỏe của bác trai không được tốt, những ngày tự do bên ngoài của cậu không còn nhiều, trở về quản lý xí nghiệp của gia tộc đã là chuyện thật ván đã đóng thuyền rồi."
Đằng Cận Tư tựa vào trên sô pha, phân tích đạo lý rõ ràng.
"Mất hứng!" Quan Hạo Lê nâng ly lên uống, uống một hơi cạn sạch.
Anh buồn chán nhất chính là việc trở về tiếp quản xí nghiệp của gia tộc, trốn tránh nhiều năm như vậy, đúng là vẫn còn trốn không thoát, một khi đi trở về, anh cần ít nhất hai năm thời gian.
Đó là một vấn đề đau đầu!
"Sớm hay muộn đều phải đối mặt , trốn tránh không giải quyết được vấn đề."
"Chị dâu nhỏ còn không có tin tức sao?" Quan Hạo Lê cố ý nói sang chuyện khác.
"Không có." Đây là nỗi đau trong lòng Đằng Cận Tư.
"Lẽ nào cô ấy đã bốc hơi khỏi thế gian này rồi sao?"
Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: "Mình nhất định sẽ tìm được cô ấy."
"Mình cảm giác Giai Ny biết chị dâu nhỏ đang ở đâu nhưng cô ấy rất giữ mồm miệng, dù mình có nói gì, cô ấy cũng không để lộ gì, mình đã cố hết sức ."
Đằng Cận Tư trầm mặc, đưa tay nhìn đồng hồ một chút: "Mình có một cuộc họp, đi trước."
"Bye bye !" Quan Hạo Lê nâng cốc trà lên.
Nguyên tắc của anh là qua một ngày tính một ngày, chuyện tương lai thì để lại sau này tính tiếp, khỏi phải hao tổn tâm trí, nhưng A Tư nói rất có đạo lý.
Sức khỏe của cha ngày càng tệ, mặc dù đã từng được phẫu thuật, nhưng hy vọng phục hồi lại như xưa là hoàn toàn xa vời.
Làm người thừa kế duy nhất của nhà họ Quan, anh gánh trách nhiệm rất nặng nề. .
Không riêng việc phải học tập quản lý tài chính, còn phải thuyết phục người nhà chấp nhận Giai Ny, tính tình của cô hơi khác biệt so với cảm nhận của mẹ về con dâu.
Mẹ thích dạng phụ nữ đoan trang thanh lịch, hiền lương thục đức, ai. . . . . . Đau đầu!
Xem ra, phải tìm cơ hội tốt tâm sự với Giai Ny, cô có quyền được biết về tình trạng thật sự của mình, bao gồm cả việc cần phải đối mặt với A Duyệt.
Cho dù là vết sẹo đau đớn, cũng sẽ từ từ khép lại.
Cô cũng không muốn nhờ anh, nhưng tình thế ép buộc, ở nơi núi rừng hoang dã như vậy, cô cũng chỉ quen biết và tín nhiệm một mình anh thôi, vả lại giữa hai người cũng đã phát sinh quan hệ, mặc dù cô không muốn nghĩ tới, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
"Ý của em là. . . . . . Đêm nay ngủ ở đây sao?"
Quan Hạo Lê biết rõ tính tình của cô, nếu nói quá đà,sẽ có kết quả ngược lại mà thôi, da mặt của cô quá mỏng, chỉ có thể đến đây thôi, lại nói, việc này là do anh tự thiết kế, cũng chỉ muốn kết quả như vậy.
Không thể làm hỏng , phải kiềm chế.
Tiết Giai Ny không tình nguyện, buồn bực xấu hổ gật đầu, nếu không có tình huống đặc thù, cho dù như thế nào cô cũng sẽ không đưa mặt ra nhờ anh giúp đỡ .
"Kia. . . . . . Ngủ đi."Trong lòng Quan Hạo Lê thoáng đắc ý, hào phóng ôm eo của cô.
"Không cho anh làm bậy ." Tiết Giai Ny nhỏ giọng nói rõ.
"Anh cũng không có nghĩ tới việc đó nha!" Quan Hạo Lê giống như thở dài.
"Thả tay ra." Cô bất mãn phụ giúp anh, muốn giữ một khoảng cách.
"Lều trại nhỏ như vậy, em muốn anh đi đâu hả? Ngoan, đừng làm rộn , im lặng ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm nữa." Quan Hạo Lê nhẹ nhàng lên tiếng an ủi, cũng không giống như trước đây động tay động chân.
Tiết Giai Ny không có lên tiếng, tùy ý anh ôm chính mình.
Kỳ thật, cảm giác này cũng không xấu, hai người chỉ thuần khiết ôm nhau cùng ngủ mà thôi, không làm gì, bên ngoài im ắng , an bình mà yên tĩnh.
Quan Hạo Lê cảm thấy tuyệt vời khi ôm người đẹp ngủ, ờ nơi núi rừng hoang dã, vẫn tốt hơn so với ở một mình.
Chỉ tiếc, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực,anh không thể làm điều gì, cần có định lực rất mạnh!
Có thể là trong lòng anh khiến cô có cảm giác an toàn, vả lại một ngày mệt nhọc, Tiết Giai Ny rất nhanh liền vào mộng đẹp, hít thở đều đặn.
*****
Hai ngày đi bộ lữ hành khiến cho Tiết Giai Ny sau khi trở về cả người đau nhức, nhất là hai cái đùi, dường như nặng như chì, trầm trọng như sắt.
Trước đó Quan Hạo Lê đã tiến hành công kích mãnh liệt"dịu dàng", vừa quan tâm ân cần thăm hỏi, vừa đưa thuốc tới, còn xoa bóp thân mật.
Đương nhiên, điều này Tiết Giai Ny chắc chắn không thể nhận.
"Tin tưởng anh, mát xa có thể làm cho cơ bắp của em thả lỏng, giảm bớt đau đớn." Quan Hạo Lê tận tình khuyên bảo nói.
"Không cần." Tiết Giai Ny dứt khoát từ chối.
“Em sợ hãi cái gì hả?"Dường như Quan Hạo Lê đã nhìn thấu nội tâm của cô.
"Ai nói tôi sợ hãi? Anh đừng có ở đó mà suy đoán lung tung được không?" Tiết Giai Ny rõ ràng có chút lo lắng.
"Oh. . . . . ." Quan Hạo Lê có thâm ý khác kéo dái ngữ điệu.
Tiết Giai Ny cố ý hung dữ nói: "Anh thật là phiền phức mà! Chúng ta rõ ràng như nhau đều đi bộ, tại sao anh không có việc gì, mà tôi lại đau nhức cả người hả?"
"Bởi vì đi bộ một chút như vậy với anh mà nói thì căn bản không là cái gì cả, vả lại, bình thường anh hay vận động." Quan Hạo Lê buông tay.
Tiết Giai Ny nhớ tới anh từng kể cho cô nghe không ít chuyện cũ, là người từng trải qua mạo hiểm, đi bộ lữ hành trong mắt anh chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
"Anh không phải là bác sĩ nổi tiếng trong giới y học sao? Sao ngày nào cũng nhàn rỗi không có việc gì vậy?" Cô thực buồn bực.
"Vì theo đuổi cô gái mà anh yêu, có vài việc có thể bỏ qua mà!" Quan Hạo Lê cố ý nói được đáng thương.
(⊙o⊙). . .
Khóe môi Tiết Giai Ny co giật mãnh liệt, thật là cái gì anh cũng nói ra được, không hề có chút buồn nôn nào cả.
"Ách. . . . . . Anh coi như tôi chua hỏi đi."
"Như vậy sao được, anh đã trả lời rồi."
"Tôi sẽ xem như chưa từng nghe."
"Nini, em đừng lại lừa mình dối người nữa, thật ra trong lòng em có cảm giác với anh, nếu không khi sợ hãi cũng sẽ không nghĩ đến anh." Quan Hạo Lê lời nói sắc bén vạch rõ vấn đề.
Tiết Giai Ny nhấp mím môi, lặng im vài giây đồng hồ, chậm rãi nói: "Đúng vậy, tôi không phủ nhận trong lòng tôi có cảm giác với anh, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu tôi vẫn lạnh nhạt với anh như cũ, thì không nói người khác, ngay cả tôi cũng nghi ngờ mình ."
Dừng một chút, cô dường như hạ quyết tâm đưa ra quyết định: "Trung học tôi đã từng có một mối tình đầu, đến cấp ba, tôi vẫn cảm thấy mình là nữ sinh hạnh phúc nhất trên đời, anh ấy tốt lắm, cũng rất ưu tú, là một người con trai như Chi Lan ngọc thụ vừa khiêm tốn lại rực rỡ như ánh mặt trời, bởi vì có anh ấy, cuộc sống trung học của tôi mới trở nên tuyệt vời , tràn ngập ngọt ngào."
Chân mày Quan Hạo Lê run lên, anh đương nhiên biết “anh ấy” trong miệng Giai Ny là ai, đây là lần đầu tiên anh nghe cô tự mình nói về chuyện của cô với em họ, có phải cô đã hoàn toàn muốn buông bỏ hay không?
"Tôi từng nghĩ, mình sẽ vẫn hạnh phúc ngọt ngào như vậy, nhưng. . . . . . Sau lại mới phát hiện, tất cả chỉ là hoa trong trăng, anh ấy yêu bạn tốt của tôi, mà người bạn tốt kia cũng thầm mến anh ấy ba năm.Mặc dù tôi không muốn tin đây là sự thật, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, anh ấy đã chia tay với tôi."
Nói tới đây, trong mắt Tiết Giai Ny thoáng cháy, trước sau gì mối tình đầu vẫn luôn rất đẹp.
"Vì vậy mà, trong lòng em vẫn không quên được cậu ta sao?" Quan Hạo Lê cố ý hỏi.
Trong lòng anh đang do dự có nên nói cho cô biết sự thật hay không, tình hình thực tế căn bản là không phải như vậy , từ đầu đến cuối A Duyệt chỉ yêu có một mình cô, những người khác chẳng qua chỉ để ngụy trang.
Nhưng A Duyệt lại hy vọng cô sẽ không bao giờ biết được, tình nguyện để cô trách anh.
Về phương diện khác, anh cũng ích kỷ không muốn nói cho cô biết, thực mâu thuẫn.
Tiết Giai Ny lắc lắc đầu: "Anh ấy với tôi mà nói, chỉ còn là quá khứ mà thôi, không có vấn đề gì tới hiện tại hay tương lai cả, nói ra, cũng là một loại buông bỏ hoàn toàn mà thôi."
"Chính là bởi vì cậu ta, cho nên em không hề tin chuyện tình cảm ư ?"
"Cũng là một phần nguyên nhân." Cô gật đầu.
Quan Hạo Lê bước tới giữ chặt tay cô: "Nini,anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa, hãy tin anh ."
Ánh mắt kiên định của anh nháy mắt khiến cô say mê, cô vốn không muốn giao ra trái tim của mình, chính là sợ hãi sẽ bị tổn thương, về mặt tình cảm, cô thật sự rất yếu đuối.
"Uhm." Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người đã sớm gạo nấu thành cơm , phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên của mình đều có tình cảm đặc thù, Tiết Giai Ny cũng không ngoại lệ.
Từ lúc quen biết lúc đầu cho tới giờ, chuyện đã xảy ra rõ mồn một trước mắt, cô cảm thấy không lường trước được, cô lại có thể động lòng với anh.
Vì thế, hai người xem như xác định quan hệ.
Đang lúc Quan Hạo Lê vui vẻ nhất, thì Đằng Cận Tư lại hắt một bát nước lạnh vào mặt anh.
"Cậu đừng quên bác trai đã cho cậu kỳ hạn, thời gian cũng không còn nhiều, tốt nhất cậu nên nói chuyện rõ ràng với Tiết Giai Ny đi."
Quan Hạo Lê bất mãn trừng mắt nhìn về bạn tốt: "Mình biết trong lòng cậu không thoải mái, nhưng cậu cũng không thể đề mình vui vẻ một chút sao?"
"Mình là có lòng tốt nhắc nhở cậu,ngoại trừ có được tiếng tăm vang dội trong giới y học, cậu còn có bối cảnh gia tộc hùng hậu phía sau, huyết thống ở nhà họ Quan luôn rất quan trọng, vả lại hai năm nay, sức khỏe của bác trai không được tốt, những ngày tự do bên ngoài của cậu không còn nhiều, trở về quản lý xí nghiệp của gia tộc đã là chuyện thật ván đã đóng thuyền rồi."
Đằng Cận Tư tựa vào trên sô pha, phân tích đạo lý rõ ràng.
"Mất hứng!" Quan Hạo Lê nâng ly lên uống, uống một hơi cạn sạch.
Anh buồn chán nhất chính là việc trở về tiếp quản xí nghiệp của gia tộc, trốn tránh nhiều năm như vậy, đúng là vẫn còn trốn không thoát, một khi đi trở về, anh cần ít nhất hai năm thời gian.
Đó là một vấn đề đau đầu!
"Sớm hay muộn đều phải đối mặt , trốn tránh không giải quyết được vấn đề."
"Chị dâu nhỏ còn không có tin tức sao?" Quan Hạo Lê cố ý nói sang chuyện khác.
"Không có." Đây là nỗi đau trong lòng Đằng Cận Tư.
"Lẽ nào cô ấy đã bốc hơi khỏi thế gian này rồi sao?"
Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: "Mình nhất định sẽ tìm được cô ấy."
"Mình cảm giác Giai Ny biết chị dâu nhỏ đang ở đâu nhưng cô ấy rất giữ mồm miệng, dù mình có nói gì, cô ấy cũng không để lộ gì, mình đã cố hết sức ."
Đằng Cận Tư trầm mặc, đưa tay nhìn đồng hồ một chút: "Mình có một cuộc họp, đi trước."
"Bye bye !" Quan Hạo Lê nâng cốc trà lên.
Nguyên tắc của anh là qua một ngày tính một ngày, chuyện tương lai thì để lại sau này tính tiếp, khỏi phải hao tổn tâm trí, nhưng A Tư nói rất có đạo lý.
Sức khỏe của cha ngày càng tệ, mặc dù đã từng được phẫu thuật, nhưng hy vọng phục hồi lại như xưa là hoàn toàn xa vời.
Làm người thừa kế duy nhất của nhà họ Quan, anh gánh trách nhiệm rất nặng nề. .
Không riêng việc phải học tập quản lý tài chính, còn phải thuyết phục người nhà chấp nhận Giai Ny, tính tình của cô hơi khác biệt so với cảm nhận của mẹ về con dâu.
Mẹ thích dạng phụ nữ đoan trang thanh lịch, hiền lương thục đức, ai. . . . . . Đau đầu!
Xem ra, phải tìm cơ hội tốt tâm sự với Giai Ny, cô có quyền được biết về tình trạng thật sự của mình, bao gồm cả việc cần phải đối mặt với A Duyệt.
Cho dù là vết sẹo đau đớn, cũng sẽ từ từ khép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.