Chương 5
An Nhiên Nhất Thế
01/09/2022
Sáng sớm hôm sau, người đại diện Hướng Thiên của Diệp Hoài Cẩn đã dẫn theo trợ lý tiểu Ngô lái xe đến nhà của Diệp Hoài Cẩn.
Nhưng không giống với ngày thường, hôm nay xe và biển số xe đều thay đổi.
Chủ yếu là Diệp Hoài Cẩn quá nổi tiếng, xe dùng trong ngày thường cùng với biển số xe đã sớm bị không ít fans ghi nhớ kĩ càng.
Đồng thời, khi đài Xoài quay hình một số chương trình sẽ thường xuyên có fans ở bên ngoài chờ đợi để được nhìn thấy thần tượng của mình.
Diệp Hoài Cẩn nếu dùng xe của ngày thường đi đến đài truyền hình, thì e là vừa đến, đã có người nhận ra.
Bình thường có thể sẽ không có việc gì, nhưng hôm nay không phải chỉ có một mình Diệp Hoài Cẩn đi đến đài truyền hình, còn có cô vợ cục cưng cùng ba đứa con bảo bối. Bọn họ chưa công khai, nên bản thân là người đại diện của Diệp Hoài Cẩn, Hướng Thiên tất nhiên cũng phải suy xét đến đủ loại tình huống có thể xảy ra.
Xe đã dừng lại, hai người đi gõ cửa.
Nhấn chuông cửa.
Rất nhanh, một tiếng kẽo kẹt, cửa mở.
“Chú Hướng Thiên, chú tiểu Ngô.” Ra mở cửa chính là Diệp Vũ Thánh, nhìn thấy Hướng Thiên, cậu bé lễ phép gọi một tiếng.
Diệp Vũ Thánh hiện tại, vô cùng đẹp trai, trên người mặc một bộ tây trang nhỏ, có vẻ thật ngầu, vậy mà vô cùng hợp với thân thể nhỏ bé và khuôn mặt tròn trĩnh của cậu bé, cảm giác tăng thêm vài phần đáng yêu.
Nói tóm lại, chính là làm cho người ta nhìn thấy liền không nhịn được mà muốn lấy tay nhéo một cái.
Mà Hướng Thiên cũng định làm vậy.
Nhưng mà lúc bàn tay giơ ra được một nửa, cậu bé Diệp Vũ Thánh đã sớm cảnh giác, lắc lư cái đầu, lập tức bỏ chạy, chạy được cách một khoảng, Diệp Vũ Thánh mới nhìn Hướng Thiên, thái độ vô cùng nghiêm túc, nói: “Chú Hướng Thiên, chú đừng có vừa nhìn thấy cháu đã muốn nhéo mặt cháu.”
Hừ, chú Hướng Thiên muốn nhéo mặt của cậu bé, may mắn cậu bé chạy trốn thật mau.
Thấy thế, Hướng Thiên lại không nhịn được mà sờ cái mũi của mình, không phải là vì anh ta nhìn đứa nhỏ rất đáng yêu sao!
Mỗi lần nhìn thấy ba đứa con của Diệp Hoài Cẩn, trong lòng anh ta đều ngứa ngáy muốn tìm ngay một người vợ để kết hôn, sinh đứa nhỏ.
Nhưng mà cố tình bởi vì đi theo Diệp Hoài Cẩn, nên vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.
Nghĩ lại liền cảm thấy tức tối, tuổi tác của anh ta và Diệp Hoài Cẩn không chênh lệch với nhau lắm, con của Diệp Hoài Cẩn đã sáu tuổi, mà anh ta ngay cả vợ còn chưa tìm được nữa!
Cho nên, thừa dịp thời gian kế tiếp, Diệp Hoài Cẩn đẩy nhanh tốc độ hoàn thành mấy cái đại ngôn sau đó nghỉ ngơi mà tham gia《 Bố ơi mình đi đâu thế? 》, anh ta cũng muốn đi theo nghỉ ngơi, thuận tiện tìm bạn gái.
Trong lúc anh ta đang nghĩ ngợi, đột nhiên Hướng Thiên ngửi được một mùi hương, hương thơm bay vào chóp mũi hoàn toàn kéo anh ta về thực tại.
Hướng Thiên lập tức nhìn về tiểu Ngô đứng bên cạnh, nói: “Tiểu Ngô, hôm nay cậu thật có phúc, lại đây, theo anh đi ăn điểm tâm ké nào.”
Tiểu Ngô nghe thế, lập tức lắc lư cái mông theo sát Hướng Thiên, cậu ta cũng đã ngửi được mùi hương, quả thật là gợi lên ham muốn ăn uống của cậu ta trong nháy mắt.
Cậu ta sẽ không nói trước khi đến đây, cậu ta cũng đã ăn vài cái bánh bao, gặp được phu nhân của Boss nấu cơm, vậy thì tuyệt đối là nếu có thể ăn ké thì phải ăn ké!
Sau khi tiểu Ngô đi theo Hướng Thiên vào tới nhà ăn, đã thấy ba đứa nhỏ xinh xắn đang ngoan ngoãn ngồi ăn bánh bao súp* vừa mới ra lò.
Diệp Vũ Hành vừa nhìn thấy hai người đến liền lập tức đứng lên đón tiếp, về phần Diệp Vũ Triết, thì đang vùi đầu tập trung ăn, ngay cả ánh mắt cũng chưa nhìn đến Hướng Thiên một cái, chỉ là sau khi nghe Diệp Vũ Hành nói chuyện, nâng cái đầu lên, hô vài tiếng không rõ rồi tiếp tục vùi đầu mà ăn.
Hướng Thiên nhìn thấy ba tên nhóc đáng yêu, cười cười, sau đó chạy nhanh tới phòng bếp.
Tại phòng bếp, một bên bếp còn đang hấp mấy xửng bánh bao súp, cùng lúc đó, Mục Nhan cũng đang kéo mì sợi, đôi tay của cô vô cùng linh hoạt làm cho cục bột trong tay nhanh chóng biến thành sợi mì.
Về phần Diệp Hoài Cẩn, đang ở một bên cẩn thận thái thức ăn cho Mục Nhan, kỹ thuật thái rau này, cũng là vô cùng lưu loát, vừa nhìn đã biết anh thường xuyên luyện tập.
Nhìn thấy một con người Diệp Hoài Cẩn như vậy, Hướng Thiên cảm thấy nếu hình ảnh này bị fans nữ bắt gặp, sẽ tuyệt đối muốn wow wow thét lớn, ảnh đế sinh hoạt ngày thường nha!
Hướng Thiên nghĩ xong rồi cười, sau đó nói với Mục Nhan: “Em dâu, cho anh và tiểu Ngô một chén mì đi! À, thêm một ít bánh bao súp nữa.”
Bởi vì cũng sẽ có thời điểm anh ta ngẫu nhiên ăn cơm ở nhà Diệp Hoài Cẩn, nên Hướng Thiên cũng không khách sáo.
Mục Nhan nghe Hướng Thiên nói, cười cười: “Biết hai người tới, đã chuẩn bị phần cho hai người từ sớm rồi.”
Vừa nói xong, Mục Nhan cũng đã chia xong mì ra từng chén rồi, chia làm bảy vắt mì, bốn vắt lớn, ba vắt nhỏ.
Lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã thái đồ ăn xong xuôi, lấy ra hai cái đĩa, mở xửng hấp ra, gắp một ít bánh bao súp, đưa cho Hướng Thiên: “Nè.”
“Anh em tốt, không uổng công mỗi ngày tôi làm mệt chết mệt sống vì cậu.” Nói xong, cầm chén đĩa rồi nhanh chóng bưng vào phòng ăn, sau đó phân chia bánh bao súp ra cho tiểu Ngô.
Vừa ngồi xuống, là gấp gáp động chiếc đũa liền.
Cắn một cái, mùi vị tươi mới, thơm lừng lan tràn nồng đậm trong khoang miệng, Hướng Thiên cảm thấy được chính mình cảm động đến muốn khóc.
Ăn quá ngon!
Sau đó, lập tức hút hết nước súp thơm nồng trong bánh bao, rồi bỏ hết cả cái bánh vào miệng.
Cảm giác tuyệt vời khi ăn được vị ngon tuyệt hảo, thật là ngon đến nỗi làm cho người ta muốn cắn luôn đầu lưỡi.
Vài ba đũa, bánh bao súp đã bị hai người ăn sạch sẽ, sau khi ăn xong, trong đĩa đã không còn một mảnh, một chút nước súp cũng không sót lại.
“Thật là quá ngon, mỗi lần ăn cơm ở nhà Boss xong, lúc trở về em đều có vài ngày cảm thấy như ăn không có mùi vị gì.” Tiểu Ngô than thở, mùi vị sau khi ăn xong đều làm cho người ta cảm thấy vô cùng nhớ thương.
“Có điều số lượng ít quá.”
Hướng Thiên chép chép miệng, cảm thấy được có chút thèm, ngay sau đó ánh mắt dừng lại ở cái dĩa trước mặt ba đứa nhóc. Trên dĩa cơ bản đều còn lại một hai cái bánh bao súp, cái bánh phía trên không to bằng cái lúc nãy Hướng Thiên ăn qua, nhưng hương vị khẳng định sẽ giống nhau.
Dường như cảm giác được ánh mắt đói khát của Hướng Thiên, ba nhóc con cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn.
Diệp Vũ Thánh làm anh hai, lập tức nói: “Chú Hướng Thiên, chú có thể đừng nhìn chằm chằm vào chén đĩa của chúng cháu không.”
“Đây là thức ăn cho con nít tụi cháu ăn.” Diệp Vũ Triết là đồ tham ăn, cũng lập tức nói theo một cách hợp lý hợp tình.
Hướng Thiên bị nói như vậy, ho nhẹ một tiếng: “Chú chỉ là muốn nhìn đồ ăn của người lớn với trẻ con xem có cái gì ….khác không …thôi mà?”
Nói như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết, tự bản thân Hướng Thiên cũng thấy không tin được. Nhưng anh ta thật sự không dự tính giành ăn với con nít, chỉ là trông ngóng hy vọng mà thôi.
“Chú Hướng Thiên, cháu cho chú nếm thử một cái.” Diệp Vũ Hành nghe xong, bèn đưa chén của mình đẩy về phía trước, vừa lúc trong chén còn lại một cái bánh bao.
Hướng Thiên nhìn, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động, vội vàng nói: “Không cần.”
Mà Diệp Vũ Triết lập tức nói: “Nhóc Hành, chú Hướng Thiên không cần! Em đưa cho anh đi!”
Vậy mà Diệp Vũ Hành nghe xong lại thật sự đem bánh của mình đưa cho Diệp Vũ Triết.
Diệp Vũ Triết cũng không khách sáo, lấy qua rồi lập tức cắn một ngụm, sau đó cái miệng nhỏ nhắn không ngừng động đậy, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng thỏa mãn.
Hướng Thiên: “......”
—— Đứa thứ hai nhà họ Diệp quả thật xứng với cái tên đồ ăn hàng.
Đúng lúc này, Diệp Hoài Cẩn cùng Mục Nhan đều tự cầm một cái khay, bưng mì sợi đi ra.
Phía dưới là mì nước, mặt trên được tưới lên phụ liệu màu sắc rực rỡ, vừa nhìn đã làm cho người ta không nhịn được mà thèm ăn.
Lúc này, Hướng Thiên đã không còn nhớ mấy cái tiểu long bao kia, lực chú ý lập tức hướng về tô mì nước.
Trong chốc lát, bảy người đều ăn xong tô mì nước của bản thân, ăn sạch sẽ không còn một giọt.
Diệp Vũ Triết vuốt cái bụng tròn xoe của nhóc, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nói: “Mami, ăn điểm tâm của mami nấu rồi nên con cảm thấy sau này con không muốn ăn đồ ăn ba ba nấu nữa.”
Hai đứa nhóc còn lại nhìn thoáng qua Diệp Hoài Cẩn, thấy anh không tức giận, cũng gật đầu theo.
Bốn người lớn ở đây nhìn thấy, không nhịn được mà cười.
Sau khi ăn uống no đủ, nghỉ ngơi một chút, đoàn người bắt đầu chuẩn bị xuất phát đến đài Xoài.
Tiểu Ngô ngồi ở phía trước lái xe, Hướng Thiên ngồi ở ghế phụ bên cạnh, không gian phía sau hoàn toàn để lại cho cả nhà Diệp Hoài Cẩn.
Lúc này, ba tên nhóc con đang tò mò về địa phương mà mấy nhóc muốn đi, nên dọc theo đường đi đều ríu rít hỏi đủ loại vấn đề, Mục Nhan không quá hiểu rõ, nên trực tiếp giao cho Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn trả lời những vấn đề liên tiếp của bọn nhỏ, cảm thấy như có mấy con vịt đang kêu cạp cạp bên tai của mình.
“Papa, đài truyền hình ở đâu ạ? Cách nhà chúng ta xa không?”
“Papa, tại sao gọi là Đài truyền hình Quả Xoài ạ? Nơi đó rất nhiều cây xoài à? Có thể ăn được không?”
“Nơi đó chơi có vui không ạ? Có chơi vui giống như ở nhà trẻ của chúng con không?”
“......”
Mãi cho đến khi chiếc xe thuận lợi tránh thoát fans đứng ở bên ngoài tiến vào bãi đỗ xe ở hầm ngầm của đài truyền hình. Lúc này, Diệp Hoài Cẩn mới thoát khỏi mấy câu hỏi kỳ quái từ trên trời đến dưới đất của ba cậu con trai.
Bên ngoài, đã có nhân viên của đài Xoài đang chờ.
Nhìn thấy cửa xe vẫn còn đang đóng chặt, nhân viên đài Xoài giống như là đang nhìn điều quý báu hiếm lạ gì đấy.
Nghe nói hôm nay vợ con của Diệp Hoài Cẩn cũng sẽ xuất hiện!
Hôm nay cậu ấy có cơ hội tới đón bọn họ, cuối cùng cũng đã có thể tận mắt nhìn thấy người thật việc thật.
‘Cạch’ một tiếng, cửa xe được mở ra, Diệp Hoài Cẩn xuống xe đầu tiên, sau đó lần lượt ôm ra ba đứa nhỏ giống nhau như đúc vô cùng đáng yêu.
Ba đứa nhỏ thật xinh xắn, làn da trắng nõn, mắt tròn xoe, đều mặc tây trang, vô cùng thích hợp với vẻ ngoài xuất sắc của chúng, giống như là tiểu thân sĩ, trong đó có một đứa mũm mĩm hơn một chút, nhưng vẫn không làm giảm độ đẹp trai đáng yêu của nhóc.
Theo sau ba đứa nhỏ, là một người phụ nữ xinh đẹp, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, trên khóe miệng là nụ cười mỉm, trên người mặc chiếc váy dài màu xanh lam đơn giản làm cho cô thêm vài phần phóng khoáng, vẻ ngoài mười điểm, khí chất mười điểm.
Người một nhà xuất hiện, làm cho vị nhân viên đài Xoài này hoàn toàn chấn động.
A a a...... Người một nhà có giá trị nhan sắc siêu cao a a..
***************************
* Bánh bao súp: raw là “thang bao”, tức là bánh bao có chứa súp ở trong nhưng hình dáng lớn hơn tiểu long bao.
hình minh họa Bánh bao súp (cre:ecook.cn/caipu)
Nhưng không giống với ngày thường, hôm nay xe và biển số xe đều thay đổi.
Chủ yếu là Diệp Hoài Cẩn quá nổi tiếng, xe dùng trong ngày thường cùng với biển số xe đã sớm bị không ít fans ghi nhớ kĩ càng.
Đồng thời, khi đài Xoài quay hình một số chương trình sẽ thường xuyên có fans ở bên ngoài chờ đợi để được nhìn thấy thần tượng của mình.
Diệp Hoài Cẩn nếu dùng xe của ngày thường đi đến đài truyền hình, thì e là vừa đến, đã có người nhận ra.
Bình thường có thể sẽ không có việc gì, nhưng hôm nay không phải chỉ có một mình Diệp Hoài Cẩn đi đến đài truyền hình, còn có cô vợ cục cưng cùng ba đứa con bảo bối. Bọn họ chưa công khai, nên bản thân là người đại diện của Diệp Hoài Cẩn, Hướng Thiên tất nhiên cũng phải suy xét đến đủ loại tình huống có thể xảy ra.
Xe đã dừng lại, hai người đi gõ cửa.
Nhấn chuông cửa.
Rất nhanh, một tiếng kẽo kẹt, cửa mở.
“Chú Hướng Thiên, chú tiểu Ngô.” Ra mở cửa chính là Diệp Vũ Thánh, nhìn thấy Hướng Thiên, cậu bé lễ phép gọi một tiếng.
Diệp Vũ Thánh hiện tại, vô cùng đẹp trai, trên người mặc một bộ tây trang nhỏ, có vẻ thật ngầu, vậy mà vô cùng hợp với thân thể nhỏ bé và khuôn mặt tròn trĩnh của cậu bé, cảm giác tăng thêm vài phần đáng yêu.
Nói tóm lại, chính là làm cho người ta nhìn thấy liền không nhịn được mà muốn lấy tay nhéo một cái.
Mà Hướng Thiên cũng định làm vậy.
Nhưng mà lúc bàn tay giơ ra được một nửa, cậu bé Diệp Vũ Thánh đã sớm cảnh giác, lắc lư cái đầu, lập tức bỏ chạy, chạy được cách một khoảng, Diệp Vũ Thánh mới nhìn Hướng Thiên, thái độ vô cùng nghiêm túc, nói: “Chú Hướng Thiên, chú đừng có vừa nhìn thấy cháu đã muốn nhéo mặt cháu.”
Hừ, chú Hướng Thiên muốn nhéo mặt của cậu bé, may mắn cậu bé chạy trốn thật mau.
Thấy thế, Hướng Thiên lại không nhịn được mà sờ cái mũi của mình, không phải là vì anh ta nhìn đứa nhỏ rất đáng yêu sao!
Mỗi lần nhìn thấy ba đứa con của Diệp Hoài Cẩn, trong lòng anh ta đều ngứa ngáy muốn tìm ngay một người vợ để kết hôn, sinh đứa nhỏ.
Nhưng mà cố tình bởi vì đi theo Diệp Hoài Cẩn, nên vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.
Nghĩ lại liền cảm thấy tức tối, tuổi tác của anh ta và Diệp Hoài Cẩn không chênh lệch với nhau lắm, con của Diệp Hoài Cẩn đã sáu tuổi, mà anh ta ngay cả vợ còn chưa tìm được nữa!
Cho nên, thừa dịp thời gian kế tiếp, Diệp Hoài Cẩn đẩy nhanh tốc độ hoàn thành mấy cái đại ngôn sau đó nghỉ ngơi mà tham gia《 Bố ơi mình đi đâu thế? 》, anh ta cũng muốn đi theo nghỉ ngơi, thuận tiện tìm bạn gái.
Trong lúc anh ta đang nghĩ ngợi, đột nhiên Hướng Thiên ngửi được một mùi hương, hương thơm bay vào chóp mũi hoàn toàn kéo anh ta về thực tại.
Hướng Thiên lập tức nhìn về tiểu Ngô đứng bên cạnh, nói: “Tiểu Ngô, hôm nay cậu thật có phúc, lại đây, theo anh đi ăn điểm tâm ké nào.”
Tiểu Ngô nghe thế, lập tức lắc lư cái mông theo sát Hướng Thiên, cậu ta cũng đã ngửi được mùi hương, quả thật là gợi lên ham muốn ăn uống của cậu ta trong nháy mắt.
Cậu ta sẽ không nói trước khi đến đây, cậu ta cũng đã ăn vài cái bánh bao, gặp được phu nhân của Boss nấu cơm, vậy thì tuyệt đối là nếu có thể ăn ké thì phải ăn ké!
Sau khi tiểu Ngô đi theo Hướng Thiên vào tới nhà ăn, đã thấy ba đứa nhỏ xinh xắn đang ngoan ngoãn ngồi ăn bánh bao súp* vừa mới ra lò.
Diệp Vũ Hành vừa nhìn thấy hai người đến liền lập tức đứng lên đón tiếp, về phần Diệp Vũ Triết, thì đang vùi đầu tập trung ăn, ngay cả ánh mắt cũng chưa nhìn đến Hướng Thiên một cái, chỉ là sau khi nghe Diệp Vũ Hành nói chuyện, nâng cái đầu lên, hô vài tiếng không rõ rồi tiếp tục vùi đầu mà ăn.
Hướng Thiên nhìn thấy ba tên nhóc đáng yêu, cười cười, sau đó chạy nhanh tới phòng bếp.
Tại phòng bếp, một bên bếp còn đang hấp mấy xửng bánh bao súp, cùng lúc đó, Mục Nhan cũng đang kéo mì sợi, đôi tay của cô vô cùng linh hoạt làm cho cục bột trong tay nhanh chóng biến thành sợi mì.
Về phần Diệp Hoài Cẩn, đang ở một bên cẩn thận thái thức ăn cho Mục Nhan, kỹ thuật thái rau này, cũng là vô cùng lưu loát, vừa nhìn đã biết anh thường xuyên luyện tập.
Nhìn thấy một con người Diệp Hoài Cẩn như vậy, Hướng Thiên cảm thấy nếu hình ảnh này bị fans nữ bắt gặp, sẽ tuyệt đối muốn wow wow thét lớn, ảnh đế sinh hoạt ngày thường nha!
Hướng Thiên nghĩ xong rồi cười, sau đó nói với Mục Nhan: “Em dâu, cho anh và tiểu Ngô một chén mì đi! À, thêm một ít bánh bao súp nữa.”
Bởi vì cũng sẽ có thời điểm anh ta ngẫu nhiên ăn cơm ở nhà Diệp Hoài Cẩn, nên Hướng Thiên cũng không khách sáo.
Mục Nhan nghe Hướng Thiên nói, cười cười: “Biết hai người tới, đã chuẩn bị phần cho hai người từ sớm rồi.”
Vừa nói xong, Mục Nhan cũng đã chia xong mì ra từng chén rồi, chia làm bảy vắt mì, bốn vắt lớn, ba vắt nhỏ.
Lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã thái đồ ăn xong xuôi, lấy ra hai cái đĩa, mở xửng hấp ra, gắp một ít bánh bao súp, đưa cho Hướng Thiên: “Nè.”
“Anh em tốt, không uổng công mỗi ngày tôi làm mệt chết mệt sống vì cậu.” Nói xong, cầm chén đĩa rồi nhanh chóng bưng vào phòng ăn, sau đó phân chia bánh bao súp ra cho tiểu Ngô.
Vừa ngồi xuống, là gấp gáp động chiếc đũa liền.
Cắn một cái, mùi vị tươi mới, thơm lừng lan tràn nồng đậm trong khoang miệng, Hướng Thiên cảm thấy được chính mình cảm động đến muốn khóc.
Ăn quá ngon!
Sau đó, lập tức hút hết nước súp thơm nồng trong bánh bao, rồi bỏ hết cả cái bánh vào miệng.
Cảm giác tuyệt vời khi ăn được vị ngon tuyệt hảo, thật là ngon đến nỗi làm cho người ta muốn cắn luôn đầu lưỡi.
Vài ba đũa, bánh bao súp đã bị hai người ăn sạch sẽ, sau khi ăn xong, trong đĩa đã không còn một mảnh, một chút nước súp cũng không sót lại.
“Thật là quá ngon, mỗi lần ăn cơm ở nhà Boss xong, lúc trở về em đều có vài ngày cảm thấy như ăn không có mùi vị gì.” Tiểu Ngô than thở, mùi vị sau khi ăn xong đều làm cho người ta cảm thấy vô cùng nhớ thương.
“Có điều số lượng ít quá.”
Hướng Thiên chép chép miệng, cảm thấy được có chút thèm, ngay sau đó ánh mắt dừng lại ở cái dĩa trước mặt ba đứa nhóc. Trên dĩa cơ bản đều còn lại một hai cái bánh bao súp, cái bánh phía trên không to bằng cái lúc nãy Hướng Thiên ăn qua, nhưng hương vị khẳng định sẽ giống nhau.
Dường như cảm giác được ánh mắt đói khát của Hướng Thiên, ba nhóc con cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn.
Diệp Vũ Thánh làm anh hai, lập tức nói: “Chú Hướng Thiên, chú có thể đừng nhìn chằm chằm vào chén đĩa của chúng cháu không.”
“Đây là thức ăn cho con nít tụi cháu ăn.” Diệp Vũ Triết là đồ tham ăn, cũng lập tức nói theo một cách hợp lý hợp tình.
Hướng Thiên bị nói như vậy, ho nhẹ một tiếng: “Chú chỉ là muốn nhìn đồ ăn của người lớn với trẻ con xem có cái gì ….khác không …thôi mà?”
Nói như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết, tự bản thân Hướng Thiên cũng thấy không tin được. Nhưng anh ta thật sự không dự tính giành ăn với con nít, chỉ là trông ngóng hy vọng mà thôi.
“Chú Hướng Thiên, cháu cho chú nếm thử một cái.” Diệp Vũ Hành nghe xong, bèn đưa chén của mình đẩy về phía trước, vừa lúc trong chén còn lại một cái bánh bao.
Hướng Thiên nhìn, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động, vội vàng nói: “Không cần.”
Mà Diệp Vũ Triết lập tức nói: “Nhóc Hành, chú Hướng Thiên không cần! Em đưa cho anh đi!”
Vậy mà Diệp Vũ Hành nghe xong lại thật sự đem bánh của mình đưa cho Diệp Vũ Triết.
Diệp Vũ Triết cũng không khách sáo, lấy qua rồi lập tức cắn một ngụm, sau đó cái miệng nhỏ nhắn không ngừng động đậy, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng thỏa mãn.
Hướng Thiên: “......”
—— Đứa thứ hai nhà họ Diệp quả thật xứng với cái tên đồ ăn hàng.
Đúng lúc này, Diệp Hoài Cẩn cùng Mục Nhan đều tự cầm một cái khay, bưng mì sợi đi ra.
Phía dưới là mì nước, mặt trên được tưới lên phụ liệu màu sắc rực rỡ, vừa nhìn đã làm cho người ta không nhịn được mà thèm ăn.
Lúc này, Hướng Thiên đã không còn nhớ mấy cái tiểu long bao kia, lực chú ý lập tức hướng về tô mì nước.
Trong chốc lát, bảy người đều ăn xong tô mì nước của bản thân, ăn sạch sẽ không còn một giọt.
Diệp Vũ Triết vuốt cái bụng tròn xoe của nhóc, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nói: “Mami, ăn điểm tâm của mami nấu rồi nên con cảm thấy sau này con không muốn ăn đồ ăn ba ba nấu nữa.”
Hai đứa nhóc còn lại nhìn thoáng qua Diệp Hoài Cẩn, thấy anh không tức giận, cũng gật đầu theo.
Bốn người lớn ở đây nhìn thấy, không nhịn được mà cười.
Sau khi ăn uống no đủ, nghỉ ngơi một chút, đoàn người bắt đầu chuẩn bị xuất phát đến đài Xoài.
Tiểu Ngô ngồi ở phía trước lái xe, Hướng Thiên ngồi ở ghế phụ bên cạnh, không gian phía sau hoàn toàn để lại cho cả nhà Diệp Hoài Cẩn.
Lúc này, ba tên nhóc con đang tò mò về địa phương mà mấy nhóc muốn đi, nên dọc theo đường đi đều ríu rít hỏi đủ loại vấn đề, Mục Nhan không quá hiểu rõ, nên trực tiếp giao cho Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn trả lời những vấn đề liên tiếp của bọn nhỏ, cảm thấy như có mấy con vịt đang kêu cạp cạp bên tai của mình.
“Papa, đài truyền hình ở đâu ạ? Cách nhà chúng ta xa không?”
“Papa, tại sao gọi là Đài truyền hình Quả Xoài ạ? Nơi đó rất nhiều cây xoài à? Có thể ăn được không?”
“Nơi đó chơi có vui không ạ? Có chơi vui giống như ở nhà trẻ của chúng con không?”
“......”
Mãi cho đến khi chiếc xe thuận lợi tránh thoát fans đứng ở bên ngoài tiến vào bãi đỗ xe ở hầm ngầm của đài truyền hình. Lúc này, Diệp Hoài Cẩn mới thoát khỏi mấy câu hỏi kỳ quái từ trên trời đến dưới đất của ba cậu con trai.
Bên ngoài, đã có nhân viên của đài Xoài đang chờ.
Nhìn thấy cửa xe vẫn còn đang đóng chặt, nhân viên đài Xoài giống như là đang nhìn điều quý báu hiếm lạ gì đấy.
Nghe nói hôm nay vợ con của Diệp Hoài Cẩn cũng sẽ xuất hiện!
Hôm nay cậu ấy có cơ hội tới đón bọn họ, cuối cùng cũng đã có thể tận mắt nhìn thấy người thật việc thật.
‘Cạch’ một tiếng, cửa xe được mở ra, Diệp Hoài Cẩn xuống xe đầu tiên, sau đó lần lượt ôm ra ba đứa nhỏ giống nhau như đúc vô cùng đáng yêu.
Ba đứa nhỏ thật xinh xắn, làn da trắng nõn, mắt tròn xoe, đều mặc tây trang, vô cùng thích hợp với vẻ ngoài xuất sắc của chúng, giống như là tiểu thân sĩ, trong đó có một đứa mũm mĩm hơn một chút, nhưng vẫn không làm giảm độ đẹp trai đáng yêu của nhóc.
Theo sau ba đứa nhỏ, là một người phụ nữ xinh đẹp, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, trên khóe miệng là nụ cười mỉm, trên người mặc chiếc váy dài màu xanh lam đơn giản làm cho cô thêm vài phần phóng khoáng, vẻ ngoài mười điểm, khí chất mười điểm.
Người một nhà xuất hiện, làm cho vị nhân viên đài Xoài này hoàn toàn chấn động.
A a a...... Người một nhà có giá trị nhan sắc siêu cao a a..
***************************
* Bánh bao súp: raw là “thang bao”, tức là bánh bao có chứa súp ở trong nhưng hình dáng lớn hơn tiểu long bao.
hình minh họa Bánh bao súp (cre:ecook.cn/caipu)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.