Chương 6
An Nhiên Nhất Thế
02/09/2022
Nhân viên Đài Xoài nhìn thấy cả một nhà ai nấy đều xinh đẹp, nghĩ thầm
nếu bản thân mình có di động ở dây, nhất định sẽ ‘tách tách’ mà chụp vài tấm ảnh lưu niệm ngay lập tức.
Sau khi ổn định lại cảm xúc kích động của mình, cậu ấy vội vàng nói với Diệp Hoài Cẩn: “Anh Diệp, đạo diễn bảo em tới đón anh, em dẫn đường cho anh vào thang máy chuyên dụng đến văn phòng, sẽ không có người nhìn thấy mọi người trên đường đi.”
Tuy rằng đài Xoài có rất nhiều người biết hôm nay Diệp Hoài Cẩn sẽ mang theo vợ con đến đây. Nhưng cụ thể tới làm cái gì thì bọn họ không biết, đồng thời cũng không dự định để cho rất nhiều người nhìn thấy, chỉ sợ nhiều người nhiều miệng.
Diệp Hoài Cẩn gật đầu, sau đó mỗi tay ôm lấy một đứa nhỏ, mà trong tay Mục Nhan cũng bế bé út Diệp Vũ Hành, đi theo người nhân viên công tác vào thang máy.
Thang máy càng lên cao, con số trên màn hình hiển thị cũng không ngừng nhảy.
Nhưng trong thang máy lại vô cùng yên tĩnh, bởi vì ba đứa trẻ đang đồng thanh đếm con số trên màn hình hiển thị.
Giọng trẻ con non nớt vang lên, luôn luôn làm lòng người không kìm được mà mềm mại theo.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đều dừng ở trên người đứa nhỏ, Hướng Thiên và tiểu Ngô cũng vậy.
Về phần anh chàng nhân viên dẫn đường kia, lúc này cũng đang trộm nhìn ba cậu nhóc, vô cùng tiếc hận bản thân không thể ôm bọn nhóc vào trong lòng vuốt ve, nhéo nhéo gương mặt của mấy nhóc.
Rất nhanh, thang máy ngừng lại.
Lúc từ thang máy đi ra, Diệp Hoài Cẩn và mọi người được đưa đến một trường quay rất lớn.
Trên sân khấu của trường quay, đã chuẩn bị đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn.
Vừa tiến vào, Mục Nhan đã lập tức hiểu được.
Tuy rằng ngoại trừ việc cô cần phỏng vấn còn có hợp đồng của Diệp Hoài Cẩn, nhưng trước mắt đối phương chính là càng coi trọng màn phỏng vấn của cô.
Lúc này, khi nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn bước vào, đạo diễn Vương Vũ của《 Bố ơi mình đi đâu thế? 》lập tức chú ý tới, sư đệ Trần Trạm của ông ta đang ngồi bên cạnh cũng vậy.
Tầm mắt hai người lập tức dừng ở trên người đoàn người Diệp Hoài Cẩn.
Bọn họ chú ý nhất chính là người phụ nữ duy nhất trong đội ngũ, cũng có thể nói là vai chính hôm nay.
Nhất là Trần Trạm, vị khách mời chủ chốt của show《 Vòng quanh thế giới 》của chính mình, vốn là ông ấy đã chuẩn bị tuyển chọn thật tốt, lại không ngờ còn chưa bắt đầu tuyển, đã có người đi cửa sau.
Nếu không phải người đi cửa sau chính là vị sư huynh vẫn luôn giúp đỡ ông ấy rất nhiều, và người được đề cử lại xuất thân từ trường ẩm thực nổi tiếng thế giới, ông ấy tuyệt đối sẽ từ chối.
Cho nên khi Trần Trạm nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn vừa bước đến, đã lập tức chú ý đến vợ của Diệp Hoài Cẩn.
Vừa nhìn thấy, trong lòng có chút kinh diễm (vừa kinh ngạc vừa ái mộ đối với vẻ đẹp).
Dựa vào bề ngoài mà nói, vợ của Diệp Hoài Cẩn tuyệt đối có thể gọi là mỹ nhân.
Là một người đạo diễn, ông ấy cũng đã gặp qua không ít người đẹp trong giới giải trí, nhưng theo mắt nhìn của ông ấy, vợ của Diệp Hoài Cẩn nếu đặt vào vòng giải trí này, cũng thật sự có thể tiến vào hàng ngũ siêu cấp mỹ nhân.
Nếu là một lát nữa trù nghệ cũng có thể qua ải, vậy xem ra đối phương thật sự có lẽ là lựa chọn không tồi.
Trần Trạm có thể chú ý tới, tất nhiên Vương Vũ cũng chú ý tới, bỗng chốc ý cười trên mặt càng sâu.
Trước đây chưa bao giờ gặp qua vợ của Diệp Hoài Cẩn, thật sự không nghĩ tới diện mạo của đối phương lại xuất sắc như vậy.
Nhưng là ngẫm lại thì thấy cũng đúng thôi, người phụ nữ có thể chinh phục được Diệp Hoài Cẩn, khẳng định không đơn giản!
“Hoài Cẩn, cuối cùng cậu cũng đã đến rồi.”
Lúc này, đạo diễn Vương Vũ của《Bố ơi mình đi đâu thế? 》đã tươi cười đầy mặt nói với Diệp Hoài Cẩn đang bước đến trước mặt ông ta. Có ảnh đế Diệp Hoài Cẩn có lưu lượng thuộc cấp bậc vô cùng quan trọng gia nhập liên minh, chương trình mùa này của bọn họ cuối cùng cũng có thể có một cái bảo đảm về tỉ lệ người xem rồi.
Cho dù là có điều gì xảy ra đi nữa, ông ta đều sẽ không hoài nghi sức thu hút của Diệp Hoài Cẩn.
“Vương đạo, đây là vợ của tôi, Mục Nhan; còn có ba đứa con sinh ba, đứa lớn Diệp Vũ Thánh, đứa giữa Diệp Vũ Triết, đứa út Diệp Vũ Hành.” Diệp Hoài Cẩn cười đáp lại, vô cùng lịch sự mà giới thiệu gia đình mình.
Đánh giá về Diệp Hoài Cẩn ở trong lòng đạo diễn Vương là mười phần tốt, có liên quan rất lớn tới thái độ làm người của anh, Vương Vũ nhìn thấy thái độ của Diệp Hoài Cẩn, trong lòng vô cùng thoải mái.
“Hôm nay cuối cũng đã được nhìn thấy bảo bối nhà cậu, thật đáng yêu.”
Vương Vũ khen từ tận đáy lòng, giá trị nhan sắc của Hoài Cẩn và Mục nhan đều là số một số hai, thừa kế ưu điểm về ngoại hình của hai người, ba đứa nhỏ tất nhiên sẽ không kém.
Thời điểm nhìn thấy ba đứa nhỏ, Vương Vũ giống như có thể đoán được sau khi ba cậu nhóc đáng yêu này xuất hiện sẽ có thể làm nổi lên một làn sóng lớn như thế nào.
Dù sao, nhan sắc còn ở ngay tại đây!
Lúc này, giống như là biết người lớn đang nói chuyện, ba tên nhóc cũng vô cùng ngoan ngoãn ở yên trong lòng của cha mẹ, không nói lời nào, chỉ là đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Xa xa, không ít tầm mắt nhân viên công tác trong trường quay đều nhìn chằm chằm trên người ba đứa nhỏ.
Giống nhau như đúc nha, lại đặc biệt manh nữa nha.
Tim gan phèo phổi của mấy người nhân viên công tác nhất thời bị cào đến ngứa ngáy.
Giống như là đã nhận ra sự “yêu thích” của nhân viên công tác, ba cậu nhóc trả lời với một người nhân viên cố ý đi theo các nhóc chào hỏi, các nhóc còn đáp lại một cái tươi cười vô cùng đáng yêu nữa.
Nụ cười này, quả thực đã làm nhóm nhân viên công tác muốn xỉu theo.
Hu hu hu ~ sao lại có thể đáng yêu như vậy, manh như vậy, thật sự muốn ôm mấy nhóc về nhà nuôi!
Mà lúc này, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đã nói chuyện với Vương Vũ xong, trực tiếp đi tới vị trí đã chuẩn bị tốt ở bên cạnh.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Diệp Hoài Cẩn tiếp nhận hợp đồng từ tay Vương Vũ, một phần bản thân tự xem, một phần giao cho Hướng Thiên.
Xác định trong hợp đồng không có vấn đề gì, Diệp Hoài Cẩn mới ký tên vào.
Việc của Diệp Hoài Cẩn đã xác định, hiện tại đến lượt Mục Nhan trổ tài.
Phần phỏng vấn của Mục Nhan cũng rất đơn giản, chỉ cần đứng trên sân khấu thể hiện trù nghệ của cô trước mặt máy quay hình.
Mục Nhan tỏ vẻ không thành vấn đề, sau đó, trực tiếp lên sân khấu.
Hệ thống âm thanh, ánh sáng ở phía sau sân khấu cũng lập tức khởi động.
Nhìn thấy mami của chính mình lên sân khấu, ba đứa nhóc lập tức ngẩn người, trợn tròn mắt nhìn Mục Nhan chằm chằm.
“Papa, mami lên đó làm cái gì?” Diệp Vũ Thánh hỏi.
“Thể hiện tài nấu ăn.” Diệp Hoài Cẩn nói thẳng.
“Làm thức ăn ngon? Vậy chút nữa con có thể ăn không?” Diệp Vũ Triết lập tức phản ứng, tích cực nói.
Phản ứng của Diệp Vũ Triết làm cho Vương Vũ ngồi bênh cạnh không nhịn được cười, hỏi: “Bạn nhỏ Vũ Triết, cháu có thể trả lời ta một vấn đề không?”
“Dạ?” Diệp Vũ Triết nghi hoặc, hỏi.
“Mami của cháu nấu cơm ăn ngon không?”
Nghe vậy, đôi mắt của Diệp Vũ Triết cười đến cong cong, sau đó là thể hiện ra cảm giác hạnh phúc tràn đầy, nói: “Mami nấu cơm là ngon ngon ngon...... nhất!”
Vương Vũ nhìn thấy hành động của Diệp Vũ Triết, cười ra tiếng, ba bảo bối nhà Diệp Hoài Cẩn thật là rất đáng yêu!
Nhìn thấy nhóc phản ứng như vậy, bỗng nhiên Vương Vũ có chút mong chờ mà đứng lên.
Trong lúc này, Mục Nhan trên sân khấu đang nghe theo máy hướng dẫn rút ra một tờ giấy từ một cái hộp, trên tờ giấy ghi tên món ăn mà Mục Nhan cần phải làm.
Sở dĩ ra đề như vậy, cũng là vì kiểm tra trình độ trù nghệ của Mục Nhan.
Trên sân khấu, Mục Nhan nhìn vào máy quay, nói: “Món tôi chọn được là # súp đậu hủ Văn Tư* #.”
Súp đậu hủ Văn Tư nằm trong nền ẩm thực Giang Tô, một trong tám nền ẩm thực chính của ẩm thực Trung Hoa**.
Nguyên liệu mà ẩm thực Giang Tô dùng thường lấy thủy sản là chính, yêu cầu kỹ thuật xắt thái bằng dao cực kì tinh tế, độ am hiểu về nắm bắt độ lửa mạnh yếu như thế nào, để biết được cách tăng giảm hay tạo khói khi điều chỉnh ngọn lửa, chủ yếu để không làm mất nét đặc sắc được chú trọng trong nền ẩm thực này gồm 2 chữ: “nguyên bản” giữ nguyên hương vị vốn có của nguyên liệu; và “thanh tân” chỉ độ tươi mới.
Súp đậu hủ Văn Tư cũng coi như phù hợp với các tính chất trên.
Khi Mục Nhan chọn nguyên liệu nấu ăn, cô đối diện với camera, vừa chọn, vừa trình bày.
Sau khi chọn xong, Mục Nhan bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Vào lúc Mục Nhan xử lý nguyên liệu, Trần Trạm đang ngồi quan sát màn ảnh lập tức cho camera ở hiện trường quay cảnh đặc tả đôi tay của Mục Nhan.
Không vì lý do gì khác, chỉ là muốn lưu lại cả quá trình tham gia của Mục Nhan.
“Trước tiên, chúng ta cần dùng nước canh gà hầm, để làm nước súp cho món này....”
Vừa dứt lời, Mục Nhan cũng đã chặt gà xong, sau đó đặt gà vào nồi áp suất bên cạnh để hầm, xong bước này, cô tiếp tục xử lý đến nguyên liệu khác.
“Chúng ta còn cần xắt đậu hủ non thành sợi mảnh, kích cỡ của sợi đậu hủ trên cơ bản phải giống nhau, yêu cầu tối thiểu là cắt thành độ dài 4 ly***, rộng bằng chiều rộng của hạt gạo.”
Nói xong, Mục Nhan cũng lập tức dùng dao trong tay cắt đậu hủ thành sợi một cách nhanh chóng và cẩn thận.
Chiêu thức và kỹ thuật dùng dao cũng đã thể hiện được bản lĩnh của Mục Nhan.
Hai đầu bếp mà Trần Trạm cố ý mời tới nhìn thấy đều không nhịn được mà gật đầu, sau đó đi theo Trần Trạm tỏ vẻ thưởng thức đối với ‘đao pháp’ của Mục Nhan.
Lúc này, nồi nước mà Mục Nhan nấu trước đó đã sôi, cô xắt sợi đậu hủ xong, nên lập tức đem đậu hủ để vào trong nước, sau đó giải thích: “Dùng nước nóng nấu sợi đậu hủ, không chỉ có thể khử mùi của đậu hủ, mà còn có thể làm cho sợi đậu hủ này không bị vỡ vụn.”
Chờ thời gian nấu đã đủ, Mục Nhan vớt sợi đậu hủ ra đặt vào trong chén đặt ở bên cạnh, sau đó bắt đầu xử lý các nguyên liệu khác.
Măng, nấm hương ti, chân giò hun khói, rau xanh..... tất cả đều xắt sợi.
Mỗi một loại, Mục Nhan đều tỉ mỉ xắt nhuyễn, nếu ánh mắt tốt, khẳng định có thể nhìn ra mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn ở trong tay cô, từng sợi từng sợi đều là cùng kích cỡ.
Quan trọng là …, lúc Mục Nhan thực hiện việc này, thần sắc thật sự vô cùng thảnh thơi, thật xứng với nhan sắc thanh lệ của cô, điều này lập tức hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ trường quay.
Không nói những người khác, chỉ riêng ba bánh bao nhỏ đáng yêu thôi, lúc này cũng đều nhìn mami của các nhóc không chớp mắt.
Mami thật là lợi hại nha!
Mà chờ đến khi Mục Nhan đã hoàn toàn xắt sợi hết toàn bộ, chuẩn bị tốt hết thảy nguyên liệu, chỉ còn đợi canh gà mà thôi
Bởi vì là hoạt động tạm thời thôi, toàn bộ đều là phải chuẩn bị ở hiện trường, cho nên cần canh gà cũng chỉ có thể đợi.
Đợi được một lúc, nhìn thời gian cũng đã đủ, Mục Nhan đã hầm xong canh gà.
Lúc này, Mục Nhan mới bắt đầu chính thức nấu ăn.
Đặt một cái chảo sâu lòng lên bếp, thêm canh gà cùng nước lèo, sau đó cho đậu hủ ti, măng sợi, nấm hương sợi vào, chờ nước sôi lên lại hớt sạch bọt ở mặt trên, nêm nếm gia vị cho vừa ăn, lại bỏ thêm chân giò hun khói cùng rau xanh xắt sợi, khuấy nhẹ sơ qua, rồi đổ ra một cái bát lớn, cuối cùng rưới lên một ít mỡ gà ở trên mặt.
Một bên giới thiệu, một bên nấu, Mục Nhan cũng đã cho ra lò món ăn cần làm này.
Ngước lên nhìn camera, lộ ra một nụ cười sáng lạn, lúc này, Mục Nhan mới nói: “Đạo diễn, tôi đã làm xong.”
Phía sau, cả đoàn người giống như vừa bừng tỉnh lại thoát ra khỏi hình ảnh duyên dáng của cô khi xắt sợi thức ăn.
Không nghĩ tới, có đôi khi xem người khác xắt thức ăn cũng là một loại hưởng thụ nha!
Sau khi ổn định lại cảm xúc kích động của mình, cậu ấy vội vàng nói với Diệp Hoài Cẩn: “Anh Diệp, đạo diễn bảo em tới đón anh, em dẫn đường cho anh vào thang máy chuyên dụng đến văn phòng, sẽ không có người nhìn thấy mọi người trên đường đi.”
Tuy rằng đài Xoài có rất nhiều người biết hôm nay Diệp Hoài Cẩn sẽ mang theo vợ con đến đây. Nhưng cụ thể tới làm cái gì thì bọn họ không biết, đồng thời cũng không dự định để cho rất nhiều người nhìn thấy, chỉ sợ nhiều người nhiều miệng.
Diệp Hoài Cẩn gật đầu, sau đó mỗi tay ôm lấy một đứa nhỏ, mà trong tay Mục Nhan cũng bế bé út Diệp Vũ Hành, đi theo người nhân viên công tác vào thang máy.
Thang máy càng lên cao, con số trên màn hình hiển thị cũng không ngừng nhảy.
Nhưng trong thang máy lại vô cùng yên tĩnh, bởi vì ba đứa trẻ đang đồng thanh đếm con số trên màn hình hiển thị.
Giọng trẻ con non nớt vang lên, luôn luôn làm lòng người không kìm được mà mềm mại theo.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đều dừng ở trên người đứa nhỏ, Hướng Thiên và tiểu Ngô cũng vậy.
Về phần anh chàng nhân viên dẫn đường kia, lúc này cũng đang trộm nhìn ba cậu nhóc, vô cùng tiếc hận bản thân không thể ôm bọn nhóc vào trong lòng vuốt ve, nhéo nhéo gương mặt của mấy nhóc.
Rất nhanh, thang máy ngừng lại.
Lúc từ thang máy đi ra, Diệp Hoài Cẩn và mọi người được đưa đến một trường quay rất lớn.
Trên sân khấu của trường quay, đã chuẩn bị đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn.
Vừa tiến vào, Mục Nhan đã lập tức hiểu được.
Tuy rằng ngoại trừ việc cô cần phỏng vấn còn có hợp đồng của Diệp Hoài Cẩn, nhưng trước mắt đối phương chính là càng coi trọng màn phỏng vấn của cô.
Lúc này, khi nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn bước vào, đạo diễn Vương Vũ của《 Bố ơi mình đi đâu thế? 》lập tức chú ý tới, sư đệ Trần Trạm của ông ta đang ngồi bên cạnh cũng vậy.
Tầm mắt hai người lập tức dừng ở trên người đoàn người Diệp Hoài Cẩn.
Bọn họ chú ý nhất chính là người phụ nữ duy nhất trong đội ngũ, cũng có thể nói là vai chính hôm nay.
Nhất là Trần Trạm, vị khách mời chủ chốt của show《 Vòng quanh thế giới 》của chính mình, vốn là ông ấy đã chuẩn bị tuyển chọn thật tốt, lại không ngờ còn chưa bắt đầu tuyển, đã có người đi cửa sau.
Nếu không phải người đi cửa sau chính là vị sư huynh vẫn luôn giúp đỡ ông ấy rất nhiều, và người được đề cử lại xuất thân từ trường ẩm thực nổi tiếng thế giới, ông ấy tuyệt đối sẽ từ chối.
Cho nên khi Trần Trạm nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn vừa bước đến, đã lập tức chú ý đến vợ của Diệp Hoài Cẩn.
Vừa nhìn thấy, trong lòng có chút kinh diễm (vừa kinh ngạc vừa ái mộ đối với vẻ đẹp).
Dựa vào bề ngoài mà nói, vợ của Diệp Hoài Cẩn tuyệt đối có thể gọi là mỹ nhân.
Là một người đạo diễn, ông ấy cũng đã gặp qua không ít người đẹp trong giới giải trí, nhưng theo mắt nhìn của ông ấy, vợ của Diệp Hoài Cẩn nếu đặt vào vòng giải trí này, cũng thật sự có thể tiến vào hàng ngũ siêu cấp mỹ nhân.
Nếu là một lát nữa trù nghệ cũng có thể qua ải, vậy xem ra đối phương thật sự có lẽ là lựa chọn không tồi.
Trần Trạm có thể chú ý tới, tất nhiên Vương Vũ cũng chú ý tới, bỗng chốc ý cười trên mặt càng sâu.
Trước đây chưa bao giờ gặp qua vợ của Diệp Hoài Cẩn, thật sự không nghĩ tới diện mạo của đối phương lại xuất sắc như vậy.
Nhưng là ngẫm lại thì thấy cũng đúng thôi, người phụ nữ có thể chinh phục được Diệp Hoài Cẩn, khẳng định không đơn giản!
“Hoài Cẩn, cuối cùng cậu cũng đã đến rồi.”
Lúc này, đạo diễn Vương Vũ của《Bố ơi mình đi đâu thế? 》đã tươi cười đầy mặt nói với Diệp Hoài Cẩn đang bước đến trước mặt ông ta. Có ảnh đế Diệp Hoài Cẩn có lưu lượng thuộc cấp bậc vô cùng quan trọng gia nhập liên minh, chương trình mùa này của bọn họ cuối cùng cũng có thể có một cái bảo đảm về tỉ lệ người xem rồi.
Cho dù là có điều gì xảy ra đi nữa, ông ta đều sẽ không hoài nghi sức thu hút của Diệp Hoài Cẩn.
“Vương đạo, đây là vợ của tôi, Mục Nhan; còn có ba đứa con sinh ba, đứa lớn Diệp Vũ Thánh, đứa giữa Diệp Vũ Triết, đứa út Diệp Vũ Hành.” Diệp Hoài Cẩn cười đáp lại, vô cùng lịch sự mà giới thiệu gia đình mình.
Đánh giá về Diệp Hoài Cẩn ở trong lòng đạo diễn Vương là mười phần tốt, có liên quan rất lớn tới thái độ làm người của anh, Vương Vũ nhìn thấy thái độ của Diệp Hoài Cẩn, trong lòng vô cùng thoải mái.
“Hôm nay cuối cũng đã được nhìn thấy bảo bối nhà cậu, thật đáng yêu.”
Vương Vũ khen từ tận đáy lòng, giá trị nhan sắc của Hoài Cẩn và Mục nhan đều là số một số hai, thừa kế ưu điểm về ngoại hình của hai người, ba đứa nhỏ tất nhiên sẽ không kém.
Thời điểm nhìn thấy ba đứa nhỏ, Vương Vũ giống như có thể đoán được sau khi ba cậu nhóc đáng yêu này xuất hiện sẽ có thể làm nổi lên một làn sóng lớn như thế nào.
Dù sao, nhan sắc còn ở ngay tại đây!
Lúc này, giống như là biết người lớn đang nói chuyện, ba tên nhóc cũng vô cùng ngoan ngoãn ở yên trong lòng của cha mẹ, không nói lời nào, chỉ là đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Xa xa, không ít tầm mắt nhân viên công tác trong trường quay đều nhìn chằm chằm trên người ba đứa nhỏ.
Giống nhau như đúc nha, lại đặc biệt manh nữa nha.
Tim gan phèo phổi của mấy người nhân viên công tác nhất thời bị cào đến ngứa ngáy.
Giống như là đã nhận ra sự “yêu thích” của nhân viên công tác, ba cậu nhóc trả lời với một người nhân viên cố ý đi theo các nhóc chào hỏi, các nhóc còn đáp lại một cái tươi cười vô cùng đáng yêu nữa.
Nụ cười này, quả thực đã làm nhóm nhân viên công tác muốn xỉu theo.
Hu hu hu ~ sao lại có thể đáng yêu như vậy, manh như vậy, thật sự muốn ôm mấy nhóc về nhà nuôi!
Mà lúc này, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đã nói chuyện với Vương Vũ xong, trực tiếp đi tới vị trí đã chuẩn bị tốt ở bên cạnh.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Diệp Hoài Cẩn tiếp nhận hợp đồng từ tay Vương Vũ, một phần bản thân tự xem, một phần giao cho Hướng Thiên.
Xác định trong hợp đồng không có vấn đề gì, Diệp Hoài Cẩn mới ký tên vào.
Việc của Diệp Hoài Cẩn đã xác định, hiện tại đến lượt Mục Nhan trổ tài.
Phần phỏng vấn của Mục Nhan cũng rất đơn giản, chỉ cần đứng trên sân khấu thể hiện trù nghệ của cô trước mặt máy quay hình.
Mục Nhan tỏ vẻ không thành vấn đề, sau đó, trực tiếp lên sân khấu.
Hệ thống âm thanh, ánh sáng ở phía sau sân khấu cũng lập tức khởi động.
Nhìn thấy mami của chính mình lên sân khấu, ba đứa nhóc lập tức ngẩn người, trợn tròn mắt nhìn Mục Nhan chằm chằm.
“Papa, mami lên đó làm cái gì?” Diệp Vũ Thánh hỏi.
“Thể hiện tài nấu ăn.” Diệp Hoài Cẩn nói thẳng.
“Làm thức ăn ngon? Vậy chút nữa con có thể ăn không?” Diệp Vũ Triết lập tức phản ứng, tích cực nói.
Phản ứng của Diệp Vũ Triết làm cho Vương Vũ ngồi bênh cạnh không nhịn được cười, hỏi: “Bạn nhỏ Vũ Triết, cháu có thể trả lời ta một vấn đề không?”
“Dạ?” Diệp Vũ Triết nghi hoặc, hỏi.
“Mami của cháu nấu cơm ăn ngon không?”
Nghe vậy, đôi mắt của Diệp Vũ Triết cười đến cong cong, sau đó là thể hiện ra cảm giác hạnh phúc tràn đầy, nói: “Mami nấu cơm là ngon ngon ngon...... nhất!”
Vương Vũ nhìn thấy hành động của Diệp Vũ Triết, cười ra tiếng, ba bảo bối nhà Diệp Hoài Cẩn thật là rất đáng yêu!
Nhìn thấy nhóc phản ứng như vậy, bỗng nhiên Vương Vũ có chút mong chờ mà đứng lên.
Trong lúc này, Mục Nhan trên sân khấu đang nghe theo máy hướng dẫn rút ra một tờ giấy từ một cái hộp, trên tờ giấy ghi tên món ăn mà Mục Nhan cần phải làm.
Sở dĩ ra đề như vậy, cũng là vì kiểm tra trình độ trù nghệ của Mục Nhan.
Trên sân khấu, Mục Nhan nhìn vào máy quay, nói: “Món tôi chọn được là # súp đậu hủ Văn Tư* #.”
Súp đậu hủ Văn Tư nằm trong nền ẩm thực Giang Tô, một trong tám nền ẩm thực chính của ẩm thực Trung Hoa**.
Nguyên liệu mà ẩm thực Giang Tô dùng thường lấy thủy sản là chính, yêu cầu kỹ thuật xắt thái bằng dao cực kì tinh tế, độ am hiểu về nắm bắt độ lửa mạnh yếu như thế nào, để biết được cách tăng giảm hay tạo khói khi điều chỉnh ngọn lửa, chủ yếu để không làm mất nét đặc sắc được chú trọng trong nền ẩm thực này gồm 2 chữ: “nguyên bản” giữ nguyên hương vị vốn có của nguyên liệu; và “thanh tân” chỉ độ tươi mới.
Súp đậu hủ Văn Tư cũng coi như phù hợp với các tính chất trên.
Khi Mục Nhan chọn nguyên liệu nấu ăn, cô đối diện với camera, vừa chọn, vừa trình bày.
Sau khi chọn xong, Mục Nhan bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Vào lúc Mục Nhan xử lý nguyên liệu, Trần Trạm đang ngồi quan sát màn ảnh lập tức cho camera ở hiện trường quay cảnh đặc tả đôi tay của Mục Nhan.
Không vì lý do gì khác, chỉ là muốn lưu lại cả quá trình tham gia của Mục Nhan.
“Trước tiên, chúng ta cần dùng nước canh gà hầm, để làm nước súp cho món này....”
Vừa dứt lời, Mục Nhan cũng đã chặt gà xong, sau đó đặt gà vào nồi áp suất bên cạnh để hầm, xong bước này, cô tiếp tục xử lý đến nguyên liệu khác.
“Chúng ta còn cần xắt đậu hủ non thành sợi mảnh, kích cỡ của sợi đậu hủ trên cơ bản phải giống nhau, yêu cầu tối thiểu là cắt thành độ dài 4 ly***, rộng bằng chiều rộng của hạt gạo.”
Nói xong, Mục Nhan cũng lập tức dùng dao trong tay cắt đậu hủ thành sợi một cách nhanh chóng và cẩn thận.
Chiêu thức và kỹ thuật dùng dao cũng đã thể hiện được bản lĩnh của Mục Nhan.
Hai đầu bếp mà Trần Trạm cố ý mời tới nhìn thấy đều không nhịn được mà gật đầu, sau đó đi theo Trần Trạm tỏ vẻ thưởng thức đối với ‘đao pháp’ của Mục Nhan.
Lúc này, nồi nước mà Mục Nhan nấu trước đó đã sôi, cô xắt sợi đậu hủ xong, nên lập tức đem đậu hủ để vào trong nước, sau đó giải thích: “Dùng nước nóng nấu sợi đậu hủ, không chỉ có thể khử mùi của đậu hủ, mà còn có thể làm cho sợi đậu hủ này không bị vỡ vụn.”
Chờ thời gian nấu đã đủ, Mục Nhan vớt sợi đậu hủ ra đặt vào trong chén đặt ở bên cạnh, sau đó bắt đầu xử lý các nguyên liệu khác.
Măng, nấm hương ti, chân giò hun khói, rau xanh..... tất cả đều xắt sợi.
Mỗi một loại, Mục Nhan đều tỉ mỉ xắt nhuyễn, nếu ánh mắt tốt, khẳng định có thể nhìn ra mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn ở trong tay cô, từng sợi từng sợi đều là cùng kích cỡ.
Quan trọng là …, lúc Mục Nhan thực hiện việc này, thần sắc thật sự vô cùng thảnh thơi, thật xứng với nhan sắc thanh lệ của cô, điều này lập tức hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ trường quay.
Không nói những người khác, chỉ riêng ba bánh bao nhỏ đáng yêu thôi, lúc này cũng đều nhìn mami của các nhóc không chớp mắt.
Mami thật là lợi hại nha!
Mà chờ đến khi Mục Nhan đã hoàn toàn xắt sợi hết toàn bộ, chuẩn bị tốt hết thảy nguyên liệu, chỉ còn đợi canh gà mà thôi
Bởi vì là hoạt động tạm thời thôi, toàn bộ đều là phải chuẩn bị ở hiện trường, cho nên cần canh gà cũng chỉ có thể đợi.
Đợi được một lúc, nhìn thời gian cũng đã đủ, Mục Nhan đã hầm xong canh gà.
Lúc này, Mục Nhan mới bắt đầu chính thức nấu ăn.
Đặt một cái chảo sâu lòng lên bếp, thêm canh gà cùng nước lèo, sau đó cho đậu hủ ti, măng sợi, nấm hương sợi vào, chờ nước sôi lên lại hớt sạch bọt ở mặt trên, nêm nếm gia vị cho vừa ăn, lại bỏ thêm chân giò hun khói cùng rau xanh xắt sợi, khuấy nhẹ sơ qua, rồi đổ ra một cái bát lớn, cuối cùng rưới lên một ít mỡ gà ở trên mặt.
Một bên giới thiệu, một bên nấu, Mục Nhan cũng đã cho ra lò món ăn cần làm này.
Ngước lên nhìn camera, lộ ra một nụ cười sáng lạn, lúc này, Mục Nhan mới nói: “Đạo diễn, tôi đã làm xong.”
Phía sau, cả đoàn người giống như vừa bừng tỉnh lại thoát ra khỏi hình ảnh duyên dáng của cô khi xắt sợi thức ăn.
Không nghĩ tới, có đôi khi xem người khác xắt thức ăn cũng là một loại hưởng thụ nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.