Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 48: Anh Bạn Thanh Mai Trúc Mã Này Hình Như Có Vấn Đề

Hoa Còn Chưa Nở

03/07/2024

"Hình như trước đây... bác... đã gặp cháu rồi."

Hứa Thanh vác gạo hơi nặng, lúc lên cầu thang thở hổn hển, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh nói chuyện.

"Gặp rồi á?" Trình Ngọc Lan nghiêng đầu nhìn Khương Hòa, cô bé này xinh xắn thật đấy, nhưng bà không có ấn tượng gì.

"Vâng, hồi trước... lúc cháu mới vào đại học, khoảng bốn, năm năm trước, lúc đó cô ấy chưa cao như bây giờ, mặt hơi tròn tròn, hai bác còn đứng trước cửa nhà cháu nói chuyện mấy câu... Bác nhớ ra chưa?"

"Có chuyện đó sao?" Trình Ngọc Lan nghi ngờ.

"Chắc là do cô ấy thay đổi nhiều quá nên bác không nhớ ra, là cô bé mặt tròn tròn ấy... chính là cô ấy đấy."

Hứa Thanh nói như thật, hùng hổ đi lên lầu, đến cửa mới đặt bao gạo xuống thở phào nhẹ nhõm.

"Bác già rồi, làm sao mà nhớ dai bằng các cháu được, quên lâu rồi." Trình Ngọc Lan nghĩ mãi không ra, thấy đã đến cửa, bèn giơ tay gõ cửa: "Ông nó ơi, mở cửa!"

"Hihi, lần này nhớ kỹ là được rồi, bạn gái cháu, Khương Hòa đấy ạ." Hứa Thanh cười nói: "Thôi, cháu dẫn cô ấy đi ăn cơm đây, suốt ngày ru rú ở nhà chơi game, có ra ngoài bao giờ đâu."

"Vào nhà uống cốc nước đi, xem cháu mệt kìa."

"Không cần đâu ạ, cháu khỏe re."

Hứa tráng sĩ phẩy tay, xoay người đi xuống. Khương Hòa quay đầu nhìn Trình Ngọc Lan, thấy bà vẫn đang nhìn mình, cô do dự một chút rồi mỉm cười gật đầu, cũng đi theo xuống lầu.

"Tôi... ba, bốn năm trước đã đến đây rồi sao?"

Ra khỏi hành lang, Khương Hòa đi theo sau Hứa Thanh, nhỏ giọng hỏi.

"Đến cái gì mà đến, lúc đó em còn đang trốn trong xó xỉnh nào đó tránh rét ấy chứ."

Hứa Thanh ngẩng đầu liếc nhìn lên lầu, cười nói: "Cứ nói thế, có ấn tượng là được rồi, không có ấn tượng cũng không sao, dù sao cũng chẳng có gì."

"..."

"Nếu như ngoài anh ra không ai biết đến sự tồn tại của em, thì coi như em không tồn tại, hiểu không?"

"Không tồn tại?"

"Ừ, trên phương diện xã hội, em hoàn toàn không tồn tại, không ai biết quá khứ của em, đương nhiên cũng sẽ không có tương lai. Quá khứ giống như cái gốc, gốc của em ở tận thời Đường, như thế không được, phải để lại một cái gốc ở đây, em mới có thể sống tốt được."

Hứa Thanh đút tay vào túi, xoay người, vừa đi lùi vừa nói với Khương Hòa: "Bác Trình vừa nãy là cái loa phường đấy, lúc nào cũng tụ tập với mấy ông bà trong khu chơi mạt chược, uống trà, buôn chuyện, nhỡ đâu có nhắc đến chúng ta, thì ít nhất mọi người cũng biết đến sự tồn tại của em.

Nếu như bác ấy thuận miệng nói là đã gặp em từ rất lâu rồi thì càng tốt, đấy gọi là ý thức cộng đồng."

"Hình như em hiểu ý anh rồi." Khương Hòa cau mày suy nghĩ một chút, có vẻ đã hiểu.

Nếu như ở trong寨子里, không có ai quen biết cô, chắc chắn cô sẽ bị đuổi ra ngoài.

"Hiểu hay không cũng không sao, dù sao cứ để mọi người quen mặt là được rồi - Chú Triệu, hôm nay lạnh thế?"

Hứa Thanh xoay người, đứng từ xa cất tiếng chào bảo vệ.

"Trời này rét muốn chết."

Chú Triệu cầm cốc giữ nhiệt, cả người rúc trong áo khoác quân đội, dựa vào ghế chậm rãi lắc lư.



"Sao chú không vào đi?"

"Đợi lâu bên trong buồn bực, hút điếu thuốc một lát rồi vào."

"Vậy chú cứ tự nhiên."

Hứa Thanh chào hỏi, nhìn Khương Hòa bên cạnh, kéo tay áo cô như nắm tay rồi đi ra ngoài.

Hắc... Tay đâu? Hắn hướng chỗ tay áo sờ soạng, ngớ người nhận ra không tìm được tay, thua lỗ rồi.

"Khụ... Cái này gọi là tạo sự chú ý."

Sau khi rời xa một chút, Hứa Thanh mới buông tay áo Khương Hòa ra.

"Thật sao?" Khương Hòa nghi ngờ.

"Đúng vậy." Hắn rất nghiêm túc, nói như đinh đóng cột.

Khương Hòa nghĩ nghĩ, tạm thời tin tưởng, liền nâng cánh tay lên, đưa tay áo cho Hứa Thanh, bàn tay cô co lại đến tận khuỷu tay, cả ống tay áo trống huơ trống hoác.

"Vậy cho anh dắt."

"... Ra rồi, không cần đâu." Hứa Thanh đút tay vào túi nhìn một cái, không có động tác gì.

Tay còn không có thì dắt cái gì, dắt sự cô đơn à.

Nhiệm vụ còn gian nan lắm.

...

Giang Thành có không ít quán lẩu, thời tiết lạnh dần, mọi người cũng thích vây quanh nồi lẩu nóng hổi ăn một bữa. Thật ra buổi tối đi ăn là thích hợp nhất, ăn xong người nóng ran, về nhà tắm rửa rồi ngả lưng thì còn gì bằng. Nhưng Hứa Thanh cân nhắc đến buổi tối thường đông khách, tám phần là phải xếp hàng, cảnh tượng lộn xộn cũng không thích hợp để Khương Hòa trải nghiệm lần đầu, vì thế bèn đưa cô đi ăn trưa.

Bữa tối vẫn là ở nhà thoải mái nhất, ánh đèn ấm áp, đồ ăn thơm phức, gió lạnh luồn ngoài cửa sổ...

Trong bếp còn có người nấu cơm nữa chứ, hoàn hảo.

Không muốn ăn tạm bợ, Hứa Thanh đưa Khương Hòa đi lòng vòng, đến một quán quen thuộc. Quán này có thực đơn đa dạng, giá cả phải chăng, tám mươi tám tệ một người là có thể ăn hải sản thỏa thích. Không gian quán cũng khá ổn, vừa hay để Khương Hòa thử hết các món, xem cô thích ăn gì.

Khi chưa biết rõ khẩu vị của đối phương, ăn buffet là cách đơn giản và nhanh chóng nhất để tìm hiểu. Tuy Khương Hòa trông có vẻ ăn gì cũng ngon, cũng rất thích thú, nhưng chắc chắn vẫn có món cô yêu thích hơn cả.

Làm gì có ai không kén ăn, cho dù cô ấy là người xưa, không kén chọn chỉ là vì trước kia không có điều kiện mà thôi.

"Còn xa không?" Khương Hòa đi theo Hứa Thanh một hồi, lại còn phải chuyển xe nữa, bụng cô vốn chưa ăn sáng, giờ đã bắt đầu đói rồi.

"Sắp rồi, phía trước là tới."

Hứa Thanh bĩu môi, đang định rẽ thì bỗng khựng lại, đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó.

Tần Hạo đang co ro như con chim cút giữa trời đông lạnh giá, tay cầm PDA nhìn ngang ngó dọc.

Hứa Thanh theo bản năng muốn đưa Khương Hòa rời đi, nhưng ánh mắt ba người đã chạm nhau. Hắn khựng lại một chút, thản nhiên như không có việc gì, tiếp tục đưa Khương Hòa đi về phía trước, chào hỏi Tần Hạo.

Cả ba đã chạm mặt rồi, lúc này mà quay đầu bỏ đi, chắc chắn sẽ bị Tần Hạo nhận ra là có gì đó không đúng.



"Tần Hạo, bận rộn thế?"

"Nói nhảm, cậu định đi đâu đấy?" Tần Hạo hít một hơi, nhìn Hứa Thanh, rồi lại nhìn sang Khương Hòa.

Tên nhóc này... không bình thường.

"Đi ăn lẩu, đi cùng không?"

"Đang trực đây... Lại đây, lại đây." Tần Hạo đi về phía Hứa Thanh vài bước, kéo hắn lại gần, nhìn Khương Hòa hỏi: "Đây là..."

"Sao thế?" Tim Hứa Thanh giật thót, thản nhiên hỏi ngược lại.

"Từ bao giờ mà cậu có em họ thế?" Tần Hạo nhìn hai người, bỗng nhiên hỏi: "Định lý đường trung trực là gì?"

"..."

"..."

Hứa Thanh ngây người, Khương Hòa vẻ mặt ngơ ngác.

"Học sinh cấp ba à? Em gái cậu?" Tần Hạo nheo mắt, "Vậy, định lý hàm cos thì sao?"

"Thôi được rồi, cậu thôi đi, đây là bạn gái tôi." Hứa Thanh đau đầu.

"Bạn gái?"

Trong lòng Tần Hạo đã có đáp án, tên nhóc này chắc chắn có vấn đề!

Lần trước còn nói là em gái, kết quả Tần Mậu đến hỏi thì gã này căn bản không có em gái nào cả. Lúc đó, Tần Hạo đã cảm thấy không đúng lắm, chỉ là linh cảm ngày hôm đó Hứa Thanh có gì đó khác thường.

Lòi đuôi rồi nhé.

Bạn gái thì cứ nói là bạn gái, có gì to tát đâu, nhất định phải giới thiệu là em họ học cấp ba... Cái này rất đáng nghi ngờ.

"Hôm nào tôi giải thích cho cậu sau, giờ chúng tôi đang đói lắm." Hứa Thanh bất đắc dĩ với ông bạn này, "Cậu bớt làm Sherlock Holmes đi được không?"

"Cậu giở trò gì thế?"

"Hôm nào nói, không thì bây giờ cậu còng tay tôi lại đi, thẩm vấn như thẩm phạm nhân ấy." Hứa Thanh giơ hai tay ra làm nũng.

"... Cậu đi đi, hôm nào mà không nói rõ ràng chuyện này cho tôi, tôi sẽ mách bác Hứa đấy." Tần Hạo nghiêm túc nói.

Thằng nhóc Hứa Thanh này có tiền án rồi, trước kia đánh nhau, uống rượu, quậy phá, đều là do Tần Hạo lén lút đi báo cáo. Hai năm nay, Hứa Thanh đã biết giữ mình hơn, Tần Hạo sợ hắn lại ngựa quen đường cũ.

Bạn bè bình thường thì không sao, nếu lại dây dưa với những thành phần bất hảo kia... Tần Hạo liếc nhìn Khương Hòa, cũng may, cô gái này trông khá bình thường.

Nếu cô gái này mà nhuộm tóc đủ màu, xỏ khuyên mũi, khuyên môi gì đó, thì Tần Hạo nhất định phải kiểm tra kỹ càng ngay tại chỗ. Dựa vào biểu hiện của Hứa Thanh hôm đó, cô gái này tám chín phần là có vấn đề, nghiện ngập gì đó cũng không phải là không có khả năng.

Chuyện này mà xảy ra thì lớn chuyện rồi... Nhất là đối với Hứa gia.

Hứa Thanh không nói gì, lẳng lặng giơ ngón giữa về phía Tần Hạo, rồi đưa Khương Hòa đi vào quán lẩu.

May mà Tần Hạo không phải con gái, nếu không hắn nhất định phải cho Tần Hạo biết kết cục của kẻ hay mách lẻo là gì.

Mà sao Tần Hạo không phải con gái nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook