Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 49: Đông Ấm Áp
Hoa Còn Chưa Nở
03/07/2024
Lúc trước tại sao Tần Hạo không phải là con gái nhỉ?
Tần Hạo cũng đang nghĩ đến chuyện này.
Mẹ kiếp, quản chết thằng nhóc kia luôn.
Nhìn hai người rời đi, Tần Hạo đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, sau đó xoay người cầm lấy PDA, nhập 130682 vào máy, rồi lại ngẩng đầu suy nghĩ, tiếp tục nhập tiếp.
"Quen à?" Một đồng nghiệp cùng trực thấy ba người tách ra, bèn tiến lại gần hỏi.
"Ừ, quen."
Tần Hạo đáp, sau đó kiểm tra sơ qua thông tin, đều bình thường.
Hứa Thanh vẫn luôn ngoan ngoãn ở Giang Thành, ngoài mấy lần đánh nhau bị ghi nhận xử phạt trước kia ra, thì không có vấn đề gì khác.
Mình đúng là đồ lắm chuyện... Tần Hạo âm thầm chửi thầm bản thân một câu, sau đó cất PDA đi, lại đút tay vào túi, rụt cổ, nheo mắt quan sát người đi đường xung quanh, xem có ai khả nghi không.
Tư thế rụt cổ, đút tay vào túi của Tần Hạo, giống hệt Hứa Thanh, không biết hai người học được ở đâu nữa.
...
"Có phải em không nên ra ngoài không?" Khương Hòa đi theo Hứa Thanh vào quán, nhỏ giọng hỏi.
"Có gì mà nên hay không, em ngồi xuống trước đi."
Giữa trưa, quán lẩu vắng tanh, chỉ có lác đác vài bàn, nơi này phải đến tối mới đông khách.
Hứa Thanh tìm một chỗ trống cho Khương Hòa ngồi xuống, sau đó đi đến quầy thu ngân thanh toán. Trả tiền xong, Hứa Thanh cầm hóa đơn quay lại chỗ Khương Hòa, nói: "Chẳng lẽ em muốn ru rú ở nhà mãi sao?
Ở trong nhà một năm, chắc cô cũng không học được gì, vẫn nên ra ngoài trải nghiệm, tranh thủ thời gian hòa nhập, không có chuyện gì đâu —— điểm mấu chốt là cô phải hòa nhập vào cuộc sống nơi này."
"Bọn họ..." Khương Hòa nhìn về phía hai người Tần Hạo còn đang đi dạo ở ven đường, không cần Hứa Thanh nói, cô cũng biết vừa rồi có chút phiền toái.
Nhưng Hứa Thanh nói cũng không sai, không thể cứ trốn mãi trong nhà, dù sao cũng phải ra ngoài xem, thời gian đến đây bây giờ cũng không tính là ngắn, cô ra khỏi cửa xa nhất là lần trước đi sinh nhật bạn.
"Không cần phải để ý đến bọn họ, nhìn nhiều học nhiều mới có thể nhanh chóng hòa nhập..."
Hứa Thanh nói một nửa, nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu tới, nhất thời ngừng lời, chờ cô ấy đi rồi mới nói tiếp: "Không cần phải nghĩ nhiều như vậy, em cũng không phạm pháp, bọn họ còn có thể bắt em lại xử bắn hay sao?"
Anh cười một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Chỉ cần cô không để lộ thân phận thật, cứ nói mình là người lang thang, bọn họ còn phải giúp cô tìm người nhà... Cho dù có thể tìm được hay không cũng phải thả cô ra, chẳng có chuyện gì đâu, nhiều nhất là bị giám sát gắt gao hơn một chút thôi, yên tâm đi."
???
"Lúc đầu anh không nói như vậy." Khương Hòa nhớ tới những lời lúc mới tới Hứa Thanh hù dọa cô.
"... Bây giờ khác rồi, đi lấy đồ ăn trước đã."
Hứa Thanh mở bát đũa ra rửa qua, kéo Khương Hòa đi lấy gia vị và hoa quả, bánh ngọt, vừa đi vừa nhỏ giọng nói với cô: "Trên giá này đều có thể ăn, cô muốn ăn gì thì cứ lấy đi nấu, một lần không cần lấy quá nhiều, ăn xong lại đến lấy tiếp."
Lực chú ý của Khương Hòa bị dời đi, nhìn đồ ăn đầy kệ bèn mím môi, không biết lẩm bẩm cái gì.
"Nói gì vậy?" Hứa Thanh hỏi.
"Tôi đang cảm ơn ông chủ tốt bụng."
"... Nên cảm ơn một tiếng."
Hứa Thanh bật cười, cũng không biết dạ dày cô gái này làm sao mà lại như vậy...
Nếu như làm streamer ăn uống mà không bị để ý tới, chắc là có thể làm lớn một phen, đáng tiếc.
Lấy thịt dê và sườn sụn mà mình thích, anh trở lại chỗ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người Tần Hạo còn đang l晃 ở ven đường, thỉnh thoảng lại chặn một người kiểm tra chứng minh thư.
Trời lạnh như vậy không chịu ở yên một chỗ lại còn chạy ra ngoài hứng gió...
Hứa Thanh lắc đầu, lấy điện thoại ra tìm quán trà sữa bên cạnh gọi đại hai ly đồ uống nóng, ghi chú thông tin đơn hàng xong, liền không để ý tới nữa.
Nước đã sôi, nước lẩu sùng sục bốc hơi nóng, Hứa Thanh giúp Khương Hòa cho nguyên liệu vào nồi, anh nói: "Ừm... Cô còn nhớ lúc mới tới cô như thế nào không?"
"Như thế nào?"
"Động một chút là muốn chém tôi... Lúc đó tôi đưa ô cho cô mà cô cũng như vậy, nếu bị bọn họ chặn lại thì cô sẽ làm thế nào?" Hứa Thanh chỉ ra ngoài cửa sổ.
"..." Khương Hòa không lên tiếng.
"Phải không? Lúc đó nếu như cô đi ra ngoài, chắc chắn sẽ chết, gần như không có khả năng nào khác.
Bọn họ không biết khả năng võ công của cô, cũng sẽ không quá mức cảnh giác, cô có thể dễ dàng đánh chết bọn họ sau đó bỏ trốn —— hoặc là nói gặp phải người khác, nếu có hiểu lầm gì, cô làm người ta bị thương thì hậu quả cũng giống vậy..."
"Tôi biết rồi."
Khương Hòa buồn bã nói, rõ ràng lúc ấy cô chỉ là rút kiếm dọa anh ta một chút... Được rồi, là muốn đánh cho anh ta một trận rồi hỏi cho ra lẽ, sau đó thấy anh ta không có ác ý mới thử buông lỏng cảnh giác.
Kết quả phát hiện anh ta là người tốt.
"Biết là được rồi, bây giờ thì khác, cô đã hiểu sơ bộ về nơi này rồi, chỉ cần ngoan ngoãn ở yên, không gây chuyện thị phi, không làm người khác bị thương, cho dù chạy tới đồn cảnh sát nói mình là người xuyên không, muốn trở về Khai Nguyên, thì bọn họ cũng chỉ đưa cô đến bệnh viện tâm thần mà thôi...
Trừ phi cô biểu diễn khinh công trước mặt bọn họ, nhảy thẳng từ tầng bốn xuống."
Hứa Thanh không hề nói đùa, lúc ấy với trạng thái tinh thần của Khương Hòa khi vừa đến đây, không có con đường nào khác, có lẽ cảnh sát có súng gây mê có thể chế phục cô, nhưng ai mà lại đi tin cô là người cổ đại rút kiếm không chớp mắt cơ chứ?
Không có ai cả.
Sẽ chẳng có vị cảnh sát nào coi cô là tội phạm nguy hiểm để mà chế phục cô đâu, bọn họ chỉ coi đó là một vụ việc lặt vặt bình thường mà thôi, nếu không xử lý tốt, thì kết quả sẽ là máu chảy đầu rơi.
"May mà anh đây đủ dũng cảm... chỉ đáng tiếc cái TV kia." Hứa Thanh nhớ lại lúc đó không khỏi cảm khái.
Nếu như ám khí kia mà ghim vào đầu, chắc giờ này anh đã đi gặp Diêm Vương rồi.
"Tôi sẽ đền cho anh." Khương Hòa nghe anh nhắc đến cái TV kia cũng có chút ngượng ngùng.
"Nếu như đền không nổi thì sao?"
"..." Khương Hòa còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nhất định sẽ đền!"
Hứa Thanh không trêu chọc cô nữa, lúc đầu thèm võ công của cô, bây giờ lại thèm người ta —— không hiểu sao lại thích cô, biết làm sao được?
Cứ liều thôi.
Cái TV chết tiệt kia, mua cái mới là được.
"Ăn đi, ăn nhiều một chút, anh phải nuôi em trắng trẻo mũm mĩm." Hứa Thanh cầm muôi gắp thức ăn cho cô, cô gái này vẫn có chút sợ người lạ, đã nói là muốn ăn gì cứ lấy, kết quả lại chỉ lấy một đống rau, không dám lấy nhiều thịt.
Khương Hòa không nói gì, nếm thử nước chấm trong bát của mình, sau đó lại nhìn sang bát của Hứa Thanh, cảm thấy nước chấm anh pha có vẻ ngon hơn.
Hơi nước bốc lên nghi ngút, hai người ngồi trong góc ăn lẩu, ăn đến nỗi phải cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên hưởng thụ sự ấm áp giữa mùa đông lạnh giá.
"Thời đại của các người có lẩu không?"
"Có cách ăn tương tự, nhưng tôi chưa từng ăn."
"À, tôi nhớ hình như cũng có, còn có cả thơ nữa."
"Lục蟻 mới rượu đang nồng
Hồng Nê lò nhỏ lửa hồng
Buổi chiều trời muốn tuyết rơi
Có rượu nào bằng chén đầy?".
Hứa Thanh nhìn dáng vẻ vui vẻ ăn uống của Khương Hòa, cùng với những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, không hiểu sao anh lại có cảm giác thỏa mãn đến lạ.
Rượu thì không thể uống rồi, ăn nhiều thịt một chút vậy.
...
Bên ngoài, gió rét gào thét.
Tần Hạo kinh ngạc nhận lấy hai ly trà sữa, quay đầu lại nhìn đồng nghiệp với vẻ mặt khó hiểu.
"Cậu gọi à?"
"Hả? Không phải cậu gọi sao?"
"..."
Cả hai đều có chút hoang mang, cầm lấy tờ hóa đơn nhìn người đặt.
Ồ, Lôi Phong.
"Thôi uống đi, dù sao người ta cũng có lòng tốt." Người đồng nghiệp vui vẻ nói, cắm ống hút vào uống một ngụm, cảm giác lạnh lẽo tan biến, trong lòng ấm áp hẳn lên.
Không phải vì một ly trà sữa mười mấy tệ, mà là hành động này khiến anh ta cảm thấy rất ấm lòng.
Tần Hạo cầm ly trà sữa nóng hổi, nhìn chằm chằm dãy số điện thoại trên hóa đơn, sau đó lại nhìn về phía quán lẩu xa xa.
Lặng lẽ giơ ngón giữa lên.
Tần Hạo cũng đang nghĩ đến chuyện này.
Mẹ kiếp, quản chết thằng nhóc kia luôn.
Nhìn hai người rời đi, Tần Hạo đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, sau đó xoay người cầm lấy PDA, nhập 130682 vào máy, rồi lại ngẩng đầu suy nghĩ, tiếp tục nhập tiếp.
"Quen à?" Một đồng nghiệp cùng trực thấy ba người tách ra, bèn tiến lại gần hỏi.
"Ừ, quen."
Tần Hạo đáp, sau đó kiểm tra sơ qua thông tin, đều bình thường.
Hứa Thanh vẫn luôn ngoan ngoãn ở Giang Thành, ngoài mấy lần đánh nhau bị ghi nhận xử phạt trước kia ra, thì không có vấn đề gì khác.
Mình đúng là đồ lắm chuyện... Tần Hạo âm thầm chửi thầm bản thân một câu, sau đó cất PDA đi, lại đút tay vào túi, rụt cổ, nheo mắt quan sát người đi đường xung quanh, xem có ai khả nghi không.
Tư thế rụt cổ, đút tay vào túi của Tần Hạo, giống hệt Hứa Thanh, không biết hai người học được ở đâu nữa.
...
"Có phải em không nên ra ngoài không?" Khương Hòa đi theo Hứa Thanh vào quán, nhỏ giọng hỏi.
"Có gì mà nên hay không, em ngồi xuống trước đi."
Giữa trưa, quán lẩu vắng tanh, chỉ có lác đác vài bàn, nơi này phải đến tối mới đông khách.
Hứa Thanh tìm một chỗ trống cho Khương Hòa ngồi xuống, sau đó đi đến quầy thu ngân thanh toán. Trả tiền xong, Hứa Thanh cầm hóa đơn quay lại chỗ Khương Hòa, nói: "Chẳng lẽ em muốn ru rú ở nhà mãi sao?
Ở trong nhà một năm, chắc cô cũng không học được gì, vẫn nên ra ngoài trải nghiệm, tranh thủ thời gian hòa nhập, không có chuyện gì đâu —— điểm mấu chốt là cô phải hòa nhập vào cuộc sống nơi này."
"Bọn họ..." Khương Hòa nhìn về phía hai người Tần Hạo còn đang đi dạo ở ven đường, không cần Hứa Thanh nói, cô cũng biết vừa rồi có chút phiền toái.
Nhưng Hứa Thanh nói cũng không sai, không thể cứ trốn mãi trong nhà, dù sao cũng phải ra ngoài xem, thời gian đến đây bây giờ cũng không tính là ngắn, cô ra khỏi cửa xa nhất là lần trước đi sinh nhật bạn.
"Không cần phải để ý đến bọn họ, nhìn nhiều học nhiều mới có thể nhanh chóng hòa nhập..."
Hứa Thanh nói một nửa, nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu tới, nhất thời ngừng lời, chờ cô ấy đi rồi mới nói tiếp: "Không cần phải nghĩ nhiều như vậy, em cũng không phạm pháp, bọn họ còn có thể bắt em lại xử bắn hay sao?"
Anh cười một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Chỉ cần cô không để lộ thân phận thật, cứ nói mình là người lang thang, bọn họ còn phải giúp cô tìm người nhà... Cho dù có thể tìm được hay không cũng phải thả cô ra, chẳng có chuyện gì đâu, nhiều nhất là bị giám sát gắt gao hơn một chút thôi, yên tâm đi."
???
"Lúc đầu anh không nói như vậy." Khương Hòa nhớ tới những lời lúc mới tới Hứa Thanh hù dọa cô.
"... Bây giờ khác rồi, đi lấy đồ ăn trước đã."
Hứa Thanh mở bát đũa ra rửa qua, kéo Khương Hòa đi lấy gia vị và hoa quả, bánh ngọt, vừa đi vừa nhỏ giọng nói với cô: "Trên giá này đều có thể ăn, cô muốn ăn gì thì cứ lấy đi nấu, một lần không cần lấy quá nhiều, ăn xong lại đến lấy tiếp."
Lực chú ý của Khương Hòa bị dời đi, nhìn đồ ăn đầy kệ bèn mím môi, không biết lẩm bẩm cái gì.
"Nói gì vậy?" Hứa Thanh hỏi.
"Tôi đang cảm ơn ông chủ tốt bụng."
"... Nên cảm ơn một tiếng."
Hứa Thanh bật cười, cũng không biết dạ dày cô gái này làm sao mà lại như vậy...
Nếu như làm streamer ăn uống mà không bị để ý tới, chắc là có thể làm lớn một phen, đáng tiếc.
Lấy thịt dê và sườn sụn mà mình thích, anh trở lại chỗ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người Tần Hạo còn đang l晃 ở ven đường, thỉnh thoảng lại chặn một người kiểm tra chứng minh thư.
Trời lạnh như vậy không chịu ở yên một chỗ lại còn chạy ra ngoài hứng gió...
Hứa Thanh lắc đầu, lấy điện thoại ra tìm quán trà sữa bên cạnh gọi đại hai ly đồ uống nóng, ghi chú thông tin đơn hàng xong, liền không để ý tới nữa.
Nước đã sôi, nước lẩu sùng sục bốc hơi nóng, Hứa Thanh giúp Khương Hòa cho nguyên liệu vào nồi, anh nói: "Ừm... Cô còn nhớ lúc mới tới cô như thế nào không?"
"Như thế nào?"
"Động một chút là muốn chém tôi... Lúc đó tôi đưa ô cho cô mà cô cũng như vậy, nếu bị bọn họ chặn lại thì cô sẽ làm thế nào?" Hứa Thanh chỉ ra ngoài cửa sổ.
"..." Khương Hòa không lên tiếng.
"Phải không? Lúc đó nếu như cô đi ra ngoài, chắc chắn sẽ chết, gần như không có khả năng nào khác.
Bọn họ không biết khả năng võ công của cô, cũng sẽ không quá mức cảnh giác, cô có thể dễ dàng đánh chết bọn họ sau đó bỏ trốn —— hoặc là nói gặp phải người khác, nếu có hiểu lầm gì, cô làm người ta bị thương thì hậu quả cũng giống vậy..."
"Tôi biết rồi."
Khương Hòa buồn bã nói, rõ ràng lúc ấy cô chỉ là rút kiếm dọa anh ta một chút... Được rồi, là muốn đánh cho anh ta một trận rồi hỏi cho ra lẽ, sau đó thấy anh ta không có ác ý mới thử buông lỏng cảnh giác.
Kết quả phát hiện anh ta là người tốt.
"Biết là được rồi, bây giờ thì khác, cô đã hiểu sơ bộ về nơi này rồi, chỉ cần ngoan ngoãn ở yên, không gây chuyện thị phi, không làm người khác bị thương, cho dù chạy tới đồn cảnh sát nói mình là người xuyên không, muốn trở về Khai Nguyên, thì bọn họ cũng chỉ đưa cô đến bệnh viện tâm thần mà thôi...
Trừ phi cô biểu diễn khinh công trước mặt bọn họ, nhảy thẳng từ tầng bốn xuống."
Hứa Thanh không hề nói đùa, lúc ấy với trạng thái tinh thần của Khương Hòa khi vừa đến đây, không có con đường nào khác, có lẽ cảnh sát có súng gây mê có thể chế phục cô, nhưng ai mà lại đi tin cô là người cổ đại rút kiếm không chớp mắt cơ chứ?
Không có ai cả.
Sẽ chẳng có vị cảnh sát nào coi cô là tội phạm nguy hiểm để mà chế phục cô đâu, bọn họ chỉ coi đó là một vụ việc lặt vặt bình thường mà thôi, nếu không xử lý tốt, thì kết quả sẽ là máu chảy đầu rơi.
"May mà anh đây đủ dũng cảm... chỉ đáng tiếc cái TV kia." Hứa Thanh nhớ lại lúc đó không khỏi cảm khái.
Nếu như ám khí kia mà ghim vào đầu, chắc giờ này anh đã đi gặp Diêm Vương rồi.
"Tôi sẽ đền cho anh." Khương Hòa nghe anh nhắc đến cái TV kia cũng có chút ngượng ngùng.
"Nếu như đền không nổi thì sao?"
"..." Khương Hòa còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nhất định sẽ đền!"
Hứa Thanh không trêu chọc cô nữa, lúc đầu thèm võ công của cô, bây giờ lại thèm người ta —— không hiểu sao lại thích cô, biết làm sao được?
Cứ liều thôi.
Cái TV chết tiệt kia, mua cái mới là được.
"Ăn đi, ăn nhiều một chút, anh phải nuôi em trắng trẻo mũm mĩm." Hứa Thanh cầm muôi gắp thức ăn cho cô, cô gái này vẫn có chút sợ người lạ, đã nói là muốn ăn gì cứ lấy, kết quả lại chỉ lấy một đống rau, không dám lấy nhiều thịt.
Khương Hòa không nói gì, nếm thử nước chấm trong bát của mình, sau đó lại nhìn sang bát của Hứa Thanh, cảm thấy nước chấm anh pha có vẻ ngon hơn.
Hơi nước bốc lên nghi ngút, hai người ngồi trong góc ăn lẩu, ăn đến nỗi phải cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên hưởng thụ sự ấm áp giữa mùa đông lạnh giá.
"Thời đại của các người có lẩu không?"
"Có cách ăn tương tự, nhưng tôi chưa từng ăn."
"À, tôi nhớ hình như cũng có, còn có cả thơ nữa."
"Lục蟻 mới rượu đang nồng
Hồng Nê lò nhỏ lửa hồng
Buổi chiều trời muốn tuyết rơi
Có rượu nào bằng chén đầy?".
Hứa Thanh nhìn dáng vẻ vui vẻ ăn uống của Khương Hòa, cùng với những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, không hiểu sao anh lại có cảm giác thỏa mãn đến lạ.
Rượu thì không thể uống rồi, ăn nhiều thịt một chút vậy.
...
Bên ngoài, gió rét gào thét.
Tần Hạo kinh ngạc nhận lấy hai ly trà sữa, quay đầu lại nhìn đồng nghiệp với vẻ mặt khó hiểu.
"Cậu gọi à?"
"Hả? Không phải cậu gọi sao?"
"..."
Cả hai đều có chút hoang mang, cầm lấy tờ hóa đơn nhìn người đặt.
Ồ, Lôi Phong.
"Thôi uống đi, dù sao người ta cũng có lòng tốt." Người đồng nghiệp vui vẻ nói, cắm ống hút vào uống một ngụm, cảm giác lạnh lẽo tan biến, trong lòng ấm áp hẳn lên.
Không phải vì một ly trà sữa mười mấy tệ, mà là hành động này khiến anh ta cảm thấy rất ấm lòng.
Tần Hạo cầm ly trà sữa nóng hổi, nhìn chằm chằm dãy số điện thoại trên hóa đơn, sau đó lại nhìn về phía quán lẩu xa xa.
Lặng lẽ giơ ngón giữa lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.