Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 67: Cô Bé Ngốc Chảy Nước Mũi

Hoa Còn Chưa Nở

03/07/2024

Rất nhanh, Vương Tử Tuấn lái xe tới.

Ban đầu, Hứa Thanh định ra ngoài tìm một chỗ nào đó, vừa nói chuyện vừa ăn cơm, nhưng sau đó lại nghĩ, việc này nói ở bên ngoài không ổn lắm, nên thôi, cứ để anh ta đến đây.

Tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Thanh còn chưa kịp đứng dậy thì Khương Hòa đã chạy ra nhìn qua mắt thần.

Cô nàng đặc biệt thích phát minh này, có thể nhìn thấy bên ngoài mà bên ngoài không nhìn thấy bên trong, lỡ gặp phải kẻ xấu thì có thể trực tiếp cầm kiếm đâm một nhát...

"Bạn tôi đấy, mở cửa đi." Hứa Thanh lên tiếng, đứng dậy đi tìm ấm nước.

"Ồ."

Khương Hòa vẫn còn nhớ tên nhà giàu này, liếc mắt một cái rồi mở cửa. Vương Tử Tuấn lập tức quấn chặt áo khoác bước vào, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, "Này, tôi nói cho cậu biết..."

Anh ta vừa bước vào một bước, lời còn chưa dứt, bỗng quay đầu bỏ đi, "Xin lỗi, tôi đi nhầm nhà."

"Vào đi, cậu đi đâu vậy?" Hứa Thanh ngạc nhiên.

"Hả?"

Vương Tử Tuấn ngơ ngác, quay người lại nhìn, lúc này mới nhìn thấy Hứa Thanh đang cầm ấm trà.

"Cậu... Cái này... Trời ạ! Tôi còn tưởng gõ nhầm cửa!"

Anh ta quấn áo khoác, lần nữa bước vào, liếc nhìn Khương Hòa một cái, lúc này mới thấy quen quen.

"Lần trước mới gặp mà đã quên rồi sao?" Hứa Thanh kinh ngạc liếc nhìn Khương Hòa, cô nhóc này khá là dễ nhận ra.

"Gì mà mới? Đã lâu như vậy rồi..."

Vương Tử Tuấn đặt mông xuống ghế sofa, quay đầu đánh giá căn hộ của Hứa Thanh, càng nhìn càng thấy kỳ lạ.

"Thận của cậu... Khụ, cái gì mà ảnh hưởng đến trí nhớ ấy nhỉ?"

Hứa Thanh cầm chén trà tráng qua nước sôi rồi rót hai chén trà. Khương Hòa thấy không có việc của mình, bèn quay về phòng.

"Được lắm..."

Thấy trong phòng khách chỉ còn hai người, Vương Tử Tuấn lấy từ trong ngực ra một túi hồ sơ ném lên bàn, dựa lưng vào sofa, nheo mắt nhìn anh: "Chẳng trách ngày nào cũng không thấy mặt mũi cậu đâu, hóa ra là ở đây chơi trò kim ốc tàng kiều à? Nhìn xem, cách bài trí này, môi trường này... Ôi chao, còn trồng cả hoa nữa - cuộc sống của cậu đúng là..."

"Đó là cây gừng."

"Hừ, càng có hơi thở cuộc sống."

"Nói chính sự đi." Hứa Thanh chẳng thèm để ý đến anh ta, cầm chén trà thổi nhẹ, nhấp một ngụm nhỏ: "Có đáng tin cậy không đấy? Đừng để đến lúc bị điều tra ra thì lộ tẩy, thành ra biến khéo thành vụng, còn không bằng không làm."

"Tôi đã tính đến rồi."

Vương Tử Tuấn không nói nhảm nữa, cầm túi hồ sơ mở ra, bên trong là mấy tờ đơn, trông có vẻ hơi cũ.

"Tôi đã tìm hiểu mấy chỗ rồi, chỉ có chỗ này, làm thêm chỉ cần điền đơn là được, sau đó tan ca thì ký tên, bán được bao nhiêu chai rượu, thống kê xong một tuần nhận lương một lần, công việc là PG thôi - cậu không phải muốn tạo lý lịch trong quá khứ sao, đây là cách an toàn nhất, cũng chẳng có ai biết, có điều tra kỹ đến đâu cũng chỉ tra được đến đây thôi."

Đẩy mấy tờ đơn qua, anh ta chuyển chủ đề: "Cô bé kia... là ai vậy?"



"Chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, tôi nhặt được ở bãi rác."

Hứa Thanh cầm tờ đơn lên xem, khá hài lòng, chỉ cần nói rõ yêu cầu, tên nhóc này làm việc rất đáng tin cậy: "Cần là cần kiểu như vậy đấy, càng kín đáo càng tốt... Không biết có dùng đến hay không, tôi cũng không rõ quy trình của bọn họ, cứ chuẩn bị trước đã."

Tốt nhất là có thể giải quyết trực tiếp, nếu không giải quyết được mà bị điều tra kỹ càng thì loại chứng cứ khó tìm này lại càng có tính đánh lạc hướng.

Kẻ ngốc không tra được đến đây, cũng sẽ chẳng làm phiền làm gì. Cách này là để đánh lạc hướng những kẻ thông minh - cẩn tắc vô ưu, bây giờ chỗ nào cũng có camera giám sát, nhỡ đâu bị phát hiện ra cô bé đột nhiên xuất hiện thì phiền phức to.

"Nhặt một người mà tốn công sức thế sao? Cậu bịa tiếp đi." Vương Tử Tuấn bĩu môi: "Nhặt được ở bãi rác thì cần gì phải phiền phức thế, cứ ném cho Chuột là xong..." Nói đi, rốt cuộc là cậu đang làm cái trò gì vậy?"

"Nói cậu cũng không tin đâu... Thật sự là nhặt được đấy, tôi thề, nhặt được cô nhóc ngốc nghếch ấy ở ngoài đường."

Hứa Thanh giơ tay lên trời thề, Vương Tử Tuấn nhìn mà chỉ muốn trợn trắng mắt.

"Thôi được rồi, cậu đừng có dắt về một tên gián điệp hay tội phạm bỏ trốn là được - cậu cũng đâu có gan đó."

"Hừ, Chuột mà biết được thì chắc mừng rớt nước mắt, thắp nhang vái lạy tóm cổ tôi luôn quá."

Hứa Thanh đặt chén trà xuống, nói đùa một câu, rồi quay đầu gọi vào phòng chứa đồ: "Khương Hòa!"

Cạch.

Cửa mở ra, Khương Hòa thò đầu ra: "Có chuyện gì vậy?"

"Ra đây ký tên nào." Hứa Thanh vẫy tay.

"Cái gì đây?"

"Cầm bút ký tên vào đây... Không phải bán em đâu, là hai năm trước em đã từng làm việc ở đây, làm mấy tháng."

Hứa Thanh vừa nói vừa viết tên cô lên một cái hộp để cô ấy nhìn theo mà viết, tránh việc quen tay lại viết chữ phồn thể.

"Cô bé không biết chữ sao?" Vương Tử Tuấn ngạc nhiên.

Bây giờ mà vẫn còn người trẻ tuổi như vậy sao? Ngay cả tên mình cũng không biết viết?

"Bây giờ thì tin tôi rồi chứ, nhặt được thật mà." Hứa Thanh nhún vai: "Trước đây là một cô bé ngốc nghếch, suốt ngày nước mũi tèm lem, lang thang mười mấy năm trời, sau đó không biết thế nào bỗng nhiên thông minh ra, rồi tôi lại nhặt được."

Khương Hòa liếc anh một cái, nắm chặt tay, không nói gì.

"Xạo vừa thôi."

Vương Tử Tuấn thấy kỳ lạ, nhưng cũng không tin Hứa Thanh nói dối, đợi Khương Hòa ký tên xong, anh ta cất tờ đơn vào túi hồ sơ, định bụng ném vào một xó nào đó trong cửa hàng.

Thứ này chắc là không dùng đến đâu, nhưng lỡ đâu có lúc cần đến thì lại rất hữu dụng.

"Ở lại ăn cơm đi, trời lạnh thế này còn lặn lội đến đây... Biết thế tôi đến chỗ cậu." Hứa Thanh nhìn đồng hồ, đã gần trưa rồi.

"Anh có xe không?"

  "..."

Mẹ nó!

"Xào nhiều món một chút." Hứa Thanh không để ý đến anh, quay sang Khương Hòa nói.



"Vâng."

Khương Hòa liếc Vương Tử Tuấn một cái, lời Hứa Thanh vừa rồi cũng khiến cô biết anh bạn nhà giàu này đến giúp đỡ, gật đầu rồi đi chuẩn bị nấu cơm.

"Hả?"

Vương Tử Tuấn ngẩn người, "Làm ở nhà ăn à?"

Anh ta còn tưởng Hứa Thanh nói ở lại ăn là tìm một chỗ nào đó gần đây ăn tạm.

"Chứ sao nữa?" Hứa Thanh hỏi lại.

"Cuộc sống của cậu..."

Vương Tử Tuấn nhìn Khương Hòa đi vào tủ lạnh lấy đồ ăn, cảm thấy như đang bước vào nhà Hứa Thanh giả.

Chẳng lẽ anh ta chưa từng thấy trường hợp nào sao? (Bỏ)

Cảnh tượng này thật sự chưa từng thấy qua.

Còn combo ba món Coca, hamburger, gà cuộn thì sao?

Đầu năm nay anh ta cãi nhau với bố, lúc đến chỗ Hứa Thanh ở nhờ vẫn còn là cái ổ chó, bỗng nhiên mẹ nó lại biến thành thế này?

Vương Tử Tuấn nhìn Hứa Thanh, trong lòng cảm thán không thôi.

"Thật lòng đấy à?"

"Cái gì mà thật với không thật... Tớ phát hiện ra các cậu hiểu lầm tớ rất sâu."

"Hiểu lầm cái gì!"

Vương Tử Tuấn đứng dậy đi dạo một vòng trong phòng khách, nhìn đông ngó tây, phải nói là cậu ta có chút ghen tị.

"Tớ cũng phải đổi bạn gái biết nấu ăn để trải nghiệm một chút mới được."

"Đổi đi đổi đi, chú ý sức khỏe là được."

"Sao máy tính của cậu lại để chữ phồn thể thế này?" Vương Tử Tuấn ngồi trước máy tính nhíu mày.

Anh ta phát hiện ra dạo này Hứa Thanh kỳ lạ, còn nói Tần Hạo bị làm sao, bản thân cậu ta cũng thấy không bình thường.

"Tớ thích thế." Hứa Thanh qua loa đáp.

"Mẹ kiếp... Kỳ lạ thật, đúng rồi, tớ muốn lắp một cái máy tính mới, loại xịn ấy, liệt kê cho tớ một danh sách, tớ tìm người lắp." Vương Tử Tuấn vốn định chơi game, nhưng nhìn màn hình toàn chữ phồn thể thấy khó chịu, bèn chuyển sang nghe nhạc.

"Cứ chọn loại đắt nhất mà mua, cần gì danh sách?"

Hứa Thanh nghe thấy tiếng động trong bếp, đứng dậy đi xem có cần giúp gì không.

Rảnh rỗi rủ bạn bè đến ăn cơm, khoe bạn gái một chút, cảm giác này cũng khá sướng.

Không uổng công anh vất vả tìm người giúp đỡ thu xếp mọi chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook