Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 66: Thường Xuyên Nhớ Tới Cha Tôi
Hoa Còn Chưa Nở
03/07/2024
Nguyên bản bởi vì hiểu lầm chuyện của Hứa Thanh tôi còn có một chút áy náy, hiện tại biến mất gần như không còn.
Người này thật đáng ghét.
Khương Hòa nắm chặt nắm đấm đi vào phòng bếp, định hâm nóng cháo tối qua một chút, kết quả phát hiện hôm qua đi nhà bố mẹ Hứa Thanh ăn, sau khi trở về quên nấu.
"Anh có muốn ăn mì không?" Cô gọi ra ngoài phòng bếp.
"Không có cháo à?"
"Tối qua không nấu."
"Ồ."
"Anh có muốn ăn hay không?!" Nói nhảm hai câu cũng không hỏi ra được gì, Khương Hòa lại có chút bực bội, sau đó sờ sờ bụng, đếm ngón tay tính toán thời gian, không tình nguyện trở về phòng mình.
"Không phải nấu mì sao?"
Hứa Thanh khó hiểu, cô nàng này làm sao vậy?
"Chờ chút nữa nấu."
Sắc mặt Khương Hòa sa sầm, cũng không biết vì sao lại khó chịu như vậy.
Một lát sau, Hứa Thanh đứng lâu hơn hôm qua một phút giả vờ thở ra một hơi, tự chơi tự vui coi mình là cao thủ võ học, luyện xong võ công tất phải thở ra một ngụm trọc khí.
Tố chất thân thể +1.
Xong việc, anh mới đi ra rửa mặt, nhìn vào gương xem diện mạo của mình có biến hóa gì không, kết quả chẳng nhìn ra gì.
Có thể nhìn ra mới là gặp ma... Mới tập được mấy hôm, ngay cả tập luyện cũng không tính, Quỳ Hoa Bảo Điển cũng không thấy hiệu quả nhanh như vậy.
"Tôi nấu mì cho anh ăn." Khương Hòa từ trong phòng đi ra đã bình tĩnh lại.
"Phụt... khụ khụ..."
Hứa Thanh đang đánh răng phun ra một ngụm bọt trắng: "Đó gọi là luộc mì! Về sau đừng nói như vậy. "
"Không giống nhau sao?"
"Đi nấu mì đi."
Hứa Thanh không muốn cũng không dám giải thích, nếu không cô nàng này chắc chắn sẽ nổi giận...
Có thể liên tưởng đến một chỗ quả thật có chút kỳ quái, cư dân mạng hại người!
Hai đồng một gói mì gói, nấu ra một nồi lớn, thêm hai quả trứng ốp bị đánh tan, lòng trắng và lòng đỏ trứng đều đã chia lìa, chỉ có thể dùng thìa để cho chúng nó đoàn tụ.
Hứa Thanh dùng bát đựng ra một phần ba, còn lại hai phần ba đều là của Khương Hòa - một bữa sáng hai tệ, cộng thêm trứng cũng mới ba tệ, điều này làm cho Khương Hòa càng ngày càng thích nấu cơm.
Ăn ngoài đều chặt chém, lòng dạ đen tối.
"Nếu như mỗi ngày tôi đều ăn cái này, một tháng chỉ cần tiêu hơn một trăm tệ là đủ rồi."
"Ngày nào anh cũng uống nước, có thể không cần tiêu một xu."
"..."
Khương Hòa không muốn để ý đến anh.
"Không đúng, chỉ uống nước không ăn cơm có thể sống bảy ngày, vẫn phải ăn... Anh có thể ăn một bữa cơm bảy ngày, những lúc khác chỉ uống nước, như vậy một tháng mới tiêu không đến mười tệ." Hứa Thanh đưa ra đề nghị hợp lý.
Có cơ hội phải để cô bé cổ đại này nếm thử thiết quyền xã hội chủ nghĩa, nếu không ngày nào cũng nghĩ linh tinh... Cũng không phải sinh viên yêu đương, còn muốn ngày nào cũng ăn mì?
Ồ, sinh viên cũng không ăn mì, họ ăn bánh bao.
Ăn sáng xong, Hứa Thanh chiếm máy tính nghiên cứu phim ảnh và tiểu thuyết, Khương Hòa xem một lúc không hiểu lắm, ôm Noãn Bảo Bảo ngồi trên ghế sofa đọc sách học tập.
Sách là Hứa Thanh trước kia rảnh rỗi không có việc gì làm mua, toàn tập Sherlock Holmes, Bạch Dạ Hành, Thế giới bình thường, còn có sách về kinh tế học cơ bản thời đại học... Nhưng loại sách này Khương Hòa chỉ biết chữ, không hiểu câu, sau khi đối chiếu với cẩm nang giản thể - phồn thể xem xong Trung Hoa Thượng Hạ Ngũ Thiên Niên, cô rảnh rỗi không có việc gì làm liền cố gắng đọc tiểu thuyết.
Mặc dù nhìn rất khó khăn, nhưng có nhiều thứ vẫn có thể hiểu được.
Nghệ thuật là dùng hình tượng để phản ánh hiện thực nhưng so với hiện thực có tính điển hình của ý thức hình thái xã hội, văn học càng là như thế, Hứa Thanh có nghĩ tới việc đến nhà dì Trình mượn sách giáo khoa tiểu học của cháu gái dì cho Khương Hòa học, nhưng suy nghĩ kỹ lại thấy không có tác dụng gì.
Khương Hòa không thiếu những thứ đó, cô có tư tưởng và quan điểm của riêng mình, hơn nữa rất thông minh, chỉ là thiếu kiến thức mà thôi.
Đi học thơ ca và văn chương của người xưa, làm một ít bài tập đọc hiểu về biển rộng núi cao, còn lâu mới đơn giản bằng trực tiếp nhận thức ý thức xã hội và quan niệm từ trong văn học.
Còn về toán học... biết tính toán là được, phương trình vi phân gì đó, phần lớn mọi người ra trường đều không dùng đến nữa.
Học tập là nâng cao giá trị của bản thân, là vì cuộc sống tốt hơn, mà giá trị của cô không ở đó, thực sự muốn nghiên cứu những phương trình đó, là đang lãng phí cuộc sống - đương nhiên, nếu như có hứng thú với những thứ đó, vậy thì lại là chuyện khác.
"Em dễ bị cận thị lắm, tốt nhất để sách lên bàn đọc."
Hứa Thanh ngồi trước máy tính mệt mỏi duỗi lưng, quay đầu nhắc nhở Khương Hòa.
"Cận thị?"
"Là mắt không nhìn rõ đồ vật, cần đeo kính... Trên đường hay gặp, trên mặt có cái gọng kính đó."
Anh chỉ chỉ sống mũi, bỗng nhiên cao hứng, chạy vào phòng ngủ tìm một cái kính không độ trước kia dùng để làm điệu đưa cho Khương Hòa.
"Em đeo thử xem."
"Đeo như thế này?"
Khương Hòa cuộn tròn trên ghế sofa, cầm sách đeo kính lên, chớp chớp mắt quay đầu nhìn xung quanh.
Tách.
Hứa Thanh chụp lén thành công.
"Anh làm gì thế?" Khương Hòa cảm thấy người này không bình thường.
"Lát nữa gửi cho em, trông đẹp đấy chứ." Hứa Thanh không có chút ngại ngùng nào, cẩn thận nhìn Khương Hòa cuộn mình trên ghế sofa đeo kính, rất tự nhiên dùng Wechat gửi ảnh chụp cho Khương Hòa, sau đó cầm gương từ trên bàn đưa cho cô.
"Em nhìn xem."
"... Kỳ lạ."
Khương Hòa nhìn vào gương, tháo kính xuống trả lại cho Hứa Thanh, không còn cuộn chân ngồi xem nữa, cô xỏ dép vào ngồi thẳng người tiếp tục đọc sách.
"Chậc... Tôi lại nhớ đến bố tôi rồi." Hứa Thanh thở dài.
Nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng anh lại ngứa ngáy.
"Bố anh?"
"Là... Nhị Nương có hay ôm em không?"
"Chúng tôi thường xuyên ôm nhau ngủ, mùa đông lạnh bà ấy sẽ ôm chặt lấy tôi."
"Ồ."
Hứa Thanh thất vọng, cất kính lại ngồi vào trước máy tính.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Tìm phim, sau đó xem thử có thể viết bài bình luận phim không... Chính là nhà phê bình phim ấy."
Có táo không có táo thì cứ đâm một gậy, làm xong đương nhiên tốt, làm không tốt cũng chẳng lỗ, đây chính là lý niệm của Hứa Thanh.
Dù sao cũng cày phim, không làm gì thì rất đáng tiếc - lúc trước anh ấy làm up chính là ôm ý nghĩ này mà làm.
"Bài bình luận phim?"
"Hiện tại đối với em mà nói thì quá phức tạp, rất khó để giải thích theo cách em có thể hiểu... Đối với anh mà nói cũng có chút phức tạp, thôi thì cứ làm trước rồi tính."
Hứa Thanh nhún vai, dòng phim võ hiệp giờ đã thoái trào, phim võ hiệp gần đây khó mà nói hết bằng lời, có thể khai thác thêm mảng khác cũng rất tốt, đều là để thu hút người xem, đều là phim ảnh, vẫn có điểm chung.
Mấu chốt là phải có thẩm mỹ, phải hiểu được bộ phim muốn truyền tải điều gì, thông qua bộ phim có thể thấy được ý đồ của những người đứng sau, chứ không phải xem xong cười hời hợt cho xong.
Điều kiện cơ bản đã có, còn lại chính là nghiên cứu và học hỏi.
"Người thông minh luôn biết cách kiếm sống, bây giờ là thời đại của trí tuệ, em phải học cách nhanh nhạy hơn, đừng có ngây ngô nữa..."
Hứa Thanh vừa dứt lời, điện thoại bên cạnh liền rung lên, nhìn thì ra là Vương Tử Tuấn.
"Ở đâu đấy?"
"Nhà chứ đâu... Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện công việc làm thêm ấy." Vương Tử Tuấn đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện cậu nói lần trước, tôi đã tìm hiểu rồi, được đấy."
"Cụ thể phải làm như thế nào?"
"Gặp mặt rồi nói, tôi qua đó luôn. Còn mấy cái tài liệu gì đó thì phải làm nữa."
Người này thật đáng ghét.
Khương Hòa nắm chặt nắm đấm đi vào phòng bếp, định hâm nóng cháo tối qua một chút, kết quả phát hiện hôm qua đi nhà bố mẹ Hứa Thanh ăn, sau khi trở về quên nấu.
"Anh có muốn ăn mì không?" Cô gọi ra ngoài phòng bếp.
"Không có cháo à?"
"Tối qua không nấu."
"Ồ."
"Anh có muốn ăn hay không?!" Nói nhảm hai câu cũng không hỏi ra được gì, Khương Hòa lại có chút bực bội, sau đó sờ sờ bụng, đếm ngón tay tính toán thời gian, không tình nguyện trở về phòng mình.
"Không phải nấu mì sao?"
Hứa Thanh khó hiểu, cô nàng này làm sao vậy?
"Chờ chút nữa nấu."
Sắc mặt Khương Hòa sa sầm, cũng không biết vì sao lại khó chịu như vậy.
Một lát sau, Hứa Thanh đứng lâu hơn hôm qua một phút giả vờ thở ra một hơi, tự chơi tự vui coi mình là cao thủ võ học, luyện xong võ công tất phải thở ra một ngụm trọc khí.
Tố chất thân thể +1.
Xong việc, anh mới đi ra rửa mặt, nhìn vào gương xem diện mạo của mình có biến hóa gì không, kết quả chẳng nhìn ra gì.
Có thể nhìn ra mới là gặp ma... Mới tập được mấy hôm, ngay cả tập luyện cũng không tính, Quỳ Hoa Bảo Điển cũng không thấy hiệu quả nhanh như vậy.
"Tôi nấu mì cho anh ăn." Khương Hòa từ trong phòng đi ra đã bình tĩnh lại.
"Phụt... khụ khụ..."
Hứa Thanh đang đánh răng phun ra một ngụm bọt trắng: "Đó gọi là luộc mì! Về sau đừng nói như vậy. "
"Không giống nhau sao?"
"Đi nấu mì đi."
Hứa Thanh không muốn cũng không dám giải thích, nếu không cô nàng này chắc chắn sẽ nổi giận...
Có thể liên tưởng đến một chỗ quả thật có chút kỳ quái, cư dân mạng hại người!
Hai đồng một gói mì gói, nấu ra một nồi lớn, thêm hai quả trứng ốp bị đánh tan, lòng trắng và lòng đỏ trứng đều đã chia lìa, chỉ có thể dùng thìa để cho chúng nó đoàn tụ.
Hứa Thanh dùng bát đựng ra một phần ba, còn lại hai phần ba đều là của Khương Hòa - một bữa sáng hai tệ, cộng thêm trứng cũng mới ba tệ, điều này làm cho Khương Hòa càng ngày càng thích nấu cơm.
Ăn ngoài đều chặt chém, lòng dạ đen tối.
"Nếu như mỗi ngày tôi đều ăn cái này, một tháng chỉ cần tiêu hơn một trăm tệ là đủ rồi."
"Ngày nào anh cũng uống nước, có thể không cần tiêu một xu."
"..."
Khương Hòa không muốn để ý đến anh.
"Không đúng, chỉ uống nước không ăn cơm có thể sống bảy ngày, vẫn phải ăn... Anh có thể ăn một bữa cơm bảy ngày, những lúc khác chỉ uống nước, như vậy một tháng mới tiêu không đến mười tệ." Hứa Thanh đưa ra đề nghị hợp lý.
Có cơ hội phải để cô bé cổ đại này nếm thử thiết quyền xã hội chủ nghĩa, nếu không ngày nào cũng nghĩ linh tinh... Cũng không phải sinh viên yêu đương, còn muốn ngày nào cũng ăn mì?
Ồ, sinh viên cũng không ăn mì, họ ăn bánh bao.
Ăn sáng xong, Hứa Thanh chiếm máy tính nghiên cứu phim ảnh và tiểu thuyết, Khương Hòa xem một lúc không hiểu lắm, ôm Noãn Bảo Bảo ngồi trên ghế sofa đọc sách học tập.
Sách là Hứa Thanh trước kia rảnh rỗi không có việc gì làm mua, toàn tập Sherlock Holmes, Bạch Dạ Hành, Thế giới bình thường, còn có sách về kinh tế học cơ bản thời đại học... Nhưng loại sách này Khương Hòa chỉ biết chữ, không hiểu câu, sau khi đối chiếu với cẩm nang giản thể - phồn thể xem xong Trung Hoa Thượng Hạ Ngũ Thiên Niên, cô rảnh rỗi không có việc gì làm liền cố gắng đọc tiểu thuyết.
Mặc dù nhìn rất khó khăn, nhưng có nhiều thứ vẫn có thể hiểu được.
Nghệ thuật là dùng hình tượng để phản ánh hiện thực nhưng so với hiện thực có tính điển hình của ý thức hình thái xã hội, văn học càng là như thế, Hứa Thanh có nghĩ tới việc đến nhà dì Trình mượn sách giáo khoa tiểu học của cháu gái dì cho Khương Hòa học, nhưng suy nghĩ kỹ lại thấy không có tác dụng gì.
Khương Hòa không thiếu những thứ đó, cô có tư tưởng và quan điểm của riêng mình, hơn nữa rất thông minh, chỉ là thiếu kiến thức mà thôi.
Đi học thơ ca và văn chương của người xưa, làm một ít bài tập đọc hiểu về biển rộng núi cao, còn lâu mới đơn giản bằng trực tiếp nhận thức ý thức xã hội và quan niệm từ trong văn học.
Còn về toán học... biết tính toán là được, phương trình vi phân gì đó, phần lớn mọi người ra trường đều không dùng đến nữa.
Học tập là nâng cao giá trị của bản thân, là vì cuộc sống tốt hơn, mà giá trị của cô không ở đó, thực sự muốn nghiên cứu những phương trình đó, là đang lãng phí cuộc sống - đương nhiên, nếu như có hứng thú với những thứ đó, vậy thì lại là chuyện khác.
"Em dễ bị cận thị lắm, tốt nhất để sách lên bàn đọc."
Hứa Thanh ngồi trước máy tính mệt mỏi duỗi lưng, quay đầu nhắc nhở Khương Hòa.
"Cận thị?"
"Là mắt không nhìn rõ đồ vật, cần đeo kính... Trên đường hay gặp, trên mặt có cái gọng kính đó."
Anh chỉ chỉ sống mũi, bỗng nhiên cao hứng, chạy vào phòng ngủ tìm một cái kính không độ trước kia dùng để làm điệu đưa cho Khương Hòa.
"Em đeo thử xem."
"Đeo như thế này?"
Khương Hòa cuộn tròn trên ghế sofa, cầm sách đeo kính lên, chớp chớp mắt quay đầu nhìn xung quanh.
Tách.
Hứa Thanh chụp lén thành công.
"Anh làm gì thế?" Khương Hòa cảm thấy người này không bình thường.
"Lát nữa gửi cho em, trông đẹp đấy chứ." Hứa Thanh không có chút ngại ngùng nào, cẩn thận nhìn Khương Hòa cuộn mình trên ghế sofa đeo kính, rất tự nhiên dùng Wechat gửi ảnh chụp cho Khương Hòa, sau đó cầm gương từ trên bàn đưa cho cô.
"Em nhìn xem."
"... Kỳ lạ."
Khương Hòa nhìn vào gương, tháo kính xuống trả lại cho Hứa Thanh, không còn cuộn chân ngồi xem nữa, cô xỏ dép vào ngồi thẳng người tiếp tục đọc sách.
"Chậc... Tôi lại nhớ đến bố tôi rồi." Hứa Thanh thở dài.
Nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng anh lại ngứa ngáy.
"Bố anh?"
"Là... Nhị Nương có hay ôm em không?"
"Chúng tôi thường xuyên ôm nhau ngủ, mùa đông lạnh bà ấy sẽ ôm chặt lấy tôi."
"Ồ."
Hứa Thanh thất vọng, cất kính lại ngồi vào trước máy tính.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Tìm phim, sau đó xem thử có thể viết bài bình luận phim không... Chính là nhà phê bình phim ấy."
Có táo không có táo thì cứ đâm một gậy, làm xong đương nhiên tốt, làm không tốt cũng chẳng lỗ, đây chính là lý niệm của Hứa Thanh.
Dù sao cũng cày phim, không làm gì thì rất đáng tiếc - lúc trước anh ấy làm up chính là ôm ý nghĩ này mà làm.
"Bài bình luận phim?"
"Hiện tại đối với em mà nói thì quá phức tạp, rất khó để giải thích theo cách em có thể hiểu... Đối với anh mà nói cũng có chút phức tạp, thôi thì cứ làm trước rồi tính."
Hứa Thanh nhún vai, dòng phim võ hiệp giờ đã thoái trào, phim võ hiệp gần đây khó mà nói hết bằng lời, có thể khai thác thêm mảng khác cũng rất tốt, đều là để thu hút người xem, đều là phim ảnh, vẫn có điểm chung.
Mấu chốt là phải có thẩm mỹ, phải hiểu được bộ phim muốn truyền tải điều gì, thông qua bộ phim có thể thấy được ý đồ của những người đứng sau, chứ không phải xem xong cười hời hợt cho xong.
Điều kiện cơ bản đã có, còn lại chính là nghiên cứu và học hỏi.
"Người thông minh luôn biết cách kiếm sống, bây giờ là thời đại của trí tuệ, em phải học cách nhanh nhạy hơn, đừng có ngây ngô nữa..."
Hứa Thanh vừa dứt lời, điện thoại bên cạnh liền rung lên, nhìn thì ra là Vương Tử Tuấn.
"Ở đâu đấy?"
"Nhà chứ đâu... Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện công việc làm thêm ấy." Vương Tử Tuấn đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện cậu nói lần trước, tôi đã tìm hiểu rồi, được đấy."
"Cụ thể phải làm như thế nào?"
"Gặp mặt rồi nói, tôi qua đó luôn. Còn mấy cái tài liệu gì đó thì phải làm nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.