Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 81: Muốn Lừa Cô
Hoa Còn Chưa Nở
03/07/2024
Mãi đến khi phim kết thúc, Hứa Thanh vẫn không thể như nguyện.
Âm thầm trong rạp chiếu phim tối om chơi đùa bàn tay nhỏ, nguyện vọng đơn giản như vậy cũng thất bại.
Khán giả rời khỏi chỗ ngồi, đèn lớn trong rạp chiếu phim lại được bật lên, đôi tình nhân nhỏ trong góc cũng tự nhiên nắm tay nhau đi ra ngoài.
"Đi thôi."
Hứa Thanh cầm chai nước khoáng chưa uống hết cùng nửa thùng bỏng ngô đứng dậy, thứ này mang về nhà lúc rảnh rỗi ăn vài viên có vẻ ngon hơn ở rạp chiếu phim.
Cũng không biết trong đầu nhỏ của Khương Hòa đang suy nghĩ gì...
Chẳng lẽ bộ phim này quá mức chấn động đối với cô ấy?
Không nên a... Tuy rằng lần đầu tiên anh xem cũng thấy rất cảm động, nhưng Khương Hòa đoán chừng rất khó có thể đồng cảm.
"Cô... Cô có thích tay của tôi không?"
Khương Hòa vẫn luôn im lặng cùng anh đi ra khỏi rạp chiếu phim, bên cạnh không có ai mới nhỏ giọng lên tiếng.
"Hả?"
Đang suy nghĩ xem cô đang nghĩ gì, Hứa Thanh ngẩn người một chút, "Chắc là... Coi như vậy đi."
Anh cũng không phải là người cuồng tay, chỉ là muốn nắm tay...
Làm việc khác sợ bị đánh.
"Vậy cho anh nắm." Khương Hòa cầm con gấu bông bóp mạnh một lát, lấy hết can đảm đưa tay ra.
Hứa Thanh tiếp tục ngơ ngác, nhưng động tác không hề dừng lại, thử nắm lấy tay cô.
Đây là ý gì?
Lúc đầu thì để cho nắm tay đi, đến rạp chiếu phim lại không cho đụng vào, bây giờ lại cho nắm...
Đã xảy ra chuyện gì?
Thấy Khương Hòa mím môi nghiêng đầu, Hứa Thanh linh cảm cô có chuyện, nói không chừng vừa trải qua một phen đấu tranh tâm lý phức tạp.
Mạch não của cô nàng này đôi khi thật kỳ quái, anh cũng đoán không ra cô đang nghĩ gì.
Buổi chiều mùa đông, hai người xem phim xong thì thong thả bước đi trên đường, sau đó không có mục tiêu gì nữa, hai người cứ thế đi dạo.
"Bộ phim vừa rồi có hay không?" Hứa Thanh nghĩ hồi lâu không hỏi cô đang băn khoăn chuyện gì nữa —— dù có hỏi cũng không hỏi ra được gì, chi bằng bỏ qua, dù sao không nổi giận đấm con gấu bông là tốt rồi.
"A?"
Khương Hòa đang len lén quan sát anh phát ra âm thanh lơ đãng, dừng một chút mới nói: "Hay."
"Nói về cái gì?"
"Chữa bệnh cứu người, cuối cùng bị bắt."
"..."
Hình như cũng không sai.
Hứa Thanh sắp xếp lại suy nghĩ, mở miệng giải thích: "Không phải chữa bệnh cứu người bị bắt, mà là bọn họ bán thuốc giả có thể chữa bệnh, nên bị bắt..."
"Có thể chữa bệnh tại sao lại là thuốc giả?"
"Nói ra thì phức tạp lắm, tóm lại cô chỉ cần biết nó là thuốc giả là được rồi, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hiện tại nơi này của chúng ta có hơn mười mấy tỷ người... Cô biết tỷ là gì không? Khai Nguyên năm thứ mười sáu, khi đó đại khái chỉ có bốn năm chục triệu người, mười mấy tỷ là gấp hơn ba mươi lần, cũng chính là số lượng dân số của hơn ba mươi triều Đường."
Hứa Thanh dùng cách đơn giản thô bạo để cho cô một lần nữa nhận thức lại thời đại này: "Cho nên cô có thể dễ dàng nhìn thấy rất nhiều người như vậy, còn có nhà cao tầng, cũng là để tiết kiệm không gian... Lại lạc đề rồi, tóm lại, người rất đông."
"Rất phồn hoa." Khương Hòa gật đầu.
"Có câu nói thế giới rộng lớn không thiếu điều kỳ lạ, chúng ta chỉ sống trong một góc nhỏ bé này, có rất nhiều chuyện chưa từng nghe qua chưa từng thấy, rất nhiều người chưa từng nghe qua chưa từng thấy, còn có vô số tập thể khác với chúng ta, có thể cả đời chúng ta cũng không tiếp xúc được với họ, cũng không biết đến sự tồn tại của họ, nhưng họ thật sự sống ở mọi ngóc ngách, sống theo cách riêng của mình, đó gọi là trăm ngàn sắc thái nhân sinh."
Anh bước chậm lại, quay đầu nhìn Khương Hòa, "Cô có cảm nghĩ gì?"
"... Không nói nên lời." Khương Hòa cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang lay động, nhưng lại không nắm bắt được, cũng không thể nào hiểu rõ.
"Tầm nhìn quyết định chiều cao của tư tưởng, kiến thức càng nhiều, suy nghĩ của cô cũng sẽ thay đổi —— tuy không đến mức xem một bộ phim là có thể học được điều gì, nhưng đạo lý là như vậy, đối với cô hiện tại mà nói, đây là cách tốt nhất để nâng cao bản thân."
Hứa Thanh nghĩ gì nói nấy, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, bầu trời trong xanh, "Có một câu chuyện cười như thế này, mấy người nông dân ngồi trên bờ ruộng đoán xem Hoàng đế sống như thế nào, có người nói ông ấy mỗi ngày đều ăn bánh bao trắng, dùng cuốc vàng để trồng trọt... Đó chính là sự khác biệt về nhận thức, cũng giống như ếch ngồi đáy giếng, rất nhiều thứ cô đều không hiểu biết, nhìn sự vật sẽ phiến diện, bị giới hạn trong nhận thức của bản thân, rất dễ bị người khác lừa gạt."
"Tôi cảm giác mình đang bị anh lừa gạt." Khương Hòa uể oải nói.
Lúc trước đã nói rõ ràng rành mạch, đã nói là trong lòng không thẹn với lòng rồi cơ mà?
"Khụ... Sau này cô sẽ biết tôi có lừa cô hay không." Hứa Thanh nhìn bộ dạng cúi đầu của Khương Hòa, không nhịn được cười, cảm thấy cô thật đáng yêu.
Nâng tay cô lên muốn hôn một cái, động tác làm đến một nửa thì sực tỉnh, sợ là đầu mình sẽ bị đập bẹp, lại vờ như không có việc gì buông xuống.
Thật sự rất thích.
"Tôi vẫn luôn nghĩ cách giúp cô nâng cao nhận thức, xây dựng tam quan hiện đại, cũng chính là thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan.
Nhân sinh quan là cách nhìn của con người đối với cuộc sống, cũng chính là giá trị và ý nghĩa của cuộc sống. Đối với cô trước đây, hẳn là được ăn no mặc ấm.
Giá trị quan chính là nhận biết các loại sự vật, cũng như cách nhìn và quan điểm đối với sự vật, ví dụ như không thích lãng phí, đây chính là một việc rất tốt.
Thế giới quan còn phức tạp hơn... Trước đây tôi chỉ truyền đạt tam quan của mình cho cô, để cô có một nền tảng đại khái, sau đó dựa trên nền tảng này để tự mình tìm tòi và phát triển, có thể vứt bỏ những gì của thời Khai Nguyên kia đi... Hiện tại xem ra mọi chuyện rất thuận lợi, năng lực học tập và tiếp thu của cô rất tốt."
Anh nói thuận lợi, nhưng lại thở dài một hơi, "Nhưng muốn hoàn chỉnh thật sự là một quá trình rất dài, trong quá trình này nếu tôi muốn lừa gạt cô thì rất dễ dàng."
"Anh lừa thì lừa." Khương Hòa cúi đầu nói.
Ít nhất cho đến bây giờ, cô vẫn chưa phải chịu tổn thương gì, ngược lại còn sống rất tốt.
Dù sao cũng tốt hơn là một mình ở nơi đất khách quê người này, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ôm kiếm lang thang đầu đường xó chợ, cô thậm chí còn không biết phải đi như thế nào để ra khỏi thành phố này, ngày hôm đó ngồi xe rất lâu rồi mà vẫn còn ở trong thành phố.
Nếu như có thể cứ bị lừa gạt như vậy...
Cô đột nhiên ngẩn người, lắc đầu thật mạnh, sao mình có thể có suy nghĩ như vậy được.
Nếu phát hiện Hứa Thanh có ý đồ bất chính gì, nhất định phải lập tức rời khỏi đây, hiện tại có thể tạm thời tin tưởng anh ta... Nhị Nương chắc chắn sẽ hiểu.
Khương Hòa bị Hứa Thanh nắm tay, âm thầm hạ quyết tâm, vẫn phải giữ sự cảnh giác cần có.
Hứa Thanh bị động tác lắc đầu của cô chọc cười, "Nghĩ gì thế?"
"Tôi đang nghĩ xem anh đã lừa tôi cái gì." Khương Hòa suy nghĩ một chút: "Tôi không có lấy một đồng nào, ngay cả mấy đồng bạc vụn kia anh cũng không lấy..."
Cô vừa nói vừa nhìn xuống tay mình, lời nói dừng lại, sau đó nghiêng đầu che giấu vẻ khác thường của mình.
Đây là đang trải nghiệm cuộc sống, tiện thể quan sát xem anh ta có ý đồ gì, tìm kiếm chứng cứ chứng minh anh ta có ý đồ xấu, Nhị Nương sẽ hiểu...
"Bạc cũng chẳng đáng là bao, cô lấy vàng ra xem tôi có cần hay không." Hứa Thanh thuận miệng nói, "Nói tiếp chuyện vừa rồi... Nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, tôi muốn lừa gạt cô rất dễ dàng, nhưng trong chuyện này có một biến số."
"Biến số gì?"
"Chính là chuyện tôi thích cô." Hứa Thanh siết chặt tay cô, "Nếu như lúc cô đang mơ mơ màng màng, tôi dùng kinh nghiệm phong phú của mình khiến cô lầm tưởng rằng cô cũng thích tôi, vậy thì chẳng khác nào lừa gạt, nhưng tôi lại không nhịn được muốn thích cô, muốn thân cận với cô hơn một chút, ví dụ như nắm tay."
Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Khương Hòa, chậm rãi dừng bước, "Cho nên tôi muốn giúp cô nhanh chóng hiểu rõ thế giới này, nhanh chóng trưởng thành hơn, có thể phân biệt rõ ràng giữa cảm kích và tình cảm, cũng có năng lực tự do lựa chọn, như vậy thì sẽ không có vấn đề gì nữa."
"..."
Khương Hòa há miệng, không biết phải đáp lại như thế nào.
Động một chút lại nói thích, cô đã có chút miễn dịch, nhưng đối với ánh mắt chân thành của Hứa Thanh, trong lòng bàn tay vẫn không khỏi thấm ra một ít mồ hôi.
"Nhưng... vẫn là thật dài đằng đẵng, chờ anh học được đến trình độ ấy thực sự quá chậm."
Hứa Thanh nhéo nhéo tay cô, tiếp tục nói: "Đôi khi anh muốn lừa gạt em một chút, nhưng em đừng đánh anh được không?"
"Anh... Anh..."
Khương Hòa nghẹn nửa ngày.
Câu hỏi này thật khiến người ta khó trả lời!
Âm thầm trong rạp chiếu phim tối om chơi đùa bàn tay nhỏ, nguyện vọng đơn giản như vậy cũng thất bại.
Khán giả rời khỏi chỗ ngồi, đèn lớn trong rạp chiếu phim lại được bật lên, đôi tình nhân nhỏ trong góc cũng tự nhiên nắm tay nhau đi ra ngoài.
"Đi thôi."
Hứa Thanh cầm chai nước khoáng chưa uống hết cùng nửa thùng bỏng ngô đứng dậy, thứ này mang về nhà lúc rảnh rỗi ăn vài viên có vẻ ngon hơn ở rạp chiếu phim.
Cũng không biết trong đầu nhỏ của Khương Hòa đang suy nghĩ gì...
Chẳng lẽ bộ phim này quá mức chấn động đối với cô ấy?
Không nên a... Tuy rằng lần đầu tiên anh xem cũng thấy rất cảm động, nhưng Khương Hòa đoán chừng rất khó có thể đồng cảm.
"Cô... Cô có thích tay của tôi không?"
Khương Hòa vẫn luôn im lặng cùng anh đi ra khỏi rạp chiếu phim, bên cạnh không có ai mới nhỏ giọng lên tiếng.
"Hả?"
Đang suy nghĩ xem cô đang nghĩ gì, Hứa Thanh ngẩn người một chút, "Chắc là... Coi như vậy đi."
Anh cũng không phải là người cuồng tay, chỉ là muốn nắm tay...
Làm việc khác sợ bị đánh.
"Vậy cho anh nắm." Khương Hòa cầm con gấu bông bóp mạnh một lát, lấy hết can đảm đưa tay ra.
Hứa Thanh tiếp tục ngơ ngác, nhưng động tác không hề dừng lại, thử nắm lấy tay cô.
Đây là ý gì?
Lúc đầu thì để cho nắm tay đi, đến rạp chiếu phim lại không cho đụng vào, bây giờ lại cho nắm...
Đã xảy ra chuyện gì?
Thấy Khương Hòa mím môi nghiêng đầu, Hứa Thanh linh cảm cô có chuyện, nói không chừng vừa trải qua một phen đấu tranh tâm lý phức tạp.
Mạch não của cô nàng này đôi khi thật kỳ quái, anh cũng đoán không ra cô đang nghĩ gì.
Buổi chiều mùa đông, hai người xem phim xong thì thong thả bước đi trên đường, sau đó không có mục tiêu gì nữa, hai người cứ thế đi dạo.
"Bộ phim vừa rồi có hay không?" Hứa Thanh nghĩ hồi lâu không hỏi cô đang băn khoăn chuyện gì nữa —— dù có hỏi cũng không hỏi ra được gì, chi bằng bỏ qua, dù sao không nổi giận đấm con gấu bông là tốt rồi.
"A?"
Khương Hòa đang len lén quan sát anh phát ra âm thanh lơ đãng, dừng một chút mới nói: "Hay."
"Nói về cái gì?"
"Chữa bệnh cứu người, cuối cùng bị bắt."
"..."
Hình như cũng không sai.
Hứa Thanh sắp xếp lại suy nghĩ, mở miệng giải thích: "Không phải chữa bệnh cứu người bị bắt, mà là bọn họ bán thuốc giả có thể chữa bệnh, nên bị bắt..."
"Có thể chữa bệnh tại sao lại là thuốc giả?"
"Nói ra thì phức tạp lắm, tóm lại cô chỉ cần biết nó là thuốc giả là được rồi, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hiện tại nơi này của chúng ta có hơn mười mấy tỷ người... Cô biết tỷ là gì không? Khai Nguyên năm thứ mười sáu, khi đó đại khái chỉ có bốn năm chục triệu người, mười mấy tỷ là gấp hơn ba mươi lần, cũng chính là số lượng dân số của hơn ba mươi triều Đường."
Hứa Thanh dùng cách đơn giản thô bạo để cho cô một lần nữa nhận thức lại thời đại này: "Cho nên cô có thể dễ dàng nhìn thấy rất nhiều người như vậy, còn có nhà cao tầng, cũng là để tiết kiệm không gian... Lại lạc đề rồi, tóm lại, người rất đông."
"Rất phồn hoa." Khương Hòa gật đầu.
"Có câu nói thế giới rộng lớn không thiếu điều kỳ lạ, chúng ta chỉ sống trong một góc nhỏ bé này, có rất nhiều chuyện chưa từng nghe qua chưa từng thấy, rất nhiều người chưa từng nghe qua chưa từng thấy, còn có vô số tập thể khác với chúng ta, có thể cả đời chúng ta cũng không tiếp xúc được với họ, cũng không biết đến sự tồn tại của họ, nhưng họ thật sự sống ở mọi ngóc ngách, sống theo cách riêng của mình, đó gọi là trăm ngàn sắc thái nhân sinh."
Anh bước chậm lại, quay đầu nhìn Khương Hòa, "Cô có cảm nghĩ gì?"
"... Không nói nên lời." Khương Hòa cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang lay động, nhưng lại không nắm bắt được, cũng không thể nào hiểu rõ.
"Tầm nhìn quyết định chiều cao của tư tưởng, kiến thức càng nhiều, suy nghĩ của cô cũng sẽ thay đổi —— tuy không đến mức xem một bộ phim là có thể học được điều gì, nhưng đạo lý là như vậy, đối với cô hiện tại mà nói, đây là cách tốt nhất để nâng cao bản thân."
Hứa Thanh nghĩ gì nói nấy, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, bầu trời trong xanh, "Có một câu chuyện cười như thế này, mấy người nông dân ngồi trên bờ ruộng đoán xem Hoàng đế sống như thế nào, có người nói ông ấy mỗi ngày đều ăn bánh bao trắng, dùng cuốc vàng để trồng trọt... Đó chính là sự khác biệt về nhận thức, cũng giống như ếch ngồi đáy giếng, rất nhiều thứ cô đều không hiểu biết, nhìn sự vật sẽ phiến diện, bị giới hạn trong nhận thức của bản thân, rất dễ bị người khác lừa gạt."
"Tôi cảm giác mình đang bị anh lừa gạt." Khương Hòa uể oải nói.
Lúc trước đã nói rõ ràng rành mạch, đã nói là trong lòng không thẹn với lòng rồi cơ mà?
"Khụ... Sau này cô sẽ biết tôi có lừa cô hay không." Hứa Thanh nhìn bộ dạng cúi đầu của Khương Hòa, không nhịn được cười, cảm thấy cô thật đáng yêu.
Nâng tay cô lên muốn hôn một cái, động tác làm đến một nửa thì sực tỉnh, sợ là đầu mình sẽ bị đập bẹp, lại vờ như không có việc gì buông xuống.
Thật sự rất thích.
"Tôi vẫn luôn nghĩ cách giúp cô nâng cao nhận thức, xây dựng tam quan hiện đại, cũng chính là thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan.
Nhân sinh quan là cách nhìn của con người đối với cuộc sống, cũng chính là giá trị và ý nghĩa của cuộc sống. Đối với cô trước đây, hẳn là được ăn no mặc ấm.
Giá trị quan chính là nhận biết các loại sự vật, cũng như cách nhìn và quan điểm đối với sự vật, ví dụ như không thích lãng phí, đây chính là một việc rất tốt.
Thế giới quan còn phức tạp hơn... Trước đây tôi chỉ truyền đạt tam quan của mình cho cô, để cô có một nền tảng đại khái, sau đó dựa trên nền tảng này để tự mình tìm tòi và phát triển, có thể vứt bỏ những gì của thời Khai Nguyên kia đi... Hiện tại xem ra mọi chuyện rất thuận lợi, năng lực học tập và tiếp thu của cô rất tốt."
Anh nói thuận lợi, nhưng lại thở dài một hơi, "Nhưng muốn hoàn chỉnh thật sự là một quá trình rất dài, trong quá trình này nếu tôi muốn lừa gạt cô thì rất dễ dàng."
"Anh lừa thì lừa." Khương Hòa cúi đầu nói.
Ít nhất cho đến bây giờ, cô vẫn chưa phải chịu tổn thương gì, ngược lại còn sống rất tốt.
Dù sao cũng tốt hơn là một mình ở nơi đất khách quê người này, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ôm kiếm lang thang đầu đường xó chợ, cô thậm chí còn không biết phải đi như thế nào để ra khỏi thành phố này, ngày hôm đó ngồi xe rất lâu rồi mà vẫn còn ở trong thành phố.
Nếu như có thể cứ bị lừa gạt như vậy...
Cô đột nhiên ngẩn người, lắc đầu thật mạnh, sao mình có thể có suy nghĩ như vậy được.
Nếu phát hiện Hứa Thanh có ý đồ bất chính gì, nhất định phải lập tức rời khỏi đây, hiện tại có thể tạm thời tin tưởng anh ta... Nhị Nương chắc chắn sẽ hiểu.
Khương Hòa bị Hứa Thanh nắm tay, âm thầm hạ quyết tâm, vẫn phải giữ sự cảnh giác cần có.
Hứa Thanh bị động tác lắc đầu của cô chọc cười, "Nghĩ gì thế?"
"Tôi đang nghĩ xem anh đã lừa tôi cái gì." Khương Hòa suy nghĩ một chút: "Tôi không có lấy một đồng nào, ngay cả mấy đồng bạc vụn kia anh cũng không lấy..."
Cô vừa nói vừa nhìn xuống tay mình, lời nói dừng lại, sau đó nghiêng đầu che giấu vẻ khác thường của mình.
Đây là đang trải nghiệm cuộc sống, tiện thể quan sát xem anh ta có ý đồ gì, tìm kiếm chứng cứ chứng minh anh ta có ý đồ xấu, Nhị Nương sẽ hiểu...
"Bạc cũng chẳng đáng là bao, cô lấy vàng ra xem tôi có cần hay không." Hứa Thanh thuận miệng nói, "Nói tiếp chuyện vừa rồi... Nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, tôi muốn lừa gạt cô rất dễ dàng, nhưng trong chuyện này có một biến số."
"Biến số gì?"
"Chính là chuyện tôi thích cô." Hứa Thanh siết chặt tay cô, "Nếu như lúc cô đang mơ mơ màng màng, tôi dùng kinh nghiệm phong phú của mình khiến cô lầm tưởng rằng cô cũng thích tôi, vậy thì chẳng khác nào lừa gạt, nhưng tôi lại không nhịn được muốn thích cô, muốn thân cận với cô hơn một chút, ví dụ như nắm tay."
Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Khương Hòa, chậm rãi dừng bước, "Cho nên tôi muốn giúp cô nhanh chóng hiểu rõ thế giới này, nhanh chóng trưởng thành hơn, có thể phân biệt rõ ràng giữa cảm kích và tình cảm, cũng có năng lực tự do lựa chọn, như vậy thì sẽ không có vấn đề gì nữa."
"..."
Khương Hòa há miệng, không biết phải đáp lại như thế nào.
Động một chút lại nói thích, cô đã có chút miễn dịch, nhưng đối với ánh mắt chân thành của Hứa Thanh, trong lòng bàn tay vẫn không khỏi thấm ra một ít mồ hôi.
"Nhưng... vẫn là thật dài đằng đẵng, chờ anh học được đến trình độ ấy thực sự quá chậm."
Hứa Thanh nhéo nhéo tay cô, tiếp tục nói: "Đôi khi anh muốn lừa gạt em một chút, nhưng em đừng đánh anh được không?"
"Anh... Anh..."
Khương Hòa nghẹn nửa ngày.
Câu hỏi này thật khiến người ta khó trả lời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.