Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 80: Hóa Ra Anh Là Đồ Dê Xồm Chính Hiệu (Sửa)
Hoa Còn Chưa Nở
03/07/2024
Tay có gì mà sờ?
Khương Hòa cúi đầu nhìn vết chai trên ngón tay, cô có chút không hiểu nổi vấn đề này.
Lúc bị anh kéo, bàn tay to lớn ấy dường như rất lớn, nhưng lại không dùng nhiều sức, cô cảm thấy chỉ cần dùng chút lực là có thể bóp cho Hứa Thanh răng rắc.
Vừa thô ráp vừa xấu xí, vì sao tên này lại thích?
Khương Hòa lén nhìn Hứa Thanh một cái, ánh mắt lại rơi trở về bàn tay mình.
"Vợ của Đăng Đồ Tử tóc tai rối bời, tai xiên xẹo, môi nứt nẻ, răng mẻ, đi đứng khập khiễng, lại còn ghẻ lở đầy người, nhưng Đăng Đồ Tử lại rất yêu vợ, sinh liền năm đứa con..."
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Hứa Thanh thấy sắc mặt cô kỳ lạ, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Không, không có gì!"
Khương Hòa có chút luống cuống, mím chặt môi, tim lại đập thình thịch.
Xác nhận rồi!
Tên này chính là một tên dê xồm!
Rõ ràng là bàn tay xấu xí thô ráp như vậy, thế mà lại thích, không phải dê xồm thì là gì?
Nhị Nương, Nhị Nương đã nói gì nhỉ?
"Đi thôi, phim chiếu rồi."
Hứa Thanh thấy bên kia bắt đầu soát vé, bèn định dẫn Khương Hòa đi, quay đầu lại thấy cô đang cau mày suy nghĩ điều gì đó.
"Sao thế?"
"... Không có gì."
Khương Hòa định nói lại thôi, cúi đầu nhìn con gấu bông nhỏ trên tay phải, bỗng nhiên đưa hộp bỏng ngô cho anh.
"Làm gì..." Hứa Thanh ngơ ngác nhận lấy, còn chưa dứt lời, đã thấy cô đấm mạnh vào mặt con gấu bông.
Bịch!
"..."
"Rồi, vừa nãy anh nói gì thế?" Khương Hòa hỏi.
"Tôi nói, phim chiếu rồi." Hứa Thanh nhìn con gấu bông trong tay cô, giọng nói dịu dàng, ôn nhu vô cùng, "Lấy hai vé ra, đưa cho người ta kiểm tra, rồi chúng ta vào."
Tuy đồ chơi lông bông rất đàn hồi, nhưng cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ không trụ được bao lâu nữa.
Tuổi còn trẻ, con gái con đứa... Sao lại bạo lực như vậy?
"Cô sẽ không đánh tôi đâu nhỉ?"
Nghĩ nghĩ, Hứa Thanh nhịn không được hỏi.
"Không đâu." Khương Hòa lắc đầu, ngừng một chút rồi nói: "Hay là anh mau học võ đi."
"Hả?"
"Như vậy chúng ta có thể so tài một chút." Cô bỗng nhiên phát hiện ra một con đường rộng mở.
"Thôi khỏi." Hứa Thanh giật mình, cầm bỏng ngô đi thẳng, "Lấy vé ra, đưa cho người ta ở cửa."
Hẹn hò có rủi ro, theo đuổi nữ hiệp cần cẩn trọng.
Sau khi kiểm tra vé xong, hai người tìm theo số ghế đến vị trí chính giữa hàng cuối cùng, Hứa Thanh đặt hai chai nước khoáng vào chỗ lõm của tay vịn, bỏng ngô để ở giữa - suất chiếu buổi chiều không có nhiều người, trong rạp thưa thớt chỉ ngồi khoảng một phần ba, hàng ghế cuối cùng chỉ có góc tường là có hai người khác, còn ở giữa không có ai, nên có thể chiếm ba chỗ để đồ.
Khương Hòa vẫn còn nhớ lời dặn dò của Hứa Thanh, từ lúc vào đến giờ không nói một lời, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải xem người khác vào chỗ ngồi, lại nhìn quảng cáo và kiến thức phòng cháy chữa cháy trên màn hình lớn trước khi phim chiếu, cố kìm nén sự kinh ngạc trong lòng.
Màn hình này thật lớn.
"Lát nữa sẽ tắt đèn."
Vừa dứt lời, đèn trong rạp chiếu phim tắt ngúm, chìm vào bóng tối, đoạn giới thiệu phim bắt đầu.
Hứa Thanh cẩn thận quan sát Khương Hòa, thấy cô cũng đang nhìn anh, trong bóng tối hai người nhìn nhau một lúc, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra quay đầu lại, chăm chú nhìn màn hình lớn.
Câu chuyện bắt đầu, một tên buôn thuốc, một cha xứ, một vũ nữ, một kẻ bất cần đời và một quân sư quạt mo, năm con người vốn không liên quan gì đến nhau lại bị một loại thuốc kết nối với nhau.
Nửa đầu phim phát triển chậm rãi, đạo diễn thong thả kể câu chuyện, thi thoảng lại có một vài tình tiết gây cười, trong rạp vang lên tiếng cười khúc khích, Khương Hòa chớp chớp mắt, phần nào hiểu được cảm giác của Hứa Thanh khi ở nhà xem phim.
Đến phân đoạn Tóc Vàng xuất hiện, cô không khỏi liếc nhìn Hứa Thanh.
Tuy rằng Hứa Thanh đẹp trai hơn tên Tóc Vàng trong phim, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy khí chất của tên này có chút giống anh.
Đặc biệt là mái tóc đỏ trước kia... Bất cần đời, giống hệt một tên du côn.
Nghĩ đến đây, cô lại nhìn kỹ Hứa Thanh, cảm giác giống nhau kia mới biến mất.
Tóc Vàng ngốc nghếch, còn Hứa Thanh thì khôn như quỷ, chẳng giống chút nào.
"Nhìn gì thế?" Hứa Thanh có chút khó hiểu.
Khương Hòa lắc đầu, không nói ra tiếng là không chịu nói.
Nghĩ lại, có lẽ Từ Tranh với mái tóc rối bời kia mới giống khí chất của anh, dáng vẻ cà lơ phất phơ chẳng khác gì nhau.
Không đúng, vẻ gian xảo của Vương Truyền Quân lại càng giống Hứa Thanh hơn...
Khương Hòa vẫn giữ nguyên biểu cảm xem phim, trong lòng lại đang xoắn xuýt xem ai giống Hứa Thanh hơn.
"Ăn đi."
Hứa Thanh không biết cô đang nghĩ gì, cầm bỏng ngô chọc chọc vào khuỷu tay cô, nhỏ giọng nhắc nhở.
Anh phát hiện mình đã tính toán sai lầm, bỏng ngô để ở giữa, muốn nắm tay thì không thể ăn, muốn ăn thì không thể nắm tay.
Haiz, Hứa Thanh hối hận rồi... Biết thế đã để bỏng ngô sang một bên, dù sao anh cũng không thích ăn.
Không dám đút cho cô ăn, Hứa Thanh đã xem phim một lần nên không tập trung lắm, lúc thì nhìn Khương Hòa, lúc lại nhìn đôi tình nhân ở góc tường.
Biết ngay mà, chọn chỗ ngồi ở góc chắc chắn không phải người tốt, không phải đến xem phim, trên màn ảnh lớn Từ Tranh và Tóc Vàng đang đánh nhau, còn đôi tình nhân kia cũng đang đánh nhau ở góc tường, xuyên qua bóng tối lờ mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy hai người đang hôn nhau.
Thật là thương phong bại tục!
Hứa Thanh thích thú nghiêng đầu nhìn một lúc, quay đầu lại thì thấy Khương Hòa đang nhìn mình.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Cuối cùng Khương Hòa không nhịn được tò mò, tiến sát tai anh nhỏ giọng hỏi.
"Làm những chuyện mà tình nhân nên làm." Hứa Thanh nhỏ giọng đáp.
"Hình như không phải chuyện tốt đẹp gì." Khương Hòa không nhìn rõ động tác của hai người, chỉ cảm thấy không thích hợp.
"Đừng để ý đến bọn họ."
"Ừm."
Kết thúc cuộc trò chuyện nho nhỏ, hai người tiếp tục yên lặng xem phim, Hứa Thanh thấy chán, nhìn thấy Khương Hòa dường như không hứng thú lắm với bỏng ngô, bèn đưa tay kéo nhẹ tay áo cô.
Khương Hòa không hiểu chuyện gì, mặc kệ anh kéo tay mình qua, đến khi bị nắm lấy bàn tay mới giật mình, theo bản năng rụt tay về.
"Chỉ nắm một lát thôi." Hứa Thanh lại kéo kéo tay áo cô.
"..." Khương Hòa không đáp, trong lòng bối rối, ánh mắt đảo liên hồi.
Rõ ràng nhiều vết chai như vậy mà vẫn luôn muốn nắm tay...
Đúng là dê xồm, tên này rõ ràng là dê xồm!
"Nhưng Đăng Đồ Tử lại rất yêu vợ, sinh liền năm đứa con..."
Lời nói của Hứa Thanh hôm đó lại hiện lên trong đầu cô, Khương Hòa mở to mắt, có chút luống cuống.
Sinh năm...
Hả?
Hứa Thanh vẫn đang nhẹ nhàng kéo tay áo cô, thấy biểu cảm của cô thay đổi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Nắm tay suốt cả quãng đường, sao bây giờ lại không cho nắm?
Cô nàng này đang nghĩ gì vậy?
Khương Hòa cúi đầu nhìn vết chai trên ngón tay, cô có chút không hiểu nổi vấn đề này.
Lúc bị anh kéo, bàn tay to lớn ấy dường như rất lớn, nhưng lại không dùng nhiều sức, cô cảm thấy chỉ cần dùng chút lực là có thể bóp cho Hứa Thanh răng rắc.
Vừa thô ráp vừa xấu xí, vì sao tên này lại thích?
Khương Hòa lén nhìn Hứa Thanh một cái, ánh mắt lại rơi trở về bàn tay mình.
"Vợ của Đăng Đồ Tử tóc tai rối bời, tai xiên xẹo, môi nứt nẻ, răng mẻ, đi đứng khập khiễng, lại còn ghẻ lở đầy người, nhưng Đăng Đồ Tử lại rất yêu vợ, sinh liền năm đứa con..."
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Hứa Thanh thấy sắc mặt cô kỳ lạ, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Không, không có gì!"
Khương Hòa có chút luống cuống, mím chặt môi, tim lại đập thình thịch.
Xác nhận rồi!
Tên này chính là một tên dê xồm!
Rõ ràng là bàn tay xấu xí thô ráp như vậy, thế mà lại thích, không phải dê xồm thì là gì?
Nhị Nương, Nhị Nương đã nói gì nhỉ?
"Đi thôi, phim chiếu rồi."
Hứa Thanh thấy bên kia bắt đầu soát vé, bèn định dẫn Khương Hòa đi, quay đầu lại thấy cô đang cau mày suy nghĩ điều gì đó.
"Sao thế?"
"... Không có gì."
Khương Hòa định nói lại thôi, cúi đầu nhìn con gấu bông nhỏ trên tay phải, bỗng nhiên đưa hộp bỏng ngô cho anh.
"Làm gì..." Hứa Thanh ngơ ngác nhận lấy, còn chưa dứt lời, đã thấy cô đấm mạnh vào mặt con gấu bông.
Bịch!
"..."
"Rồi, vừa nãy anh nói gì thế?" Khương Hòa hỏi.
"Tôi nói, phim chiếu rồi." Hứa Thanh nhìn con gấu bông trong tay cô, giọng nói dịu dàng, ôn nhu vô cùng, "Lấy hai vé ra, đưa cho người ta kiểm tra, rồi chúng ta vào."
Tuy đồ chơi lông bông rất đàn hồi, nhưng cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ không trụ được bao lâu nữa.
Tuổi còn trẻ, con gái con đứa... Sao lại bạo lực như vậy?
"Cô sẽ không đánh tôi đâu nhỉ?"
Nghĩ nghĩ, Hứa Thanh nhịn không được hỏi.
"Không đâu." Khương Hòa lắc đầu, ngừng một chút rồi nói: "Hay là anh mau học võ đi."
"Hả?"
"Như vậy chúng ta có thể so tài một chút." Cô bỗng nhiên phát hiện ra một con đường rộng mở.
"Thôi khỏi." Hứa Thanh giật mình, cầm bỏng ngô đi thẳng, "Lấy vé ra, đưa cho người ta ở cửa."
Hẹn hò có rủi ro, theo đuổi nữ hiệp cần cẩn trọng.
Sau khi kiểm tra vé xong, hai người tìm theo số ghế đến vị trí chính giữa hàng cuối cùng, Hứa Thanh đặt hai chai nước khoáng vào chỗ lõm của tay vịn, bỏng ngô để ở giữa - suất chiếu buổi chiều không có nhiều người, trong rạp thưa thớt chỉ ngồi khoảng một phần ba, hàng ghế cuối cùng chỉ có góc tường là có hai người khác, còn ở giữa không có ai, nên có thể chiếm ba chỗ để đồ.
Khương Hòa vẫn còn nhớ lời dặn dò của Hứa Thanh, từ lúc vào đến giờ không nói một lời, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải xem người khác vào chỗ ngồi, lại nhìn quảng cáo và kiến thức phòng cháy chữa cháy trên màn hình lớn trước khi phim chiếu, cố kìm nén sự kinh ngạc trong lòng.
Màn hình này thật lớn.
"Lát nữa sẽ tắt đèn."
Vừa dứt lời, đèn trong rạp chiếu phim tắt ngúm, chìm vào bóng tối, đoạn giới thiệu phim bắt đầu.
Hứa Thanh cẩn thận quan sát Khương Hòa, thấy cô cũng đang nhìn anh, trong bóng tối hai người nhìn nhau một lúc, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra quay đầu lại, chăm chú nhìn màn hình lớn.
Câu chuyện bắt đầu, một tên buôn thuốc, một cha xứ, một vũ nữ, một kẻ bất cần đời và một quân sư quạt mo, năm con người vốn không liên quan gì đến nhau lại bị một loại thuốc kết nối với nhau.
Nửa đầu phim phát triển chậm rãi, đạo diễn thong thả kể câu chuyện, thi thoảng lại có một vài tình tiết gây cười, trong rạp vang lên tiếng cười khúc khích, Khương Hòa chớp chớp mắt, phần nào hiểu được cảm giác của Hứa Thanh khi ở nhà xem phim.
Đến phân đoạn Tóc Vàng xuất hiện, cô không khỏi liếc nhìn Hứa Thanh.
Tuy rằng Hứa Thanh đẹp trai hơn tên Tóc Vàng trong phim, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy khí chất của tên này có chút giống anh.
Đặc biệt là mái tóc đỏ trước kia... Bất cần đời, giống hệt một tên du côn.
Nghĩ đến đây, cô lại nhìn kỹ Hứa Thanh, cảm giác giống nhau kia mới biến mất.
Tóc Vàng ngốc nghếch, còn Hứa Thanh thì khôn như quỷ, chẳng giống chút nào.
"Nhìn gì thế?" Hứa Thanh có chút khó hiểu.
Khương Hòa lắc đầu, không nói ra tiếng là không chịu nói.
Nghĩ lại, có lẽ Từ Tranh với mái tóc rối bời kia mới giống khí chất của anh, dáng vẻ cà lơ phất phơ chẳng khác gì nhau.
Không đúng, vẻ gian xảo của Vương Truyền Quân lại càng giống Hứa Thanh hơn...
Khương Hòa vẫn giữ nguyên biểu cảm xem phim, trong lòng lại đang xoắn xuýt xem ai giống Hứa Thanh hơn.
"Ăn đi."
Hứa Thanh không biết cô đang nghĩ gì, cầm bỏng ngô chọc chọc vào khuỷu tay cô, nhỏ giọng nhắc nhở.
Anh phát hiện mình đã tính toán sai lầm, bỏng ngô để ở giữa, muốn nắm tay thì không thể ăn, muốn ăn thì không thể nắm tay.
Haiz, Hứa Thanh hối hận rồi... Biết thế đã để bỏng ngô sang một bên, dù sao anh cũng không thích ăn.
Không dám đút cho cô ăn, Hứa Thanh đã xem phim một lần nên không tập trung lắm, lúc thì nhìn Khương Hòa, lúc lại nhìn đôi tình nhân ở góc tường.
Biết ngay mà, chọn chỗ ngồi ở góc chắc chắn không phải người tốt, không phải đến xem phim, trên màn ảnh lớn Từ Tranh và Tóc Vàng đang đánh nhau, còn đôi tình nhân kia cũng đang đánh nhau ở góc tường, xuyên qua bóng tối lờ mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy hai người đang hôn nhau.
Thật là thương phong bại tục!
Hứa Thanh thích thú nghiêng đầu nhìn một lúc, quay đầu lại thì thấy Khương Hòa đang nhìn mình.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Cuối cùng Khương Hòa không nhịn được tò mò, tiến sát tai anh nhỏ giọng hỏi.
"Làm những chuyện mà tình nhân nên làm." Hứa Thanh nhỏ giọng đáp.
"Hình như không phải chuyện tốt đẹp gì." Khương Hòa không nhìn rõ động tác của hai người, chỉ cảm thấy không thích hợp.
"Đừng để ý đến bọn họ."
"Ừm."
Kết thúc cuộc trò chuyện nho nhỏ, hai người tiếp tục yên lặng xem phim, Hứa Thanh thấy chán, nhìn thấy Khương Hòa dường như không hứng thú lắm với bỏng ngô, bèn đưa tay kéo nhẹ tay áo cô.
Khương Hòa không hiểu chuyện gì, mặc kệ anh kéo tay mình qua, đến khi bị nắm lấy bàn tay mới giật mình, theo bản năng rụt tay về.
"Chỉ nắm một lát thôi." Hứa Thanh lại kéo kéo tay áo cô.
"..." Khương Hòa không đáp, trong lòng bối rối, ánh mắt đảo liên hồi.
Rõ ràng nhiều vết chai như vậy mà vẫn luôn muốn nắm tay...
Đúng là dê xồm, tên này rõ ràng là dê xồm!
"Nhưng Đăng Đồ Tử lại rất yêu vợ, sinh liền năm đứa con..."
Lời nói của Hứa Thanh hôm đó lại hiện lên trong đầu cô, Khương Hòa mở to mắt, có chút luống cuống.
Sinh năm...
Hả?
Hứa Thanh vẫn đang nhẹ nhàng kéo tay áo cô, thấy biểu cảm của cô thay đổi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Nắm tay suốt cả quãng đường, sao bây giờ lại không cho nắm?
Cô nàng này đang nghĩ gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.