Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 79: Xong Xong Xong
Hoa Còn Chưa Nở
03/07/2024
Hành trình trong kế hoạch đã đi được một nửa.
Giúp Vương Tử Tuấn giải quyết chuyện máy tính, đến địa điểm làm việc giả làm quen một chút, sau đó giải quyết cơm trưa, nhưng vừa mới đến một giờ chiều.
Ra khỏi nhà hàng, Khương Hòa rụt cổ lại, không dùng sức bóp tiểu hùng nữa, dù sao con gấu bông này vừa mới được cô dẫn đi ăn một bữa tiệc lớn, còn bận rộn nướng thịt.
Hơi sương lạnh theo hơi thở phảng phất ở miệng mũi, mặt trời đã có chút nghiêng về tây, chiếu lên người ấm áp, Hứa Thanh nắm tay cô nhìn bốn phía, trà sữa bây giờ uống không nổi nữa, kế hoạch đi dạo phố cùng xem phim vừa vặn có thể cùng nhau thực hiện.
Rạp chiếu phim cách nơi này một đoạn, ăn cơm no đi bộ dạo qua, tiết kiệm tiền còn có thể tiêu cơm... Anh nói chuyện này cho Khương Hòa nghe, Khương Hòa vui vẻ đồng ý.
Không vui vẻ đồng ý cũng không có cách nào, nếu hỏi ý kiến của cô, đại khái chỉ có thể phát ra tiếng "Chúng ta trở về chơi game".
"Ngốc nghếch thật dễ nuôi nha." Hứa Thanh thở dài, "Nếu đổi thành những cô bạn gái nhà giàu kia, khẳng định sẽ dậm chân làm nũng, nói mình đi không nổi..."
"Chân bạn gái cậu ấy có vấn đề gì sao?"
"... Cô không biết làm nũng là có ý gì à?" Hứa Thanh kinh ngạc.
Thấy cô nhíu mày, Hứa Thanh nghĩ nghĩ rồi dậm chân một cái, "Ấy nha đừng mà ~ khụ, đại khái là như vậy. "
"Tôi muốn đánh anh." Khương Hòa trầm mặc một chút, nói ra ý nghĩ của mình.
"Chỉ là làm mẫu một chút thôi mà, cô cũng muốn thử một chút hay không?"
"Giống như anh vừa rồi?"
"Đúng, dậm chân một cái, sau đó lắc lư thân thể... Thôi được rồi, cô mà bóp nữa thì con gấu bông rách mất, bỏ qua bỏ qua, không nói cái này nữa."
Hứa Thanh âm thầm cầu nguyện cho con gấu bông nhỏ trong tay cô, đồng thời có chút lo lắng cho mình... Được rồi, con gấu bông trong mắt Khương Hòa chính là thế thân của anh.
Nửa giờ sau.
Hai người chậm rãi đi đến gần rạp chiếu phim, từ sáng sớm ra ngoài đến giờ Hứa Thanh vẫn luôn cảm thấy khát nước, cũng không tìm trà sữa, đi vào cửa hàng tiện thể mua hai chai nước khoáng, nhét túi rồi mang theo Khương Hòa đi vào rạp chiếu phim.
"Chúng ta ở nhà không phải cũng có thể xem sao?" Khương Hòa thông minh nhìn lướt qua một vòng poster xung quanh, cũng đã nhìn ra nơi này là để làm gì.
"Không giống nhau, cái này gọi là hẹn hò."
Hứa Thanh lắc đầu, "Hơn nữa cảm giác ở nhà và ở đây cũng khác nhau, ở nhà nhìn cô giống như đang làm nhiệm vụ vậy, loại tâm trạng này không đúng, đến đây là để thư giãn, tuy rằng đối với cô mà nói là có mục đích tìm hiểu văn hóa con người, nhưng nó không nên là cái dạng kia..."
Khương Hòa quá nghiêm túc với tất cả mọi thứ, anh suy tư hồi lâu, cảm thấy vẫn là thực tiễn sinh ra chân lý, tự mình cảm nhận một chút thế giới bên ngoài mới tốt.
Ở nhà ru rú, chung quy chỉ là lý thuyết suông, tự mình trải nghiệm mới là phương pháp hòa nhập nhanh nhất... Cho nên anh mới dẫn cô ra ngoài hẹn hò.
Hai việc đều không trì hoãn.
"Cô muốn đi vệ sinh không?" Anh hỏi.
"Tôi..." Khương Hòa khựng lại một chút.
Tuy rằng đã sống ở đây non nửa năm, nhưng Hứa Thanh tự nhiên hỏi vấn đề này, vẫn khiến cô có chút không được tự nhiên.
"Không đi."
"Đi một chút đi, đừng để đến lúc đó đang xem phim lại phải chạy ra ngoài... Phải ngồi ở bên trong một tiếng rưỡi nữa đấy." Hứa Thanh nói xong đã kéo cô đi về phía nhà vệ sinh: "Cô không đi thì tôi đi, ở chỗ này ngoan ngoãn chờ tôi, đừng có chạy lung tung đấy."
"Vậy tôi vẫn nên đi một chút." Khương Hòa cúi đầu chui vào nhà vệ sinh nữ.
Hai phút ngắn ngủi, Hứa Thanh dựa vào đặc quyền đàn ông đã nhanh chóng giải quyết xong, lấy khăn giấy lau tay ở cửa chờ giây lát, ước chừng Khương Hòa còn phải một lúc, liền đến quầy hàng bên cạnh mua bỏng ngô.
Anh không thích ăn ngọt, nhưng xem phim mà không mang theo một thùng bỏng ngô này, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Buổi chiều, lượng người đến rạp chiếu phim không đông như buổi tối, chỉ có lác đác vài người đến xem suất chiếu sớm, chắc là đang chờ ở bên ngoài đi dạo phố, sau đó mới đến.
Hứa Thanh đã sớm chọn xong phim, lấy vé xong liền mang Khương Hòa ngồi ở một góc đại sảnh chờ vào rạp, bỏng ngô đưa cho cô ôm, còn mình thì cầm điện thoại nghịch.
"Chúng ta xem phim gì vậy?" Khương Hòa còn chưa có thói quen cúi đầu nhìn điện thoại, điện thoại chỉ là công cụ tra cứu thu nhỏ, bình thường ra ngoài còn thường xuyên quên mang.
"Giai đoạn này chỉ có một bộ phim thích hợp với cô, là bộ Dược Thần."
Hai tấm vé được anh lấy từ trong túi ra đưa cho Khương Hòa.
Liên quan tới việc xem phim gì, ngày hôm đó lúc nghiên cứu trên máy tính anh đã nghĩ đại khái rồi, phim nước ngoài trước mắt không thích hợp, nhìn thấy đủ loại người da trắng, da đen, da nâu, còn có yêu quái tròng mắt xanh lam, đối với Khương Hòa mà nói không phải là chuyện tốt.
Còn có phim kinh dị, phim hài nhảm, khoa học viễn tưởng, cổ trang cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ bởi vì vấn đề nhận thức làm cho cô càng khó lý giải —— những người da đen kia nếu tồn tại, nói không chừng người ngoài hành tinh da xanh, nàng tiên cá cũng là thật.
Trong nhận thức của cô, điều này rất có thể xảy ra.
Phim hài cũng được, nhưng cái loại phóng đại quá mức thì quá mức khó hiểu, đối với việc cô tìm hiểu các mối quan hệ xã hội và văn hóa con người cũng không có ích lợi gì.
Giống như phim Charlotte phiền não gì đó, cũng có ngưỡng cửa - trước khi xem, Khương Hòa còn phải hiểu cái gì gọi là trùng sinh.
Quá nghiêm túc không tốt, quá phóng đại không tốt, phải gần gũi với cuộc sống thường nhật và những con người bình thường, còn phải dễ dàng đồng cảm, ở rạp chiếu phim xem thì tốt nhất là có bầu không khí náo nhiệt đó... Loại phim này thoạt nhìn rất nhiều, nhưng sàng lọc kỹ một chút, thật sự rất khó tìm.
Hứa Thanh cũng có cân nhắc qua phim nghệ thuật như Sơn Hà Cố Nhân, những bộ phim của đạo diễn Giả Chương Kha đều rất hay, nhưng rạp chiếu phim thứ nhất là không có phim này, thứ hai là bây giờ cô ấy cần phải hiểu ý nghĩa tồn tại của phim ảnh, thay đổi thái độ xem phim, chứ không phải xem phim như xem chương trình thời sự, nghiêm túc học tập...
Quá mức nghiêm túc, liền không có chút đồng cảm nào, đi ngược lại với mục đích để cô ấy cảm nhận cuộc sống hiện đại muôn màu muôn vẻ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Thanh chỉ có thể thử dẫn Khương Hòa đến cảm nhận bầu không khí, cùng một đám người ngồi chung rạp chiếu phim, xem người khác phản ứng như thế nào với bộ phim, để cô có nhận thức chính xác về hoạt động xem phim.
"Chúng ta sẽ ở trong một căn phòng tối om, ngồi ở hàng ghế sau, lúc xem phim thì đừng nói chuyện lớn tiếng... Nếu không cần thiết thì tốt nhất là yên tĩnh xem, tốt nhất là không nên lên tiếng."
Hứa Thanh nhìn thời gian đã gần đến giờ chiếu, nhẹ giọng nhắc nhở cô, "Nếu có gì muốn nói, chờ chúng ta ra ngoài rồi hỏi, chai nước này đưa cho cô... Lúc xem phim tôi có thể nắm tay cô không?"
"Xem phim cần phải nắm tay sao?" Khương Hòa hỏi.
"Không cần, nhưng nếu như có thể nắm tay đương nhiên là tốt nhất... Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của cô, trong rạp thì tối om, cô cũng có thể cảm nhận được tôi đang ở bên cạnh."
"... Anh có phải là muốn sờ tay tôi hay không?"
"Đúng vậy." Hứa Thanh thản nhiên thừa nhận.
"Đồ dê xồm!"
"Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà, cô không muốn thì thôi... Tôi đây là đang rất nghiêm túc xin phép cô đấy, sao có thể nói tôi là đồ dê xồm chứ?"
Hứa Thanh biện minh một cách hùng hồn, "Hơn nữa Đăng Đồ Tử là người tốt, tôi đã nói với cô nhiều lần rồi... Lần sau muốn mắng thì phải nói là đồ lưu manh mới chính xác."
"Lưu manh?" Khương Hòa lặp lại một lần, không hiểu sao cảm thấy từ này rất thích hợp.
"Đúng, ý của cô hẳn là như vậy, nhưng tôi không phải là lưu manh...
Có thể nắm tay không? Dù sao chúng ta cũng là người yêu, vừa rồi cũng nắm tay nhau đi dạo một đường, cái này gọi là hẹn hò."
Nhìn ánh mắt chân thành của Hứa Thanh, Khương Hòa dao động.
Nắm tay và sờ tay... hình như không khác nhau lắm?
Vừa rồi nắm tay nhau lâu như vậy, vẫn luôn bị anh dắt đi.
Giúp Vương Tử Tuấn giải quyết chuyện máy tính, đến địa điểm làm việc giả làm quen một chút, sau đó giải quyết cơm trưa, nhưng vừa mới đến một giờ chiều.
Ra khỏi nhà hàng, Khương Hòa rụt cổ lại, không dùng sức bóp tiểu hùng nữa, dù sao con gấu bông này vừa mới được cô dẫn đi ăn một bữa tiệc lớn, còn bận rộn nướng thịt.
Hơi sương lạnh theo hơi thở phảng phất ở miệng mũi, mặt trời đã có chút nghiêng về tây, chiếu lên người ấm áp, Hứa Thanh nắm tay cô nhìn bốn phía, trà sữa bây giờ uống không nổi nữa, kế hoạch đi dạo phố cùng xem phim vừa vặn có thể cùng nhau thực hiện.
Rạp chiếu phim cách nơi này một đoạn, ăn cơm no đi bộ dạo qua, tiết kiệm tiền còn có thể tiêu cơm... Anh nói chuyện này cho Khương Hòa nghe, Khương Hòa vui vẻ đồng ý.
Không vui vẻ đồng ý cũng không có cách nào, nếu hỏi ý kiến của cô, đại khái chỉ có thể phát ra tiếng "Chúng ta trở về chơi game".
"Ngốc nghếch thật dễ nuôi nha." Hứa Thanh thở dài, "Nếu đổi thành những cô bạn gái nhà giàu kia, khẳng định sẽ dậm chân làm nũng, nói mình đi không nổi..."
"Chân bạn gái cậu ấy có vấn đề gì sao?"
"... Cô không biết làm nũng là có ý gì à?" Hứa Thanh kinh ngạc.
Thấy cô nhíu mày, Hứa Thanh nghĩ nghĩ rồi dậm chân một cái, "Ấy nha đừng mà ~ khụ, đại khái là như vậy. "
"Tôi muốn đánh anh." Khương Hòa trầm mặc một chút, nói ra ý nghĩ của mình.
"Chỉ là làm mẫu một chút thôi mà, cô cũng muốn thử một chút hay không?"
"Giống như anh vừa rồi?"
"Đúng, dậm chân một cái, sau đó lắc lư thân thể... Thôi được rồi, cô mà bóp nữa thì con gấu bông rách mất, bỏ qua bỏ qua, không nói cái này nữa."
Hứa Thanh âm thầm cầu nguyện cho con gấu bông nhỏ trong tay cô, đồng thời có chút lo lắng cho mình... Được rồi, con gấu bông trong mắt Khương Hòa chính là thế thân của anh.
Nửa giờ sau.
Hai người chậm rãi đi đến gần rạp chiếu phim, từ sáng sớm ra ngoài đến giờ Hứa Thanh vẫn luôn cảm thấy khát nước, cũng không tìm trà sữa, đi vào cửa hàng tiện thể mua hai chai nước khoáng, nhét túi rồi mang theo Khương Hòa đi vào rạp chiếu phim.
"Chúng ta ở nhà không phải cũng có thể xem sao?" Khương Hòa thông minh nhìn lướt qua một vòng poster xung quanh, cũng đã nhìn ra nơi này là để làm gì.
"Không giống nhau, cái này gọi là hẹn hò."
Hứa Thanh lắc đầu, "Hơn nữa cảm giác ở nhà và ở đây cũng khác nhau, ở nhà nhìn cô giống như đang làm nhiệm vụ vậy, loại tâm trạng này không đúng, đến đây là để thư giãn, tuy rằng đối với cô mà nói là có mục đích tìm hiểu văn hóa con người, nhưng nó không nên là cái dạng kia..."
Khương Hòa quá nghiêm túc với tất cả mọi thứ, anh suy tư hồi lâu, cảm thấy vẫn là thực tiễn sinh ra chân lý, tự mình cảm nhận một chút thế giới bên ngoài mới tốt.
Ở nhà ru rú, chung quy chỉ là lý thuyết suông, tự mình trải nghiệm mới là phương pháp hòa nhập nhanh nhất... Cho nên anh mới dẫn cô ra ngoài hẹn hò.
Hai việc đều không trì hoãn.
"Cô muốn đi vệ sinh không?" Anh hỏi.
"Tôi..." Khương Hòa khựng lại một chút.
Tuy rằng đã sống ở đây non nửa năm, nhưng Hứa Thanh tự nhiên hỏi vấn đề này, vẫn khiến cô có chút không được tự nhiên.
"Không đi."
"Đi một chút đi, đừng để đến lúc đó đang xem phim lại phải chạy ra ngoài... Phải ngồi ở bên trong một tiếng rưỡi nữa đấy." Hứa Thanh nói xong đã kéo cô đi về phía nhà vệ sinh: "Cô không đi thì tôi đi, ở chỗ này ngoan ngoãn chờ tôi, đừng có chạy lung tung đấy."
"Vậy tôi vẫn nên đi một chút." Khương Hòa cúi đầu chui vào nhà vệ sinh nữ.
Hai phút ngắn ngủi, Hứa Thanh dựa vào đặc quyền đàn ông đã nhanh chóng giải quyết xong, lấy khăn giấy lau tay ở cửa chờ giây lát, ước chừng Khương Hòa còn phải một lúc, liền đến quầy hàng bên cạnh mua bỏng ngô.
Anh không thích ăn ngọt, nhưng xem phim mà không mang theo một thùng bỏng ngô này, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Buổi chiều, lượng người đến rạp chiếu phim không đông như buổi tối, chỉ có lác đác vài người đến xem suất chiếu sớm, chắc là đang chờ ở bên ngoài đi dạo phố, sau đó mới đến.
Hứa Thanh đã sớm chọn xong phim, lấy vé xong liền mang Khương Hòa ngồi ở một góc đại sảnh chờ vào rạp, bỏng ngô đưa cho cô ôm, còn mình thì cầm điện thoại nghịch.
"Chúng ta xem phim gì vậy?" Khương Hòa còn chưa có thói quen cúi đầu nhìn điện thoại, điện thoại chỉ là công cụ tra cứu thu nhỏ, bình thường ra ngoài còn thường xuyên quên mang.
"Giai đoạn này chỉ có một bộ phim thích hợp với cô, là bộ Dược Thần."
Hai tấm vé được anh lấy từ trong túi ra đưa cho Khương Hòa.
Liên quan tới việc xem phim gì, ngày hôm đó lúc nghiên cứu trên máy tính anh đã nghĩ đại khái rồi, phim nước ngoài trước mắt không thích hợp, nhìn thấy đủ loại người da trắng, da đen, da nâu, còn có yêu quái tròng mắt xanh lam, đối với Khương Hòa mà nói không phải là chuyện tốt.
Còn có phim kinh dị, phim hài nhảm, khoa học viễn tưởng, cổ trang cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ bởi vì vấn đề nhận thức làm cho cô càng khó lý giải —— những người da đen kia nếu tồn tại, nói không chừng người ngoài hành tinh da xanh, nàng tiên cá cũng là thật.
Trong nhận thức của cô, điều này rất có thể xảy ra.
Phim hài cũng được, nhưng cái loại phóng đại quá mức thì quá mức khó hiểu, đối với việc cô tìm hiểu các mối quan hệ xã hội và văn hóa con người cũng không có ích lợi gì.
Giống như phim Charlotte phiền não gì đó, cũng có ngưỡng cửa - trước khi xem, Khương Hòa còn phải hiểu cái gì gọi là trùng sinh.
Quá nghiêm túc không tốt, quá phóng đại không tốt, phải gần gũi với cuộc sống thường nhật và những con người bình thường, còn phải dễ dàng đồng cảm, ở rạp chiếu phim xem thì tốt nhất là có bầu không khí náo nhiệt đó... Loại phim này thoạt nhìn rất nhiều, nhưng sàng lọc kỹ một chút, thật sự rất khó tìm.
Hứa Thanh cũng có cân nhắc qua phim nghệ thuật như Sơn Hà Cố Nhân, những bộ phim của đạo diễn Giả Chương Kha đều rất hay, nhưng rạp chiếu phim thứ nhất là không có phim này, thứ hai là bây giờ cô ấy cần phải hiểu ý nghĩa tồn tại của phim ảnh, thay đổi thái độ xem phim, chứ không phải xem phim như xem chương trình thời sự, nghiêm túc học tập...
Quá mức nghiêm túc, liền không có chút đồng cảm nào, đi ngược lại với mục đích để cô ấy cảm nhận cuộc sống hiện đại muôn màu muôn vẻ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Thanh chỉ có thể thử dẫn Khương Hòa đến cảm nhận bầu không khí, cùng một đám người ngồi chung rạp chiếu phim, xem người khác phản ứng như thế nào với bộ phim, để cô có nhận thức chính xác về hoạt động xem phim.
"Chúng ta sẽ ở trong một căn phòng tối om, ngồi ở hàng ghế sau, lúc xem phim thì đừng nói chuyện lớn tiếng... Nếu không cần thiết thì tốt nhất là yên tĩnh xem, tốt nhất là không nên lên tiếng."
Hứa Thanh nhìn thời gian đã gần đến giờ chiếu, nhẹ giọng nhắc nhở cô, "Nếu có gì muốn nói, chờ chúng ta ra ngoài rồi hỏi, chai nước này đưa cho cô... Lúc xem phim tôi có thể nắm tay cô không?"
"Xem phim cần phải nắm tay sao?" Khương Hòa hỏi.
"Không cần, nhưng nếu như có thể nắm tay đương nhiên là tốt nhất... Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của cô, trong rạp thì tối om, cô cũng có thể cảm nhận được tôi đang ở bên cạnh."
"... Anh có phải là muốn sờ tay tôi hay không?"
"Đúng vậy." Hứa Thanh thản nhiên thừa nhận.
"Đồ dê xồm!"
"Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà, cô không muốn thì thôi... Tôi đây là đang rất nghiêm túc xin phép cô đấy, sao có thể nói tôi là đồ dê xồm chứ?"
Hứa Thanh biện minh một cách hùng hồn, "Hơn nữa Đăng Đồ Tử là người tốt, tôi đã nói với cô nhiều lần rồi... Lần sau muốn mắng thì phải nói là đồ lưu manh mới chính xác."
"Lưu manh?" Khương Hòa lặp lại một lần, không hiểu sao cảm thấy từ này rất thích hợp.
"Đúng, ý của cô hẳn là như vậy, nhưng tôi không phải là lưu manh...
Có thể nắm tay không? Dù sao chúng ta cũng là người yêu, vừa rồi cũng nắm tay nhau đi dạo một đường, cái này gọi là hẹn hò."
Nhìn ánh mắt chân thành của Hứa Thanh, Khương Hòa dao động.
Nắm tay và sờ tay... hình như không khác nhau lắm?
Vừa rồi nắm tay nhau lâu như vậy, vẫn luôn bị anh dắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.