Bà Xã Đừng Chạy

Chương 33

Đô Đô Lang

11/07/2016

“A! Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tân Đồng nắm chặt tay thành nắm đấm hướng về phía Trâu Thần “Em còn phải đi họp, anh không muốn em nổi tiếng cả toàn trường vì đi trễ đấy chứ!” Đôi mắt tràn đầy lửa giận như muốn thiêu đốt anh.

“Anh thấy là em muốn nỏi danh toàn trường, có thể nói lớn thêm chút nữa, nơi này hơi chếch.” Trâu Thần làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn quanh bốn phía, lúc này anh mặc quần áo bình thường, áo thun ngắn tay màu trắng, quần jean màu sáng, hai tay đút trong túi quần, nhìn thế nào cũng không thấy phong cách của một huấn luyện viên, ngược lại nhìn có chút vô lại.

Tân Đồng thật sự không biết dùng nét mặt gì đối mặt với anh, không nhịn được liếc mắt, ngửa đầu nhìn trời, bộ dáng như đang nghĩ phải làm thế nào.

“Sau này đừng mặc váy, ở nhà cũng đừng mặc, học đại học thì oai nghiêm lắm sao?” Anh mím môi bất mãn nhìn chiếc váy trắng trên đầu gối của cô, nói xong lại dùng tay nắm cái áo sơ mi của cô “Áo này cũng quá mỏng, em không thể mua cái nào dày hơn sao? Ai cho em mặc hở như vậy? Không biết đại học là nơi nghiêm túc sao? Lúc về làm sao gặp người khác chứ?” Bóng dáng cao lớn kia cản trở đường đi của cô, từng bước từng bước tới gần bức cô trở về.

Hít thở sâu, cô liên tục tự nói với mình tuyệt đối không nên chấp nhặt với anh ta!

“Muốn anh đưa em về sao?” Đôi chân mày khẽ nhếch.

“Chủ nhật em cùng anh về gặp dì.” Cô thỏa hiệp, anh không phải chỉ vì một chuyệ nhỏ này? Phải dể cho cô thỏa hiệp không phải sao? Còn muốn cô mua áo thật dày......Giữa ngày hè muốn ngạt chết cô sao!

“A, vậy nhớ rõ mặc kín một chút! Đến đây cho anh ôm một cái!” Nói xong thư thái nở nụ cười.

“......” Sao cô lại cảm thấy anh càng ngày càng ngây thơ? Chẳng lẽ chỉ số thông minh lại tỷ lệ nghịch với tuổi tác sao? Tuy rằng trong lòng không vui nhưng vì không muốn anh cứ như con thiêu thân, cuối cùng cô vẫn là ngoan ngoãn đến gần anh.

“Mới vài ngày, sao anh có cảm giác em gầy đi? Cuối tuần bồi bổ cho em được không?” Anh hít sâu một hơi, gắt gao ôm cô vào lòng “Em học ngoại trú đi, tới ở với anh.”

“Anh khẳng định? Em thật sự không sao” Cô ở trong lòng anh nhẹ nhàng trả lời, trên mặt trộm nở nụ cười “Người đến là anh, trước tiên ra khỏi trường học rồi nói sau.”

“Anh có thể xin tiếp tục thực tập, không có vấn đề gì, chỉ cần em đồng ý ngày mai chuyển ra ngoài với anh.” Anh còn không biết cô muốn suy nghĩ cẩn thận sao? Vẻ mặt cười xấu xa.

Cô trợn tròn mắt, người này trả lời quá thoải mái đi “Em nghĩ em mới là sinh viên năm nhất, tốt nhất nên ở trường, trường học cũng không muốn vừa nhập học đã có trường hợp đặc biệt? Nếu không sao tất cả sinh viên năm nhất đều không thể nộp đơn ở khu nhà trọ của trường chứ?” Giọng nói giảm dần, đó là những gì cô tổng kết lại được, Trâu Thần xui xẻo này thích nghe lời nói dịu dàng, nếu chống lại, người bị hại chính là cô.



Thu hồi biểu tình trên mặt, anh lẳng lặng ôm cô vào lòng “Cuối tuần theo anh về nhà.” Từ từ sẽ đến, anh tin tưởng nước chảy đá mòn.

Cuối cùng Tân Đồng khuyên can mãi Trâu Thần mới quay về, mặc dù đau thương khi phải chi trả chi phí, cô mếu máo nhìn chiếc váy trắng mới mua, lại nhìn xuống quần tất bó chặt quanh chân, vốn dĩ lúc ở nhà khi cô mặc đã bị ba mẹ nói, thất vất vả chạy đến nơi ba mẹ không nhìn thấy trang điểm một phen, kết quả sự xinh đẹp đó lại rơi vào tay Trâu Thần háo sắc, chỉ sợ sau này cô sẽ không có cơ hội mặc nữa.......

Cô vừa suy nghĩ vừa đi về phía phòng học, từ xa nhìn lại, sao lại cảm giác như không có tinh thần vậy.

“Tiểu Đồng!” Trần Duệ từ xa gọi cô.

“A, không phải cậu cùng hai người kia đi trước rồi sao?” Tân Đồng kinh ngạc nhìn lại, rõ ràng Trần Duệ từ phía ký túc đi tới.

“Đi rồi lại quay về.” Trần Duệ tức giận nói “Không biết nữ sinh kia từ đâu đến, đứng ở trong giảng đường, khiến cho tất cả nam sinh đều động tình, giống như trong trường chúng ta không có nữ sinh vậy.”

Tân Đồng bất đắc dĩ cười “Cũng không đến nỗi cậu phải nóng như vậy.” Ở chung mấy ngày cô liền biết Trần Duệ không phải người tính toán chi li, thậm chí có tính tùy tiện không để ý.

“Nữ sinh kia vừa đến liền muốn gặp cậu, mình đã nói cậu chưa đến, kết quả nữ sinh kia nói, người đẹp Tân Đồng thật kiêu căng, mình đương nhiên không thuận theo, kết quả tất cả nam sinh trong lớp đều nói mình này nọ, một đám với sắc mặt giống như chưa bao giờ nhìn thấy nữ sinh vậy.”

Tân Đồng căn bản không để ý nữ sinh kia là ai “Đừng tức giận, cần gì phải tức giận vì một người không quen chứ?”

“Càng nghĩ càng tức giận, nữ sinh kia nói cái gì mà mình phải quản lý cậu cho tốt, đừng nghĩ ngày nào đó muốn cướp bạn trai người khác!” Trần Duệ nói xong nhất thời nổi trận lôi đình, bàn tay hung hăng giơ lên không trung, giống như hung hăng muốn bóp cổ ai đó “Tất cả nam sinh không biết gì còn ồn ào làm loạn cả lên, nói sao em gái béo mập kia sao có thể so với mỹ nữ, căn bản không có ai xem trọng......” Cô vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Tân Đồng.

Tân Đồng lại nhìn cô thản nhiên nở nụ cười “Cho nên, nữ sinh kia là muốn đến tìm mình, cậu còn cùng cô ta tranh chấp, vậy mà tự mình lại nổi nóng, ngốc chết được! Nhưng mà tất cả nam sinh đều nói đúng, bây giờ người mình toàn thịt ai có thể xem trọng mình chứ? Đây là lời nói thật, cậu không cần phải nổi nóng như vậy.” Cô kéo cánh tay Trần Duệ đi về phía giảng đường “Trường đại học loại người nào cũng có, mình không tức giận.”

Trần Duệ cảm thấy oan thay cô “Tiểu Đồng, cậu thật khoan dung, nếu mình là cậu, vừa vào đại học liền gặp chuyện như vậy, mình không khóc mới lạ. Còn có, bọn Viện Viện nói mình về tìm cậu, bảo cậu đừng tới đó.”

“Việc không lớn! Mình không sợ!” Bàn tay nhỏ bé dũng cảm vung lên, Trần Duệ cũng bị biểu tình của cô chọc cười.



“U, em gái nổi tiếng của lớp chùng ta đến rồi, mọi người vỗ tay hoan nghênh!”

Tân Đồng kéo Trần Duệ vừa vào lớp, đã bị một tràng pháo tay làm cho dừng lại.

Tân Đồng ngẩng đầu mặt không thay đổi nhìn nam sinh kia, khí thế kia làm cho nam sinh sửng sốt “Ở đâu ra kẻ tiểu nhân nhảy nhót vậy? Cũng không có tính chuyên nghiệp, tuy rằng khuôn mặt đúng quy cách, nhưng mà thế nào cũng phải trang bị tương xứng? Có cần cho bạn mượn đạo cụ không?”

Một câu kia khiến nam sinh không thể nói gì.

Từ xa nhìn thấy một nữ sinh bị ba vòng người vây quanh, không đợi Tân Đồng nhớ tới là ai, nữ sinh kia trách móc “Người đẹp Tân, muốn gặp mặt cô thật khó.”

Tân Đồng sửng sốt một chút, nhìn một lúc lâu hình như cũng có chút ấn tượng “Không phải cô tìm nhầm người chứ? Tuy rằng chúng ta đã từng gặp nhưng tôi thật sự không biết cô.” Tân Đồng trừng mắt nhìn rồi nói với vẻ vô tội.

Mạnh Phỉ từ chỗ ngồi đứng dậy “Cô đừng nghĩ bây giờ anh Thần xem cô như bảo bối chứng tỏ anh ấy coi trọng cô!”

“Cái này tự bản thân tôi biết, không phải bọn họ đều nói rồi sao?” Cô nhìn tất cả nam sinh một vòng “Người tôi đầy thịt, ai còn coi trọng tôi chứ? Không phải cô cảm thấy, tôi người đầy thịt nhưng lại có lực hấp dẫn anh Thần hơn cô đấy chứ?”

Những lời này khiến cả đám nam sinh liền đỏ mặt, nói xong cô còn sợ chưa đủ, cúi đầu nhìn bản thân mình, lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Phỉ, rõ ràng là đối lập.

“Tôi đối với cô căn bản chính là khinh thường, cô càng không có tư cách so sánh với tôi!” Mạnh Phỉ ngửa đầu nói với vẻ mặt kiêu ngạo.

“Vậy cô tới tìm tôi làm gì?” Tân Đồng nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

“Đồng Đồng!” Giọng nói đầy nam tính vang lên ngoài cửa, Trâu Thần nhìn mọi người trong giảng đường lại nhìn Tân Đồng quật cường, nhẹ nhàng ra mệnh lệnh “Lại đây!” Ánh mắt lạnh lùng đảo qua nhìn mỗi người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Mạnh Phỉ.

Mếu máo, Tân Đồng không hiểu, vì cái gì mà lúc cô quẫn bách người này luôn xuất hiện đúng lúc?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Đừng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook