Chương 39: Chúng Ta Về Nhà Nhé
Song Kim
08/09/2024
Ánh tà chiếu lên gương mặt dường như đang cười mỉm dịu dàng của Nhạc Lâm Phong. Người anh dần lạnh ngắt, gương mặt mở to đôi mắt cùng những giọt nước mắt lưng trào chảy xuống. Chuyện gì vừa xảy ra vậy chứ ?
Lâm Phong đã thực sự ra đi cùng với 29 tuổi xuân và bao kỉ niệm anh đã tạo nên ở trần gian này. Cơ thể dần lạnh đi của Nhạc Lâm Phong làm Nhược Khê rùng mình, liệu ánh tà có thể theo anh đến một thế giới khác để anh không còn lạnh nữa được không ?
Vậy là từ giờ hình ảnh "bright" chỉ là hồi ức thôi sao. Dây chuyền bạc đính hồng ngọc dính máu còn ở trong lòng bàn tay của Nhược Khê cùng chiếc điện thoại của cô. Nó từng rất đẹp nhưng sao giờ đây màu sắc nó đã đi theo ánh tà và Nhạc Lâm Phong mãi mãi. Linh hồn cô như bị hút đi vậy, để lại trong đôi mắt vốn trong vắt trở nên không hồn
Dù Nhược Khê có lay anh thế nào thì đôi mắt cứ nhắm nghiền mãi, anh đã yên vị với giấc ngủ ngàn thu. Mọi người đều ngơ ngác và sửng sốt bởi chưa kịp ra tay thì đã có người ra đi mất rồi
Nhược Khê nhìn chăm chăm vào Đỗ Giang Thế đang bị còng tay và khống chế. Chính ông ta đã cướp đi một ánh sáng và người sinh ra Nhược Khê một cách tàn nhẫn. Nhược Khê để thi thể Nhạc Lâm Phong nằm yên dưới sàn lạnh, còn bản thân lững thững như sắp mất thăng bằng đến trước mặt Đỗ Giang
Thế
Ông ta lại một lần nữa tỉnh dậy sau cơn mê man. Có lẽ bây giờ lí trí cũng chẳng giữ nổi cô nữa rồi, Nhược Khê cầm lấy con dao mà mình đã đánh rơi, có lẽ chẳng cần chờ đến ngày ông ta được kết tội ở toà án vì một con ác quỷ khác bị biến dạng từ thiên thần đang ở ngay trước mặt ông ta cùng đôi mắt vốn đầy hận thù nay càng thêm thù hận
"Ông...đã cướp đi mẹ tôi...và bây giờ ông lại cướp đi Nhạc Lâm Phong từ tôi, ông đã sắp cướp hết mọi thứ của tôi rồi, đáng lẽ cái mạng rách của ông đã chẳng còn đâu..đáng lẽ lúc ấy tôi phải dùng con dao này đâm thẳng vào cái cổ chết tiệt của ông mới đúng"
Nhược Khê vừa nói vừa vuốt ve lưỡi dao trên bàn tay này. Ba viên cảnh sát đang khống chế okng ta cũng phải đổ mồ hôi lạnh với một thiên thần bị biến dạng thành ác quỷ ngay trước mắt này. Nhược Khê như tia chớp lưỡi dao đã cách con mắt của Đỗ Giang Thế vài xăng-ti-mét
"Ông sợ nhất là cái chết đúng không ? Nó đã đến rồi đây, trước tiên con mắt này của ông sẽ chẳng thể mở ra nữa đâu"
Con dao được giơ cao chuẩn bị giáng xuống để chọc thủng đôi mắt của Đỗ Giang Thế thì Dạ Minh Triết từ xa đã kéo cô ra chỗ khác, tránh thêm một cái chết khác xảy ra. Nhược Khê điên laonj vùng vẫy
"Bỏ ra! Mau bỏ em ra ! Thứ khốn nạn đấy đã lấy đi mje và Nhạc Lâm Phong của em, nợ máu phải trả bằng máu!!!"
"Em bình tĩnh đi Nhược Khê, em sẽ trở thành kẻ giết người mất, mau tỉnh táo lại đi, ông ta sẽ bị vòng pháp luật trừng trị mà" - Dạ Minh Triết ôm càng chặt Nhược Khê hơn
"Không!!! Chính em sẽ kết liễu oing ta, thế thì em mới yên lòng, mau tránh ra đi Dạ Minh Triết!!!"
Nhược Khê trong điên loạn đã suýt đâm vào Dạ Minh Triết một nhát. Ơn trời, lí trí đã kịp thời xuất hiện để giữ Nhược Khê lại một chút, không để cô làm ai bị thương. Dạ Minh Triết ôm cô vào lòng mình mà nhẹ nhàng
"Liệu mẹ em và Lâm Phong khi thấy cảnh này sẽ nghĩ gì đây ? Họ sẽ không thể yên lòng mà chuyển đến một cuộc sống mới được, xin em hãybor dao xuống avf chúng ta sẽ về nhà được không ? Em hứa với anh rồi mà, chúng ta về nhà nhé, được không?"
Lâm Phong đã thực sự ra đi cùng với 29 tuổi xuân và bao kỉ niệm anh đã tạo nên ở trần gian này. Cơ thể dần lạnh đi của Nhạc Lâm Phong làm Nhược Khê rùng mình, liệu ánh tà có thể theo anh đến một thế giới khác để anh không còn lạnh nữa được không ?
Vậy là từ giờ hình ảnh "bright" chỉ là hồi ức thôi sao. Dây chuyền bạc đính hồng ngọc dính máu còn ở trong lòng bàn tay của Nhược Khê cùng chiếc điện thoại của cô. Nó từng rất đẹp nhưng sao giờ đây màu sắc nó đã đi theo ánh tà và Nhạc Lâm Phong mãi mãi. Linh hồn cô như bị hút đi vậy, để lại trong đôi mắt vốn trong vắt trở nên không hồn
Dù Nhược Khê có lay anh thế nào thì đôi mắt cứ nhắm nghiền mãi, anh đã yên vị với giấc ngủ ngàn thu. Mọi người đều ngơ ngác và sửng sốt bởi chưa kịp ra tay thì đã có người ra đi mất rồi
Nhược Khê nhìn chăm chăm vào Đỗ Giang Thế đang bị còng tay và khống chế. Chính ông ta đã cướp đi một ánh sáng và người sinh ra Nhược Khê một cách tàn nhẫn. Nhược Khê để thi thể Nhạc Lâm Phong nằm yên dưới sàn lạnh, còn bản thân lững thững như sắp mất thăng bằng đến trước mặt Đỗ Giang
Thế
Ông ta lại một lần nữa tỉnh dậy sau cơn mê man. Có lẽ bây giờ lí trí cũng chẳng giữ nổi cô nữa rồi, Nhược Khê cầm lấy con dao mà mình đã đánh rơi, có lẽ chẳng cần chờ đến ngày ông ta được kết tội ở toà án vì một con ác quỷ khác bị biến dạng từ thiên thần đang ở ngay trước mặt ông ta cùng đôi mắt vốn đầy hận thù nay càng thêm thù hận
"Ông...đã cướp đi mẹ tôi...và bây giờ ông lại cướp đi Nhạc Lâm Phong từ tôi, ông đã sắp cướp hết mọi thứ của tôi rồi, đáng lẽ cái mạng rách của ông đã chẳng còn đâu..đáng lẽ lúc ấy tôi phải dùng con dao này đâm thẳng vào cái cổ chết tiệt của ông mới đúng"
Nhược Khê vừa nói vừa vuốt ve lưỡi dao trên bàn tay này. Ba viên cảnh sát đang khống chế okng ta cũng phải đổ mồ hôi lạnh với một thiên thần bị biến dạng thành ác quỷ ngay trước mắt này. Nhược Khê như tia chớp lưỡi dao đã cách con mắt của Đỗ Giang Thế vài xăng-ti-mét
"Ông sợ nhất là cái chết đúng không ? Nó đã đến rồi đây, trước tiên con mắt này của ông sẽ chẳng thể mở ra nữa đâu"
Con dao được giơ cao chuẩn bị giáng xuống để chọc thủng đôi mắt của Đỗ Giang Thế thì Dạ Minh Triết từ xa đã kéo cô ra chỗ khác, tránh thêm một cái chết khác xảy ra. Nhược Khê điên laonj vùng vẫy
"Bỏ ra! Mau bỏ em ra ! Thứ khốn nạn đấy đã lấy đi mje và Nhạc Lâm Phong của em, nợ máu phải trả bằng máu!!!"
"Em bình tĩnh đi Nhược Khê, em sẽ trở thành kẻ giết người mất, mau tỉnh táo lại đi, ông ta sẽ bị vòng pháp luật trừng trị mà" - Dạ Minh Triết ôm càng chặt Nhược Khê hơn
"Không!!! Chính em sẽ kết liễu oing ta, thế thì em mới yên lòng, mau tránh ra đi Dạ Minh Triết!!!"
Nhược Khê trong điên loạn đã suýt đâm vào Dạ Minh Triết một nhát. Ơn trời, lí trí đã kịp thời xuất hiện để giữ Nhược Khê lại một chút, không để cô làm ai bị thương. Dạ Minh Triết ôm cô vào lòng mình mà nhẹ nhàng
"Liệu mẹ em và Lâm Phong khi thấy cảnh này sẽ nghĩ gì đây ? Họ sẽ không thể yên lòng mà chuyển đến một cuộc sống mới được, xin em hãybor dao xuống avf chúng ta sẽ về nhà được không ? Em hứa với anh rồi mà, chúng ta về nhà nhé, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.