Chương 40: Viên Mãn [End]
Song Kim
08/09/2024
Cuối cùng sức lực cô cũng tự buông thả con dao trên tay. Tại sao cô lại không thể ra tay, là vì Dạ Minh Triết chăng ? Hay là những lời nói của anh đã vô tình thông não cho cô rồi
Nhược Khê im lìm, cô lại khóc thêm một lần nữa. Cô vẫn không chấp nhận người mà cô trân trọng nhất cũng đã đi theo người đã sinh ra cô. Tại sao Lâm Phong lại chấp nhận hi sinh như vậy
Mọi người đều chua xót nhìn Nhược Khê khóc ròng trong vòng tay của Dạ Minh Triết rồi lại nhìn thi thể lạnh tanh cùng nụ cười mỉm mãn nguyện trên gương mặt khôi ngô của một chàng trai với lòng quả cảm cùng trái tim nhân hậu. Viên đạn ấy đã làm khép lại một tương lai rực rỡ của một mảnh đời 29 tuổi
Chấn Kiệt tiến đến chỗ Nhạc Lâm Phong đã yên vị ngủ sâu mãi không tỉnh dậy. Cậu đặt tay lên vai anh rồi nói nhẹ nhàng
"Anh đã làm rất tốt, xin hãy yên nghỉ"
Chẳng còn điều gì nuối tiếc vì anh đã thực hiện nó. Chỉ trách sao anh không đủ can đảm để thổ lộ để rồi đến tận lúc cận kề cái chết mới chịu nói ra
Chiếc màn trắng được trùm lên che đi gương mặt Nhạc Lâm Phong. Trái tim ai cũng bị muối sát vào, ai cũng chua chát cho mảnh đời của Lâm Phong. Vậy là cuộc chiến đã kết thúc, dù phân biệt rõ ràng thắng và thua nhưng chắc chắn cả hai phe đều mất đi nhiều thứ, chẳng phe nào toàn vẹn
Sau cuộc chiến ròng rã Đỗ Giang Thế và Đỗ Chu Minh được phiên toà xét xử. Đỗ Giang Thế chịu mức án nặng nhất là tử hình còn Đỗ Chu Minh chịu án tù chung thân. Đỗ Minh Nguyệt dù chẳng bị sao nhưng con bé chẳng thể tiếp quản tập đoàn nhà họ Đỗ nên đành giao cho Nhược Khê tiếp quản nó Cuối cùng sau 23 năm trời cô cũng đã làm sáng tỏ vụ án năm xưa, chắc mẹ cô trên cao cũng sẽ mừng mà yên tâm chuyển đến một nơi tốt hơn. Chỉ buồn cho một thiên sứ còn trẻ đã phải ra đi trong tiếc thương nhưng anh sớm cũng sẽ được chuyển một cuộc sống mới và có một tình yêu mới cho mình
Nhược Khê ngắm nhìn lại chiếc vòng cổ ngọc lục bảo mà mẹ cô để lại mà lẩm nhẩm với nó như nói với mẹ cô
"Mẹ ơi, con đã thay mẹ cho bọn họ sự trừng phạt thích đáng, mẹ hãy yên lòng và đến một nơi tốt hơn nhé, con cũng đã tìm được một bến đỗ cho mình rồi"
Nhược Khê và Dạ Minh Triết đã đích thân xuống quê nhà của Nhạc Lâm Phong để thông báo tin buồn này cho mẹ anh. Mẹ Lâm Phong biết chuyện thì suy sụp đến đứng cũng vững còn Nhược Khê không ngừng nói lời xin lỗi đến mẹ anh
Những đứa em mà Nhạc Lâm Phong đã kiếm tiền nuôi nấng nay đã lớn hơn và hiểu chuyện hơn một chút nhưng Dạ Minh Triết vẫn an ủi và không tiết lộ chuyện đau buồn này với bọn trẻ. Anh chỉ bịa ra một câu chuyện rằng Nhạc Lâm Phong đang ở tận nước ngoài làm ăn xa nên sẽ không về thăm nhiều
Bọn trẻ tin sái cổ mà mừng rỡ nhưng chỉ có ba người lớn ở đấy nhìn những ánh mắt ngây thơ của chúng mà thay nhau chua chát. Họ không nỡ tiết lộ chuyện này vì nó có thể cướp đi nụ cười hồn nhiên vốn dĩ nên ở trên môi những đứa trẻ này
Để rồi đến tận ngày ngôi mộ của Nhạc Lâm Phong được dựng lên. Nhược Khê đã đích thân xuống quê nàh anh một lần nữa để viếng mộ anh. Ngôi mộ được khắc tên anh và ngày mất của anh Nhược Khê thắp nhang cho anh. Trên tay cô cầm theo sợi dây chuyền hồng ngọc mà Nhạc Lâm Phong đã tặng cô vào đêm ấy. Cô nắm nó hơi hờ hững mà nói
"Xin lỗi, em không thể đáp lại tình cảm của anh nhưng thứ này em sẽ trân trọng nó, cảm ơn anh và xin anh hãy yên nghỉ nhé"
Nhược Khê cười tươi. Vừa đứng dậy một làn gió mát thổi qua đường chân tóc thật nhẹ nhàng cùng ánh mắt trời chiếu rọi. Nhược Khê lấy tay giữ một ít tóc lại. Cứ như trước mặt cô đang hiện lên "bright" một lần nữa, có lẽ Nhạc Lâm Phong cũng đang ở cnahj và chấp nhận lời xin lỗi của cô
Đi ra khỏi nghĩa trang, thấy Dạ Minh Triết đứng dựa vào chiếc xe ô tô màu đen. Anh nở nụ cười dịu dàng, Nhược Khê mừng rỡ chạy đến ôm Dạ Minh Triết, anh đáp lại bằng nụ hôn ngọt ngào trên môi cô. Một tình yêu cao đẹp sẽ vượt qua ngàn chông gai để đơm hoa kết trái, bây giờ có thể hái quả ngọt rồi.
Nhược Khê im lìm, cô lại khóc thêm một lần nữa. Cô vẫn không chấp nhận người mà cô trân trọng nhất cũng đã đi theo người đã sinh ra cô. Tại sao Lâm Phong lại chấp nhận hi sinh như vậy
Mọi người đều chua xót nhìn Nhược Khê khóc ròng trong vòng tay của Dạ Minh Triết rồi lại nhìn thi thể lạnh tanh cùng nụ cười mỉm mãn nguyện trên gương mặt khôi ngô của một chàng trai với lòng quả cảm cùng trái tim nhân hậu. Viên đạn ấy đã làm khép lại một tương lai rực rỡ của một mảnh đời 29 tuổi
Chấn Kiệt tiến đến chỗ Nhạc Lâm Phong đã yên vị ngủ sâu mãi không tỉnh dậy. Cậu đặt tay lên vai anh rồi nói nhẹ nhàng
"Anh đã làm rất tốt, xin hãy yên nghỉ"
Chẳng còn điều gì nuối tiếc vì anh đã thực hiện nó. Chỉ trách sao anh không đủ can đảm để thổ lộ để rồi đến tận lúc cận kề cái chết mới chịu nói ra
Chiếc màn trắng được trùm lên che đi gương mặt Nhạc Lâm Phong. Trái tim ai cũng bị muối sát vào, ai cũng chua chát cho mảnh đời của Lâm Phong. Vậy là cuộc chiến đã kết thúc, dù phân biệt rõ ràng thắng và thua nhưng chắc chắn cả hai phe đều mất đi nhiều thứ, chẳng phe nào toàn vẹn
Sau cuộc chiến ròng rã Đỗ Giang Thế và Đỗ Chu Minh được phiên toà xét xử. Đỗ Giang Thế chịu mức án nặng nhất là tử hình còn Đỗ Chu Minh chịu án tù chung thân. Đỗ Minh Nguyệt dù chẳng bị sao nhưng con bé chẳng thể tiếp quản tập đoàn nhà họ Đỗ nên đành giao cho Nhược Khê tiếp quản nó Cuối cùng sau 23 năm trời cô cũng đã làm sáng tỏ vụ án năm xưa, chắc mẹ cô trên cao cũng sẽ mừng mà yên tâm chuyển đến một nơi tốt hơn. Chỉ buồn cho một thiên sứ còn trẻ đã phải ra đi trong tiếc thương nhưng anh sớm cũng sẽ được chuyển một cuộc sống mới và có một tình yêu mới cho mình
Nhược Khê ngắm nhìn lại chiếc vòng cổ ngọc lục bảo mà mẹ cô để lại mà lẩm nhẩm với nó như nói với mẹ cô
"Mẹ ơi, con đã thay mẹ cho bọn họ sự trừng phạt thích đáng, mẹ hãy yên lòng và đến một nơi tốt hơn nhé, con cũng đã tìm được một bến đỗ cho mình rồi"
Nhược Khê và Dạ Minh Triết đã đích thân xuống quê nhà của Nhạc Lâm Phong để thông báo tin buồn này cho mẹ anh. Mẹ Lâm Phong biết chuyện thì suy sụp đến đứng cũng vững còn Nhược Khê không ngừng nói lời xin lỗi đến mẹ anh
Những đứa em mà Nhạc Lâm Phong đã kiếm tiền nuôi nấng nay đã lớn hơn và hiểu chuyện hơn một chút nhưng Dạ Minh Triết vẫn an ủi và không tiết lộ chuyện đau buồn này với bọn trẻ. Anh chỉ bịa ra một câu chuyện rằng Nhạc Lâm Phong đang ở tận nước ngoài làm ăn xa nên sẽ không về thăm nhiều
Bọn trẻ tin sái cổ mà mừng rỡ nhưng chỉ có ba người lớn ở đấy nhìn những ánh mắt ngây thơ của chúng mà thay nhau chua chát. Họ không nỡ tiết lộ chuyện này vì nó có thể cướp đi nụ cười hồn nhiên vốn dĩ nên ở trên môi những đứa trẻ này
Để rồi đến tận ngày ngôi mộ của Nhạc Lâm Phong được dựng lên. Nhược Khê đã đích thân xuống quê nàh anh một lần nữa để viếng mộ anh. Ngôi mộ được khắc tên anh và ngày mất của anh Nhược Khê thắp nhang cho anh. Trên tay cô cầm theo sợi dây chuyền hồng ngọc mà Nhạc Lâm Phong đã tặng cô vào đêm ấy. Cô nắm nó hơi hờ hững mà nói
"Xin lỗi, em không thể đáp lại tình cảm của anh nhưng thứ này em sẽ trân trọng nó, cảm ơn anh và xin anh hãy yên nghỉ nhé"
Nhược Khê cười tươi. Vừa đứng dậy một làn gió mát thổi qua đường chân tóc thật nhẹ nhàng cùng ánh mắt trời chiếu rọi. Nhược Khê lấy tay giữ một ít tóc lại. Cứ như trước mặt cô đang hiện lên "bright" một lần nữa, có lẽ Nhạc Lâm Phong cũng đang ở cnahj và chấp nhận lời xin lỗi của cô
Đi ra khỏi nghĩa trang, thấy Dạ Minh Triết đứng dựa vào chiếc xe ô tô màu đen. Anh nở nụ cười dịu dàng, Nhược Khê mừng rỡ chạy đến ôm Dạ Minh Triết, anh đáp lại bằng nụ hôn ngọt ngào trên môi cô. Một tình yêu cao đẹp sẽ vượt qua ngàn chông gai để đơm hoa kết trái, bây giờ có thể hái quả ngọt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.