Chương 137: Cảnh sát tìm đến
Tiểu Haj
22/05/2023
Toàn thân đều truyền đến cảm giác đau nhức, đầu óc vẫn còn choáng váng và
đau nhức nhưng âm thanh lạch cạch khiến Lý Giai Kỳ không thể nào ngủ
tiếp. Chống đỡ cơ thể muốn ngồi dậy nhưng toàn thân vô lực, Lý Giai Kỳ
chỉ có thể dùng tay chống để nghiêng người lên.
Trước mắt là cảnh tượng mờ ảo, đôi mắt không thể nhìn rõ được người đang đứng ở phía trước, Lý Giai Kỳ lắc đầu mấy lần cũng không khá hơn được. Những cảnh tượng trước khi mất tỉnh táo như từng cảnh phim tràn vào trong đầu của Lý Giai Kỳ. Cùng với cảm giác đau nhức khắp người và phía dưới nhói đau, tim của cô đập nhanh hơn rất nhiều. Vậy là lúc không tỉnh táo, cô đã xảy ra quan hệ nam nữ nhưng người cùng với cô là ai thì cô lại hoàn toàn không biết.
Hoảng sợ và tự trách chính là hai điều mà Lý Giai Kỳ thấy lúc này, cô sợ hãi vì bản thân đã phát sinh quan hệ với một người đàn ông mà cô không biết, tự trách vì bản thân thiếu đề phòng để xảy ra chuyện này. Ngoài ra Lý Giai Kỳ còn cảm thấy có lỗi và áy náy với Trầm Thiên Phong. Cô dùng sức muốn nâng người dậy để nhìn cho rõ người đàn ông kia là ai nhưng hữu tâm vô lực, cơ thể chưa được nâng lên đã ngã phịch xuống giường.
Trầm Thiên Phong trúng thuốc ít hơn nên cũng tỉnh táo sớm hơn Lý Giai Kỳ thế nhưng cô vẫn còn chịu tác dụng của thuốc nên anh chỉ có thể tiếp tục làm thuốc giải cho cô. Cần mẫn lai động suốt một khoảng thời gian dài liên tục khiến anh cũng thấm mệt và ngủ thiếp đi. Tỉnh lại, nhớ đến lời hứa của mình trước kia và những lời mà Lý Giai Kỳ nói lúc ở suối nước nóng, anh nhất thời không biết phải đối diện với cô thế nào cho nên đã dậy trước muốn thỉnh giáo Đàm Minh Viễn một chút. Bởi vì quay lưng lại với chiếc giường nên Trầm Thiên Phong đang mặc quần áo không phát hiện ra Lý Giai Kỳ đã tỉnh lại. Cho đến khi nghe thấy kêu của cô, anh mới giật mình quay lại thì thấy cô đã tỉnh lại còn vì muốn ngồi dậy mà suýt ngã xuống đất.
Nhanh tay đỡ được Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong cũng không biết tiếp theo phải nói và làm gì nên bảo trì trầm mặc ôm cô. Lý Giai Kỳ may mắn không bị ngã và được người nọ ôm vào lòng, cảm giác rất quen thuộc nhưng tầm mắt của cô vẫn rất mơ hồ, không thể nhìn rõ người nọ.
''Ăn được rồi, kéo quần lên tính bỏ chạy lần nữa sao?'' Lý Giai Kỳ thều thào nói đủ cho hai người nghe thấy.
Trầm Thiên Phong vừa nghe cô nói thì cả người cứng đờ, anh không ngờ hành động của mình lại khiến cô cảm thấy anh là loại đàn ông vô trách nhiệm.
''Tôi không có bỏ chạy, tôi chỉ là không biết đối mặt với em ra sao mà thôi.''
Vừa nãy còn không chắc chắn, hiện giờ nghe thấy được giọng nói trầm thấp quen thuộc, Lý Giai Kỳ cảm thấy khó chịu trong lòng đã được bỏ xuống.
''Là anh! Thật tốt!'' Vẫn là giọng nói yếu ớt nhưng cô lại mỉm cười rất tươi sau đó cơ thể yếu ớt không thể chống cự nổi nữa. Trước mắt dần trở lên tối om sau đó Lý Giai Kỳ không còn biết gì nữa.
''Bé Kỳ! Bé Kỳ! Em sao vậy? Đừng doạ tôi sợ.''
Mặc cho Trầm Thiên Phong liên tục gọi nhưng Lý Giai Kỳ không có dấu hiệu tỉnh laại ngoài ra anh còn ngửi thấy mùi máu. Lật tấm chăn lên, phía dưới của cô thật sự đang chảy máu, anh nhớ rõ hôm nay không phải kỳ sinh lý của cô nên tuyệt đối máu này không phải là kinh nguyệt. Nói cách khác, cô đang bị chảy máu bất thường.
Nhìn cơ thể chi chít những vết thương và dấu hôn xanh tím của cô, Trầm Thiên Phong hít vào một ngụm khí lạnh. Anh cuống cuồng mặc quần áo vào cho Lý Giai Kỳ sau đó bế cô đạp cửa xông ra ngoài.
Chờ ở bên ngoài có Ngô Việt Bân và Tiểu Dương, hai người đã cắm cọc chờ ở đây hơn một ngày trời cuối cùng cũng thấy cửa phòng mở ra thế nhưng không có khuôn mặt thoả mãn của lão đại nhà mình mà thay vào đó là khuôn mặt ngập tràn lo lắng và sợ hãi. Lý Giai Kỳ lúc vào phòng là được bế vào, hiện tại đi ra cũng là được bế ra khiến hai người không khỏi ngạc nhiên, lẽ nào thuốc vẫn chưa được giải hết.
''Lão đại! Xảy ra chuyện gì sao?'' Ngô Việt Bân tiến lên trước hỏi han.
''Cô ấy vừa rồi có tỉnh lại sau đó lại ngất đi, phía dưới cũng chảy máu.'' Dùng đôi ba câu nói về tình trạng của cô, Trầm Thiên Phong gấp gáp bế cô đi.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Lý Giai Kỳ, Ngô Việt Bân cũng không dám trì hoãn.
''Mau đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất.''
Gần khách sạn Thu Nguyệt nhất chỉ có bệnh viện nhân dân Đế đô, nếu như đến bệnh viện Hải Thiên thì phải mất gần một giờ đồng hồ. Chỉ mất khoảng mười phút ngồi xe, Lý Giai Kỳ được đưa đến bệnh viện nhân dân Đế đô. Bởi vì đây là bệnh viện công lập cho nên dịch vụ tư nhân sẽ không bằng bệnh viện Hải Thiên nhưng kỹ thuật y tế thì không phải nghi ngờ. Lý Giai Kỳ ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu.
Ngồi chờ ở bên ngoài chỉ có một mình Trầm Thiên Phong bởi vì Tiểu Dương đã đi làm thủ tục nhập viện cho Lý Giai Kỳ còn Ngô Việt Bân sau khi đưa Lý Giai Kỳ vào bệnh viện thì lập tức quay về bệnh viện Hải Thiên, anh phải trở về sắp xếp bác sĩ tốt nhất và phòng bệnh để ngay sau khi cấp cứu hoàn thành sẽ chuyển Lý Giai Kỳ đến.
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, Trầm Thiên Phong rất là lo lắng, cái cảm giác phải ngồi chờ từng giây từng phút khiến anh thấy rất là khó chịu. Khoảng hai mươi phút sau, lúc anh vẫn còn đang chăm chú nhìn vào cửa phòng cấp cứu thì bỗng nhiên có ba viên cảnh sát xuất hiện.
''Chào anh! Chúng tôi là cảnh sát của Cục cảnh sát Đế đô.'' Một bị cảnh sát đi trước giơ ra thẻ ngành và chào hỏi với Trầm Thiên Phong.
Mặc dù rất ngạc nhiên tại sao cảnh sát lại tìm mình nhưng Trầm Thiên Phong vẫn giữ phép lịch sự chào hỏi lại.
''Chào các đồng chí cảnh sát.''
''Chúng tôi nhận được thông báo từ phía bệnh viện rằng bệnh nhân vừa được đưa vào cấp cứu Lý Giai Kỳ có dấu hiệu bị xâm hại tình dục. Anh là người đưa cô ấy đến bệnh viện nên chúng tôi muốn mời anh đi theo chúng tôi để phục vụ công tác điều tra.''
Kinh ngạc trước lời nói của cảnh sát nhưng Trầm Thiên Phong không thể hiện ra ngoài, anh vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng trên mặt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cảnh sát.
''Các anh cứ chờ làm việc với luật sư của tôi, hiện tại tôi cần phải chờ để biết cô ấy bình an.''
Thái độ của Trầm Thiên Phong hiển nhiên là không hợp tác với cảnh sát. Không nói đến người bình thường, cảnh sát đối với những tên tội phạm xâm hại tình dục cũng rất là chán ghét cho nên viên cảnh sát cũng không hề cho anh sắc mặt tốt.
''Hiện tại anh đang là đối tượng tình nghi cho nên cần theo chúng tôi về đồn hợp tác điều tra.''
Lòi của cảnh sát nói là vậy nhưng Trầm Thiên Phong biết rõ bọn họ đã xác định anh là thủ phạm nhưng anh cũng không bận tâm. Hiện tại chỉ có an nguy của Lý Giai Kỳ mới là thứ quan trọng nhất.
Tiểu Dương đi làm thủ tục nhập viện tiện thể đi mua đồ ăn cho Trầm Thiên Phong, không ngờ lúc quay trở lại lại thấy nhiều thêm ba cảnh sát sắc mặt rất là khó coi đang đứng chắn trước mặt Trầm Thiên Phong.
''Chủ tịch! Xảy ra chuyện gì vậy?'' Đặt hộp thức ăn xuống bên cạnh Trầm Thiên Phong, Tiểu Dương cẩn thận hỏi đồng thời cũng liếc mắt nhìn cảnh sát.
''Liên hệ với luật sư.''
Trầm Thiên Phong chỉ ngắn gọn phun ra mấy chữ rồi lại tiếp tục nhìn vào cửa phòng cấp cứu. Anh mặc kệ sự bực dọc tức tối của b cảnh sát, họ cho rằng anh là tội phạm cưỡng *** và thực tế thì cũng không khác là bao. Nếu như sau khi Lý Giai Kỳ tỉnh dậy, cô muốn tố cáo anh với cảnh sát cũng không sao thậm chí là ngồi tù cũng được nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải bình an đã. Chỉ cần cô bình an thì anh có phải ngồi tù cũng không sao bởi cả hai lần phát sinh quan hệ, anh đều chưa được cô cho phép.
Chỉ một lát sau đèn đỏ ở phòng cấp cứu vẫn luôn sáng đã tắt đi, Lý Giai Kỳ được bác sĩ đẩy ra khỏi đó. Cô vẫn hôn mê, trên tay đang truyền dịch, vết thương trên đầu đã được xử lý. Trầm Thiên Phong không thèm để ý đến ánh mắt của các y bác sĩ cũng như cảnh sát, anh một mực đi theo giường bệnh của Lý Giai Kỳ, bỉ mặc cảnh sát cho Tiểu Dương giải quyết.
Trong phòng bệnh, các y bác sĩ dùng ánh mắt khinh bỉ và căm ghét nhìn Trầm Thiên Phong nhưng anh mặc kệ không thèm đếm xỉa tới họ. Trong số các bác sĩ có một nữ bác sĩ khoảng năm mươi tuổi mang thái độ gay gắt nhất, bà không thèm quan tâm đến anh mà trực tiếp ném sổ bệnh án của Lý Giai Kỳ vào mặt anh. Trầm Thiên Phong bị ném thì rất tức giận, đôi mắt lạnh băng giống như lưỡi đao phóng về phía bác sĩ kia nhưng bà ấy không thèm để biểu cảm của anh vào trong mắt, bắt đầu lớn tiếng.
''Nhìn tôi làm gì? Thứ độc ác, mất nhân tính như cậu còn có mặt mũi ở đây à? Đừng cho là tôi không biết, tình trạng của cô ấy chắc chắn là do cậu gây ra, nhìn xem phía sau tai của cậu còn có vết cào kia kìa.''
Bác sĩ đó tuy có tuổi, người lại nhỏ con nhưng giọng nói thì không hề nhỏ. Bà ta vừa nhìn qua tình trạng của Trầm Thiên Phong là đoán được ngay anh chính là thủ phạm, quần áo xộc xệch, tóc tai rối loạn, hai mắt có quầng thâm lại thêm sau tai và gáy có vết móng tay cào. Lại nghĩ đến tình trạng thê thảm của Lý Giai Kỳ lúc đưa vào đây khiến bà càng căm ghét tên đàn oing mất nhân tính kia.
Trầm Thiên Phong chỉ lạnh lùng nhìn bà ta, anh không muốn ra tay vì suy cho cùng cũng là bà ấy có ý tốt với Lý Giai Kỳ.
''Nếu như cậu còn có lương tâm thì mau đi tự thú đi, nhìn con gái nhà người ta bị cậu hành ra thành bộ dạng gì rồi.''
Nói tồi bác sĩ nữ tức giận bỏ đi, Trầm Thiên Phong bây giờ mới cầm sổ bệnh án của Lý Giai Kỳ lên xem sau đó thì bị kinh hãi không nhẹ, nói đúng hơn là bị sang chấn tâm lý mức độ nhẹ. Trên bệnh án ghi rõ: Xương sườn số ba và bốn bên ngực trái bị rạn, xương sườn số năm bên ngực phải bị nứt, số ba bị rạn. Trên vai, cánh tay, sau gáy và chân bị bầm tím nhiều chỗ. Trên đầu bên phải có vết thương hở kích thước 2*3,5cm, lòng bàn tay phải bị thương dài 5,5cm. Đầu gối và khuỷu tay bị trầy xước. Âm đạo bị trầy xước, xung huyết nghiêm trọng. Kết luận: Bị ***** *** thô bạo nhiều lần.
Nhìn kết quả kiểm tra của Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong khóc không ra nước mắt. Anh và cô đều là bị thuốc ảnh hưởng cho nên đã xảy ra tình trạng này tuy nhiên cũng rất đau lòng cho cô bởi vì lần thứ hai này cũng ám ảnh không kém lần đầu tiên. Chẳng trách các y bác sĩ lại nhìn anh bằng ánh mắt như vậy rồi còn cả cảnh sát cũng tìm đến, Trầm Thiên Phong chỉ biết ngậm ngùi thở dài.
Trước mắt là cảnh tượng mờ ảo, đôi mắt không thể nhìn rõ được người đang đứng ở phía trước, Lý Giai Kỳ lắc đầu mấy lần cũng không khá hơn được. Những cảnh tượng trước khi mất tỉnh táo như từng cảnh phim tràn vào trong đầu của Lý Giai Kỳ. Cùng với cảm giác đau nhức khắp người và phía dưới nhói đau, tim của cô đập nhanh hơn rất nhiều. Vậy là lúc không tỉnh táo, cô đã xảy ra quan hệ nam nữ nhưng người cùng với cô là ai thì cô lại hoàn toàn không biết.
Hoảng sợ và tự trách chính là hai điều mà Lý Giai Kỳ thấy lúc này, cô sợ hãi vì bản thân đã phát sinh quan hệ với một người đàn ông mà cô không biết, tự trách vì bản thân thiếu đề phòng để xảy ra chuyện này. Ngoài ra Lý Giai Kỳ còn cảm thấy có lỗi và áy náy với Trầm Thiên Phong. Cô dùng sức muốn nâng người dậy để nhìn cho rõ người đàn ông kia là ai nhưng hữu tâm vô lực, cơ thể chưa được nâng lên đã ngã phịch xuống giường.
Trầm Thiên Phong trúng thuốc ít hơn nên cũng tỉnh táo sớm hơn Lý Giai Kỳ thế nhưng cô vẫn còn chịu tác dụng của thuốc nên anh chỉ có thể tiếp tục làm thuốc giải cho cô. Cần mẫn lai động suốt một khoảng thời gian dài liên tục khiến anh cũng thấm mệt và ngủ thiếp đi. Tỉnh lại, nhớ đến lời hứa của mình trước kia và những lời mà Lý Giai Kỳ nói lúc ở suối nước nóng, anh nhất thời không biết phải đối diện với cô thế nào cho nên đã dậy trước muốn thỉnh giáo Đàm Minh Viễn một chút. Bởi vì quay lưng lại với chiếc giường nên Trầm Thiên Phong đang mặc quần áo không phát hiện ra Lý Giai Kỳ đã tỉnh lại. Cho đến khi nghe thấy kêu của cô, anh mới giật mình quay lại thì thấy cô đã tỉnh lại còn vì muốn ngồi dậy mà suýt ngã xuống đất.
Nhanh tay đỡ được Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong cũng không biết tiếp theo phải nói và làm gì nên bảo trì trầm mặc ôm cô. Lý Giai Kỳ may mắn không bị ngã và được người nọ ôm vào lòng, cảm giác rất quen thuộc nhưng tầm mắt của cô vẫn rất mơ hồ, không thể nhìn rõ người nọ.
''Ăn được rồi, kéo quần lên tính bỏ chạy lần nữa sao?'' Lý Giai Kỳ thều thào nói đủ cho hai người nghe thấy.
Trầm Thiên Phong vừa nghe cô nói thì cả người cứng đờ, anh không ngờ hành động của mình lại khiến cô cảm thấy anh là loại đàn ông vô trách nhiệm.
''Tôi không có bỏ chạy, tôi chỉ là không biết đối mặt với em ra sao mà thôi.''
Vừa nãy còn không chắc chắn, hiện giờ nghe thấy được giọng nói trầm thấp quen thuộc, Lý Giai Kỳ cảm thấy khó chịu trong lòng đã được bỏ xuống.
''Là anh! Thật tốt!'' Vẫn là giọng nói yếu ớt nhưng cô lại mỉm cười rất tươi sau đó cơ thể yếu ớt không thể chống cự nổi nữa. Trước mắt dần trở lên tối om sau đó Lý Giai Kỳ không còn biết gì nữa.
''Bé Kỳ! Bé Kỳ! Em sao vậy? Đừng doạ tôi sợ.''
Mặc cho Trầm Thiên Phong liên tục gọi nhưng Lý Giai Kỳ không có dấu hiệu tỉnh laại ngoài ra anh còn ngửi thấy mùi máu. Lật tấm chăn lên, phía dưới của cô thật sự đang chảy máu, anh nhớ rõ hôm nay không phải kỳ sinh lý của cô nên tuyệt đối máu này không phải là kinh nguyệt. Nói cách khác, cô đang bị chảy máu bất thường.
Nhìn cơ thể chi chít những vết thương và dấu hôn xanh tím của cô, Trầm Thiên Phong hít vào một ngụm khí lạnh. Anh cuống cuồng mặc quần áo vào cho Lý Giai Kỳ sau đó bế cô đạp cửa xông ra ngoài.
Chờ ở bên ngoài có Ngô Việt Bân và Tiểu Dương, hai người đã cắm cọc chờ ở đây hơn một ngày trời cuối cùng cũng thấy cửa phòng mở ra thế nhưng không có khuôn mặt thoả mãn của lão đại nhà mình mà thay vào đó là khuôn mặt ngập tràn lo lắng và sợ hãi. Lý Giai Kỳ lúc vào phòng là được bế vào, hiện tại đi ra cũng là được bế ra khiến hai người không khỏi ngạc nhiên, lẽ nào thuốc vẫn chưa được giải hết.
''Lão đại! Xảy ra chuyện gì sao?'' Ngô Việt Bân tiến lên trước hỏi han.
''Cô ấy vừa rồi có tỉnh lại sau đó lại ngất đi, phía dưới cũng chảy máu.'' Dùng đôi ba câu nói về tình trạng của cô, Trầm Thiên Phong gấp gáp bế cô đi.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Lý Giai Kỳ, Ngô Việt Bân cũng không dám trì hoãn.
''Mau đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất.''
Gần khách sạn Thu Nguyệt nhất chỉ có bệnh viện nhân dân Đế đô, nếu như đến bệnh viện Hải Thiên thì phải mất gần một giờ đồng hồ. Chỉ mất khoảng mười phút ngồi xe, Lý Giai Kỳ được đưa đến bệnh viện nhân dân Đế đô. Bởi vì đây là bệnh viện công lập cho nên dịch vụ tư nhân sẽ không bằng bệnh viện Hải Thiên nhưng kỹ thuật y tế thì không phải nghi ngờ. Lý Giai Kỳ ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu.
Ngồi chờ ở bên ngoài chỉ có một mình Trầm Thiên Phong bởi vì Tiểu Dương đã đi làm thủ tục nhập viện cho Lý Giai Kỳ còn Ngô Việt Bân sau khi đưa Lý Giai Kỳ vào bệnh viện thì lập tức quay về bệnh viện Hải Thiên, anh phải trở về sắp xếp bác sĩ tốt nhất và phòng bệnh để ngay sau khi cấp cứu hoàn thành sẽ chuyển Lý Giai Kỳ đến.
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, Trầm Thiên Phong rất là lo lắng, cái cảm giác phải ngồi chờ từng giây từng phút khiến anh thấy rất là khó chịu. Khoảng hai mươi phút sau, lúc anh vẫn còn đang chăm chú nhìn vào cửa phòng cấp cứu thì bỗng nhiên có ba viên cảnh sát xuất hiện.
''Chào anh! Chúng tôi là cảnh sát của Cục cảnh sát Đế đô.'' Một bị cảnh sát đi trước giơ ra thẻ ngành và chào hỏi với Trầm Thiên Phong.
Mặc dù rất ngạc nhiên tại sao cảnh sát lại tìm mình nhưng Trầm Thiên Phong vẫn giữ phép lịch sự chào hỏi lại.
''Chào các đồng chí cảnh sát.''
''Chúng tôi nhận được thông báo từ phía bệnh viện rằng bệnh nhân vừa được đưa vào cấp cứu Lý Giai Kỳ có dấu hiệu bị xâm hại tình dục. Anh là người đưa cô ấy đến bệnh viện nên chúng tôi muốn mời anh đi theo chúng tôi để phục vụ công tác điều tra.''
Kinh ngạc trước lời nói của cảnh sát nhưng Trầm Thiên Phong không thể hiện ra ngoài, anh vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng trên mặt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cảnh sát.
''Các anh cứ chờ làm việc với luật sư của tôi, hiện tại tôi cần phải chờ để biết cô ấy bình an.''
Thái độ của Trầm Thiên Phong hiển nhiên là không hợp tác với cảnh sát. Không nói đến người bình thường, cảnh sát đối với những tên tội phạm xâm hại tình dục cũng rất là chán ghét cho nên viên cảnh sát cũng không hề cho anh sắc mặt tốt.
''Hiện tại anh đang là đối tượng tình nghi cho nên cần theo chúng tôi về đồn hợp tác điều tra.''
Lòi của cảnh sát nói là vậy nhưng Trầm Thiên Phong biết rõ bọn họ đã xác định anh là thủ phạm nhưng anh cũng không bận tâm. Hiện tại chỉ có an nguy của Lý Giai Kỳ mới là thứ quan trọng nhất.
Tiểu Dương đi làm thủ tục nhập viện tiện thể đi mua đồ ăn cho Trầm Thiên Phong, không ngờ lúc quay trở lại lại thấy nhiều thêm ba cảnh sát sắc mặt rất là khó coi đang đứng chắn trước mặt Trầm Thiên Phong.
''Chủ tịch! Xảy ra chuyện gì vậy?'' Đặt hộp thức ăn xuống bên cạnh Trầm Thiên Phong, Tiểu Dương cẩn thận hỏi đồng thời cũng liếc mắt nhìn cảnh sát.
''Liên hệ với luật sư.''
Trầm Thiên Phong chỉ ngắn gọn phun ra mấy chữ rồi lại tiếp tục nhìn vào cửa phòng cấp cứu. Anh mặc kệ sự bực dọc tức tối của b cảnh sát, họ cho rằng anh là tội phạm cưỡng *** và thực tế thì cũng không khác là bao. Nếu như sau khi Lý Giai Kỳ tỉnh dậy, cô muốn tố cáo anh với cảnh sát cũng không sao thậm chí là ngồi tù cũng được nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải bình an đã. Chỉ cần cô bình an thì anh có phải ngồi tù cũng không sao bởi cả hai lần phát sinh quan hệ, anh đều chưa được cô cho phép.
Chỉ một lát sau đèn đỏ ở phòng cấp cứu vẫn luôn sáng đã tắt đi, Lý Giai Kỳ được bác sĩ đẩy ra khỏi đó. Cô vẫn hôn mê, trên tay đang truyền dịch, vết thương trên đầu đã được xử lý. Trầm Thiên Phong không thèm để ý đến ánh mắt của các y bác sĩ cũng như cảnh sát, anh một mực đi theo giường bệnh của Lý Giai Kỳ, bỉ mặc cảnh sát cho Tiểu Dương giải quyết.
Trong phòng bệnh, các y bác sĩ dùng ánh mắt khinh bỉ và căm ghét nhìn Trầm Thiên Phong nhưng anh mặc kệ không thèm đếm xỉa tới họ. Trong số các bác sĩ có một nữ bác sĩ khoảng năm mươi tuổi mang thái độ gay gắt nhất, bà không thèm quan tâm đến anh mà trực tiếp ném sổ bệnh án của Lý Giai Kỳ vào mặt anh. Trầm Thiên Phong bị ném thì rất tức giận, đôi mắt lạnh băng giống như lưỡi đao phóng về phía bác sĩ kia nhưng bà ấy không thèm để biểu cảm của anh vào trong mắt, bắt đầu lớn tiếng.
''Nhìn tôi làm gì? Thứ độc ác, mất nhân tính như cậu còn có mặt mũi ở đây à? Đừng cho là tôi không biết, tình trạng của cô ấy chắc chắn là do cậu gây ra, nhìn xem phía sau tai của cậu còn có vết cào kia kìa.''
Bác sĩ đó tuy có tuổi, người lại nhỏ con nhưng giọng nói thì không hề nhỏ. Bà ta vừa nhìn qua tình trạng của Trầm Thiên Phong là đoán được ngay anh chính là thủ phạm, quần áo xộc xệch, tóc tai rối loạn, hai mắt có quầng thâm lại thêm sau tai và gáy có vết móng tay cào. Lại nghĩ đến tình trạng thê thảm của Lý Giai Kỳ lúc đưa vào đây khiến bà càng căm ghét tên đàn oing mất nhân tính kia.
Trầm Thiên Phong chỉ lạnh lùng nhìn bà ta, anh không muốn ra tay vì suy cho cùng cũng là bà ấy có ý tốt với Lý Giai Kỳ.
''Nếu như cậu còn có lương tâm thì mau đi tự thú đi, nhìn con gái nhà người ta bị cậu hành ra thành bộ dạng gì rồi.''
Nói tồi bác sĩ nữ tức giận bỏ đi, Trầm Thiên Phong bây giờ mới cầm sổ bệnh án của Lý Giai Kỳ lên xem sau đó thì bị kinh hãi không nhẹ, nói đúng hơn là bị sang chấn tâm lý mức độ nhẹ. Trên bệnh án ghi rõ: Xương sườn số ba và bốn bên ngực trái bị rạn, xương sườn số năm bên ngực phải bị nứt, số ba bị rạn. Trên vai, cánh tay, sau gáy và chân bị bầm tím nhiều chỗ. Trên đầu bên phải có vết thương hở kích thước 2*3,5cm, lòng bàn tay phải bị thương dài 5,5cm. Đầu gối và khuỷu tay bị trầy xước. Âm đạo bị trầy xước, xung huyết nghiêm trọng. Kết luận: Bị ***** *** thô bạo nhiều lần.
Nhìn kết quả kiểm tra của Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong khóc không ra nước mắt. Anh và cô đều là bị thuốc ảnh hưởng cho nên đã xảy ra tình trạng này tuy nhiên cũng rất đau lòng cho cô bởi vì lần thứ hai này cũng ám ảnh không kém lần đầu tiên. Chẳng trách các y bác sĩ lại nhìn anh bằng ánh mắt như vậy rồi còn cả cảnh sát cũng tìm đến, Trầm Thiên Phong chỉ biết ngậm ngùi thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.