Chương 136: Mưa rền sấm dữ
Tiểu Haj
22/05/2023
Đàm Minh Viễn vừa mới kết thúc một cuộc họp xong đang ngồi uống trà thì
nhận được điện thoại của Trầm Thiên Phong kêu anh đến khách sạn Thu
Nguyệt giúp đỡ Lý Giai Kỳ một chút. Ngô Việt Bân hôm nay cố tình chạy từ bệnh viện Hải Thiên đến tập đoàn Hải Thiên để cọ cơm của Đàm Minh Viễn
ai ngờ anh lại phải ra ngoài nên quyết định mặt dày bám theo anh ta. Hai người cùng nhau đến khách sạn Thu Nguyệt để giúp đỡ cho Lý Giai Kỳ.
''Xin lỗi tiên sinh! Thông tin khách hàng phải được bảo mật.'' Một lễ tân lễ độ trả lời sau khi Đàm Minh Viễn hỏi về căn phòng mà Lý Giai Kỳ đang ở.
Đầu mày của Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân nhăn lại, nếu không phải là không liên lạc được với Lý Giai Kỳ thì hai người cũng sẽ không mất thời gian ở đây hỏi lễ tân. Dù biết là Lý Giai Kỳ đang bận nhưng không đến nỗi cả điện thoại cũng không có thời gian nghe.
Tiếp tục gọi điện thoại cho Trầm Thiên Phong rồi lại gọi cho Lý Giai Kỳ nhưng đều không thấy người bắt máy. Thầm nghĩ có chuyện không ổn, Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân bắt đầu thấy lo lắng.
''Cho hỏi hôm nay có đoàn khách ngoại quốc nào nghỉ tại khách sạn hay không?'' Ngô Việt Bân xông lên trước, gấp gáp hỏi lễ tân.
''Xin lỗi! Chúng tôi không thể trả lời.''
''Gọi giám đốc của mấy người ra đây, nếu ông ta còn muốn kinh doanh thì mau lăn ra đây cho tôi.'' Ngô Việt Bân đập mạnh vào bàn của lễ tân khiến mấy người họ sợ chết khiếp, một người trong số họ run rẩy nhấc máy gọi cho giám đốc.
Vài phút sau, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, thân hình hơi mập vội vàng chạy ra. Không hổ là người làm ăn, vừa nhìn thấy Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân mặt mũi đang tức giận thì cũng hiểu được đại khái, ông ta bước vội đến trước mặt hai người.
''Xin hỏi hai vị tiên sinh có yêu cầu gì ạ?''
Ngô Việt Bân nheo mắt đánh giá người đàn ông vừa đên: ''Ông là giám đốc?''
''Đúng vậy.''
''Khách sạn của ông muốn phá sản?''
Vị giám đốc kia nghe Ngô Việt Bân nói thì ban đầu là sửng sốt sau đó chính là nhếch mép cười: ''Vị tiên sinh này có phải là tự tin quá rồi không?''
Hiển nhiên là ông ta cho rằng Ngô Việt Bân đang khoác lác. Tìm thấy người bây giờ mới là điều quan trọng nhất, Đàm Minh Viễn bước đến trước mặt ông ta, đôi mắt sắc bén nhìn ông ta, mở miệng lạnh lùng.
''Nếu như ông không có thành ý như vậy thì tôi đảm bảo tối nay sẽ ngập tràn thông tin khách sạn Thu Nguyệt phá sản. Đàm Minh Viễn tôi nói được làm được.''
Giám đốc khách sạn vẫn còn đang dương dương đắc ý không thèm để lời nói của Đàm Minh Viễn vào tai nhưng vừa nghe thấy tên của anh thì biến sắc. Phàm là những người biết đến tập đoàn Hải Thiên có ai mà không biết bên cạnh chủ tịch tập đoàn là một vị trợ thủ đắc lực tên Đàm Minh Viễn chứ. Tập đoàn Hải Thiên ông ta không chọc vào nổi chưa kể vị đứng đầu kia nổi tiếng là ra tay nhanh và tàn độc.
''Thật sự xin lỗi! Là tôi có mắt không thấy Thái sơn, hai vị cần gì ạ?'' Giám đốc khách sạn đổi ngay thái độ, khúm núm lo sợ.
''Tôi muốn biết phòng tiếp khách ở đâu và người thuê là ai? Có phải đoàn khách nước ngoài hay không?''
''Vâng vâng!'' Giám đốc gật đầu như gà mổ thíc rồi quay sang hung dữ quát lễ tân: ''Còn không mau tra.''
''Thưa giám đốc, phòng tiếp khách được thuê bởi người nước ngoài chỉ có phòng ở tầng hai mươi lăm thôi ạ.'' Lễ tân bị vẻ mặt của Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân cùng với thái độ của giám đốc doạ sợ, run run trả lời.
''Dẫn đường!''
Đàm Minh Viễn ra lệnh cho giám đốc, hai người chuẩn bị đi theo ông ta thì Trầm Thiên Phong cũng đến nơi. Không nói nhiều, cả mấy người cùng nhau vội vàng đi lên phòng tiếp khách ở tầng hai mươi lăm. Mỗi một giây trôi qua mọi người lại càng thêm lo lắng, không khí trong thang máy trầm mặc đến mức giám đốc khách sạn sợ đến đứng không vững.
Có sự dẫn đường và giúp đỡ của giám đốc, cửa phòng tiếp khách được mở ngay ra. Bên trong là một quang cảnh vô cùng hỗn loạn, mảnh vỡ lọ hoa rơi khắp sàn nhà, trên sàn ngổn ngang những bàn ghế và đồ trang trí trong phòng. Khiến mọi người căng thẳng hơn cả là trên sàn nhà còn có vết máu.
Bước vội vào trong, sộc vào mũi mọi người là một mùi khá thơm nhưng không có ai có tâm trạng đi tìm hiểu mùi hương đó là gì. Ở phía trong, gần cửa sổ sát đất là bốn gã ngoại quốc bị trói với nhau bằng rèm cửa và khăn trải bàn. Tay tên nọ bị trói với chân của tên kia khiến chúng không thể nhúc nhích và tên nào cũng bầm dập hết mặt mũi nhưng tuyệt nhiên không thấy tên nào có vết thương chảy máu.
Giám đốc khách sạn nhìn thấy cảnh tượng bốn người đàn ông bị trói lại với nhau bị doạ đến mức nhũn cả chân.
''Chuyện....chuyện này....là sao?''
Không có ai rảnh để trả lời cho ông ta, bốn người gồm Trầm Thiên Phong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương chia nhau tìm khắp căn phòng mà vẫn không thấy bóng dáng của Lý Giai Kỳ.
''Nói! Người đâu?'' Trầm Thiên Phong túm lấy cổ áo của giám đốc, đôi mắt rét lạnh nhìn ông ta, khuôn mặt lại càng là lạnh đến cực điểm.
''Tôi....tôi không biết.''
''Phòng này không có nhà vệ sinh sao?'' Đàm Minh Viễn hỏi.
''Có....có! Nó ở phía sau bức tường.''
''Còn không mau mở.''
Cổ áo được nới lỏng, giám đốc khách sạn thoát khỏi được bàn tay của Trầm Thiên Phong, ông ta phải dùng cả tay cả chân mới đi đến được chỗ bức tường chắn sau đó ấn nút một cái. Bức tường dần dần dịch chuyển sang bên để hở ra một lối đi. Trầm Thiên Phong thô bạo hất văng giám đốc ra khiến ông ta ngã chổng vó xuống sang, đau mà không dám kêu.
Chạy vào bên trong lối đi khoảng sáu bảy mét thì thấy một cánh cửa, vặn tay nắm cửa nhưng không thể nào mở được cửa ra dường như có thứ gì chặn ở bên trong. Bây giờ trong lòng anh rất là lo lắng cho Lý Giai Kỳ nên bất chấp tất cả dùng sức đạp liên tục vào cánh cửa. Trầm Thiên Phong giống như một con sư tử phát điên liên tục đạp mạnh vào cánh cửa cho đến khi cánh cửa không chịu nổi mà nứt ra rồi vỡ làm ba mảnh. Giám đốc khách sạn nhìn thấy thì há hốc mồm vì sợ hãi, phải biết rằng cửa của khách sạn đều là dùng gỗ óc chó mà làm vậy mà anh chỉ dùng chân đạp cũng có thể khiến nó vỡ tan.
Loại bỏ những mảnh gỗ vỡ cản đường, Trầm Thiên Phong chui qua một lỗ vỡ vào phía bên trong. Chẳng trách mãi không thể mở cửa hoá ra đã bị khoá lại từ bên trong hơn nữa còn bị chặn bằng một chiếc tủ chứa đồ bằng gỗ. Bỏ qua mấy thứ đó, Trầm Thiên Phong đảo mắt tìm kiếm Lý Giai Kỳ và sững sờ khi thấy cô đang ngồi trong bồn tắm.
''Bé Kỳ! Bé Kỳ! Em làm sao vậy?''
Cả người Lý Giai Kỳ ướt sũng vì cô đang ngồi trong bồn tắm đầy nước. Dù đã là mùa xuân nhưng cứ mặc nguyên quần áo ngâm nước như vậy sẽ rất dễ bị cảm, Trầm Thiên Phong vội vàng đưa tay ra muốn đỡ cô ra ngoài nhưng Lý Giai Kỳ lại nhích người tránh né bàn tay đưa ra của anh.
''Lãi đại! Lý Giai Kỳ có ở trong không?'' Ngô Việt Bân sốt ruột hỏi.
''Có!''
Biết được Lý Giai Kỳ đang ở bên trong, ba người Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân cùng với Tiểu Dương đều thở phào nhẹ nhõm. Đang muốn chui qua cánh cửa bị hỏng để vào trong chợt Ngô Việt Bân cau mày lại sau đó lui ra sau đồng thời đẩy cả Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương lùi lại.
''Sao vậy?'' Đàm Minh Viễn khó hiểu hỏi.
''Mùi hương trong phòng này có vấn đề. Hình như Lý Giai Kỳ bị hạ thuốc kích dục, mùi thơm trong phòng tắm nồng hơn ở bên ngoài.''
''Nói rõ ràng.''
''Mọi người bịt mũi lại, thuốc kích dục này không chỉ gây tác dụng cho người uống mà sau khi uống phải, cơ thể sẽ toả ra một mùi thơm rất nồng. Người khác hít vào cũng không khác gì đang dùng thuốc kích dục.''
Ba người đồng loạt lùi ra sau tiện thể kéo cả giám đốc khách sạn đang nằm bẹp trên sàn nhà.
''Mau chóng cho người chuẩn bị căn phòng tốt nhất cho tôi.'' Ngô Việt Bân ném giám đốc khách sạn ra cửa rồi ra lệnh. Dù cơ thể rất đau nhưng ông ta vẫn phải cố bò dậy đi sắp xếp phòng.
Những điều Ngô Việt Bân nói, Trầm Thiên Phong đều nghe rõ ràng. Anh sờ tay vào làn nước trong bồn tắm, quả nhiên là nước lạnh bảo sao từ nãy đến giờ trong người anh cảm thấy nóng đến khó chịu. Không thể để Lý Giai Kỳ tiếp tục ngâm mình trong nước lạnh, Trầm Thiên Phong đưa tay luồn xuống dưới nách của cô muốn nâng cô lên.
''Không được chạm vào tôi.... tôi không thể có lỗi với A Phong được.''
Thần trí của Lý Giai Kỳ đã không còn tỉnh táo nữa, dù đã ngâm mình trong nước lạnh nhưng cảm giác nóng bỏng trong người vẫn không giảm được mấy. Chỉ có một điều duy nhất cô có thể nhớ được là không để cho người khác chạm vào mình, cô phải giữ gìn sự trong sạch của bản thân. Trầm Thiên Phong cũng không khá hơn cô là mấy, cả người cũng là một cảm giác khô nóng, bụng dưới đã nổi lên phản ứng, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ.
''Lão đại! Phòng đã sắp xếp xong.'' Đàm Minh Viễn từ bên ngoài nói vọng vào, dùng một chiếc khăn lông bịt mũi nên anh phải cố rướn cổ lên nói thật to.
Nhân lúc cơ thể còn tỉnh táo, Trầm Thiên Phong vớt Lý Giai Kỳ từ trong bồn nước lạnh ra sau đó lấy khăn tắm bọc kín người cô lại. Anh phải di chuyển chiếc tủ
đang chặn ở cửa sang một bên để có thể mở được cửa ra sau đó bế ngang Lý Giai Kỳ đang yếu ớt dựa vào tường lên.
Lý Giai Kỳ đã không còn biết một cái gì nữa, cô chỉ biết cơ thể đang rất nóng và muốn tìm một nơi mát mẻ. Áp đầu trong ngực của Trầm Thiên Phong, nơi này rất mát mẻ khiến cô thấy rất thoải mái, bàn tay luồn vào trong áo của anh làm loạn trong ngực anh.
Trầm Thiên Phong bế Lý Giai Kỳ ra ngoài, bàn tay đang không ngừng làm loạn trong ngực anh của cô khiến anh cũng căng đến sắp phát điên lên rồi. Tiểu Dương dùng khăn lông bịt mũi và miệng dẫn đường cho anh đến căn phòng được chuẩn bị. Khoá cửa lại, Trầm Thiên Phong nhanh chóng bế Lý Giai Kỳ đến chiếc giường lớn rồi đặt cô xuống. Cả hai người đều bị tác dụng của thuốc khiến cho không còn tỉnh táo, lý trí đã không còn được mấy phần mà thay vào đó chính là bản năng nguyên thủy nhất của loài người và ham muốn mãnh liệt của thuốc.
''Hai người họ sẽ không sao chứ?'' Đàm Minh Viễn lo lắng hỏi Ngô Việt Bân.
''Không biết nữa, hiện tại thứ họ dùng là bản năng nên tôi không thể đoán được kết quả.'' Anh nhún vai trả lời.
''Phải mất bao lâu thì thuốc mới hết tác dụng?'' Tiểu Dương cũng không giấu được lo lắng, trên mặt của anh còn có cả sự tức giận nữa bởi loại thuốc ghê tởm như vậy chỉ có Hồng Tinh mới nghĩ ra.
''Đại khái cũng phải nửa ngày đi nhưng tôi nghĩ có lẽ sẽ lâu hơn?''
''Ý cậu là sao?'' Đàm Minh Viễn nheo mắt hỏi.
''Mấy tháng qua thứ mà lão đại ăn nhiều nhất chính là đồ bổ mà trong đó không có bữa nào là không có đồ bổ thận. Mấy người hiểu ý tôi chứ?''
Trong phòng là mưa rền sấm dữ còn bên ngoài là cảnh hai người đàn ông canh lời nhìn người anh em của mình. Ba người chỉ biết cầu trời cho Lý Giai Kỳ được bình an.
''Xin lỗi tiên sinh! Thông tin khách hàng phải được bảo mật.'' Một lễ tân lễ độ trả lời sau khi Đàm Minh Viễn hỏi về căn phòng mà Lý Giai Kỳ đang ở.
Đầu mày của Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân nhăn lại, nếu không phải là không liên lạc được với Lý Giai Kỳ thì hai người cũng sẽ không mất thời gian ở đây hỏi lễ tân. Dù biết là Lý Giai Kỳ đang bận nhưng không đến nỗi cả điện thoại cũng không có thời gian nghe.
Tiếp tục gọi điện thoại cho Trầm Thiên Phong rồi lại gọi cho Lý Giai Kỳ nhưng đều không thấy người bắt máy. Thầm nghĩ có chuyện không ổn, Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân bắt đầu thấy lo lắng.
''Cho hỏi hôm nay có đoàn khách ngoại quốc nào nghỉ tại khách sạn hay không?'' Ngô Việt Bân xông lên trước, gấp gáp hỏi lễ tân.
''Xin lỗi! Chúng tôi không thể trả lời.''
''Gọi giám đốc của mấy người ra đây, nếu ông ta còn muốn kinh doanh thì mau lăn ra đây cho tôi.'' Ngô Việt Bân đập mạnh vào bàn của lễ tân khiến mấy người họ sợ chết khiếp, một người trong số họ run rẩy nhấc máy gọi cho giám đốc.
Vài phút sau, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, thân hình hơi mập vội vàng chạy ra. Không hổ là người làm ăn, vừa nhìn thấy Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân mặt mũi đang tức giận thì cũng hiểu được đại khái, ông ta bước vội đến trước mặt hai người.
''Xin hỏi hai vị tiên sinh có yêu cầu gì ạ?''
Ngô Việt Bân nheo mắt đánh giá người đàn ông vừa đên: ''Ông là giám đốc?''
''Đúng vậy.''
''Khách sạn của ông muốn phá sản?''
Vị giám đốc kia nghe Ngô Việt Bân nói thì ban đầu là sửng sốt sau đó chính là nhếch mép cười: ''Vị tiên sinh này có phải là tự tin quá rồi không?''
Hiển nhiên là ông ta cho rằng Ngô Việt Bân đang khoác lác. Tìm thấy người bây giờ mới là điều quan trọng nhất, Đàm Minh Viễn bước đến trước mặt ông ta, đôi mắt sắc bén nhìn ông ta, mở miệng lạnh lùng.
''Nếu như ông không có thành ý như vậy thì tôi đảm bảo tối nay sẽ ngập tràn thông tin khách sạn Thu Nguyệt phá sản. Đàm Minh Viễn tôi nói được làm được.''
Giám đốc khách sạn vẫn còn đang dương dương đắc ý không thèm để lời nói của Đàm Minh Viễn vào tai nhưng vừa nghe thấy tên của anh thì biến sắc. Phàm là những người biết đến tập đoàn Hải Thiên có ai mà không biết bên cạnh chủ tịch tập đoàn là một vị trợ thủ đắc lực tên Đàm Minh Viễn chứ. Tập đoàn Hải Thiên ông ta không chọc vào nổi chưa kể vị đứng đầu kia nổi tiếng là ra tay nhanh và tàn độc.
''Thật sự xin lỗi! Là tôi có mắt không thấy Thái sơn, hai vị cần gì ạ?'' Giám đốc khách sạn đổi ngay thái độ, khúm núm lo sợ.
''Tôi muốn biết phòng tiếp khách ở đâu và người thuê là ai? Có phải đoàn khách nước ngoài hay không?''
''Vâng vâng!'' Giám đốc gật đầu như gà mổ thíc rồi quay sang hung dữ quát lễ tân: ''Còn không mau tra.''
''Thưa giám đốc, phòng tiếp khách được thuê bởi người nước ngoài chỉ có phòng ở tầng hai mươi lăm thôi ạ.'' Lễ tân bị vẻ mặt của Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân cùng với thái độ của giám đốc doạ sợ, run run trả lời.
''Dẫn đường!''
Đàm Minh Viễn ra lệnh cho giám đốc, hai người chuẩn bị đi theo ông ta thì Trầm Thiên Phong cũng đến nơi. Không nói nhiều, cả mấy người cùng nhau vội vàng đi lên phòng tiếp khách ở tầng hai mươi lăm. Mỗi một giây trôi qua mọi người lại càng thêm lo lắng, không khí trong thang máy trầm mặc đến mức giám đốc khách sạn sợ đến đứng không vững.
Có sự dẫn đường và giúp đỡ của giám đốc, cửa phòng tiếp khách được mở ngay ra. Bên trong là một quang cảnh vô cùng hỗn loạn, mảnh vỡ lọ hoa rơi khắp sàn nhà, trên sàn ngổn ngang những bàn ghế và đồ trang trí trong phòng. Khiến mọi người căng thẳng hơn cả là trên sàn nhà còn có vết máu.
Bước vội vào trong, sộc vào mũi mọi người là một mùi khá thơm nhưng không có ai có tâm trạng đi tìm hiểu mùi hương đó là gì. Ở phía trong, gần cửa sổ sát đất là bốn gã ngoại quốc bị trói với nhau bằng rèm cửa và khăn trải bàn. Tay tên nọ bị trói với chân của tên kia khiến chúng không thể nhúc nhích và tên nào cũng bầm dập hết mặt mũi nhưng tuyệt nhiên không thấy tên nào có vết thương chảy máu.
Giám đốc khách sạn nhìn thấy cảnh tượng bốn người đàn ông bị trói lại với nhau bị doạ đến mức nhũn cả chân.
''Chuyện....chuyện này....là sao?''
Không có ai rảnh để trả lời cho ông ta, bốn người gồm Trầm Thiên Phong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương chia nhau tìm khắp căn phòng mà vẫn không thấy bóng dáng của Lý Giai Kỳ.
''Nói! Người đâu?'' Trầm Thiên Phong túm lấy cổ áo của giám đốc, đôi mắt rét lạnh nhìn ông ta, khuôn mặt lại càng là lạnh đến cực điểm.
''Tôi....tôi không biết.''
''Phòng này không có nhà vệ sinh sao?'' Đàm Minh Viễn hỏi.
''Có....có! Nó ở phía sau bức tường.''
''Còn không mau mở.''
Cổ áo được nới lỏng, giám đốc khách sạn thoát khỏi được bàn tay của Trầm Thiên Phong, ông ta phải dùng cả tay cả chân mới đi đến được chỗ bức tường chắn sau đó ấn nút một cái. Bức tường dần dần dịch chuyển sang bên để hở ra một lối đi. Trầm Thiên Phong thô bạo hất văng giám đốc ra khiến ông ta ngã chổng vó xuống sang, đau mà không dám kêu.
Chạy vào bên trong lối đi khoảng sáu bảy mét thì thấy một cánh cửa, vặn tay nắm cửa nhưng không thể nào mở được cửa ra dường như có thứ gì chặn ở bên trong. Bây giờ trong lòng anh rất là lo lắng cho Lý Giai Kỳ nên bất chấp tất cả dùng sức đạp liên tục vào cánh cửa. Trầm Thiên Phong giống như một con sư tử phát điên liên tục đạp mạnh vào cánh cửa cho đến khi cánh cửa không chịu nổi mà nứt ra rồi vỡ làm ba mảnh. Giám đốc khách sạn nhìn thấy thì há hốc mồm vì sợ hãi, phải biết rằng cửa của khách sạn đều là dùng gỗ óc chó mà làm vậy mà anh chỉ dùng chân đạp cũng có thể khiến nó vỡ tan.
Loại bỏ những mảnh gỗ vỡ cản đường, Trầm Thiên Phong chui qua một lỗ vỡ vào phía bên trong. Chẳng trách mãi không thể mở cửa hoá ra đã bị khoá lại từ bên trong hơn nữa còn bị chặn bằng một chiếc tủ chứa đồ bằng gỗ. Bỏ qua mấy thứ đó, Trầm Thiên Phong đảo mắt tìm kiếm Lý Giai Kỳ và sững sờ khi thấy cô đang ngồi trong bồn tắm.
''Bé Kỳ! Bé Kỳ! Em làm sao vậy?''
Cả người Lý Giai Kỳ ướt sũng vì cô đang ngồi trong bồn tắm đầy nước. Dù đã là mùa xuân nhưng cứ mặc nguyên quần áo ngâm nước như vậy sẽ rất dễ bị cảm, Trầm Thiên Phong vội vàng đưa tay ra muốn đỡ cô ra ngoài nhưng Lý Giai Kỳ lại nhích người tránh né bàn tay đưa ra của anh.
''Lãi đại! Lý Giai Kỳ có ở trong không?'' Ngô Việt Bân sốt ruột hỏi.
''Có!''
Biết được Lý Giai Kỳ đang ở bên trong, ba người Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân cùng với Tiểu Dương đều thở phào nhẹ nhõm. Đang muốn chui qua cánh cửa bị hỏng để vào trong chợt Ngô Việt Bân cau mày lại sau đó lui ra sau đồng thời đẩy cả Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương lùi lại.
''Sao vậy?'' Đàm Minh Viễn khó hiểu hỏi.
''Mùi hương trong phòng này có vấn đề. Hình như Lý Giai Kỳ bị hạ thuốc kích dục, mùi thơm trong phòng tắm nồng hơn ở bên ngoài.''
''Nói rõ ràng.''
''Mọi người bịt mũi lại, thuốc kích dục này không chỉ gây tác dụng cho người uống mà sau khi uống phải, cơ thể sẽ toả ra một mùi thơm rất nồng. Người khác hít vào cũng không khác gì đang dùng thuốc kích dục.''
Ba người đồng loạt lùi ra sau tiện thể kéo cả giám đốc khách sạn đang nằm bẹp trên sàn nhà.
''Mau chóng cho người chuẩn bị căn phòng tốt nhất cho tôi.'' Ngô Việt Bân ném giám đốc khách sạn ra cửa rồi ra lệnh. Dù cơ thể rất đau nhưng ông ta vẫn phải cố bò dậy đi sắp xếp phòng.
Những điều Ngô Việt Bân nói, Trầm Thiên Phong đều nghe rõ ràng. Anh sờ tay vào làn nước trong bồn tắm, quả nhiên là nước lạnh bảo sao từ nãy đến giờ trong người anh cảm thấy nóng đến khó chịu. Không thể để Lý Giai Kỳ tiếp tục ngâm mình trong nước lạnh, Trầm Thiên Phong đưa tay luồn xuống dưới nách của cô muốn nâng cô lên.
''Không được chạm vào tôi.... tôi không thể có lỗi với A Phong được.''
Thần trí của Lý Giai Kỳ đã không còn tỉnh táo nữa, dù đã ngâm mình trong nước lạnh nhưng cảm giác nóng bỏng trong người vẫn không giảm được mấy. Chỉ có một điều duy nhất cô có thể nhớ được là không để cho người khác chạm vào mình, cô phải giữ gìn sự trong sạch của bản thân. Trầm Thiên Phong cũng không khá hơn cô là mấy, cả người cũng là một cảm giác khô nóng, bụng dưới đã nổi lên phản ứng, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ.
''Lão đại! Phòng đã sắp xếp xong.'' Đàm Minh Viễn từ bên ngoài nói vọng vào, dùng một chiếc khăn lông bịt mũi nên anh phải cố rướn cổ lên nói thật to.
Nhân lúc cơ thể còn tỉnh táo, Trầm Thiên Phong vớt Lý Giai Kỳ từ trong bồn nước lạnh ra sau đó lấy khăn tắm bọc kín người cô lại. Anh phải di chuyển chiếc tủ
đang chặn ở cửa sang một bên để có thể mở được cửa ra sau đó bế ngang Lý Giai Kỳ đang yếu ớt dựa vào tường lên.
Lý Giai Kỳ đã không còn biết một cái gì nữa, cô chỉ biết cơ thể đang rất nóng và muốn tìm một nơi mát mẻ. Áp đầu trong ngực của Trầm Thiên Phong, nơi này rất mát mẻ khiến cô thấy rất thoải mái, bàn tay luồn vào trong áo của anh làm loạn trong ngực anh.
Trầm Thiên Phong bế Lý Giai Kỳ ra ngoài, bàn tay đang không ngừng làm loạn trong ngực anh của cô khiến anh cũng căng đến sắp phát điên lên rồi. Tiểu Dương dùng khăn lông bịt mũi và miệng dẫn đường cho anh đến căn phòng được chuẩn bị. Khoá cửa lại, Trầm Thiên Phong nhanh chóng bế Lý Giai Kỳ đến chiếc giường lớn rồi đặt cô xuống. Cả hai người đều bị tác dụng của thuốc khiến cho không còn tỉnh táo, lý trí đã không còn được mấy phần mà thay vào đó chính là bản năng nguyên thủy nhất của loài người và ham muốn mãnh liệt của thuốc.
''Hai người họ sẽ không sao chứ?'' Đàm Minh Viễn lo lắng hỏi Ngô Việt Bân.
''Không biết nữa, hiện tại thứ họ dùng là bản năng nên tôi không thể đoán được kết quả.'' Anh nhún vai trả lời.
''Phải mất bao lâu thì thuốc mới hết tác dụng?'' Tiểu Dương cũng không giấu được lo lắng, trên mặt của anh còn có cả sự tức giận nữa bởi loại thuốc ghê tởm như vậy chỉ có Hồng Tinh mới nghĩ ra.
''Đại khái cũng phải nửa ngày đi nhưng tôi nghĩ có lẽ sẽ lâu hơn?''
''Ý cậu là sao?'' Đàm Minh Viễn nheo mắt hỏi.
''Mấy tháng qua thứ mà lão đại ăn nhiều nhất chính là đồ bổ mà trong đó không có bữa nào là không có đồ bổ thận. Mấy người hiểu ý tôi chứ?''
Trong phòng là mưa rền sấm dữ còn bên ngoài là cảnh hai người đàn ông canh lời nhìn người anh em của mình. Ba người chỉ biết cầu trời cho Lý Giai Kỳ được bình an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.