Chương 135: Đầm rồng hang hổ
Tiểu Haj
17/05/2023
Sáng sớm Trầm Thiên Phong đã rời đi, lúc anh dậy làm Lý Giai Kỳ bị đánh
thức, cô muốn tiễn anh đi nhưng anh không đồng ý muốn cô ngủ thêm. Anh
rất kiên quyết nên cô không thể làm gì khác chỉ đành dậy giúp anh mặc
quần áo sau đó hai người quyến luyến hôn một cái thật lâu rồi anh rời
đi.
Trầm Thiên Phong đi công tác không bao lâu thì sản phẩm tã bỉm trẻ em của công ty Lý Giai Kỳ chính thức ra mắt thị trường. Bước đầu còn gặp rất nhiều khó khăn vì phải cạnh tranh với rất nhiều nhãn hiệu lâu năm nhưng phần lớn những người sử dụng sản phẩm đều đánh giá rất tốt. Đây cũng coi như một chút an ủi cho lãnh đạo và nhân viên của công ty.
Lúc rời đi, Trầm Thiên Phong có nói nhanh thì nửa tháng còn chậm là một tháng sẽ trở về vậy mà bây giờ đã hơn một tháng rồi anh vẫn chưa giải quyết xong công việc. Không nghĩ rằng thời gian qua tồn đọng nhiều công việc như vậy khiến anh bận tối mắt tối mũi. Biết được anh bận rộn nên Lý Giai Kỳ cũng không nhắc đến chuyện quay về sớm nhưng một ngày ba bữa vẫn luôn nhắc anh ăn cơm đúng bữa, nghỉ ngơi hợp lý và chịu khó tập thể dục. Cô không muốn cơ thể vừa mới tốt lên một chút lại bị anh vì ham mê công việc mà đày đoạ nó.
Dù mỗi ngày đều nói chuyện video với nhau nhưng chung quy vẫn không thể bằng gặp mặt trực tiếp, cả hai người đều rất nhớ đối phương. Sáu bánh bao nhỏ cũng nhớ ba nên ngày nào lúc nói chuyện với Trầm Thiên Phong đều hỏi khi nào anh sẽ trở về.
''Ba ơi! Khi nào ba trở về? Hân Hân nhớ ba lắm.'' Giọng nói non nớt, đáng yêu của cô bé vang lên làm trái tim Trầm Thiên Phong mềm nhũn.
''Hân Hân ngoan, xong việc ba sẽ về ngay.''
''Ba ơi! Ba nhớ ăn cơm đúng giờ nha, không ăn cơm đúng giờ sẽ bị đau bụng đấy.'' Gia Khang như ông cụ non dặn dò ba mình.
''Ba nhớ rồi, ba sẽ ăn cơm đúng giờ. Gia Khang nhớ nhắc các em cũng ăn cơm đúng giờ nhớ chưa.''
''Vâng ạ!''
''Ba ơi! Ba có nhớ mẹ và chúng con không ạ?'' Đôi mắt Gia Ý đầy mong chờ, sợ rằng nếu Trầm Thiên Phong nói không thì cô bé sẽ khóc ngay mất.
''Đương nhiên là nhớ rồi.''
''Chúng con cũng nhớ ba lắm.''
''Ở nhà ngoan ngoãn đi học, nghe lời mẹ và người lớn. Trở về ba sẽ có quà cho các con.''
''Vâng ạ!''
Nhắc đến quà là sáu bánh bao nhỏ phấn chấn hẳn lên, tuy rằng trong nhà có rất nhiều đồ chơi nhưng chúng vẫn rất mong chờ món quà mà ba sẽ mua khi trở về.
Bà xã đại nhân và các con đều nói nhớ mình, Trầm Thiên Phong cũng rất nhớ họ nên càng quyết tâm phải giải quyết xong công việc thật sớm để trở về. Trở về rồi anh muốn đưa mấy mẹ con ra ngoài chơi một chuyến thật vui vẻ.
Trầm Thiên Phong vẫn chưa biết chính xác ngày về, Lý Giai Kỳ tuy rằng rất nhớ anh nhưng cũng không thể làm gì khác. Hàng ngày cô vẫn phải đi học sau đó chăm sóc cho sáu bánh bao nhỏ đôi khi cũng tham gia vào một số việc của công ty tã bỉm. Tuy rằng đã có Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương giúp đỡ lại có thêm Tô Lẫm nhưng dù sao cũng là tâm huyết của mình nên không thể bỏ mặc được.
Vừa mới tan học, Lý Giai Kỳ đi thẳng đến khách sạn Thu Nguyệt sang trọng nhất Đế đô. Buổi sáng cô nhận được điện thoại của Tô Lẫm hẹn cô đến khách sạn này cùng nhau đàm phán với một đoàn chuyên gia nước ngoài. Trong điện thoại Tô Lẫm chỉ mới nói sơ qua là đoàn chuyên gia này đang sở hữu công nghệ khoá ẩm tốt nhất trong lĩnh vực tã bỉm trẻ em. Hiện tại công ty họ rất cần nâng cao công nghệ lên nên muốn cô cũng đến để cùng đàm phán.
Địa điểm là phòng tiếp khách của khách sạn nằm trên tầng hai mươi lăm, căn phòng nằm ở vị trí cao, xung quanh lại sử dụng kính trong suốt nên ngồi trong phòng có thể ngắm được toàn cảnh phía nam Đế đô. Sửa soạn một chút, ngắm mình trong gương thấy không tồi liền nghĩ đến Trầm Thiên Phong thế là lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh gửi cho anh. Trầm Thiên Phong mở điện thoại ra liền thấy được tấm ảnh cô gửi, khoé miệng nhếch lên một đường cong.
[Đẹp lắm!]
[Em cùng với Tô Lẫm đi gặp một đoàn chuyên gia, anh thấy mặc vậy đã ổn chưa? Có đẹp thật không?]
[Rất đẹp!]
Hai tin nhắn thì cả hai đều là khen cô xinh đẹp, Lý Giai Kỳ đương nhiên rất vui rồi, cô chỉ gửi lại cho anh một icon xấu hổ.
[Địa chỉ gặp mặt ở đâu? Có cần Đàm Minh Viễn giúp không?]
[Khách sạn Thu Nguyệt, em và Tô Lẫm có thể giải quyết không cần phiền đến Đàm tiên sinh đâu]
[Ừ!]
Cất điện thoại đi, Lý Giai Kỳ ra khỏi nhà vệ sinh sau đó vào thang máy đi thẳng lên tầng hai mươi lăm. Trong phòng tiếp khách rất rộng rãi, không thấy Tô Lẫm đâu nhưng lại thấy bốn người đàn ông ăn mặc lịch sự đang ngồi ở đó. Đoán rằng họ là đoàn chuyên gia mà Tô Lẫm nhắc đến nhưng lại không thấy Tô Lẫm đâu làm Lý Giai Kỳ có hơi thắc mắc nhưng vẫn giữ phép lịch sự đến bắt tay chào hỏi với họ.
Lý Giai Kỳ đang định rút điện thoại ra nhắn tin cho Tô Lẫm hỏi anh đang ở đâu thì một người trong số bốn người đàn ông kia lên tiếng.
''Tô tiên sinh vừa rồi nhận một cuộc điện thoại sau đó xin phép rời đi nửa tiếng để giải quyết việc riêng.''
Nhìn người đàn ông ngoại quốc tóc vàng trước mắt không hiểu sao Lý Giai Kỳ lại thấy ánh mắt anh ta nhìn mình không đúng lắm. Anh ta đã nói như vậy thì cũng không cần phải gọi điện thoại cho Tô Lẫm nữa, Lý Giai Kỳ bắt đầu đàm phán mua lại công nghệ của bọn họ.
Bốn người đàn ông trong đó có hai người da trắng, một người da đen và một người có lẽ là con lai Âu-Á. Bọn họ chăm chú nghe Lý Giai Kỳ nói cũng không đưa ra quá nhiều ý kiến nhưng đại khái là họ vẫn chưa đồng ý bán lại công nghệ cho công ty của cô. Nói đến khô cả họng mà đối phương vẫn chưa đồng ý, Lý Giai Kỳ có hơi sốt ruột, cô cầm cốc nước bên cạnh lên uống một hơi hết sạch để nhuận họng cũng như là hạ hỏa. Không hiểu sao vừa uống xong cốc nước, Lý Giai Kỳ cảm thấy ánh mắt của bốn người đàn ông nhìn mình giống như phát sáng lên. Đột nhiên linh cảm có chuyện không ổn, Lý Giai Kỳ lấy cớ đi vệ sinh muốn rời khỏi căn phòng đó.
Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, bỗng nhiên một bàn tay to lớn đè lên tay Lý Giai Kỳ chặn lại động tác mở cửa của cô. Quay đầu nhìn thì ra là người đàn ông tóc vàng có vẻ là người đứng đầu của đoàn “chuyên gia” kia.
''Lý tiểu thư vội vàng đi đâu vậy? Ở trong phòng này cũng có nhà vệ sinh mà.''
Lý Giai Kỳ khó hiểu nhìn anh ta, rõ ràng phòng tiếp khách này chỉ có mấy bộ sô pha và bàn ghế làm gì thấy nhà vệ sinh nào.
''Tôi không thấy nó, cứ để tôi ra ngoài cho tiện.''
Đầu cảm thấy hơi choáng váng, từ trong bụng xông lên một luồng khí nóng giống như vừa mới ăn rất nhiều ớt. Quả nhiên là ly nước vừa nãy đã bị động tay động chân, Lý Giai Kỳ tuy rằng có chút sợ nhưng vẫn cố gắng không thể hiện ra mặt, giữ nguyên vẻ bình tĩnh.
Người đàn ông kia dường như không có ý định sẽ thả tay Lý Giai Kỳ ra, anh ta vẫn giữ chặt bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của cô.
''Để tôi chỉ cho cô.''
Nói rồi anh ta dùng sức kéo tay của Lý Giai Kỳ, cô vung tay lên muốn thoát khỏi anh ta nhưng lại hoảng sợ phát hiện cơ thể đang dần dần mất hết sức lực, đầu óc cũng choáng váng hơn rất nhiều.
''Buông tay! Tôi tự mình đi.''
Tên tóc vàng nhìn cô rồi nhếch mép cười: ''Đầu óc đều đã choáng váng, để cô tự mình đi tôi không yên tâm.''
Quả nhiên là vậy, Lý Giai Kỳ biết được bọn họ muốn hại cô thì càng không thể ở lại căn phòng này, cô dứt khoát chạy nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị tên da đen nhanh tay giữ lại.
''Naila tiểu thư đã có lệnh, chúng tôi không thể để cô chạy trốn được.''
Đầu óc choáng váng nhưng vẫn chưa đến mức không biết gì, Lý Giai Kỳ lần nữa nghe thấy cái tên Naila kèm thêm tình trạng cơ thể bây giờ rất kho để thoát thân. Cắn mạnh đầu lưỡi, đau đớn làm đầu óc thanh tỉnh hơn một chút, nhân lúc còn sức lực, Lý Giai Kỳ muốn giải quyết mấy tên đàn ông này nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng.
Cơ thể ngày càng không còn sức lực, nếu cứ kéo dài thì người chịu thiệt chính là cô. Không thể nghĩ nhiều nữa, Lý Giai Kỳ chủ động tấn công trước.
Cả bốn tên đàn ông đều không ngờ đến cô sẽ chủ động tấn công bọn họ nên ban đầu khá lúng túng thế nhưng chúng biết được loại thuốc mà cô uống mạnh đến mức nào nên ra tay cũng không dùng mấy phần lực. Chớp cơ hội này, Lý Giai Kỳ dùng sức toàn thân đánh ra toàn bộ là tử chiêu, không bao lâu đã đánh gục được hai trong số bốn tên.
Tuy rằng đã cố gắng hết sức nhưng thực sự là tác dụng của thuốc quá mạnh, đầu lưỡi đã cắn đến nát mà đầu vẫn không thể tỉnh táo nổi. Còn lại hai người chính là tên tóc vàng đầu xỏ và tên da đen, từ cảm giác choáng váng và khô nóng của cơ thể, Lý Giai Kỳ biết thứ mình uống phải chính là thuóc kích dục mạnh. Cầm lấy lọ hoa bằng gốm trang trí trên bàn, Lý Giai Kỳ không do dự đập thẳng vào đầu mình, lọ hoa vỡ tan, đầu của cô chảy máu và cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều. Chống cơ thể đứng lên, Lý Giai Kỳ cầm theo một mảnh vỡ lao đến tấn công hai tên đàn ông kia.
Trầm Thiên Phong làm việc mấy ngày không nghỉ để có thể về sớm, anh muốn cho mẹ con Lý Giai Kỳ một bất ngờ nên không nói cho họ biết. Vừa rồi Lý Giai Kỳ nhắn tin đến là anh vừa xuống máy bay xong, quyết định đến gặp cô để cho cô bất ngờ sớm một chút. Đề phòng Lý Giai Kỳ gặp khó khăn trong lúc đàm phán, anh đã gọi điện thoại cho Đàm Minh Viễn đến giúp cô một chút, dù sao từ trụ sở tập đoàn Hải Thiên đến khách sạn Thu Nguyệt cũng khá gần.
Trầm Thiên Phong đi công tác không bao lâu thì sản phẩm tã bỉm trẻ em của công ty Lý Giai Kỳ chính thức ra mắt thị trường. Bước đầu còn gặp rất nhiều khó khăn vì phải cạnh tranh với rất nhiều nhãn hiệu lâu năm nhưng phần lớn những người sử dụng sản phẩm đều đánh giá rất tốt. Đây cũng coi như một chút an ủi cho lãnh đạo và nhân viên của công ty.
Lúc rời đi, Trầm Thiên Phong có nói nhanh thì nửa tháng còn chậm là một tháng sẽ trở về vậy mà bây giờ đã hơn một tháng rồi anh vẫn chưa giải quyết xong công việc. Không nghĩ rằng thời gian qua tồn đọng nhiều công việc như vậy khiến anh bận tối mắt tối mũi. Biết được anh bận rộn nên Lý Giai Kỳ cũng không nhắc đến chuyện quay về sớm nhưng một ngày ba bữa vẫn luôn nhắc anh ăn cơm đúng bữa, nghỉ ngơi hợp lý và chịu khó tập thể dục. Cô không muốn cơ thể vừa mới tốt lên một chút lại bị anh vì ham mê công việc mà đày đoạ nó.
Dù mỗi ngày đều nói chuyện video với nhau nhưng chung quy vẫn không thể bằng gặp mặt trực tiếp, cả hai người đều rất nhớ đối phương. Sáu bánh bao nhỏ cũng nhớ ba nên ngày nào lúc nói chuyện với Trầm Thiên Phong đều hỏi khi nào anh sẽ trở về.
''Ba ơi! Khi nào ba trở về? Hân Hân nhớ ba lắm.'' Giọng nói non nớt, đáng yêu của cô bé vang lên làm trái tim Trầm Thiên Phong mềm nhũn.
''Hân Hân ngoan, xong việc ba sẽ về ngay.''
''Ba ơi! Ba nhớ ăn cơm đúng giờ nha, không ăn cơm đúng giờ sẽ bị đau bụng đấy.'' Gia Khang như ông cụ non dặn dò ba mình.
''Ba nhớ rồi, ba sẽ ăn cơm đúng giờ. Gia Khang nhớ nhắc các em cũng ăn cơm đúng giờ nhớ chưa.''
''Vâng ạ!''
''Ba ơi! Ba có nhớ mẹ và chúng con không ạ?'' Đôi mắt Gia Ý đầy mong chờ, sợ rằng nếu Trầm Thiên Phong nói không thì cô bé sẽ khóc ngay mất.
''Đương nhiên là nhớ rồi.''
''Chúng con cũng nhớ ba lắm.''
''Ở nhà ngoan ngoãn đi học, nghe lời mẹ và người lớn. Trở về ba sẽ có quà cho các con.''
''Vâng ạ!''
Nhắc đến quà là sáu bánh bao nhỏ phấn chấn hẳn lên, tuy rằng trong nhà có rất nhiều đồ chơi nhưng chúng vẫn rất mong chờ món quà mà ba sẽ mua khi trở về.
Bà xã đại nhân và các con đều nói nhớ mình, Trầm Thiên Phong cũng rất nhớ họ nên càng quyết tâm phải giải quyết xong công việc thật sớm để trở về. Trở về rồi anh muốn đưa mấy mẹ con ra ngoài chơi một chuyến thật vui vẻ.
Trầm Thiên Phong vẫn chưa biết chính xác ngày về, Lý Giai Kỳ tuy rằng rất nhớ anh nhưng cũng không thể làm gì khác. Hàng ngày cô vẫn phải đi học sau đó chăm sóc cho sáu bánh bao nhỏ đôi khi cũng tham gia vào một số việc của công ty tã bỉm. Tuy rằng đã có Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương giúp đỡ lại có thêm Tô Lẫm nhưng dù sao cũng là tâm huyết của mình nên không thể bỏ mặc được.
Vừa mới tan học, Lý Giai Kỳ đi thẳng đến khách sạn Thu Nguyệt sang trọng nhất Đế đô. Buổi sáng cô nhận được điện thoại của Tô Lẫm hẹn cô đến khách sạn này cùng nhau đàm phán với một đoàn chuyên gia nước ngoài. Trong điện thoại Tô Lẫm chỉ mới nói sơ qua là đoàn chuyên gia này đang sở hữu công nghệ khoá ẩm tốt nhất trong lĩnh vực tã bỉm trẻ em. Hiện tại công ty họ rất cần nâng cao công nghệ lên nên muốn cô cũng đến để cùng đàm phán.
Địa điểm là phòng tiếp khách của khách sạn nằm trên tầng hai mươi lăm, căn phòng nằm ở vị trí cao, xung quanh lại sử dụng kính trong suốt nên ngồi trong phòng có thể ngắm được toàn cảnh phía nam Đế đô. Sửa soạn một chút, ngắm mình trong gương thấy không tồi liền nghĩ đến Trầm Thiên Phong thế là lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh gửi cho anh. Trầm Thiên Phong mở điện thoại ra liền thấy được tấm ảnh cô gửi, khoé miệng nhếch lên một đường cong.
[Đẹp lắm!]
[Em cùng với Tô Lẫm đi gặp một đoàn chuyên gia, anh thấy mặc vậy đã ổn chưa? Có đẹp thật không?]
[Rất đẹp!]
Hai tin nhắn thì cả hai đều là khen cô xinh đẹp, Lý Giai Kỳ đương nhiên rất vui rồi, cô chỉ gửi lại cho anh một icon xấu hổ.
[Địa chỉ gặp mặt ở đâu? Có cần Đàm Minh Viễn giúp không?]
[Khách sạn Thu Nguyệt, em và Tô Lẫm có thể giải quyết không cần phiền đến Đàm tiên sinh đâu]
[Ừ!]
Cất điện thoại đi, Lý Giai Kỳ ra khỏi nhà vệ sinh sau đó vào thang máy đi thẳng lên tầng hai mươi lăm. Trong phòng tiếp khách rất rộng rãi, không thấy Tô Lẫm đâu nhưng lại thấy bốn người đàn ông ăn mặc lịch sự đang ngồi ở đó. Đoán rằng họ là đoàn chuyên gia mà Tô Lẫm nhắc đến nhưng lại không thấy Tô Lẫm đâu làm Lý Giai Kỳ có hơi thắc mắc nhưng vẫn giữ phép lịch sự đến bắt tay chào hỏi với họ.
Lý Giai Kỳ đang định rút điện thoại ra nhắn tin cho Tô Lẫm hỏi anh đang ở đâu thì một người trong số bốn người đàn ông kia lên tiếng.
''Tô tiên sinh vừa rồi nhận một cuộc điện thoại sau đó xin phép rời đi nửa tiếng để giải quyết việc riêng.''
Nhìn người đàn ông ngoại quốc tóc vàng trước mắt không hiểu sao Lý Giai Kỳ lại thấy ánh mắt anh ta nhìn mình không đúng lắm. Anh ta đã nói như vậy thì cũng không cần phải gọi điện thoại cho Tô Lẫm nữa, Lý Giai Kỳ bắt đầu đàm phán mua lại công nghệ của bọn họ.
Bốn người đàn ông trong đó có hai người da trắng, một người da đen và một người có lẽ là con lai Âu-Á. Bọn họ chăm chú nghe Lý Giai Kỳ nói cũng không đưa ra quá nhiều ý kiến nhưng đại khái là họ vẫn chưa đồng ý bán lại công nghệ cho công ty của cô. Nói đến khô cả họng mà đối phương vẫn chưa đồng ý, Lý Giai Kỳ có hơi sốt ruột, cô cầm cốc nước bên cạnh lên uống một hơi hết sạch để nhuận họng cũng như là hạ hỏa. Không hiểu sao vừa uống xong cốc nước, Lý Giai Kỳ cảm thấy ánh mắt của bốn người đàn ông nhìn mình giống như phát sáng lên. Đột nhiên linh cảm có chuyện không ổn, Lý Giai Kỳ lấy cớ đi vệ sinh muốn rời khỏi căn phòng đó.
Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, bỗng nhiên một bàn tay to lớn đè lên tay Lý Giai Kỳ chặn lại động tác mở cửa của cô. Quay đầu nhìn thì ra là người đàn ông tóc vàng có vẻ là người đứng đầu của đoàn “chuyên gia” kia.
''Lý tiểu thư vội vàng đi đâu vậy? Ở trong phòng này cũng có nhà vệ sinh mà.''
Lý Giai Kỳ khó hiểu nhìn anh ta, rõ ràng phòng tiếp khách này chỉ có mấy bộ sô pha và bàn ghế làm gì thấy nhà vệ sinh nào.
''Tôi không thấy nó, cứ để tôi ra ngoài cho tiện.''
Đầu cảm thấy hơi choáng váng, từ trong bụng xông lên một luồng khí nóng giống như vừa mới ăn rất nhiều ớt. Quả nhiên là ly nước vừa nãy đã bị động tay động chân, Lý Giai Kỳ tuy rằng có chút sợ nhưng vẫn cố gắng không thể hiện ra mặt, giữ nguyên vẻ bình tĩnh.
Người đàn ông kia dường như không có ý định sẽ thả tay Lý Giai Kỳ ra, anh ta vẫn giữ chặt bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của cô.
''Để tôi chỉ cho cô.''
Nói rồi anh ta dùng sức kéo tay của Lý Giai Kỳ, cô vung tay lên muốn thoát khỏi anh ta nhưng lại hoảng sợ phát hiện cơ thể đang dần dần mất hết sức lực, đầu óc cũng choáng váng hơn rất nhiều.
''Buông tay! Tôi tự mình đi.''
Tên tóc vàng nhìn cô rồi nhếch mép cười: ''Đầu óc đều đã choáng váng, để cô tự mình đi tôi không yên tâm.''
Quả nhiên là vậy, Lý Giai Kỳ biết được bọn họ muốn hại cô thì càng không thể ở lại căn phòng này, cô dứt khoát chạy nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị tên da đen nhanh tay giữ lại.
''Naila tiểu thư đã có lệnh, chúng tôi không thể để cô chạy trốn được.''
Đầu óc choáng váng nhưng vẫn chưa đến mức không biết gì, Lý Giai Kỳ lần nữa nghe thấy cái tên Naila kèm thêm tình trạng cơ thể bây giờ rất kho để thoát thân. Cắn mạnh đầu lưỡi, đau đớn làm đầu óc thanh tỉnh hơn một chút, nhân lúc còn sức lực, Lý Giai Kỳ muốn giải quyết mấy tên đàn ông này nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng.
Cơ thể ngày càng không còn sức lực, nếu cứ kéo dài thì người chịu thiệt chính là cô. Không thể nghĩ nhiều nữa, Lý Giai Kỳ chủ động tấn công trước.
Cả bốn tên đàn ông đều không ngờ đến cô sẽ chủ động tấn công bọn họ nên ban đầu khá lúng túng thế nhưng chúng biết được loại thuốc mà cô uống mạnh đến mức nào nên ra tay cũng không dùng mấy phần lực. Chớp cơ hội này, Lý Giai Kỳ dùng sức toàn thân đánh ra toàn bộ là tử chiêu, không bao lâu đã đánh gục được hai trong số bốn tên.
Tuy rằng đã cố gắng hết sức nhưng thực sự là tác dụng của thuốc quá mạnh, đầu lưỡi đã cắn đến nát mà đầu vẫn không thể tỉnh táo nổi. Còn lại hai người chính là tên tóc vàng đầu xỏ và tên da đen, từ cảm giác choáng váng và khô nóng của cơ thể, Lý Giai Kỳ biết thứ mình uống phải chính là thuóc kích dục mạnh. Cầm lấy lọ hoa bằng gốm trang trí trên bàn, Lý Giai Kỳ không do dự đập thẳng vào đầu mình, lọ hoa vỡ tan, đầu của cô chảy máu và cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều. Chống cơ thể đứng lên, Lý Giai Kỳ cầm theo một mảnh vỡ lao đến tấn công hai tên đàn ông kia.
Trầm Thiên Phong làm việc mấy ngày không nghỉ để có thể về sớm, anh muốn cho mẹ con Lý Giai Kỳ một bất ngờ nên không nói cho họ biết. Vừa rồi Lý Giai Kỳ nhắn tin đến là anh vừa xuống máy bay xong, quyết định đến gặp cô để cho cô bất ngờ sớm một chút. Đề phòng Lý Giai Kỳ gặp khó khăn trong lúc đàm phán, anh đã gọi điện thoại cho Đàm Minh Viễn đến giúp cô một chút, dù sao từ trụ sở tập đoàn Hải Thiên đến khách sạn Thu Nguyệt cũng khá gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.