Chương 57: Giúp tôi tìm chiếc nhẫn.
Tiểu Haj
23/04/2023
Trước Giáng sinh hai ngày bỗng nhiên có rất nhiều người đến Hải Thiên Đế Cung và tất cả đều là thuộc hạ của Yamaguchi Ryo, là thế lực mà cha cô ta sắp xếp hỗ trợ cho cô ta những ngày ở nước ngoài.
Một đám đàn ông khoảng hai ba mươi người rất là phô trương.
Trong Hải Thiên Đế Cung cũng có rất nhiều vệ sĩ của Trầm Thiên Phong thế nhưng ngày thường đều ở biệt lập một chỗ chỉ cắt cử người tuần tra canh gác theo ca chứ không đi lại như cá cảnh giống như người của Yamaguchi Ryo. Kể từ lúc đám vệ sĩ của cô ta đến là bắt đầu giở thủ đoạn trấn áp người làm trong Hải Thiên Đế Cung, ngay cả quản gia Lưu cũng bị bọn chúng chèn ép.
Lý Giai Kỳ đến đoàn phim buổi tối mới trở về cũng bị dọa một phen, cô vừa mới xuống khỏi xe đã bị hai người đàn ông lạ mặt đến kiểm tra xem có mang theo vũ khí hay không. Nực cười, đi làm còn mang theo vũ khí để làm gì không biết hơn nữa trở về chỗ ở còn bị kiểm tra. Đúng là làm quá.
''Đám người lạ mặt đó là ai vậy?''
Lý Giai Kỳ tắm rửa xong nhìn thấy Lương Thủy Nhu đang ngồi uống trà ăn bánh trong phòng của mình. Không biết cô đã đến từ lúc nào mà không phát ra tiếng động nào, trên mặt còn hiện rõ bực tức.
''Thuộc hạ của người phụ nữ kia, sau khi cậu đi làm thì bọn họ đến. Cả ngày nay bọn mình phải làm việc trong sự giám sát của họ, hơn nữa còn cố ý bới móc. Quản gia Lưu cũng bị bọn họ cố tình làm khó dễ còn người phụ nữ kia thiếu điều đuôi muốn vểnh lên tận trời.''
Càng nói Lương Thủy Nhu càng nghiến chặt răng lại, tay nắm chặt lấy chén trà đến nỗi Lý Giai Kỳ tưởng rằng chén trà sắp vỡ ra đến nơi rồi. Cô đưa tay nhận lấy chén trà từ tay Lương Thủy Nhu để tránh cho chén trà bị vỡ.
''Đừng có tức giận mà hại thân thể, chúng ta cứ làm tròn bổn phận của mình thì dù cô ta muốn cũng không thể bới móc được gì. Chẳng phải cậu vẫn luôn khuyên mình nhẫn nhịn sao, có bất bình thì cũng phải nhịn thôi ai bảo chống lưng cho cô ta lại là ông chủ của chúng ta cơ chứ.''
Ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong lòng thì Lý Giai Kỳ biết rõ, một người dịu dàng luôn cam chịu, nhẫn nhịn như Lương Thủy Nhu còn tức giận thành bộ dạng này đủ biết Yamaguchi Ryo đã quá đáng đến mức nào.
Theo kế hoạch thì Giáng sinh Lý Giai Kỳ xin nghỉ cho nên trước Giáng sinh một ngày cô sẽ không đến đoàn phim mà ở lại Hải Thiên Đế Cung cùng mọi người.
Hơn sáu giờ tối, sau khi đã làm xong mọi việc, Lý Giai Kỳ thay quần áo mặc thêm áo ấm chuẩn bị về nhà. Vì có tài xế chở nên cô di chuyển đến gara xe.
Chiếc xe ''trâu rừng'' được Trầm Thiên Phong mang đi công tác cho nên Lý Giai Kỳ chọn một chiếc xe có vẻ ngoài ''bình dân'' nhất để đi. Vậy mà, còn chưa kịp lên xe bỗng nhiên xuất hiện hai người đàn ông chặn cô lại.
''Xin lỗi cô Lý, tiểu thư chúng tôi muốn nhờ cô chút việc. Phiền cô quay trở lại.''
Hai người đàn ông mang theo bộ mặt dữ dằn, lời nói ra làm gì có thái độ của người đi nhờ vả mà càng giống như ép buộc. Có lẽ chỉ cần Lý Giai Kỳ nói một chữ không họ sẵn sàng cưỡng chế mang cô đi.
''Tôi biết rồi.''
Kể từ buổi sáng sau khi thức dậy, Lý Giai Kỳ luôn cảm thấy bất an. Cô không rõ cảm giác này là sao nhưng nó khiến cô không thể không bận tâm.
Trong phòng khách được trang trí ngập tràn màu sắc Giáng sinh, Yamaguchi Ryo đang ngồi nhấm nháp ly trà sữa trên ghế sô pha bằng da bò, xung quanh là bảy tám vệ sĩ và cả cô hầu Namiko. Nhìn thấy Lý Giai Kỳ vào, Namiko bất giác rùng mình một cái, nghĩ lại chuyện mấy ngày trước là cả người dựng hết lông tơ lên.
''Tối rồi cô định đi đâu?'' Yamaguchi Ryo ngồi bắt chéo chân, cao ngạo nhìn Lý Giai Kỳ.
''Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với cô.''
''Hiện giờ tiểu thư cũng được xem như là nữ chủ nhân của Hải Thiên Đế Cung, cô nói xem có cần phải báo cáo hay không?''
Cô hầu gái Namiko cáo mượn oai hùm lớn tiếng chất vấn Lý Giai Kỳ thế nhưng khi bị cô liếc mắt nhìn một cái thì bao nhiêu uy phong bay hết, cụp đuôi không dám lên tiếng nữa.
''Khi nào cô chính thức là Trầm phu nhân thì lúc đó hỏi tôi cũng chưa muộn.''
Chủ tớ hai người này lúc nào cũng ảo tưởng mình là Trầm phu nhân mà giở thói hống hách bắt nạt mọi người, Lý Giai Kỳ trước giờ không chịu yếu thế làm sao để họ như ý nguyện được.
''Gọi cô đến đây cũng không có chuyện gì to tát cả.'' Yamaguchi Ryo nhấp một ngụm trà sữa rồi mỉm cười nhìn Lý Giai Kỳ: ''Nữ nhân trong tộc Yamaguchi của tôi vào năm mười sáu tuổi sẽ được cha tặng cho một chiếc nhẫn đại diện cho thân phận tiểu thư của mình. Vừa rồi tôi tìm đến lại không thấy đâu, có lẽ là làm rơi trong lúc trang trí ngoài sân vào sáng nay. Hiện tại mọi người đều bận rộn việc của mình cho nên tôi muốn nhờ cô Lý tìm giúp tôi chiếc nhẫn.''
Yamaguchi Ryo vừa ngừng là một vệ sĩ tiến lên mang theo tấm ảnh chụp Yamaguchi Ryo, trên tay quả thật có đeo một chiếc nhẫn ngọc trai màu hồng trên ngón trỏ của tay phải.
''Xin lỗi, cô nên nhờ người khác thì hơn. Tôi hiện tại phải trở về nhà nên không thể giúp cô.''
Nói xong, Lý Giai Kỳ quay người bước đi nhưng còn chưa ra đến cửa đã bị người của Yamaguchi Ryo ngăn lại.
''Khoan đã! Tôi biết cô được nghỉ hai ngày cuối tuần thế nhưng hôm nay và ngày mai đều không phải cuối tuần.''
Ý của Yamaguchi Ryo rất rõ, cô ta muốn nói Lý Giai Kỳ mượn cớ trốn việc.
''Ngày mai là Giáng sinh, tôi đã xin nghỉ với ông chủ và ông chủ cũng đã đồng ý rồi.''
Yamaguchi Ryo đặt ly trà sữa xuống bàn rồi tao nhã đứng lên tiến gần đến chỗ Lý Giai Kỳ.
''Ồ! Cô cũng đã nói là cin nghỉ ngày mai vậy thì lý do gì mà cô lại rời đi từ bây giờ mà không giúp tôi tìm chiếc nhẫn.''
Lúc này, một vệ sĩ mang theo điện thoại của Yamaguchi Ryo và đưa cho cô ta. Điện thoại đang gọi đi đâu đó và người bên kia rất nhanh đã nhấc máy. Thấy người bên kia nghe máy, Yamaguchi Ryo đổi luôn thái độ giọng nói đầy nũng nịu và đáng thương.
''Anh Thiên Phong, anh phải giúp em chuyện này.''
Trầm Thiên Phong đang bận họp vậy mà còn có điện thoại làm phiền, vốn dĩ anh muốn tắt đi nhưng không cẩn thận nhấn nhầm nút nghe cho nên bất đắc dĩ phải nghe máy, lời nói cũng lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.
''Em có làm rơi mất chiếc nhẫn mà ba em tặng nhưng người làm trong Hải Thiên Đế Cung đều bận hết mất rồi, em có nhờ Lý Giai Kỳ tìm giúp nhưng cô ấy không chịu còn nói em không phải chủ nhân ở đây nên sẽ không tìm giúp.'' Yamaguchi Ryo giọng điệu mềm nhũn đáng thương kể khổ với Trầm Thiên Phong.
Trầm Thiên Phong đau đầu không thôi, anh day day mi tâm:
Yamaguchi Ryo mở loa ngoài lên rồi đưa đến gần Lý Giai Kỳ, như đoán được động tác của cô ta, chiếc điện thoại vừa mới đến gần Lý Giai Kỳ anh liền nói.
Lời của anh nói ra không cho người ta từ chối sau đó tắt máy luôn. Yamaguchi Ryo đắc ý nhìn Lý Giai Kỳ nhún vai, trên mặt viết rõ ''thấy rồi chứ, anh Thiên Phong chắc chắn đứng về phía tôi rồi, còn không mau ngoan ngoãn đi tìm đi.''
Đã từng thấy anh dung túng cho cô ta không chỉ một lần vậy mà lần này cô vẫn thấy thật khó chịu trong lòng. Anh còn không cần nghe xem cô nói thế nào mà đã trực tiếp ra lệnh bảo cô phải tìm. Đối với lần này thì nhiều hơn cả đau lòng đó chính là thất vọng.
Không nói thêm một lời nào nữa, Lý Giai Kỳ quay người đi ra ngoài sân, chính xác hơn là cái quảng trường nhỏ trước toà nhà chính. Nơi đây đã bật đèn sáng trưng nhưng để mà tìm một chiếc nhẫn thì không hề dễ dàng.
Lần này Yamaguchi Ryo không ngăn cản cô giống như cô ta chắc chắn cô không bỏ đi mà ngoan ngoãn tìm kiếm. Lý Giai Kỳ vừa ra khỏi cửa chính thì lập tức cánh cửa bị đóng chặt lại kèm theo lời của một vệ sĩ.
''Cô Lý, ngoài trời gió lạnh cho nên tiểu thư bảo cô khi nào tìm thấy thì gọi, lúc đó chúng tôi sẽ mở cửa.''
Có nghĩa là chừng nào cô không tìm thấy chiếc nhẫn thì đừng hòng vào được trong nhà.
Cả một cái quảng trường rộng hàng mẫu đất không biết phải tìm bao lâu mới thấy được. Tình huống bây giờ đã không thể thay đổi chỉ có thể cố gắng tìm còn chiếc nhẫn có thực sự rơi hay không thì không ai biết được.
Ở ngoài sân này được trang trí một cây thông Noel phải cao đến sáu bảy mét rất lộng lẫy, Lý Giai Kỳ nhìn cây thông Noel thở dài một tiếng rồi bắt đầu cúi xuống chăm chú tìm ở mặt đất.
Năm phút, mười phút, nửa tiếng, một tiếng và giờ là hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc nhẫn đâu. Mỏi người, Lý Giai Kỳ ngồi xuống đất nghỉ ngơi một chút. Vốn định về nhà sẽ ăn tối cùng cả nhà không ngờ lại phải ở lại còn phải làm cái việc vô nghĩa này.
Ngồi nghỉ khoảng năm phút thì bắt đầu có những bông tuyết rơi xuống, Lý Giai Kỳ hốt hoảng đứng lên tiếp tục tìm nếu không lát nữa tuyết phủ kín sân thì không thể tìm được nữa.
Cuối cùng hơn một giờ sáng, Lý Giai Kỳ cũng tìm thấy chiếc nhẫn của Yamaguchi Ryo ở trong đài phun nước. Mùa đông nước lạnh ngắt, may mà nước vẫn luôn chảy cho nên không bị đóng băng thế nhưng để lấy được chiếc nhẫn không phải chuyện dễ dàng.
Cô cởi giày tất, xắn quần và tay áo lên cao lội vào trong bể nước. Thêm một cái may mắn nữa là mùa đông đã chỉnh sang chế độ thác chảy chứ không để chế độ phun theo dòng cho nên quần áo không bị ướt. Nước đến đầu gối, lội đến đâu chân tê buốt đến đấy cuối cùng cũng lấy được chiếc nhẫn.
Chật vật leo ra khỏi đài phun nước, chân của Lý Giai Kỳ từ đầu gối trở xuống đỏ lên như bị bỏng, tay phải cũng vậy, nó đã không còn cảm giác gì nữa.
Một đám đàn ông khoảng hai ba mươi người rất là phô trương.
Trong Hải Thiên Đế Cung cũng có rất nhiều vệ sĩ của Trầm Thiên Phong thế nhưng ngày thường đều ở biệt lập một chỗ chỉ cắt cử người tuần tra canh gác theo ca chứ không đi lại như cá cảnh giống như người của Yamaguchi Ryo. Kể từ lúc đám vệ sĩ của cô ta đến là bắt đầu giở thủ đoạn trấn áp người làm trong Hải Thiên Đế Cung, ngay cả quản gia Lưu cũng bị bọn chúng chèn ép.
Lý Giai Kỳ đến đoàn phim buổi tối mới trở về cũng bị dọa một phen, cô vừa mới xuống khỏi xe đã bị hai người đàn ông lạ mặt đến kiểm tra xem có mang theo vũ khí hay không. Nực cười, đi làm còn mang theo vũ khí để làm gì không biết hơn nữa trở về chỗ ở còn bị kiểm tra. Đúng là làm quá.
''Đám người lạ mặt đó là ai vậy?''
Lý Giai Kỳ tắm rửa xong nhìn thấy Lương Thủy Nhu đang ngồi uống trà ăn bánh trong phòng của mình. Không biết cô đã đến từ lúc nào mà không phát ra tiếng động nào, trên mặt còn hiện rõ bực tức.
''Thuộc hạ của người phụ nữ kia, sau khi cậu đi làm thì bọn họ đến. Cả ngày nay bọn mình phải làm việc trong sự giám sát của họ, hơn nữa còn cố ý bới móc. Quản gia Lưu cũng bị bọn họ cố tình làm khó dễ còn người phụ nữ kia thiếu điều đuôi muốn vểnh lên tận trời.''
Càng nói Lương Thủy Nhu càng nghiến chặt răng lại, tay nắm chặt lấy chén trà đến nỗi Lý Giai Kỳ tưởng rằng chén trà sắp vỡ ra đến nơi rồi. Cô đưa tay nhận lấy chén trà từ tay Lương Thủy Nhu để tránh cho chén trà bị vỡ.
''Đừng có tức giận mà hại thân thể, chúng ta cứ làm tròn bổn phận của mình thì dù cô ta muốn cũng không thể bới móc được gì. Chẳng phải cậu vẫn luôn khuyên mình nhẫn nhịn sao, có bất bình thì cũng phải nhịn thôi ai bảo chống lưng cho cô ta lại là ông chủ của chúng ta cơ chứ.''
Ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong lòng thì Lý Giai Kỳ biết rõ, một người dịu dàng luôn cam chịu, nhẫn nhịn như Lương Thủy Nhu còn tức giận thành bộ dạng này đủ biết Yamaguchi Ryo đã quá đáng đến mức nào.
Theo kế hoạch thì Giáng sinh Lý Giai Kỳ xin nghỉ cho nên trước Giáng sinh một ngày cô sẽ không đến đoàn phim mà ở lại Hải Thiên Đế Cung cùng mọi người.
Hơn sáu giờ tối, sau khi đã làm xong mọi việc, Lý Giai Kỳ thay quần áo mặc thêm áo ấm chuẩn bị về nhà. Vì có tài xế chở nên cô di chuyển đến gara xe.
Chiếc xe ''trâu rừng'' được Trầm Thiên Phong mang đi công tác cho nên Lý Giai Kỳ chọn một chiếc xe có vẻ ngoài ''bình dân'' nhất để đi. Vậy mà, còn chưa kịp lên xe bỗng nhiên xuất hiện hai người đàn ông chặn cô lại.
''Xin lỗi cô Lý, tiểu thư chúng tôi muốn nhờ cô chút việc. Phiền cô quay trở lại.''
Hai người đàn ông mang theo bộ mặt dữ dằn, lời nói ra làm gì có thái độ của người đi nhờ vả mà càng giống như ép buộc. Có lẽ chỉ cần Lý Giai Kỳ nói một chữ không họ sẵn sàng cưỡng chế mang cô đi.
''Tôi biết rồi.''
Kể từ buổi sáng sau khi thức dậy, Lý Giai Kỳ luôn cảm thấy bất an. Cô không rõ cảm giác này là sao nhưng nó khiến cô không thể không bận tâm.
Trong phòng khách được trang trí ngập tràn màu sắc Giáng sinh, Yamaguchi Ryo đang ngồi nhấm nháp ly trà sữa trên ghế sô pha bằng da bò, xung quanh là bảy tám vệ sĩ và cả cô hầu Namiko. Nhìn thấy Lý Giai Kỳ vào, Namiko bất giác rùng mình một cái, nghĩ lại chuyện mấy ngày trước là cả người dựng hết lông tơ lên.
''Tối rồi cô định đi đâu?'' Yamaguchi Ryo ngồi bắt chéo chân, cao ngạo nhìn Lý Giai Kỳ.
''Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với cô.''
''Hiện giờ tiểu thư cũng được xem như là nữ chủ nhân của Hải Thiên Đế Cung, cô nói xem có cần phải báo cáo hay không?''
Cô hầu gái Namiko cáo mượn oai hùm lớn tiếng chất vấn Lý Giai Kỳ thế nhưng khi bị cô liếc mắt nhìn một cái thì bao nhiêu uy phong bay hết, cụp đuôi không dám lên tiếng nữa.
''Khi nào cô chính thức là Trầm phu nhân thì lúc đó hỏi tôi cũng chưa muộn.''
Chủ tớ hai người này lúc nào cũng ảo tưởng mình là Trầm phu nhân mà giở thói hống hách bắt nạt mọi người, Lý Giai Kỳ trước giờ không chịu yếu thế làm sao để họ như ý nguyện được.
''Gọi cô đến đây cũng không có chuyện gì to tát cả.'' Yamaguchi Ryo nhấp một ngụm trà sữa rồi mỉm cười nhìn Lý Giai Kỳ: ''Nữ nhân trong tộc Yamaguchi của tôi vào năm mười sáu tuổi sẽ được cha tặng cho một chiếc nhẫn đại diện cho thân phận tiểu thư của mình. Vừa rồi tôi tìm đến lại không thấy đâu, có lẽ là làm rơi trong lúc trang trí ngoài sân vào sáng nay. Hiện tại mọi người đều bận rộn việc của mình cho nên tôi muốn nhờ cô Lý tìm giúp tôi chiếc nhẫn.''
Yamaguchi Ryo vừa ngừng là một vệ sĩ tiến lên mang theo tấm ảnh chụp Yamaguchi Ryo, trên tay quả thật có đeo một chiếc nhẫn ngọc trai màu hồng trên ngón trỏ của tay phải.
''Xin lỗi, cô nên nhờ người khác thì hơn. Tôi hiện tại phải trở về nhà nên không thể giúp cô.''
Nói xong, Lý Giai Kỳ quay người bước đi nhưng còn chưa ra đến cửa đã bị người của Yamaguchi Ryo ngăn lại.
''Khoan đã! Tôi biết cô được nghỉ hai ngày cuối tuần thế nhưng hôm nay và ngày mai đều không phải cuối tuần.''
Ý của Yamaguchi Ryo rất rõ, cô ta muốn nói Lý Giai Kỳ mượn cớ trốn việc.
''Ngày mai là Giáng sinh, tôi đã xin nghỉ với ông chủ và ông chủ cũng đã đồng ý rồi.''
Yamaguchi Ryo đặt ly trà sữa xuống bàn rồi tao nhã đứng lên tiến gần đến chỗ Lý Giai Kỳ.
''Ồ! Cô cũng đã nói là cin nghỉ ngày mai vậy thì lý do gì mà cô lại rời đi từ bây giờ mà không giúp tôi tìm chiếc nhẫn.''
Lúc này, một vệ sĩ mang theo điện thoại của Yamaguchi Ryo và đưa cho cô ta. Điện thoại đang gọi đi đâu đó và người bên kia rất nhanh đã nhấc máy. Thấy người bên kia nghe máy, Yamaguchi Ryo đổi luôn thái độ giọng nói đầy nũng nịu và đáng thương.
''Anh Thiên Phong, anh phải giúp em chuyện này.''
Trầm Thiên Phong đang bận họp vậy mà còn có điện thoại làm phiền, vốn dĩ anh muốn tắt đi nhưng không cẩn thận nhấn nhầm nút nghe cho nên bất đắc dĩ phải nghe máy, lời nói cũng lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.
''Em có làm rơi mất chiếc nhẫn mà ba em tặng nhưng người làm trong Hải Thiên Đế Cung đều bận hết mất rồi, em có nhờ Lý Giai Kỳ tìm giúp nhưng cô ấy không chịu còn nói em không phải chủ nhân ở đây nên sẽ không tìm giúp.'' Yamaguchi Ryo giọng điệu mềm nhũn đáng thương kể khổ với Trầm Thiên Phong.
Trầm Thiên Phong đau đầu không thôi, anh day day mi tâm:
Yamaguchi Ryo mở loa ngoài lên rồi đưa đến gần Lý Giai Kỳ, như đoán được động tác của cô ta, chiếc điện thoại vừa mới đến gần Lý Giai Kỳ anh liền nói.
Lời của anh nói ra không cho người ta từ chối sau đó tắt máy luôn. Yamaguchi Ryo đắc ý nhìn Lý Giai Kỳ nhún vai, trên mặt viết rõ ''thấy rồi chứ, anh Thiên Phong chắc chắn đứng về phía tôi rồi, còn không mau ngoan ngoãn đi tìm đi.''
Đã từng thấy anh dung túng cho cô ta không chỉ một lần vậy mà lần này cô vẫn thấy thật khó chịu trong lòng. Anh còn không cần nghe xem cô nói thế nào mà đã trực tiếp ra lệnh bảo cô phải tìm. Đối với lần này thì nhiều hơn cả đau lòng đó chính là thất vọng.
Không nói thêm một lời nào nữa, Lý Giai Kỳ quay người đi ra ngoài sân, chính xác hơn là cái quảng trường nhỏ trước toà nhà chính. Nơi đây đã bật đèn sáng trưng nhưng để mà tìm một chiếc nhẫn thì không hề dễ dàng.
Lần này Yamaguchi Ryo không ngăn cản cô giống như cô ta chắc chắn cô không bỏ đi mà ngoan ngoãn tìm kiếm. Lý Giai Kỳ vừa ra khỏi cửa chính thì lập tức cánh cửa bị đóng chặt lại kèm theo lời của một vệ sĩ.
''Cô Lý, ngoài trời gió lạnh cho nên tiểu thư bảo cô khi nào tìm thấy thì gọi, lúc đó chúng tôi sẽ mở cửa.''
Có nghĩa là chừng nào cô không tìm thấy chiếc nhẫn thì đừng hòng vào được trong nhà.
Cả một cái quảng trường rộng hàng mẫu đất không biết phải tìm bao lâu mới thấy được. Tình huống bây giờ đã không thể thay đổi chỉ có thể cố gắng tìm còn chiếc nhẫn có thực sự rơi hay không thì không ai biết được.
Ở ngoài sân này được trang trí một cây thông Noel phải cao đến sáu bảy mét rất lộng lẫy, Lý Giai Kỳ nhìn cây thông Noel thở dài một tiếng rồi bắt đầu cúi xuống chăm chú tìm ở mặt đất.
Năm phút, mười phút, nửa tiếng, một tiếng và giờ là hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc nhẫn đâu. Mỏi người, Lý Giai Kỳ ngồi xuống đất nghỉ ngơi một chút. Vốn định về nhà sẽ ăn tối cùng cả nhà không ngờ lại phải ở lại còn phải làm cái việc vô nghĩa này.
Ngồi nghỉ khoảng năm phút thì bắt đầu có những bông tuyết rơi xuống, Lý Giai Kỳ hốt hoảng đứng lên tiếp tục tìm nếu không lát nữa tuyết phủ kín sân thì không thể tìm được nữa.
Cuối cùng hơn một giờ sáng, Lý Giai Kỳ cũng tìm thấy chiếc nhẫn của Yamaguchi Ryo ở trong đài phun nước. Mùa đông nước lạnh ngắt, may mà nước vẫn luôn chảy cho nên không bị đóng băng thế nhưng để lấy được chiếc nhẫn không phải chuyện dễ dàng.
Cô cởi giày tất, xắn quần và tay áo lên cao lội vào trong bể nước. Thêm một cái may mắn nữa là mùa đông đã chỉnh sang chế độ thác chảy chứ không để chế độ phun theo dòng cho nên quần áo không bị ướt. Nước đến đầu gối, lội đến đâu chân tê buốt đến đấy cuối cùng cũng lấy được chiếc nhẫn.
Chật vật leo ra khỏi đài phun nước, chân của Lý Giai Kỳ từ đầu gối trở xuống đỏ lên như bị bỏng, tay phải cũng vậy, nó đã không còn cảm giác gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.