Chương 56: Cố ý nhằm vào.
Tiểu Haj
23/04/2023
Kể từ sau bữa tối hôm ấy, Yamaguchi Ryo lấy lý do thương thế của Lý Giai Kỳ đã khỏi liền thường xuyên kêu cô làm việc hơn. Gần như bữa tối nào cũng có cô đứng phục vụ bữa cho bọn họ.
Dù không muốn đến mấy thì cũng vẫn phải nhìn họ anh anh em em với nhau.
''Không thấy nước canh đổ ra bàn rồi à, còn không mau lau đi.''
Yamaguchi Ryo cố ý làm đổ canh ra bàn rồi lớn tiếng quát mắng giống như người làm đổ canh là Lý Giai Kỳ cô. Trầm Thiên Phong ở một bên không nói gì dung túng cho hành động của cô ta. Lý Giai Kỳ không thể cãi lại chỉ có thể ôm bung tức tiến lên lau bàn.
Lại một lần khác, Lý Giai Kỳ đang cùng với mọi người lau dọn ở phòng khách lại bị cô ta cố tình làm khó.
''Lý Giai Kỳ, cô làm có tâm một chút không được sao. Tại sao lau đi lau lại mà sàn nhà vẫn còn bẩn.''
Lý Giai Kỳ quay người lại nhìn, rõ ràng vừa rồi cô đã lau rất kỹ vậy mà bây giờ lại thấy một loạt các dấu giày. Có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết ai đang giở trò, chỉ là dùng mấy trò này nhắm vào cô cũng quá ấu trĩ rồi.
Quản gia Lưu cũng nhận thấy Yamaguchi Ryo luôn cố tình làm khó cho Lý Giai Kỳ bèn tiến lên nói mấy lời.
''Ryo tiểu thư, Lý Giai Kỳ vất vả cả ngày rồi lại mới khỏi vết thương không lâu, cứ để cho người khác làm là được.''
Nghe thấy thế, Yamaguchi Ryo quắc mắt lên nhìn quản gia Lưu: ''Anh Thiên Phong bỏ tiền ra trả cho cô ta không phải để cô ta làm mình làm mẩy. Vả lại tôi chỉ yêu cầu cô ta chút chuyện nhỏ cũng làm không xong còn có mặt mũi nhận tiền lương.''
''Nhưng....''
Biết quản gia Lưu có ý giúp mình nhưng Yamaguchi Ryo là cố ý nhằm vào mình cho nên ai nói đỡ chỉ thêm bị cô ta ghi thù.
''Không sao đâu quản gia Lưu, để tôi lau lại.''
Lúc trước, Yamaguchi Ryo cũng trong tối ngoài sáng làm mấy trò vặt hại cô nhưng dù sao cũng không quá lộ liễu thế nhưng gần đây có Trầm Thiên Phong dung túng, cô ta đã không còn kiêng dè gì nữa.
''Ông làm quản gia không quản giáo người làm cho tốt ngược lại còn bao che cho cô ta, tôi phải nói lại cho anh Thiên Phong biết để anh ấy xử lý ông.''
Yamaguchi Ryo cố ý lên mặt trách mắng quản gia Lưu thất trách trước mặt Lý Giai Kỳ cố ý để cho cô thấy người khác vì cô mà bị trách phạt.
Đúng lúc này, Trầm Thiên Phong về đến cửa nghe thấy lời trách mắng của Yamaguchi Ryo.
''Có chuyện gì?''
Yamaguchi Ryo này ra bộ mặt đáng thương chạy đến cáo trạng với anh.
''Anh Thiên Phong, em chẳng qua chỉ sai bảo cô ấy chút việc vậy mà quản gia Lưu còn bao che cho cô ấy bảo cô ấy mệt mỏi cả ngày không cần làm việc nữa. Em chỉ là có ý tốt.''
Nói đến đây hốc mắt cô ta đã ầng ậng nước mười phần đáng thương.
''Ông chủ, tôi chỉ là thấy Lý Giai Kỳ đã vất vả cả ngày nên muốn cho cô ấy nghỉ ngơi một chút mà thôi.''
Quản gia Lưu đi theo Trầm Thiên Phong lâu năm đương nhiên hiểu tính cách của anh nhưng vẫn không nhịn được đứng ra giải thích một phen. Lý Giai Kỳ nãy giờ vẫn miệt mài lau dọn không thèm quan tâm đến trò vặt của Yamaguchi Ryo. Cô cũng giống như quản gia Lưu tin tưởng vào Trầm Thiên Phong.
''Quản gia Lưu, trong thời gian Ryo tiểu thư sống ở đây, mọi chuyện cứ nghe theo cô ấy.''
Chỉ bỏ lại một câu rồi rời đi ngay, Trầm Thiên Phong cũng không ngờ được rằng lời này mình nói ra sẽ có ngày làm cô phải rơi vào hoàn cảnh khốn khổ.
Yamaguchi Ryo vui vẻ ra mặt, cô ta cũng rảo bước đi theo anh bỏ lại quản gia Lưu và Lý Giai Kỳ đứng đó. Hai người không ngờ rằng Trầm Thiên Phong vậy mà lại tin vào cái lý do hết sức vụng về của cô ta.
Lý Giai Kỳ chỉ biết cười khổ, người ta định sẵn sẽ trở thành vợ chồng của nhau thì việc dung túng cho nhau cũng là dễ hiểu. Còn cô, bất quá chỉ là một người làm công trả nợ thì lấy tư cách gì mà đòi hỏi anh đứng về phía mình. Trước đây là cô khăng khăng một mực đòi tránh xa anh, không dây dưa với anh, giờ đây thực sự như vậy đáng ra cô phải vui mới đúng chứ sao lại thấy khó chịu như vậy.
Trước Giáng sinh mấy ngày, Trầm Thiên Phong phải đi công tác nước ngoài không có ở nhà. Kể từ sau lời nói của anh hôm đó, người làm trong Hải Thiên Đế Cung ngầm hiểu trong lòng sớm muộn gì Yamaguchi Ryo cũng trở thành nữ chủ nhân của nơi đây nên đối với cô ta càng tận tâm bội phần.
Trái ngược với Yamaguchi Ryo xuân phong đắc ý lại là Lý Giai Kỳ đang trải qua những ngày tháng không mấy suôn sẻ. Vẫn là Yamaguchi Ryo cố ý gây chuyện thậm chí còn ngày càng quá đáng.
Trong lúc cô lau dọn thì cô ta cố ý làm bẩn sau đó bắt cô lau đi lau lại nhiều lần. Biết cô và Lương Thủy Nhu thân thiết với nhau thì cố ý bắt cô đi cọ hết các toilet trong Hải Thiên Đế Cung nếu không sẽ bắt Lương Thủy Nhu giữ trời tuyết rơi phải đi giặt đồ bằng tay trong nước lạnh. Không thể phản kháng, Lý Giai Kỳ đành phải cọ hết các toilet trong sự giám sát của Namiko.
''Để tôi xịt nước cọ rửa giúp cô.''
Lý Giai Kỳ còn chưa kịp nói từ chối thì đã nghe thấy tiếng xèo xèo của quần áo bị ăn mòn. Namiko vậy mà cố ý xịt nước cọ rửa lên ngu cô, quần áo đang mặc trên người cứ thế bị ăn mòn đến rách cả ra.
''Ôi ôi xin lỗi, tôi sơ ý quá. Để tôi giúp cô một tay.''
Ào!
Nguyên cả một xô nước lạnh buốt đổ ào lên người Lý Giai Kỳ, đầu tóc quần áo cứ thế ướt hết. Nước lạnh ngấm qua quần áo vào người giống như mang cả tảng đá lạnh giấu vào trong người, lạnh đến mức muốn đông cứng người luôn.
Thật sự là không thể nhịn nổi nữa, Lý Giai Kỳ ném chiếc cọ trên tay xuống rồi nhanh chóng tóm lấy Namiko đang định chạy trốn.
''Không dễ dàng chạy như vậy đâu.''
Đối đầu với một Lý Giai Kỳ luyện võ từ nhỏ, cô hầu gái Namiko trở thành cá trong chậu, chim trong lồng mà không thể giãy giụa.
Lý Giai Kỳ sớm đã nhịn đến nghẹn, vừa hay hôm nay xả một lần. Một tay giữ chặt cổ của Namiko, tay còn lại với lấy lọ nước tẩy rửa phun hết lên người cô ta. Quần áo nhanh chóng bị ăn mòn đến rách từng chỗ, Namiko sợ đến mức tái xanh mặt, miệng thì hét ầm lên. Lý Giai Kỳ làm sao tha cho cô ta dễ dàng như vậy, cô ta làm gì với cô thì cô trả lại như vậy thêm cả chút lãi. Trực tiếp kéo Namiko đến vòi nước, mở nước sang mức lạnh nhất rồi cứ thế ấn cả người Namiko vào dưới vòi nước.
Namiko không ngờ bị Lý Giai Kỳ ấn thẳng xuống vòi nước lạnh, nước lạnh cứ thế xối xả vào người cô ta, muốn bỏ chạy nhưng lại bị bàn tay cứng rắn của Lý Giai Kỳ giữ chặt đến không thể vùng vẫy chỉ có thể hứng chịu từng dòng nước lạnh vào người, lạnh đến mức run bần bật.
''Đừng được một bước muốn tiến một tấc, tôi không sợ mấy người các cô chẳng qua là không muốn dây dưa với mấy đứa ngu mà thôi. Nếu muốn tìm ngược thì tôi đây sẵn sàng giúp, không cần cảm ơn.''
Vừa nói Lý Giai Kỳ vừa ấn đầu Namiko vào thẳng dưới vòi nước để nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống.
''Cái nết bẩn thỉu cần được tẩy rửa sạch sẽ, tôi làm người tốt một phen giúp cô tẩy rửa cho đỡ bốc mùi.''
Chỉ muốn cho Namiko một bài học cho nên nhìn thấy cô ta cả người ướt hết, đầu tóc tả tơi thì Lý Giai Kỳ cũng ''tốt bụng'' thả ra. Được thả ra, Namiko ngã sõng soài ra sàn nhà lạnh buốt, cả người run lên như cầy sấy.
Lý Giai Kỳ cầm cây chổi cọ lên, chỉ vào Namiko: ''Lần sau nếu muốn tẩy rửa cho sạch sẽ cứ đến tìm tôi.'' Sau đó ném cây chổi cọ xuống rời đi, cả người cô ướt hết cần phải về thay đồ nếu không sẽ cảm lạnh mất hơn nữa quần áo cũng rách khá nhiều không thể mặc nữa.
Việc phát sinh trong phòng vệ sinh có khá nhiều người biết nhưng không có một ai tiến lên ngăn cản Lý Giai Kỳ thậm chí là cả quản gia Lưu cũng xem như không thấy. Chủ tớ hai người Yamaguchi Ryo quen thói ngang ngược đã đắc tội không ít người trong Hải Thiên Đế Cung nên hôm nay bị Lý Giai Kỳ dạy dỗ một trận rất vừa ý mọi người.
Lý Giai Kỳ vừa ra khỏi phòng tắm đã có một cô hầu gái tốt bụng mang một chiếc áo khoác khoác lên cho cô.
''Yên tâm đi, chúng tôi không thấy gì cả. Namiko cô ta muốn giúp cô nhưng không cẩn thận nên bị đổ nước vào người. Cô có lòng tốt giúp cô ấy nên người cũng bị ướt hết cần về thay đồ.''
Nghe thấy lời như vậy, Lý Giai Kỳ cảm kích trong lòng quay ra cảm ơn cô hầu gái đó.
''Cảm ơn mọi người.''
''Không có gì, mọi người nên giúp đỡ nhau mà. Cô mau về thay đồ đi, quản gia Lưu sai đầu bếp nấu trà gừng rồi, lát nữa sẽ có người mang đến cho cô. Việc cong lại chúng tôi sẽ làm giúp cô.''
Giữ chặt lấy chiếc áo khoác, Lý Giai Kỳ cũng không biết phải cảm ơn mọi người thế nào nữa. Mọi người đã giúp đỡ cô quá nhiều rồi, dù bọn họ chỉ là làm cùng với nhau còn không quá thân thiết nhưng mọi người vẫn nguyện ý giúp đỡ cô còn người được tính là thân quen lại dung túng cho hôn thê của mình tác oai tác quái.
''Giai Kỳ, mau uống hết cốc trà gừng trừ hàn khí không lại cảm lạnh.''
Thấy Lý Giai Kỳ đã thay đồ xong, Lương Thủy Nhu bê cốc trà gừng vừa được mang đến cho cô uống làm ấm người tránh bị nhiễm lạnh.
Dù cho không thích vị gừng nhưng cô vẫn nhận lấy cốc trà uống một hơi cạn sạch bởi thứ mà cô uống không đơn giản chỉ là cốc trà gừng mà còn là tâm ý của mọi người đối với cô.
Đề phòng bị cảm lạnh, Lương Thủy Nhu ấn Lý Giai Kỳ nằm lên giường đắp chăn kín cho cô rồi lại chỉnh nhiệt độ máy sưởi cao lên.
''Cậu cần gì phải vì mình mà làm vậy, mình giặt một chút đồ cũng không sao cả.'' Lương Thủy Nhu ngồi ở mép giường, nhìn Lý Giai Kỳ rồi tự trách bản thân thành gánh nặng cho cô.
''Bọn họ là cố ý nhắm vào mình, cậu có giặt hay không thì kết quả vẫn là như vậy chi bằng để cậu bớt cực một chút.''
''Xin lỗi Giai Kỳ, mình đã không giúp được gì cho cậu còn khiến cậu phải suy nghĩ cho mình.''
Càng nghĩ, Lương Thủy Nhu càng thấy có lỗi, cô nắm lấy tay của Lý Giai Kỳ xoa xoa, hai mắt trực trào nước mắt.
Lý Giai Kỳ või vỗ tay của cô bạn, an ủi: ''Đồ ngốc, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa. Mình đâu có sao đâu.''
Dù không muốn đến mấy thì cũng vẫn phải nhìn họ anh anh em em với nhau.
''Không thấy nước canh đổ ra bàn rồi à, còn không mau lau đi.''
Yamaguchi Ryo cố ý làm đổ canh ra bàn rồi lớn tiếng quát mắng giống như người làm đổ canh là Lý Giai Kỳ cô. Trầm Thiên Phong ở một bên không nói gì dung túng cho hành động của cô ta. Lý Giai Kỳ không thể cãi lại chỉ có thể ôm bung tức tiến lên lau bàn.
Lại một lần khác, Lý Giai Kỳ đang cùng với mọi người lau dọn ở phòng khách lại bị cô ta cố tình làm khó.
''Lý Giai Kỳ, cô làm có tâm một chút không được sao. Tại sao lau đi lau lại mà sàn nhà vẫn còn bẩn.''
Lý Giai Kỳ quay người lại nhìn, rõ ràng vừa rồi cô đã lau rất kỹ vậy mà bây giờ lại thấy một loạt các dấu giày. Có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết ai đang giở trò, chỉ là dùng mấy trò này nhắm vào cô cũng quá ấu trĩ rồi.
Quản gia Lưu cũng nhận thấy Yamaguchi Ryo luôn cố tình làm khó cho Lý Giai Kỳ bèn tiến lên nói mấy lời.
''Ryo tiểu thư, Lý Giai Kỳ vất vả cả ngày rồi lại mới khỏi vết thương không lâu, cứ để cho người khác làm là được.''
Nghe thấy thế, Yamaguchi Ryo quắc mắt lên nhìn quản gia Lưu: ''Anh Thiên Phong bỏ tiền ra trả cho cô ta không phải để cô ta làm mình làm mẩy. Vả lại tôi chỉ yêu cầu cô ta chút chuyện nhỏ cũng làm không xong còn có mặt mũi nhận tiền lương.''
''Nhưng....''
Biết quản gia Lưu có ý giúp mình nhưng Yamaguchi Ryo là cố ý nhằm vào mình cho nên ai nói đỡ chỉ thêm bị cô ta ghi thù.
''Không sao đâu quản gia Lưu, để tôi lau lại.''
Lúc trước, Yamaguchi Ryo cũng trong tối ngoài sáng làm mấy trò vặt hại cô nhưng dù sao cũng không quá lộ liễu thế nhưng gần đây có Trầm Thiên Phong dung túng, cô ta đã không còn kiêng dè gì nữa.
''Ông làm quản gia không quản giáo người làm cho tốt ngược lại còn bao che cho cô ta, tôi phải nói lại cho anh Thiên Phong biết để anh ấy xử lý ông.''
Yamaguchi Ryo cố ý lên mặt trách mắng quản gia Lưu thất trách trước mặt Lý Giai Kỳ cố ý để cho cô thấy người khác vì cô mà bị trách phạt.
Đúng lúc này, Trầm Thiên Phong về đến cửa nghe thấy lời trách mắng của Yamaguchi Ryo.
''Có chuyện gì?''
Yamaguchi Ryo này ra bộ mặt đáng thương chạy đến cáo trạng với anh.
''Anh Thiên Phong, em chẳng qua chỉ sai bảo cô ấy chút việc vậy mà quản gia Lưu còn bao che cho cô ấy bảo cô ấy mệt mỏi cả ngày không cần làm việc nữa. Em chỉ là có ý tốt.''
Nói đến đây hốc mắt cô ta đã ầng ậng nước mười phần đáng thương.
''Ông chủ, tôi chỉ là thấy Lý Giai Kỳ đã vất vả cả ngày nên muốn cho cô ấy nghỉ ngơi một chút mà thôi.''
Quản gia Lưu đi theo Trầm Thiên Phong lâu năm đương nhiên hiểu tính cách của anh nhưng vẫn không nhịn được đứng ra giải thích một phen. Lý Giai Kỳ nãy giờ vẫn miệt mài lau dọn không thèm quan tâm đến trò vặt của Yamaguchi Ryo. Cô cũng giống như quản gia Lưu tin tưởng vào Trầm Thiên Phong.
''Quản gia Lưu, trong thời gian Ryo tiểu thư sống ở đây, mọi chuyện cứ nghe theo cô ấy.''
Chỉ bỏ lại một câu rồi rời đi ngay, Trầm Thiên Phong cũng không ngờ được rằng lời này mình nói ra sẽ có ngày làm cô phải rơi vào hoàn cảnh khốn khổ.
Yamaguchi Ryo vui vẻ ra mặt, cô ta cũng rảo bước đi theo anh bỏ lại quản gia Lưu và Lý Giai Kỳ đứng đó. Hai người không ngờ rằng Trầm Thiên Phong vậy mà lại tin vào cái lý do hết sức vụng về của cô ta.
Lý Giai Kỳ chỉ biết cười khổ, người ta định sẵn sẽ trở thành vợ chồng của nhau thì việc dung túng cho nhau cũng là dễ hiểu. Còn cô, bất quá chỉ là một người làm công trả nợ thì lấy tư cách gì mà đòi hỏi anh đứng về phía mình. Trước đây là cô khăng khăng một mực đòi tránh xa anh, không dây dưa với anh, giờ đây thực sự như vậy đáng ra cô phải vui mới đúng chứ sao lại thấy khó chịu như vậy.
Trước Giáng sinh mấy ngày, Trầm Thiên Phong phải đi công tác nước ngoài không có ở nhà. Kể từ sau lời nói của anh hôm đó, người làm trong Hải Thiên Đế Cung ngầm hiểu trong lòng sớm muộn gì Yamaguchi Ryo cũng trở thành nữ chủ nhân của nơi đây nên đối với cô ta càng tận tâm bội phần.
Trái ngược với Yamaguchi Ryo xuân phong đắc ý lại là Lý Giai Kỳ đang trải qua những ngày tháng không mấy suôn sẻ. Vẫn là Yamaguchi Ryo cố ý gây chuyện thậm chí còn ngày càng quá đáng.
Trong lúc cô lau dọn thì cô ta cố ý làm bẩn sau đó bắt cô lau đi lau lại nhiều lần. Biết cô và Lương Thủy Nhu thân thiết với nhau thì cố ý bắt cô đi cọ hết các toilet trong Hải Thiên Đế Cung nếu không sẽ bắt Lương Thủy Nhu giữ trời tuyết rơi phải đi giặt đồ bằng tay trong nước lạnh. Không thể phản kháng, Lý Giai Kỳ đành phải cọ hết các toilet trong sự giám sát của Namiko.
''Để tôi xịt nước cọ rửa giúp cô.''
Lý Giai Kỳ còn chưa kịp nói từ chối thì đã nghe thấy tiếng xèo xèo của quần áo bị ăn mòn. Namiko vậy mà cố ý xịt nước cọ rửa lên ngu cô, quần áo đang mặc trên người cứ thế bị ăn mòn đến rách cả ra.
''Ôi ôi xin lỗi, tôi sơ ý quá. Để tôi giúp cô một tay.''
Ào!
Nguyên cả một xô nước lạnh buốt đổ ào lên người Lý Giai Kỳ, đầu tóc quần áo cứ thế ướt hết. Nước lạnh ngấm qua quần áo vào người giống như mang cả tảng đá lạnh giấu vào trong người, lạnh đến mức muốn đông cứng người luôn.
Thật sự là không thể nhịn nổi nữa, Lý Giai Kỳ ném chiếc cọ trên tay xuống rồi nhanh chóng tóm lấy Namiko đang định chạy trốn.
''Không dễ dàng chạy như vậy đâu.''
Đối đầu với một Lý Giai Kỳ luyện võ từ nhỏ, cô hầu gái Namiko trở thành cá trong chậu, chim trong lồng mà không thể giãy giụa.
Lý Giai Kỳ sớm đã nhịn đến nghẹn, vừa hay hôm nay xả một lần. Một tay giữ chặt cổ của Namiko, tay còn lại với lấy lọ nước tẩy rửa phun hết lên người cô ta. Quần áo nhanh chóng bị ăn mòn đến rách từng chỗ, Namiko sợ đến mức tái xanh mặt, miệng thì hét ầm lên. Lý Giai Kỳ làm sao tha cho cô ta dễ dàng như vậy, cô ta làm gì với cô thì cô trả lại như vậy thêm cả chút lãi. Trực tiếp kéo Namiko đến vòi nước, mở nước sang mức lạnh nhất rồi cứ thế ấn cả người Namiko vào dưới vòi nước.
Namiko không ngờ bị Lý Giai Kỳ ấn thẳng xuống vòi nước lạnh, nước lạnh cứ thế xối xả vào người cô ta, muốn bỏ chạy nhưng lại bị bàn tay cứng rắn của Lý Giai Kỳ giữ chặt đến không thể vùng vẫy chỉ có thể hứng chịu từng dòng nước lạnh vào người, lạnh đến mức run bần bật.
''Đừng được một bước muốn tiến một tấc, tôi không sợ mấy người các cô chẳng qua là không muốn dây dưa với mấy đứa ngu mà thôi. Nếu muốn tìm ngược thì tôi đây sẵn sàng giúp, không cần cảm ơn.''
Vừa nói Lý Giai Kỳ vừa ấn đầu Namiko vào thẳng dưới vòi nước để nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống.
''Cái nết bẩn thỉu cần được tẩy rửa sạch sẽ, tôi làm người tốt một phen giúp cô tẩy rửa cho đỡ bốc mùi.''
Chỉ muốn cho Namiko một bài học cho nên nhìn thấy cô ta cả người ướt hết, đầu tóc tả tơi thì Lý Giai Kỳ cũng ''tốt bụng'' thả ra. Được thả ra, Namiko ngã sõng soài ra sàn nhà lạnh buốt, cả người run lên như cầy sấy.
Lý Giai Kỳ cầm cây chổi cọ lên, chỉ vào Namiko: ''Lần sau nếu muốn tẩy rửa cho sạch sẽ cứ đến tìm tôi.'' Sau đó ném cây chổi cọ xuống rời đi, cả người cô ướt hết cần phải về thay đồ nếu không sẽ cảm lạnh mất hơn nữa quần áo cũng rách khá nhiều không thể mặc nữa.
Việc phát sinh trong phòng vệ sinh có khá nhiều người biết nhưng không có một ai tiến lên ngăn cản Lý Giai Kỳ thậm chí là cả quản gia Lưu cũng xem như không thấy. Chủ tớ hai người Yamaguchi Ryo quen thói ngang ngược đã đắc tội không ít người trong Hải Thiên Đế Cung nên hôm nay bị Lý Giai Kỳ dạy dỗ một trận rất vừa ý mọi người.
Lý Giai Kỳ vừa ra khỏi phòng tắm đã có một cô hầu gái tốt bụng mang một chiếc áo khoác khoác lên cho cô.
''Yên tâm đi, chúng tôi không thấy gì cả. Namiko cô ta muốn giúp cô nhưng không cẩn thận nên bị đổ nước vào người. Cô có lòng tốt giúp cô ấy nên người cũng bị ướt hết cần về thay đồ.''
Nghe thấy lời như vậy, Lý Giai Kỳ cảm kích trong lòng quay ra cảm ơn cô hầu gái đó.
''Cảm ơn mọi người.''
''Không có gì, mọi người nên giúp đỡ nhau mà. Cô mau về thay đồ đi, quản gia Lưu sai đầu bếp nấu trà gừng rồi, lát nữa sẽ có người mang đến cho cô. Việc cong lại chúng tôi sẽ làm giúp cô.''
Giữ chặt lấy chiếc áo khoác, Lý Giai Kỳ cũng không biết phải cảm ơn mọi người thế nào nữa. Mọi người đã giúp đỡ cô quá nhiều rồi, dù bọn họ chỉ là làm cùng với nhau còn không quá thân thiết nhưng mọi người vẫn nguyện ý giúp đỡ cô còn người được tính là thân quen lại dung túng cho hôn thê của mình tác oai tác quái.
''Giai Kỳ, mau uống hết cốc trà gừng trừ hàn khí không lại cảm lạnh.''
Thấy Lý Giai Kỳ đã thay đồ xong, Lương Thủy Nhu bê cốc trà gừng vừa được mang đến cho cô uống làm ấm người tránh bị nhiễm lạnh.
Dù cho không thích vị gừng nhưng cô vẫn nhận lấy cốc trà uống một hơi cạn sạch bởi thứ mà cô uống không đơn giản chỉ là cốc trà gừng mà còn là tâm ý của mọi người đối với cô.
Đề phòng bị cảm lạnh, Lương Thủy Nhu ấn Lý Giai Kỳ nằm lên giường đắp chăn kín cho cô rồi lại chỉnh nhiệt độ máy sưởi cao lên.
''Cậu cần gì phải vì mình mà làm vậy, mình giặt một chút đồ cũng không sao cả.'' Lương Thủy Nhu ngồi ở mép giường, nhìn Lý Giai Kỳ rồi tự trách bản thân thành gánh nặng cho cô.
''Bọn họ là cố ý nhắm vào mình, cậu có giặt hay không thì kết quả vẫn là như vậy chi bằng để cậu bớt cực một chút.''
''Xin lỗi Giai Kỳ, mình đã không giúp được gì cho cậu còn khiến cậu phải suy nghĩ cho mình.''
Càng nghĩ, Lương Thủy Nhu càng thấy có lỗi, cô nắm lấy tay của Lý Giai Kỳ xoa xoa, hai mắt trực trào nước mắt.
Lý Giai Kỳ või vỗ tay của cô bạn, an ủi: ''Đồ ngốc, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa. Mình đâu có sao đâu.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.