Chương 54: Xem như não tôi bị nước vào…
Tiểu Haj
23/04/2023
Trái ngược với sự kích động của Philip, Lý Giai Kỳ không thúc giục cũng không gặng hỏi, cô chỉ im lặng kiên nhẫn chờ đợi Philip bình tĩnh lại.
''Có phải cô đã đoán ra điều gì rồi không?'' Philip cảnh giác hỏi.
''Vậy để tôi nói thử xem sao. Tôi đoán gia đình anh điều kiện rất tốt nếu không muốn nói là tầng lớp thượng lưu. Sở dĩ anh lưu lạc đến mức đường này khả năng lớn là tranh đấu nội bộ trong gia đình.''
Càng nghe Lý Giai Kỳ nói, mặt của Philip càng trắng bệch đi, đôi mắt mở lớn nhìn cô như gặp quỷ. Từ biểu hiện của anh ta, Lý Giai Kỳ biết mình đã đoán đúng. Chẳng qua cô thấy bộ đồ anh ta mặc đều là thương hiệu nổi tiếng mà không phải người thường có thể mua được chứng tỏ anh ta rất có tiền. Lại thêm phong cách ăn uống rất nho nhã, dù đói lâu ngày nhưng vẫn từ tốn dùng bữa chứng minh giáo dục trong nhà rất nghiêm khắc. Kết hợp với sự cảnh giác của anh ta, Lý Giai Kỳ nghĩ ngay đến kịch bản nội đấu trong gia tộc hào môn không ngờ đoán thử lại trúng.
''Tôi không thể đến Đại sứ quán, nếu tôi đến đó thì những người đuổi giết tôi sẽ phát hiện ra.''
Philip ủ rũ, nhỏ giọng đáp lại. Từ trong lời nói của anh ta, Lý Giai Kỳ cảm nhận được sự lo lắng, thất vọng và sợ hãi.
''Haiz, tiễn Phật phải tiễn đến Tây phương.'' Lý Giai Kỳ đứng lên trong cái nhìn đầy khó hiểu của Philip, anh không hiểu cô nói gì: ''Tôi sẽ giúp anh về nhà nhưng mong là anh thông minh lên một chút đừng để trở về rồi lại bị đuổi giết, nếu vậy thì uổng công tôi cứu anh lắm.''
Nói xong Lý Giai Kỳ cầm điện thoại gọi vào số máy mà rất lâu rồi không liên lạc. Người bên kia bắt máy rất nhanh, sau mấy lời ngắn gọn thì cúp máy.
''Hiện giờ tôi có chuyện phải ra ngoài, anh cứ chờ ở đây. Đêm nay sẽ có người hộ tống anh trở về.''
Đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì cánh tay của Lý Giai Kỳ bị giữ lại.
''Tại sao lại giúp tôi?''
''Anh cứ xem như não tôi bị nước vào nên làm chuyện nông nổi đi.''
Lý Giai Kỳ cười tươi rồi nhẹ nhàng gỡ tay Philip ra sau đó bước đi để mặc Philip ngây ngốc đứng đó.
Hai mươi lăm sống trên đời đã gặp qua vô số phụ nữ, mỹ nhân lại càng không ít thế nhưng ngày hôm nay nụ cười của Lý Giai Kỳ thật sự để lại ấn tượng sâu sắc với Philip. Nụ cười thoải mái không câu nệ, vui vẻ và sảng khoái, chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Trầm Thiên Phong đang bù đầu với công việc, từ sáng đến giờ tham gia hai cuộc họp nên khá mệt mỏi.
''Chủ tịch, Ryo tiểu thuyết cho người mang canh đến cho anh.'' Tiểu Dương đẩy cửa bước vào, trên tay xách theo một hộp giữ nhiệt.
''Mang qua cho đội kỹ thuật đi, từ giờ nếu cô ta mang gì đến cứ mang thẳng đến cho đội kỹ thuật.''
Yamaguchi Ryo cũng đủ cố chấp, kể từ khi Lý Giai Kỳ dọn về ở khu nhà người làm là cô ta ngày nào cũng bám dính lấy anh. Một ngày ba bữa của anh đều là cô ta nấu dĩ nhiên anh không ăn. Cũng đã nhiều hơn một lần anh từ chối thẳng thừng nhưng cô ta vẫn cố chấp. Sau đó anh cũng lười từ chối, bữa sáng và bữa tối chỉ ăn đồ của nhà bếp chuẩn bị, bữa trưa cô ta cho người mang cơm đến thì anh chuyển qua cho đội kỹ thuật còn mình thì ăn đồ của đầu bếp nấu.
''Hôm nay cô ấy sao rồi?''
Những ngày qua tuy là không gặp mặt nhau nhưng Trầm Thiên Phong vẫn hỏi đến Lý Giai Kỳ, anh vẫn chưa quen với việc không gặp được cô.
''Cũng không có gì đặc biệt, buổi sáng vẫn đến đoàn làm phim thôi ạ.''
Tiểu Dương biết hôm nay cô không đến phim trường thế nhưng nếu anh báo cáo rõ sự thật thì rất có thể Trầm Thiên Phong sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Anh tin tưởng cô là có chuyện cần thiết nên mới xin nghỉ chứ tuyệt đối không phải như bề ngoài thấy được.
''Ừ!''
Đã mấy ngày không được nhìn thấy cô, anh thật sự thấy nhớ cô nhưng nghĩ đến đêm hôm đó cô tuyệt tình đến như vậy là anh lại không thể bỏ xuống được cái tôi mà bước đến gặp cô.
Philip chờ đợi cả một ngày trong khách sạn, chờ đến mức bắt đầu cảm thấy bất an. Trải qua những ngày tháng kinh khủng như thế đã khiến anh không dám tin tưởng vào ai nữa thế nhưng khó khăn lắm anh mới dám mở lòng ra tin tưởng vào cô thêm một lần vậy mà giờ đây có lẽ anh đã tin nhầm người.
''Đừng ngây ngốc nữa, đi thôi, đưa anh về nhà.''
Vào lúc Philip lần nữa rơi vào tuyệt vọng thì Lý Giai Kỳ lại xuất hiện như một vị thần cứu rỗi linh hồn của anh. Không một lời báo trước, cô đột ngột mở cửa phòng và cũng vô tình kéo anh từ bùn đen lên đến mây trắng.
Thấy Philip cứ ngây ngây ngô ngô không chịu đứng lên, Lý Giai Kỳ sốt ruột chạy đến nắm lấy tay anh kéo đi.
Trước cửa khách sạn có xe chờ sẵn, hai người vào trong xe sau đó đến sân bay. Có một chiếc máy bay riêng đang chờ đợi Philip, lúc nhìn thấy chiếc máy bay anh đã không tin vào mắt mình bởi người có thể sở hữu máy bay riêng không nhiều mà người có thể im hơi lặng tiếng đến và đi như vậy lại càng hiếm.
''Không cần nghi ngờ, tôi không có tài cán ấy đâu. Tất cả đều là nhờ một người bạn của tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ấy đi.''
Hốc mắt Philip đỏ hoe, anh nghẹn ngào không biết nói gì để cảm ơn cô nữa. Hai người chỉ là những người xa lạ thế nhưng cô lại lựa chọn giúp anh dù chẳng biết gì về anh thậm chí còn không nhận cả việc tốt của mình.
''Nếu như tôi còn sống sót, tôi nhất định sẽ tìm cô.''
Từ trong lòng dâng lên một sự quyết tâm, Philip muốn được gặp lại cô bằng một tư thế hiên ngang nhất có thể.
''Được! Tôi chờ anh, nhớ kỹ tên tôi là Lý Giai Kỳ!''
Trao nhau một cái ôm tạm biệt, Philip lên máy bay và rời đi. Lý Giai Kỳ nhìn theo bóng dáng của chiếc máy bay rồi cười, cô vậy mà cũng có lúc điên rồ như vậy. Giúp một người lần đầu gặp mặt trong khi không biết gì về họ lại còn vận dụng hết các mối quan hệ để đưa anh ta về nhà nữa chứ.
Còn nửa tháng là hết năm cho nên mọi công tác tổng kết cuối năm đều rất vội vàng. Trầm Thiên Phong có lịch trình công tác vào dịp Giáng sinh cho nên anh cần phải nắm bắt được hết thành tích cũng như những điều còn chưa đạt chỉ tiêu trước khi đi công tác, Lý Giai Kỳ cũng được gọi về tập đoàn Hải Thiên.
Chỉ còn một tuần nữa sẽ đến Giáng sinh, khắp đường phố và các cơ quan cửa hàng đều trang trí chào đón Giáng sinh. Không khí lễ hội bao trùm từng ngõ ngách của Đế đô.
Từ phim trường Lý Giai Kỳ ngồi tàu điện đến tập đoàn Hải Thiên, trạm tàu cách trụ sở Hải Thiên một đoạn không xa cho nên Lý Giai Kỳ đi bộ đến.
''Mỹ nữ, mỹ nữ! Chúng tôi là người của kênh ''Văn hoá tuổi trẻ'', hiện chúng tôi đang có một thử thách bạn có muốn tham gia thử hay không? Phần thưởng là một chiếc điện thoại thông minh phiên bản mới nhất vừa ra mắt.''
Đang đi đường, Lý Giai Kỳ bị lời mời gọi thu hút sự chú ý chỉ tiếc là không phải mời cô. Nghĩ đến chiếc điện thoại đã cũ của mình thậm chí còn vỡ cả một góc màn hình mà đau lòng, dù sao cũng không vội nán lại một chút nghe xem sao.
Người được hỏi là một cô gái ăn mặc sành điệu trang điểm kỹ lưỡng nhìn rất thu hút.
''Thử thách của mấy người là gì, tôi phải nghe xem mới quyết định có tham gia hay không?'' Cô gái hỏi lại vị phóng viên.
''Ồ, thử thách rất đơn giản đó là tẩy trang trước ống kính thôi ạ.''
Cả Lý Giai Kỳ và cô gái đều ngạc nhiên, lúc nghe thấy phần thưởng thì cô gái cũng có chút dao động nhưng vừa nghe thấy thử thách thì sắc mặt chuyển ngay. Cô không suy nghĩ mà lắc đầu từ chối.
''Thật ngại quá, tôi còn có việc không thể tham gia thử thách.''
Cô gái đã nói vậy nên vị phóng viên cũng không thể nói gì hơn. Cấp trên đúng là ghét bọn họ mà, đương nhiên lại đưa cho bọn họ thử thách khó như vậy. Bây giờ các cô gái trẻ đi ra ngoài đều trang điểm kỹ lưỡng, họ mất cả mấy giờ mới được lớp makeup ưng ý, ai mà đồng ý tẩy trang lộ ra mặt mộc trước mặt mọi người đã vậy video còn được đưa lên mạng nữa chứ.
''Xin hỏi một chút.'' Lý Giai Kỳ đánh bạo tiến lên hỏi thăm vị phóng viên.
''À vị mỹ nữ này có muốn tham gia thử thách với chúng tôi không?''
Gần như đã thành phản xạ có điều kiện hễ cứ thấy cô gái nào lại gần là vị phóng viên lại hỏi một câu như vậy.
''Tôi muốn tham gia....''
''Ồ vậy tốt quá.'' Lý Giai Kỳ còn chưa nói xong đã bị chen ngang.
''Chờ tôi nói hết đã.''
''Cô mau nói cho hết đi, tôi đang nghe.''
''Tôi muốn tham gia nhưng hiện tại còn có việc phải làm nếu anh có thể chờ tôi thì tôi sẽ quay lại.''
''Được chứ! Được chứ! Chúng tôi sẽ ở đây cả ngày nên cô yên tâm, chỉ cần cô đồng ý tham gia là được.''
Thương lượng thành công, Lý Giai Kỳ nhanh chóng vào công ty sau đó báo cáo hết số lượng công việc đã đảm nhận. Khoảng hai tiếng sau mọi việc đã hoàn tất, nhớ đến lời hẹn với anh chàng phóng viên cô chạy nhanh đến đó.
Kể từ lúc nói chuyện với Lý Giai Kỳ, vận khí của anh chàng phóng viên không tệ đã mời được hai cô gái tham gia thử thách. Cô hái thứ hai vừa rời đi không lâu thì Lý Giai Kỳ xuất hiện.
''Tôi trở lại rồi đây ạ, có thể bắt đầu luôn chứ?''
''Tất nhiên rồi.''
Anh chàng phóng viên mời Lý Giai Kỳ ngồi vào một chiếc bàn được kê ở trên vỉa hè, trên bàn nhỏ được bố trí gương, nước và bông tẩy trang. Không mất thời gian, Lý Giai Kỳ ngồi xuống sau đó bắt đầu tẩy trang.
''Mỹ nữ, cô làm việc gần đây sao?''
''Đúng vậy, tôi đang làm ở tập đoàn Hải Thiên.''
''Wow, tập đoàn Hải Thiên nghe nói rất khó trong khâu tuyển dụng. Cô hiện đang làm ở vị trí nào?''
''Trước đó làm chuyên viên cao cấp của bộ phận kinh doanh hiện nay đang làm trợ lý cấp cao cho văn phòng chủ tịch.''
''Trời đất! Rốt cuộc thì cô tốt nghiệp trường nào vậy mỹ nữ?'' Anh chàng phóng viên hâm mộ không thôi.
''Lúc trước tôi học trường T, sau đó giành được học bổng toàn phần của trường M tại Mỹ nên tốt nghiệp trường M.''
''Học bá! Không chỉ tốt nghiệp trường M mà còn từng học trường T danh tiếng cả nước. Cô thật khiến người ta ghen tị mà.''
Trò chuyện đôi ba câu, Lý Giai Kỳ đã tẩy trang xong. Hôm nay hiếm khi có nhã hứng trang điểm một phen kết quả là tham gia thử thách tẩy trang khoe mặt mộc.
''Đúng là không uổng hai từ mỹ nữ, cô nói xem lúc trang điểm và mặt mộc cũng không có khác biệt nhiều lắm. Da vẫn trắng, môi vẫn hồng và đặc biệt là hàng mày dù không tô vẽ vẫn dày và đẹp như thế.''
Bình thường Lý Giai Kỳ không có thói quen trang điểm, lúc ra ngoài cũng chỉ thoa chút kem chống nắng và đánh chút son mà thôi. Là phụ nữ ai mà không thích được khen đẹp, cô lại càng cười tươi hơn nữa.
Lý Giai Kỳ không phải người có nhan sắc chim sa cá lặn, sắc nước hương trời nhưng cũng không phải người kém sắc. Nhan sắc của cô theo kiểu thanh tú, nhẹ nhàng mang đậm chất phương Đông.
''Cảm ơn bạn đã tham gia thử thách của chúng tôi, đây là phần quà chúng tôi tặng cho bạn. Chúc bạn luôn xinh đẹp và thành công trong công việc.''
Quả nhiên làm việc tốt sẽ có phúc báo, Lý Giai Kỳ cô chỉ vừa mới giúp một người vậy mà đã nhận được may mắn ngay. Chiếc điện thoại cũ của cô cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.
''Có phải cô đã đoán ra điều gì rồi không?'' Philip cảnh giác hỏi.
''Vậy để tôi nói thử xem sao. Tôi đoán gia đình anh điều kiện rất tốt nếu không muốn nói là tầng lớp thượng lưu. Sở dĩ anh lưu lạc đến mức đường này khả năng lớn là tranh đấu nội bộ trong gia đình.''
Càng nghe Lý Giai Kỳ nói, mặt của Philip càng trắng bệch đi, đôi mắt mở lớn nhìn cô như gặp quỷ. Từ biểu hiện của anh ta, Lý Giai Kỳ biết mình đã đoán đúng. Chẳng qua cô thấy bộ đồ anh ta mặc đều là thương hiệu nổi tiếng mà không phải người thường có thể mua được chứng tỏ anh ta rất có tiền. Lại thêm phong cách ăn uống rất nho nhã, dù đói lâu ngày nhưng vẫn từ tốn dùng bữa chứng minh giáo dục trong nhà rất nghiêm khắc. Kết hợp với sự cảnh giác của anh ta, Lý Giai Kỳ nghĩ ngay đến kịch bản nội đấu trong gia tộc hào môn không ngờ đoán thử lại trúng.
''Tôi không thể đến Đại sứ quán, nếu tôi đến đó thì những người đuổi giết tôi sẽ phát hiện ra.''
Philip ủ rũ, nhỏ giọng đáp lại. Từ trong lời nói của anh ta, Lý Giai Kỳ cảm nhận được sự lo lắng, thất vọng và sợ hãi.
''Haiz, tiễn Phật phải tiễn đến Tây phương.'' Lý Giai Kỳ đứng lên trong cái nhìn đầy khó hiểu của Philip, anh không hiểu cô nói gì: ''Tôi sẽ giúp anh về nhà nhưng mong là anh thông minh lên một chút đừng để trở về rồi lại bị đuổi giết, nếu vậy thì uổng công tôi cứu anh lắm.''
Nói xong Lý Giai Kỳ cầm điện thoại gọi vào số máy mà rất lâu rồi không liên lạc. Người bên kia bắt máy rất nhanh, sau mấy lời ngắn gọn thì cúp máy.
''Hiện giờ tôi có chuyện phải ra ngoài, anh cứ chờ ở đây. Đêm nay sẽ có người hộ tống anh trở về.''
Đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì cánh tay của Lý Giai Kỳ bị giữ lại.
''Tại sao lại giúp tôi?''
''Anh cứ xem như não tôi bị nước vào nên làm chuyện nông nổi đi.''
Lý Giai Kỳ cười tươi rồi nhẹ nhàng gỡ tay Philip ra sau đó bước đi để mặc Philip ngây ngốc đứng đó.
Hai mươi lăm sống trên đời đã gặp qua vô số phụ nữ, mỹ nhân lại càng không ít thế nhưng ngày hôm nay nụ cười của Lý Giai Kỳ thật sự để lại ấn tượng sâu sắc với Philip. Nụ cười thoải mái không câu nệ, vui vẻ và sảng khoái, chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Trầm Thiên Phong đang bù đầu với công việc, từ sáng đến giờ tham gia hai cuộc họp nên khá mệt mỏi.
''Chủ tịch, Ryo tiểu thuyết cho người mang canh đến cho anh.'' Tiểu Dương đẩy cửa bước vào, trên tay xách theo một hộp giữ nhiệt.
''Mang qua cho đội kỹ thuật đi, từ giờ nếu cô ta mang gì đến cứ mang thẳng đến cho đội kỹ thuật.''
Yamaguchi Ryo cũng đủ cố chấp, kể từ khi Lý Giai Kỳ dọn về ở khu nhà người làm là cô ta ngày nào cũng bám dính lấy anh. Một ngày ba bữa của anh đều là cô ta nấu dĩ nhiên anh không ăn. Cũng đã nhiều hơn một lần anh từ chối thẳng thừng nhưng cô ta vẫn cố chấp. Sau đó anh cũng lười từ chối, bữa sáng và bữa tối chỉ ăn đồ của nhà bếp chuẩn bị, bữa trưa cô ta cho người mang cơm đến thì anh chuyển qua cho đội kỹ thuật còn mình thì ăn đồ của đầu bếp nấu.
''Hôm nay cô ấy sao rồi?''
Những ngày qua tuy là không gặp mặt nhau nhưng Trầm Thiên Phong vẫn hỏi đến Lý Giai Kỳ, anh vẫn chưa quen với việc không gặp được cô.
''Cũng không có gì đặc biệt, buổi sáng vẫn đến đoàn làm phim thôi ạ.''
Tiểu Dương biết hôm nay cô không đến phim trường thế nhưng nếu anh báo cáo rõ sự thật thì rất có thể Trầm Thiên Phong sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Anh tin tưởng cô là có chuyện cần thiết nên mới xin nghỉ chứ tuyệt đối không phải như bề ngoài thấy được.
''Ừ!''
Đã mấy ngày không được nhìn thấy cô, anh thật sự thấy nhớ cô nhưng nghĩ đến đêm hôm đó cô tuyệt tình đến như vậy là anh lại không thể bỏ xuống được cái tôi mà bước đến gặp cô.
Philip chờ đợi cả một ngày trong khách sạn, chờ đến mức bắt đầu cảm thấy bất an. Trải qua những ngày tháng kinh khủng như thế đã khiến anh không dám tin tưởng vào ai nữa thế nhưng khó khăn lắm anh mới dám mở lòng ra tin tưởng vào cô thêm một lần vậy mà giờ đây có lẽ anh đã tin nhầm người.
''Đừng ngây ngốc nữa, đi thôi, đưa anh về nhà.''
Vào lúc Philip lần nữa rơi vào tuyệt vọng thì Lý Giai Kỳ lại xuất hiện như một vị thần cứu rỗi linh hồn của anh. Không một lời báo trước, cô đột ngột mở cửa phòng và cũng vô tình kéo anh từ bùn đen lên đến mây trắng.
Thấy Philip cứ ngây ngây ngô ngô không chịu đứng lên, Lý Giai Kỳ sốt ruột chạy đến nắm lấy tay anh kéo đi.
Trước cửa khách sạn có xe chờ sẵn, hai người vào trong xe sau đó đến sân bay. Có một chiếc máy bay riêng đang chờ đợi Philip, lúc nhìn thấy chiếc máy bay anh đã không tin vào mắt mình bởi người có thể sở hữu máy bay riêng không nhiều mà người có thể im hơi lặng tiếng đến và đi như vậy lại càng hiếm.
''Không cần nghi ngờ, tôi không có tài cán ấy đâu. Tất cả đều là nhờ một người bạn của tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ấy đi.''
Hốc mắt Philip đỏ hoe, anh nghẹn ngào không biết nói gì để cảm ơn cô nữa. Hai người chỉ là những người xa lạ thế nhưng cô lại lựa chọn giúp anh dù chẳng biết gì về anh thậm chí còn không nhận cả việc tốt của mình.
''Nếu như tôi còn sống sót, tôi nhất định sẽ tìm cô.''
Từ trong lòng dâng lên một sự quyết tâm, Philip muốn được gặp lại cô bằng một tư thế hiên ngang nhất có thể.
''Được! Tôi chờ anh, nhớ kỹ tên tôi là Lý Giai Kỳ!''
Trao nhau một cái ôm tạm biệt, Philip lên máy bay và rời đi. Lý Giai Kỳ nhìn theo bóng dáng của chiếc máy bay rồi cười, cô vậy mà cũng có lúc điên rồ như vậy. Giúp một người lần đầu gặp mặt trong khi không biết gì về họ lại còn vận dụng hết các mối quan hệ để đưa anh ta về nhà nữa chứ.
Còn nửa tháng là hết năm cho nên mọi công tác tổng kết cuối năm đều rất vội vàng. Trầm Thiên Phong có lịch trình công tác vào dịp Giáng sinh cho nên anh cần phải nắm bắt được hết thành tích cũng như những điều còn chưa đạt chỉ tiêu trước khi đi công tác, Lý Giai Kỳ cũng được gọi về tập đoàn Hải Thiên.
Chỉ còn một tuần nữa sẽ đến Giáng sinh, khắp đường phố và các cơ quan cửa hàng đều trang trí chào đón Giáng sinh. Không khí lễ hội bao trùm từng ngõ ngách của Đế đô.
Từ phim trường Lý Giai Kỳ ngồi tàu điện đến tập đoàn Hải Thiên, trạm tàu cách trụ sở Hải Thiên một đoạn không xa cho nên Lý Giai Kỳ đi bộ đến.
''Mỹ nữ, mỹ nữ! Chúng tôi là người của kênh ''Văn hoá tuổi trẻ'', hiện chúng tôi đang có một thử thách bạn có muốn tham gia thử hay không? Phần thưởng là một chiếc điện thoại thông minh phiên bản mới nhất vừa ra mắt.''
Đang đi đường, Lý Giai Kỳ bị lời mời gọi thu hút sự chú ý chỉ tiếc là không phải mời cô. Nghĩ đến chiếc điện thoại đã cũ của mình thậm chí còn vỡ cả một góc màn hình mà đau lòng, dù sao cũng không vội nán lại một chút nghe xem sao.
Người được hỏi là một cô gái ăn mặc sành điệu trang điểm kỹ lưỡng nhìn rất thu hút.
''Thử thách của mấy người là gì, tôi phải nghe xem mới quyết định có tham gia hay không?'' Cô gái hỏi lại vị phóng viên.
''Ồ, thử thách rất đơn giản đó là tẩy trang trước ống kính thôi ạ.''
Cả Lý Giai Kỳ và cô gái đều ngạc nhiên, lúc nghe thấy phần thưởng thì cô gái cũng có chút dao động nhưng vừa nghe thấy thử thách thì sắc mặt chuyển ngay. Cô không suy nghĩ mà lắc đầu từ chối.
''Thật ngại quá, tôi còn có việc không thể tham gia thử thách.''
Cô gái đã nói vậy nên vị phóng viên cũng không thể nói gì hơn. Cấp trên đúng là ghét bọn họ mà, đương nhiên lại đưa cho bọn họ thử thách khó như vậy. Bây giờ các cô gái trẻ đi ra ngoài đều trang điểm kỹ lưỡng, họ mất cả mấy giờ mới được lớp makeup ưng ý, ai mà đồng ý tẩy trang lộ ra mặt mộc trước mặt mọi người đã vậy video còn được đưa lên mạng nữa chứ.
''Xin hỏi một chút.'' Lý Giai Kỳ đánh bạo tiến lên hỏi thăm vị phóng viên.
''À vị mỹ nữ này có muốn tham gia thử thách với chúng tôi không?''
Gần như đã thành phản xạ có điều kiện hễ cứ thấy cô gái nào lại gần là vị phóng viên lại hỏi một câu như vậy.
''Tôi muốn tham gia....''
''Ồ vậy tốt quá.'' Lý Giai Kỳ còn chưa nói xong đã bị chen ngang.
''Chờ tôi nói hết đã.''
''Cô mau nói cho hết đi, tôi đang nghe.''
''Tôi muốn tham gia nhưng hiện tại còn có việc phải làm nếu anh có thể chờ tôi thì tôi sẽ quay lại.''
''Được chứ! Được chứ! Chúng tôi sẽ ở đây cả ngày nên cô yên tâm, chỉ cần cô đồng ý tham gia là được.''
Thương lượng thành công, Lý Giai Kỳ nhanh chóng vào công ty sau đó báo cáo hết số lượng công việc đã đảm nhận. Khoảng hai tiếng sau mọi việc đã hoàn tất, nhớ đến lời hẹn với anh chàng phóng viên cô chạy nhanh đến đó.
Kể từ lúc nói chuyện với Lý Giai Kỳ, vận khí của anh chàng phóng viên không tệ đã mời được hai cô gái tham gia thử thách. Cô hái thứ hai vừa rời đi không lâu thì Lý Giai Kỳ xuất hiện.
''Tôi trở lại rồi đây ạ, có thể bắt đầu luôn chứ?''
''Tất nhiên rồi.''
Anh chàng phóng viên mời Lý Giai Kỳ ngồi vào một chiếc bàn được kê ở trên vỉa hè, trên bàn nhỏ được bố trí gương, nước và bông tẩy trang. Không mất thời gian, Lý Giai Kỳ ngồi xuống sau đó bắt đầu tẩy trang.
''Mỹ nữ, cô làm việc gần đây sao?''
''Đúng vậy, tôi đang làm ở tập đoàn Hải Thiên.''
''Wow, tập đoàn Hải Thiên nghe nói rất khó trong khâu tuyển dụng. Cô hiện đang làm ở vị trí nào?''
''Trước đó làm chuyên viên cao cấp của bộ phận kinh doanh hiện nay đang làm trợ lý cấp cao cho văn phòng chủ tịch.''
''Trời đất! Rốt cuộc thì cô tốt nghiệp trường nào vậy mỹ nữ?'' Anh chàng phóng viên hâm mộ không thôi.
''Lúc trước tôi học trường T, sau đó giành được học bổng toàn phần của trường M tại Mỹ nên tốt nghiệp trường M.''
''Học bá! Không chỉ tốt nghiệp trường M mà còn từng học trường T danh tiếng cả nước. Cô thật khiến người ta ghen tị mà.''
Trò chuyện đôi ba câu, Lý Giai Kỳ đã tẩy trang xong. Hôm nay hiếm khi có nhã hứng trang điểm một phen kết quả là tham gia thử thách tẩy trang khoe mặt mộc.
''Đúng là không uổng hai từ mỹ nữ, cô nói xem lúc trang điểm và mặt mộc cũng không có khác biệt nhiều lắm. Da vẫn trắng, môi vẫn hồng và đặc biệt là hàng mày dù không tô vẽ vẫn dày và đẹp như thế.''
Bình thường Lý Giai Kỳ không có thói quen trang điểm, lúc ra ngoài cũng chỉ thoa chút kem chống nắng và đánh chút son mà thôi. Là phụ nữ ai mà không thích được khen đẹp, cô lại càng cười tươi hơn nữa.
Lý Giai Kỳ không phải người có nhan sắc chim sa cá lặn, sắc nước hương trời nhưng cũng không phải người kém sắc. Nhan sắc của cô theo kiểu thanh tú, nhẹ nhàng mang đậm chất phương Đông.
''Cảm ơn bạn đã tham gia thử thách của chúng tôi, đây là phần quà chúng tôi tặng cho bạn. Chúc bạn luôn xinh đẹp và thành công trong công việc.''
Quả nhiên làm việc tốt sẽ có phúc báo, Lý Giai Kỳ cô chỉ vừa mới giúp một người vậy mà đã nhận được may mắn ngay. Chiếc điện thoại cũ của cô cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.