Chương 55: Kiếm được kha khá
Tiểu Haj
23/04/2023
Lâu lắm rồi mới lại có được tâm trạng vui vẻ như hôm nay, chỉ tham gia một thử thách đơn giản mà đã có được chiếc điện thoại đời mới nhất, còn gì sung sướng hơn nữa chứ.
Kể từ lúc có được chiếc điện thoại mới, kỳ diệu thay là vết bỏng trên đùi cũng không còn thấy đau nữa. Vừa trở về Hải Thiên Đế Cung là Lý Giai Kỳ hào hứng chạy đi tìm Lương Thủy Nhu để khoe.
Bình thường vào giờ này Lương Thủy Nhu đều đã làm xong việc ở nhà chính vậy mà hôm nay tìm mãi không thấy cô ấy đâu, hỏi thăm mới biết được cô ấy còn đang làm nốt việc nên chưa trở về.
Không kịp thay quần áo, Lý Giai Kỳ để điện thoại mới xuống rồi chạy đến nhà chính tìm Lương Thủy Nhu, nếu cô ấy làm xong rồi thì tốt còn nếu chưa xong cô cũng thuận tiện phụ giúp. Mấy ngày nay bị bỏng, quản gia Lưu không cho làm việc đến cả Lương Thủy Nhu cũng xem cô như người tàn tật mà chiếu cố, quả thật khó chịu lắm rồi.
Do hôm nay Yamaguchi Ryo muốn trang trí cho Hải Thiên Đế Cung tạo không khí đón Giáng sinh cho nên người hầu đều phải làm việc nhiều hơn. Lúc Lý Giai Kỳ chạy đến, Lương Thủy Nhu cùng với hai cô hầu gái nữa đang xếp những hộp quà nhiều màu sắc với nhiều kích thước khác nhau ở dưới gốc của cây thông Noel, Yamaguchi Ryo thì không thấy đâu.
''Thuỷ Nhu, sắp xong chưa? Có cần mình giúp không?''
Lương Thủy Nhu đang xếp hộp quà nghe thấy thì sửng sốt, cô nhớ là vết thương của Lý Giai Kỳ vẫn chưa khỏi thế mà lại chạy nhảy như không thế kia.
''Cậu đang làm gì đấy? Đừng có chạy nhảy lung tung coi chừng vết bỏng nứt ra.''
''Không vấn đề gì, đều đã lành lại. Mình có thứ này muốn cho cậu xem.''
''Chờ một chút, mình sắp xong rồi.''
Số lượng hộp quà không nhiều lắm cho nên đều đã xếp gần xong thế nhưng lúc này cửa lớn bỗng mở ra.
Từ ngoài cửa, Trầm Thiên Phong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương mang theo một thân mệt mỏi trở về. Trong nhà, Yamaguchi Ryo đang bày bàn ăn cũng bỏ lại chạy ra đón Trầm Thiên Phong như mọi ngày.
Mệt mỏi cả một ngày, Trầm Thiên Phong không muốn trở về là lại thấy cái dáng vẻ nhu nhu thuận thuận của Yamaguchi Ryo rồi nghe cô ta nói đủ thứ lời vô bổ vậy mà vừa vào cửa anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
''Mừng anh trở về, khăn ấm đây anh mau lau mặt đi ạ. Em đã chuẩn bị cơm xong xuôi cả rồi.''
Sự chú ý của Yamaguchi Ryo đều đặt cả lên người Trầm Thiên Phong nên không hề phát hiện ra Lý Giai Kỳ có mặt ở đây mà Trầm Thiên Phong đã từ lúc bước vào chưa từng dời mắt khỏi cô.
Lý Giai Kỳ không ngờ chỉ đến tìm Lương Thủy Nhu một chuyến lại đụng mặt Trầm Thiên Phong, có chút lúng túng không biết đối diện ra sao thôi thì cứ đến đâu hay đến đó.
''Cảm ơn, em vất vả rồi.'' Trầm Thiên Phong thu lại ánh mắt trên người Lý Giai Kỳ rồi nhận lấy chiếc khăn lông sau đó lau mặt và tay.
Cùng với mấy người Lương cúi đầu chào sau đó định rời đi chợt nghe thấy câu nói của Trầm Thiên Phong.
Yamaguchi Ryo mừng đến điên luôn rồi, lần đầu tiên kể từ sau khi cô ta đến đây Trầm Thiên Phong mới đáp lại cô ta dịu dàng như thế, có phải cô ta lại có nhiều thêm mấy phần hi vọng.
Phát hiện ra Lý Giai Kỳ vậy mà cũng có mặt ở đây, Yamaguchi Ryo đắc ý lắm, cô ta cố tình làm mấy hành động thân mật với Trầm Thiên Phong mà anh lại không đẩy cô ta ra như mọi lần. Được một bước lại muốn thêm một thước, cô ta chỉ vào mấy người hầu lớn giọng ra lệnh.
''Mấy người các cô ở lại phục vụ bữa tối đi.''
Mấy người trong miệng của cô ta có cả Lý Giai Kỳ mà Trầm Thiên Phong nghe thấy cũng không phản đối gì.
Trên bàn ăn, Trầm Thiên Phong vẫn như cũ ngồi ở vị trí chủ toạ, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương lần lượt ngồi bên phía tay phải của anh, Yamaguchi Ryo ngồi bên trái.
Trầm Thiên Phong hôm nay đặc biệt khác thường, đến cả Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương cũng thấy khó hiểu. Bình thường không phải anh ghét nhất là bị phụ nữ bám lấy hay sao vậy mà hôm nay lại mặc kệ cho Yamaguchi Ryo ôm tay rồi dựa sát vào người như song sinh dính liền đac vậy bộ ngực lớn của cô ta sắp treo hẳn lên người anh luôn rồi.
''Anh Phong, ăn thử món này đi. Em mới học được, đã hầm rất lâu.''
Yamaguchi Ryo gắp một miếng thịt hầm kề bên miệng của Trầm Thiên Phong, anh vậy mà không ghét bỏ mà há miệng ngậm lấy miếng thịt nhai ngon lành còn gật đầu khen ngon.
''Món cá này cũng rất tươi, anh nếm thử xem.''
Cả bữa ăn, Yamaguchi Ryo liên tục gắp thức ăn cho Trầm Thiên Phong, khi thì gắp vào bát khi thì bón tận miệng mà anh cũng rất phối hợp với cô ta.
''Em cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho anh.'' Vừa nói anh vừa gắp một miếng tôm bỏ vào bát của Yamaguchi Ryo.
Lần đầu tiên được anh chủ động gắp thức ăn cho, Yamaguchi Ryo cả mặt tràn ngập sắc xuân, tâm tình đặc biệt tốt.
Đứng ở một bên nhìn hai người bọn họ anh anh em em phát cẩu lương, Lý Giai Kỳ thấy thật là chói mắt. Yamaguchi Ryo này cũng thật giỏi lấy lòng, ai mà không biết mấy món ăn đó làm từ cái gì vậy mà cứ gắp đến món nào là lại dài dòng nói một hồi mới thôi.
Ngay cả Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương ngồi bên cạnh cũng thấy không thể nuốt nổi thức ăn được nữa. Hai người họ bây giờ không khác gì hai cái bóng đèn siêu sáng nên thức thời đứng dậy.
Gần một giờ sau bữa ăn mới kết thúc, Lý Giai Kỳ cùng với Lương Thủy Nhu trở về nhà ăn lớn ăn tối rồi mới về phòng. Lý Giai Kỳ hối hận không thôi, tại sao tự nhiên lại chạy đến đó làm gì rồi phải nhìn mấy cảnh đau mắt đấy chứ, cô đúng là tìm ngược mà.
Buổi tối, Trầm Thiên Phong thường có thói quen tập thể hình và ở thư phòng làm việc thế nhưng hôm nay anh không đến phòng tập mà trực tiếp đi về phòng sau đó tắm rửa rất lâu, tắm đến mức da dẻ nhăn nheo vì ngâm nước lâu.
''Không ngờ vận may của cậu lại lớn như thế.''
Lương Thủy Nhu nhìn chiếc điện thoại mới mà Lý Giai Kỳ vừa được tặng cũng vui thay cho cô.
''Mình muốn đổi điện thoại lâu rồi mà cứ đắn đo mãi không xuống tay được.'' Lý Giai Kỳ cầm chiếc điện thoại lắc lắc, cười lưu manh.
''Cậu, đồ quỷ tham tiền.''
Ở chung một thời gian, Lương Thủy Nhu biết khá rõ tính của Lý Giai Kỳ. Với cái độ tham tiền của cô cũng không lấy làm lạ nữa, cô ta búng một cái vào trán của Lý Giai Kỳ trêu đùa.
Tháo bỏ vẻ cười cợt, khuôn mặt của cô nghiêm túc trở lại, đôi mắt mang theo đầy quyết tâm: ''Mình muốn nhanh chóng trả xong nợ rồi rời khỏi đây.''
Lương Thủy Nhu vỗ vỗ vai cô an ủi, về hoàn cảnh của Lý Giai Kỳ cô cũng biết một chút. Nợ, ai không muốn trả cho nhanh thế nhưng đó là số tiền không hề nhỏ, phải làm đến khi nào mới trả hết được.
Kể từ khi quyết tâm né tránh Trầm Thiên Phong, mục tiêu lớn nhất của Lý Giai Kỳ là kiếm thật nhiều tiền nhanh chóng trả nợ và rất nhanh cơ hội của cô cũng đến.
Lý Giai Kỳ ngày ngày ở phim trường cũng đã học hỏi được chút da lông, cô không có ý định trở thành diễn viên nhưng lại vó mục đích kiếm nhiều tiền. Cuối năm, có rất nhiều bộ phim gấp rút quay để kịp phát sóng vào năm tới cho nên diễn viên quần chúng trở nên khá thiếu hụt.
''Phượng Linh'' là một bộ phim đề tài tiên hiệp cho nên yêu cầu về diễn viên quần chúng cũng rất nhiều mà đạo diễn Trương lại có yêu cầu rất khắt khe nên số lượng diễn viên phụ đã ít lại càng ít. Trải qua cả mấy ngày nói đến trầy mép thì đạo diễn Trương mới đồng ý sử dụng các diễn viên quần chúng ở phim trường nhưng diễn viên siêu phụ thì vẫn không được.
Quan điểm của đạo diễn Trương rất rõ ràng, trong tác phẩm của ông thù dù là diễn viên phụ của phụ cũng phải chỉn chu nhất và hoàn hảo nhất. Ông không cho phép sự thiếu chuyên nghiệp được đưa lên màn ảnh.
Lại trải qua bảy bảy bốn mươi chín lần tuyển chọn diễn viên siêu phụ cuối cùng cũng có một nhóm ưng ý và nhờ được các tên tuổi thực lực truyền thụ kinh nghiệm, Lý Giai Kỳ cũng có một chân trong đó.
Nói trắng ra thì vai trò của Lý Giai Kỳ trong bộ phim chính là siêu cấp diễn viên phụ. Có đôi khi là một thần tiên mang vai trò ''cho đủ số lượng'', có khi lại là một bà chủ quán dưới trần gian hoặc là mấy tiểu yêu nơi yêu giới và vai nào thì cũng chỉ cần đứng đó chứ không cần nói gì cả.
Hoà nhập với mọi người trong đoàn làm phim cũng có khá nhiều lợi ích ví dụ như có thể thoải mái chụp ảnh cùng thần tượng, muốn xin bao nhiêu chữ ký thì xin bấy nhiêu. Và có lẽ điều tốt nhất đó là thể tham gia vào quá trình quay chụp và sản xuất bộ phim mà mình yêu thích.
Sau khi biết Lý Giai Kỳ là một fan trung thành của nguyên tác, đạo diễn Trương cũng như biên kịch của bộ phim cũng chính là tác giả của nguyên tác thường xuyên hỏi ý kiến của cô để biết với cương vị của một khán giả thì sẽ có mong đợi và yêu cầu như thế nào đối với từng phân cảnh. Được gãi đúng chỗ ngứa, Lý Giai Kỳ thẳng thắn đưa ra những suy nghĩ và quan điểm của mình dưới góc nhìn của một khán giả. Những ý kiến của cô đều được đạo diễn và biên kịch tiếp thu và cân nhắc đưa ra phương án tốt nhất.
''Ha ha, có phải mình sắp phải xếp hàng để xin chữ ký của diễn viên nổi tiếng Lý Giai Kỳ không?''
Từ khi biết Lý Giai Kỳ đảm nhận mấy vai siêu phụ trong bộ phim, Lương Thủy Nhu thường xuyên trêu chọc cô, hôm nay cũng vậy.
''Cậu còn nói. Lần sau không xin chữ ký giúp cậu nữa.'' Lý Giai Kỳ nghiến răng lườm cô bạn của mình, bạn gì mà sơ hở lại trêu chọc.
''Đùa một chút thôi mà, hôm nay cậu lại diễn vai gì?''
Nhắc đến vai diễn hôm nay, Lý Giai Kỳ như được tiêm máu gà. Cô hớn hở mở tấm ảnh nhờ người khác chụp cho ở phim trường, trong ảnh cô mặc một bộ đồ cổ trang hết sức lộng lẫy, trang điểm tinh xảo.
''Kinh ngạc chưa? Vai xịn nhất mình từng diễn luôn đó.''
''Ghê vậy sao?''
''Đương nhiên.'' Lý Giai Kỳ đắc ý: ''Vai này là vị nữ thần tôn quý nhất trong cả bộ phim, đại loại giống như là Nữ Oa trong thần thoại ý. Tiếc là chỉ xuất hiện trong ba cảnh nhỏ mà đều là cảnh hồi tưởng.''
Lương Thủy Nhu nhìn chăm chú bức ảnh, cảm thán.
''Đoàn phim này đúng là chơi lớn mà, vai siêu phụ như thế này mà cũng được đầu tư phục trang kỹ lưỡng quá.''
''Còn không à, lúc trước Tiểu Dương đã chuyển cho họ 100 triệu đô vậy mà từ lúc mình vào đoàn đã chi thêm không dưới 30 triệu đô nữa.''
''Sao cậu biết.''
''Thì mình là người xuất tiền mà, quên chưa kể với cậu, ông chủ đưa cho mình một tấm thẻ có thể tự ý sử dụng cho đoàn phim.''
''Giờ mới quay được một tháng, không biết còn tốn thêm bao nhiêu nữa?''
''Không biết. Cần thì mình xuất tiền thôi nhưng mà diễn mấy vai siêu phụ cũng kiếm được kha khá đấy.'' Vừa nói, Lý Giai Kỳ vừa cười lưu manh.
Kể từ lúc có được chiếc điện thoại mới, kỳ diệu thay là vết bỏng trên đùi cũng không còn thấy đau nữa. Vừa trở về Hải Thiên Đế Cung là Lý Giai Kỳ hào hứng chạy đi tìm Lương Thủy Nhu để khoe.
Bình thường vào giờ này Lương Thủy Nhu đều đã làm xong việc ở nhà chính vậy mà hôm nay tìm mãi không thấy cô ấy đâu, hỏi thăm mới biết được cô ấy còn đang làm nốt việc nên chưa trở về.
Không kịp thay quần áo, Lý Giai Kỳ để điện thoại mới xuống rồi chạy đến nhà chính tìm Lương Thủy Nhu, nếu cô ấy làm xong rồi thì tốt còn nếu chưa xong cô cũng thuận tiện phụ giúp. Mấy ngày nay bị bỏng, quản gia Lưu không cho làm việc đến cả Lương Thủy Nhu cũng xem cô như người tàn tật mà chiếu cố, quả thật khó chịu lắm rồi.
Do hôm nay Yamaguchi Ryo muốn trang trí cho Hải Thiên Đế Cung tạo không khí đón Giáng sinh cho nên người hầu đều phải làm việc nhiều hơn. Lúc Lý Giai Kỳ chạy đến, Lương Thủy Nhu cùng với hai cô hầu gái nữa đang xếp những hộp quà nhiều màu sắc với nhiều kích thước khác nhau ở dưới gốc của cây thông Noel, Yamaguchi Ryo thì không thấy đâu.
''Thuỷ Nhu, sắp xong chưa? Có cần mình giúp không?''
Lương Thủy Nhu đang xếp hộp quà nghe thấy thì sửng sốt, cô nhớ là vết thương của Lý Giai Kỳ vẫn chưa khỏi thế mà lại chạy nhảy như không thế kia.
''Cậu đang làm gì đấy? Đừng có chạy nhảy lung tung coi chừng vết bỏng nứt ra.''
''Không vấn đề gì, đều đã lành lại. Mình có thứ này muốn cho cậu xem.''
''Chờ một chút, mình sắp xong rồi.''
Số lượng hộp quà không nhiều lắm cho nên đều đã xếp gần xong thế nhưng lúc này cửa lớn bỗng mở ra.
Từ ngoài cửa, Trầm Thiên Phong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương mang theo một thân mệt mỏi trở về. Trong nhà, Yamaguchi Ryo đang bày bàn ăn cũng bỏ lại chạy ra đón Trầm Thiên Phong như mọi ngày.
Mệt mỏi cả một ngày, Trầm Thiên Phong không muốn trở về là lại thấy cái dáng vẻ nhu nhu thuận thuận của Yamaguchi Ryo rồi nghe cô ta nói đủ thứ lời vô bổ vậy mà vừa vào cửa anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
''Mừng anh trở về, khăn ấm đây anh mau lau mặt đi ạ. Em đã chuẩn bị cơm xong xuôi cả rồi.''
Sự chú ý của Yamaguchi Ryo đều đặt cả lên người Trầm Thiên Phong nên không hề phát hiện ra Lý Giai Kỳ có mặt ở đây mà Trầm Thiên Phong đã từ lúc bước vào chưa từng dời mắt khỏi cô.
Lý Giai Kỳ không ngờ chỉ đến tìm Lương Thủy Nhu một chuyến lại đụng mặt Trầm Thiên Phong, có chút lúng túng không biết đối diện ra sao thôi thì cứ đến đâu hay đến đó.
''Cảm ơn, em vất vả rồi.'' Trầm Thiên Phong thu lại ánh mắt trên người Lý Giai Kỳ rồi nhận lấy chiếc khăn lông sau đó lau mặt và tay.
Cùng với mấy người Lương cúi đầu chào sau đó định rời đi chợt nghe thấy câu nói của Trầm Thiên Phong.
Yamaguchi Ryo mừng đến điên luôn rồi, lần đầu tiên kể từ sau khi cô ta đến đây Trầm Thiên Phong mới đáp lại cô ta dịu dàng như thế, có phải cô ta lại có nhiều thêm mấy phần hi vọng.
Phát hiện ra Lý Giai Kỳ vậy mà cũng có mặt ở đây, Yamaguchi Ryo đắc ý lắm, cô ta cố tình làm mấy hành động thân mật với Trầm Thiên Phong mà anh lại không đẩy cô ta ra như mọi lần. Được một bước lại muốn thêm một thước, cô ta chỉ vào mấy người hầu lớn giọng ra lệnh.
''Mấy người các cô ở lại phục vụ bữa tối đi.''
Mấy người trong miệng của cô ta có cả Lý Giai Kỳ mà Trầm Thiên Phong nghe thấy cũng không phản đối gì.
Trên bàn ăn, Trầm Thiên Phong vẫn như cũ ngồi ở vị trí chủ toạ, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương lần lượt ngồi bên phía tay phải của anh, Yamaguchi Ryo ngồi bên trái.
Trầm Thiên Phong hôm nay đặc biệt khác thường, đến cả Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương cũng thấy khó hiểu. Bình thường không phải anh ghét nhất là bị phụ nữ bám lấy hay sao vậy mà hôm nay lại mặc kệ cho Yamaguchi Ryo ôm tay rồi dựa sát vào người như song sinh dính liền đac vậy bộ ngực lớn của cô ta sắp treo hẳn lên người anh luôn rồi.
''Anh Phong, ăn thử món này đi. Em mới học được, đã hầm rất lâu.''
Yamaguchi Ryo gắp một miếng thịt hầm kề bên miệng của Trầm Thiên Phong, anh vậy mà không ghét bỏ mà há miệng ngậm lấy miếng thịt nhai ngon lành còn gật đầu khen ngon.
''Món cá này cũng rất tươi, anh nếm thử xem.''
Cả bữa ăn, Yamaguchi Ryo liên tục gắp thức ăn cho Trầm Thiên Phong, khi thì gắp vào bát khi thì bón tận miệng mà anh cũng rất phối hợp với cô ta.
''Em cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho anh.'' Vừa nói anh vừa gắp một miếng tôm bỏ vào bát của Yamaguchi Ryo.
Lần đầu tiên được anh chủ động gắp thức ăn cho, Yamaguchi Ryo cả mặt tràn ngập sắc xuân, tâm tình đặc biệt tốt.
Đứng ở một bên nhìn hai người bọn họ anh anh em em phát cẩu lương, Lý Giai Kỳ thấy thật là chói mắt. Yamaguchi Ryo này cũng thật giỏi lấy lòng, ai mà không biết mấy món ăn đó làm từ cái gì vậy mà cứ gắp đến món nào là lại dài dòng nói một hồi mới thôi.
Ngay cả Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương ngồi bên cạnh cũng thấy không thể nuốt nổi thức ăn được nữa. Hai người họ bây giờ không khác gì hai cái bóng đèn siêu sáng nên thức thời đứng dậy.
Gần một giờ sau bữa ăn mới kết thúc, Lý Giai Kỳ cùng với Lương Thủy Nhu trở về nhà ăn lớn ăn tối rồi mới về phòng. Lý Giai Kỳ hối hận không thôi, tại sao tự nhiên lại chạy đến đó làm gì rồi phải nhìn mấy cảnh đau mắt đấy chứ, cô đúng là tìm ngược mà.
Buổi tối, Trầm Thiên Phong thường có thói quen tập thể hình và ở thư phòng làm việc thế nhưng hôm nay anh không đến phòng tập mà trực tiếp đi về phòng sau đó tắm rửa rất lâu, tắm đến mức da dẻ nhăn nheo vì ngâm nước lâu.
''Không ngờ vận may của cậu lại lớn như thế.''
Lương Thủy Nhu nhìn chiếc điện thoại mới mà Lý Giai Kỳ vừa được tặng cũng vui thay cho cô.
''Mình muốn đổi điện thoại lâu rồi mà cứ đắn đo mãi không xuống tay được.'' Lý Giai Kỳ cầm chiếc điện thoại lắc lắc, cười lưu manh.
''Cậu, đồ quỷ tham tiền.''
Ở chung một thời gian, Lương Thủy Nhu biết khá rõ tính của Lý Giai Kỳ. Với cái độ tham tiền của cô cũng không lấy làm lạ nữa, cô ta búng một cái vào trán của Lý Giai Kỳ trêu đùa.
Tháo bỏ vẻ cười cợt, khuôn mặt của cô nghiêm túc trở lại, đôi mắt mang theo đầy quyết tâm: ''Mình muốn nhanh chóng trả xong nợ rồi rời khỏi đây.''
Lương Thủy Nhu vỗ vỗ vai cô an ủi, về hoàn cảnh của Lý Giai Kỳ cô cũng biết một chút. Nợ, ai không muốn trả cho nhanh thế nhưng đó là số tiền không hề nhỏ, phải làm đến khi nào mới trả hết được.
Kể từ khi quyết tâm né tránh Trầm Thiên Phong, mục tiêu lớn nhất của Lý Giai Kỳ là kiếm thật nhiều tiền nhanh chóng trả nợ và rất nhanh cơ hội của cô cũng đến.
Lý Giai Kỳ ngày ngày ở phim trường cũng đã học hỏi được chút da lông, cô không có ý định trở thành diễn viên nhưng lại vó mục đích kiếm nhiều tiền. Cuối năm, có rất nhiều bộ phim gấp rút quay để kịp phát sóng vào năm tới cho nên diễn viên quần chúng trở nên khá thiếu hụt.
''Phượng Linh'' là một bộ phim đề tài tiên hiệp cho nên yêu cầu về diễn viên quần chúng cũng rất nhiều mà đạo diễn Trương lại có yêu cầu rất khắt khe nên số lượng diễn viên phụ đã ít lại càng ít. Trải qua cả mấy ngày nói đến trầy mép thì đạo diễn Trương mới đồng ý sử dụng các diễn viên quần chúng ở phim trường nhưng diễn viên siêu phụ thì vẫn không được.
Quan điểm của đạo diễn Trương rất rõ ràng, trong tác phẩm của ông thù dù là diễn viên phụ của phụ cũng phải chỉn chu nhất và hoàn hảo nhất. Ông không cho phép sự thiếu chuyên nghiệp được đưa lên màn ảnh.
Lại trải qua bảy bảy bốn mươi chín lần tuyển chọn diễn viên siêu phụ cuối cùng cũng có một nhóm ưng ý và nhờ được các tên tuổi thực lực truyền thụ kinh nghiệm, Lý Giai Kỳ cũng có một chân trong đó.
Nói trắng ra thì vai trò của Lý Giai Kỳ trong bộ phim chính là siêu cấp diễn viên phụ. Có đôi khi là một thần tiên mang vai trò ''cho đủ số lượng'', có khi lại là một bà chủ quán dưới trần gian hoặc là mấy tiểu yêu nơi yêu giới và vai nào thì cũng chỉ cần đứng đó chứ không cần nói gì cả.
Hoà nhập với mọi người trong đoàn làm phim cũng có khá nhiều lợi ích ví dụ như có thể thoải mái chụp ảnh cùng thần tượng, muốn xin bao nhiêu chữ ký thì xin bấy nhiêu. Và có lẽ điều tốt nhất đó là thể tham gia vào quá trình quay chụp và sản xuất bộ phim mà mình yêu thích.
Sau khi biết Lý Giai Kỳ là một fan trung thành của nguyên tác, đạo diễn Trương cũng như biên kịch của bộ phim cũng chính là tác giả của nguyên tác thường xuyên hỏi ý kiến của cô để biết với cương vị của một khán giả thì sẽ có mong đợi và yêu cầu như thế nào đối với từng phân cảnh. Được gãi đúng chỗ ngứa, Lý Giai Kỳ thẳng thắn đưa ra những suy nghĩ và quan điểm của mình dưới góc nhìn của một khán giả. Những ý kiến của cô đều được đạo diễn và biên kịch tiếp thu và cân nhắc đưa ra phương án tốt nhất.
''Ha ha, có phải mình sắp phải xếp hàng để xin chữ ký của diễn viên nổi tiếng Lý Giai Kỳ không?''
Từ khi biết Lý Giai Kỳ đảm nhận mấy vai siêu phụ trong bộ phim, Lương Thủy Nhu thường xuyên trêu chọc cô, hôm nay cũng vậy.
''Cậu còn nói. Lần sau không xin chữ ký giúp cậu nữa.'' Lý Giai Kỳ nghiến răng lườm cô bạn của mình, bạn gì mà sơ hở lại trêu chọc.
''Đùa một chút thôi mà, hôm nay cậu lại diễn vai gì?''
Nhắc đến vai diễn hôm nay, Lý Giai Kỳ như được tiêm máu gà. Cô hớn hở mở tấm ảnh nhờ người khác chụp cho ở phim trường, trong ảnh cô mặc một bộ đồ cổ trang hết sức lộng lẫy, trang điểm tinh xảo.
''Kinh ngạc chưa? Vai xịn nhất mình từng diễn luôn đó.''
''Ghê vậy sao?''
''Đương nhiên.'' Lý Giai Kỳ đắc ý: ''Vai này là vị nữ thần tôn quý nhất trong cả bộ phim, đại loại giống như là Nữ Oa trong thần thoại ý. Tiếc là chỉ xuất hiện trong ba cảnh nhỏ mà đều là cảnh hồi tưởng.''
Lương Thủy Nhu nhìn chăm chú bức ảnh, cảm thán.
''Đoàn phim này đúng là chơi lớn mà, vai siêu phụ như thế này mà cũng được đầu tư phục trang kỹ lưỡng quá.''
''Còn không à, lúc trước Tiểu Dương đã chuyển cho họ 100 triệu đô vậy mà từ lúc mình vào đoàn đã chi thêm không dưới 30 triệu đô nữa.''
''Sao cậu biết.''
''Thì mình là người xuất tiền mà, quên chưa kể với cậu, ông chủ đưa cho mình một tấm thẻ có thể tự ý sử dụng cho đoàn phim.''
''Giờ mới quay được một tháng, không biết còn tốn thêm bao nhiêu nữa?''
''Không biết. Cần thì mình xuất tiền thôi nhưng mà diễn mấy vai siêu phụ cũng kiếm được kha khá đấy.'' Vừa nói, Lý Giai Kỳ vừa cười lưu manh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.