Chương 59: Mỹ Nhân Thay Đổi Lớn! (2)
Bích Ngọc Tiêu
02/01/2022
Thẩm Lan Hiểu nhắm mắt lại, cảm giác được một làn hơi nước man mát lướt trên da mình, giọng nói ngọt ngào và mềm mại của tiếp viên vang bên tai.
"Thật ra thì cô có thể nhắm mắt luôn cũng được, lát nữa mở mắt sẽ cảm thấy khác biệt thôi. Đường nét trên gương mặt của cô rất đẹp. . ."
Nhân viên kỹ thuật xoay người, rót tinh dầu lên máy phun tinh dầu.
Chỉ chốc lát sau, cả căn phòng tràn đầy mùi hương thơm phức.
Đồng thời tiếng nhạc êm ái vang lên.
Nghe tiếng nhạc êm ái và hương thơm mê người này, tâm tình vốn có chút khẩn trương của cô lập tức thả lỏng.
Đấm bóp xong, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, tinh thần cũng sảng khoái hơn.
Lúc Thẩm Lan Hiểu đi ra còn không quên mang theo mắt kiếng.
Liễu Tử Hân nhìn dáng vẻ của cô, nhéo càm nhíu mày một cái, cảm thấy rất không hài lòng.
"Cậu mặc quần áo này thật sự là quá làm giảm giá trị con người rồi!" Nửa ngày, cô ấy mới đưa ra một câu kết luận này!
"Làm sao khó coi? Đây cũng là đồ mấy trăm đó!"
Thẩm Lan Hiểu nhìn quần áo của mình, bộ đồ này cô mua lúc giảm giá, nhưng cũng là một nhãn hiệu nổi tiếng không lớn không nhỏ đó!
"Đừng dài dòng, cậu đi thay cho tớ!"
Liễu Tử Hân giao Thẩm Lan Hiểu cho stylist mà mình tin tưởng là Lâm Nhược Vũ để trang điểm, thay quần áo và làm tóc.
Còn cô ấy thì rất nhanh, giống như lúc đi, không tốn bao nhiêu thời gian đã xong tất cả mọi chuyện.
Sau đó cô ấy liền ngồi ở bên ngoài uống cà phê.
Chờ sắp đến năm giờ, stylist Lâm Vũ Nhược cười một tiếng nói: "Cô Thẩm đã xong rồi."
Liễu Tử Hân đứng dậy, buông ly cà phê xuống, nhưng Thẩm Lan Hiểu còn chưa đi ra.
Cô ấy không nhịn được kêu một tiếng: " Này, Lan Hiểu, cậu đâu rồi?"
"Thật sự. . . Muốn tớ đi ra không?"
Tiếng nói run rẩy, còn mang một tia không chắc chăn, Liễu Tử Hân cả giận, xông tới kéo cô ra ngoài.
Không nghĩ tới mới vừa thấy cô, cô ấy liền kinh ngạc ,miệng cũng không khép được!
Thẩm Lan Hiểu mặc lễ phục liền thân màu đỏ, chiếc váy dài tới đầu gối, trên vai còn tô điểm bằng một món đồ trang sức hình đóa hoa hồng.
"Thật ra thì cô có thể nhắm mắt luôn cũng được, lát nữa mở mắt sẽ cảm thấy khác biệt thôi. Đường nét trên gương mặt của cô rất đẹp. . ."
Nhân viên kỹ thuật xoay người, rót tinh dầu lên máy phun tinh dầu.
Chỉ chốc lát sau, cả căn phòng tràn đầy mùi hương thơm phức.
Đồng thời tiếng nhạc êm ái vang lên.
Nghe tiếng nhạc êm ái và hương thơm mê người này, tâm tình vốn có chút khẩn trương của cô lập tức thả lỏng.
Đấm bóp xong, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, tinh thần cũng sảng khoái hơn.
Lúc Thẩm Lan Hiểu đi ra còn không quên mang theo mắt kiếng.
Liễu Tử Hân nhìn dáng vẻ của cô, nhéo càm nhíu mày một cái, cảm thấy rất không hài lòng.
"Cậu mặc quần áo này thật sự là quá làm giảm giá trị con người rồi!" Nửa ngày, cô ấy mới đưa ra một câu kết luận này!
"Làm sao khó coi? Đây cũng là đồ mấy trăm đó!"
Thẩm Lan Hiểu nhìn quần áo của mình, bộ đồ này cô mua lúc giảm giá, nhưng cũng là một nhãn hiệu nổi tiếng không lớn không nhỏ đó!
"Đừng dài dòng, cậu đi thay cho tớ!"
Liễu Tử Hân giao Thẩm Lan Hiểu cho stylist mà mình tin tưởng là Lâm Nhược Vũ để trang điểm, thay quần áo và làm tóc.
Còn cô ấy thì rất nhanh, giống như lúc đi, không tốn bao nhiêu thời gian đã xong tất cả mọi chuyện.
Sau đó cô ấy liền ngồi ở bên ngoài uống cà phê.
Chờ sắp đến năm giờ, stylist Lâm Vũ Nhược cười một tiếng nói: "Cô Thẩm đã xong rồi."
Liễu Tử Hân đứng dậy, buông ly cà phê xuống, nhưng Thẩm Lan Hiểu còn chưa đi ra.
Cô ấy không nhịn được kêu một tiếng: " Này, Lan Hiểu, cậu đâu rồi?"
"Thật sự. . . Muốn tớ đi ra không?"
Tiếng nói run rẩy, còn mang một tia không chắc chăn, Liễu Tử Hân cả giận, xông tới kéo cô ra ngoài.
Không nghĩ tới mới vừa thấy cô, cô ấy liền kinh ngạc ,miệng cũng không khép được!
Thẩm Lan Hiểu mặc lễ phục liền thân màu đỏ, chiếc váy dài tới đầu gối, trên vai còn tô điểm bằng một món đồ trang sức hình đóa hoa hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.