Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 86: Chương 91 Gián điệp xuất đầu lộ diện

Tam Muội Thủy Sám

31/12/2015

Yến Hoài nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy chính là Vân Khoáng và Diệp Phương Hoa!

Nhất thời trong lòng trở nên kích động, Yến Hoài đưa tay nhấc váy lên, chạy về phía ba mẹ: “Ba mẹ, hai người xem con mặc áo cưới nhìn như thế nào?"

"Rất xinh đẹp!" Diệp Phương Hoa nhìn cô.

Chiếc áo cưới được khoác trên người cô ấy vừa vặn như thế, từ trên xuống dưới, tôn lên đường cong lả lướt, vóc dáng mỹ lệ đầy hấp dẫn, lúc này, nhìn tựa như tiên giáng trần, càng tỏa ra sức hấp dẫn.

Khấu Kiệt nhíu mày, liếc mắt về phía mấy người lựa chọn áo cưới đang nhìn chằm chằm Yến Hoài: “Nên làm gì thì làm đi! Nhìn cái gì vậy?"

Thông qua những lời này mới hiểu được, Khấu Kiệt trông thấy Yến Hoài xinh đẹp như thế, cũng không muốn cho người khác có cơ hội nhìn thấy.

Vân Khoáng cười cười, nhỏ giọng nói với Khấu Kiệt: “Cậu cũng không muốn con bé mặc một chiếc váy cưới xấu xí tiến vào lễ đường chứ? Đây là chuyện trọng đại cả đời của nó, làm sao có thể chứ? Đúng không?"

Khấu Kiệt liếc nhìn Yến Hoài dang vui vẻ, anh cũng không đành lòng làm cô mất đi hứng thú, liền khẽ gật đầu.

Nhưng, thấy chiếc váy hở vai này để lộ da thịt hấp dẫn, cả người anh cũng căng thẳng cả lên, bà xã của mình thật tình, tại sao dám để cho người ta trông thấy cô ấy xinh đẹp, lôi cuốn vậy chứ?

Yến Hoài xoay người, nhìn Khấu Kiệt: “Chọn cái này có được không? Không phải anh bảo nó trông rất đẹp mắt sao?"

“Được thôi!" Khấu Kiệt cười nói: "Chỉ cần em thích là có thể."

Diệp Phương Hoa thấy cậu ta thay đổi giọng điệu, mỉm cười.

"Chọn thêm vài món nữa, mẹ cùng chọn với con.” Lúc này Diệp Phương Hoa trông thấy bên khu trang phục nữ vẫn còn khá nhiều, liền nói.

"Dạ." Yến Hoài cười, vào giờ khắc này, cô thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc, người ta nói phụ nữ kết hôn là người hạnh phúc nhất, mặc chiếc váy cưới vào là cô dâu xinh đẹp nhất. Nững lời này một chút cũng không giả dối.

"Con rể, tới đây!" Vân Khoáng gọi Khấu Kiệt vẫn còn đang đứng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.

Khấu Kiệt xoay người, nhìn Vân Khoáng: “Chuyện gì vậy ba vợ?”

"Quần áo cậu đang mặc cũng không thể dùng làm lễ phục chứ hả?” Vân Khoáng nhìn anh lúc này có chút sững sờ, giống như là thanh niên ngốc, ngược lại hơi buồn cười.

"A, đúng, cháu tới ngay!" Khấu Kiệt phản ứng kịp thời, sờ sờ đầu tóc của mình, đi tới.

Nhưng, đầu óc của Yến Hoài cũng không hề bị cảm xúc vui mừng này che lấp hết, liền quay đầu hỏi Diệp Phương Hoa: "Mẹ, Tử Liên đâu?"

"Để con bé ở nhà rồi, mẹ và ba con thấy con bé đang ngủ, mẹ liền gọi điện thoại cho thím Lý, thím ấy bảo tụi con đi chọn áo cưới cho nên ba con liền đoán được nơi này." Diệp Phương Hoa cầm một chiếc váy ướm thử lên người Yến Hoài.

"Mẹ nói là thím Lý nghe điện thoại?" Ngược lại lúc này Yến Hoài có chút lo lắng: “Thế nào lại là thím ấy nghe điện thoại?"

"Là Tử Liên nói cho chúng ta biết số điện thoại, sau đó mẹ liền gọi qua, thím Lý là người trong nhà con bé, dĩ nhiên là bà ấy nhận điện thoại." Diệp Phương Hoa nhìn Yến Hoài lúc này có điểm không đúng liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không xong rồi." Yến Hoài lấy điện thoại di động ra, gọi ngay cho Khấu Tử Liên, tuy nhiên, điện thoại của con bé đang ở chế độ tắt máy.

"Con muốn về nhà xem qua một chút." Yến Hoài giao chiếc váy đang cầm trên tay cho Diệp Phương Hoa, sau đó liền xoay người tiến vào phòng thay quần áo.

Diệp Phương Hoa nhìn thấy con mình hốt hoảng như vậy, liền gọi điện thoại cho Vân Khoáng.

Chỉ chốc lát sau, Yến Hoài vừa bước ra ngoài liền trông thấy Vân Khoáng, Khấu Kiệt, và Diệp Phương Hoa, ba người bọn họ đứng chờ sẵn ở bên ngoài.

"Chúng ta nhanh về thôi, ba mẹ, hai người ngàn vạn lần không được về nhà, chịu khó ra ngoài mướn phòng cũng được, ra khách sạn ở cũng được, quan trọng là không được về nhà.” Yến Hoài nhìn bọn họ: "Con rất lo lắng, thật sự."

"Được, bọn ta nghe theo con." Vân Khoáng gật đầu, chẳng lẽ mình để lại sơ sót gì sao?

"Chúng ta đi." Khấu Kiệt nắm lấy tay của Yến Hoài, chạy về phía đỗ xe, vừa lên xe liền tiến thẳng về phía khu biệt thự giữa sườn núi.

--- ------

"Anh ơi!" Dương Miêu Miêu nhìn Dương Giới Thừa đang ngồi trước máy tính, phẫn nộ nói: “Em không liên lạc được với người kia! Làm thế nào đây?"

"Liên lạc không được là tốt nhất!" Dương Giới Thừa hung hăng nói, mình cũng sắp bị hắn dọa cho chết, còn đi liên lạc làm gì? Buồn cười!

"Anh, anh không biết rằng hàng hóa của chúng ta ở bến cảng thành phố M bị thiêu hết rồi sao?" Dương Miêu Miêu nhìn bộ dạng của anh trai, hơi bực bội.

"Không phải em biết, mấy thứ đó đều là hàng hóa bất hợp pháp, lần này bị đốt, cũng chưa có chứng cớ rõ ràng chứng minh đây là hàng của chúng ta. Bảo vệ danh dự của tập đoàn chúng ta đi chứ! Đồ ngốc!" Thay vào đó lúc này Dương Giới Thừa có chút vui mừng, nhìn số liệu trên máy tính là rõ: “Xem này, đây chính là thu hoạch trong mấy ngày nay của chúng ta, bây giờ muốn vượt qua tập đoàn Khấu thị rồi !"

"Có thật không?" Dương Miêu Miêu sáp đến, nhìn vào màn hình máy tính.

Vừa lúc đó, cô thư ký bên ngòi liền gõ cửa.

"Vào đây." Dương Giới Thừa không thèm ngước lên, liền nói.

"Tổng giám đốc, hiện tại có hai cảnh sát bảo là muốn đến điều tra thu thập chứng cứ. Tình huống cụ thể chưa rõ." Cô thư ký cúi đầu, thường ngày bị hai anh em nhà này ăn hiếp khá nhiều, lúc này nghe nói như thế cũng không biết nên phản ứng thế nào? Hay là sớm đi tìm việc ở nơi khác cho an toàn.

Dương Giới Thừa vừa nghe thấy thế, trong lòng có hơi hốt hoảng: “Mời họ đến phòng hội nghị.”

"Vâng!" Cô thư ký liếc mắt nhìn hai người bọn họ rồi bước ra.

——



Nhạc Không Thượng nhìn lên đóa hoa trước mặt, đưa mắt nhìn Thương Truy Ý đang ngồi đọc báo kế bên, nói: "Này, cậu không có gì làm hả? Rảnh rỗi quá nhỉ?”

"Không phải, cậu xem tờ báo này này." Thương Truy Ý tựa vào ghế sofa: “Tin tức kinh điển cỡ nào!"

"Dẹp đi, cậu nhìn lại thời gian kìa, là chuyện hơn mười năm trước, đúng là! Mình hết chỗ nói với cậu!" Nhạc Không Thượng nhìn sang, nói với vẻ khinh thường.

"Cậu xem xem đây là cái gì." Thương Truy Ý chỉ vào tin tức phía trên trang bìa: “Tội phạm gây cháy trên một con thuyền, vợ chồng sĩ quan quân khu Hoa Long Yến Tư Thiếu hy sinh lừng lẫy. Cậu có nhớ không. Ba ruột của Yến Hoài không phải là Yến Tư Thiếu sao?"

"Ừm." Nhạc Không Thượng gật đầu.

"Nhìn qua tin tức này, thời gian cũng không cách biệt là bao, ba mẹ của Kiệt cũng vừa đi khảo sát quân đội trở về, liền bị giết chết, hơn nữa, cách thức gây án cũng cùng một dạng, thương pháp của người này hết sức chính xác."

Nhạc Không Thượng gật đầu: "Không ngờ cậu nghiêm túc với mấy chuyện này như vậy, làm sao cậu lấy được tờ báo này?"

"Ở phòng chứa đồ, vô tình vơ đại hai ba quyển sách, liền phát hiện ra." Thương Truy Ý đứng lên: “Đi, đúng lúc để điều tra chút tin tức!"

"Hả?" Nhạc Không Thượng nhìn cậu ta chằm chằm: “Cậu lại vừa giở trò gì à?”

"Vì hôn sự của bọn họ, cậu thử suy nghĩ xem, nếu như tập đoàn Khấu Thị chính thức trở thành tập đoàn mạnh nhất thành phố M, đó là chuyện vui cỡ nào hả?” Thương Truy Ý đặt tờ báo lên bàn, cùng Nhạc Không Thượng xoay người tiến vào trong phòng khách.

Lúc này, người lẫn trong bóng tối nghe thấy hai người bọn họ đã đi xa, liền từ từ đến gần tờ báo, cầm nó lên, mở ra.

"Thím Lý, bà lộ diện rồi?" Lúc này, Thương Truy Ý chận ngay cửa ra vào, nói. Thân hình cao lớn tựa vào trên cửa, nhìn thím Lý đang còn sững sờ.

Thím Lý ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại cười nói: “Thật là xem thường các cậu rồi!" Dứt lời, nắm chặt tờ báo đi về hướng khác, nhưng, lại thấy Nhạc Không Thượng đang chắn ở nơi đó.

"Xem ra, bà vẫn không nhìn rõ ràng trên báo chí viết cái gì, chỉ là tờ báo giải trí từ mười mấy năm trước, có khiến bà phải đích thân liều mạng như vậy?" Nhạc Không Thượng tiến gần về phía trước, có xu hướng đánh không chừa đường lui.

"Bà ở nhà này cũng đã lâu, bọn tôi luôn xem bà như người thân, tôi không hiểu, tại sao bà phải thay người khác làm việc? Nhà chúng tôi đã làm chuyện gì có lỗi với bà ư?” Thương Truy Ý tiến đến gần, nhìn lên người đàn bà trước mặt, ước chừng thím Lý cũng đã năm mươi tuổi rồi, vào lúc này mặc dù lưng không còng, nhưng, trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn.

"Hừ, có trách thì trách ba của thằng Kiệt, trong một lần thi hành nhiệm vụ đã giết chết chồng của tôi. Chẳng qua ông ấy chỉ là một tên bảo vệ quèn trong tổ chức mà thôi, có gì sai chứ? Hai mươi năm trước, lúc càn quét trùm ma túy ở Tây Nam, chồng tôi chỉ chạy chậm có một bước, ông ta liền giết chết chồng tôi!

Mấy người nói xem, cùng lắm là ông ấy chỉ bị đi tù, có cần thiết phải giết chết thế không?” Lồng ngực của thím Lý phập phồng, nhìn lên hai người đàn ông trước mặt: “Tôi không muốn làm khó dễ hai cậu. Thả tôi đi, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho chồng mình thôi.”

"Thế nên, đó là lý do vì sao mà bà đặt hoa khiến người ta ngủ mê man trong phòng Ttử Liên? Dùng châm khống chế Tử Liên làm việc cho bà?” Nhạc Không Thượng đi lên trước, từng bước gặng hỏi.

"Tại sao tôi phải nói cho các người biết?" Lúc này dường như thím Lý sực nhớ ra điều gì đó, ngậm miệng không chịu tiết lộ một chút tin tức.

"Chẳng lẽ có người chỉ điểm cho bà làm hay sao? Nói cho bọn tôi biết là ai?” Ánh mắt của Thương Truy Ý như lửa đốt, lúc này, Yến Hoài cũng vừa từ bên goài đi vào, thoạt nhìn cũng biết thím Lý đã hiên nguyên hình.

Thím Lý nhìn lên phía trước lại xuất hiện thêm hai người, nhất thời có chút tức giận, đặc biệt là Khấu Kiệt: “Đã nhiều năm như vậy, tổ chức còn giữ lại cậu là sai lầm lớn nhất!"

"Tổ chức gì?" Khấu Kiệt tiến lên: “Nói cho bọn tôi biết! Chúng tôi có thể cho bà một con đường sống!"

Lúc bấy giờ thím Lý mới ngẩng đầu lên, nhìn Khấu Kiệt, vừa có ý đinh mở miệng, nhưng một viên đạn liền bay từ cửa sổ phía bên kia tới, trực tiếp găm vào trên trán bà ta.

"Cẩn thận!" Nhạc Không Thượng hét to, bốn người lập tức nằm xuống.

Khấu Kiệt lập tức móc ra hai khẩu súng lục bên trong túi áo vest của mình, ném một cây cho Yến Hoài, một cây mình giữ lấy. Hai người tiến về phía cửa sổ, nép sát vào tường, nhìn về hướng viên đạn vừa bay ra.

Nhưng, rõ ràng, nơi ấy không có người!

Đối diện là một tòa nhà cao tầng, rất nhiều cửa kiếng phản xạ ánh sáng.

"Không thấy ai cả, xem ra đó là người theo dõi thím Lý, thấy bà ấy bị lộ thân phận iền trừ khử.” Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt.

Lúc này Nhạc Không Thượng vội vàng ngồi xuống trước mặt thím Lý, nhanh chóng kiểm tra vết thương.

Đáng tiếc thay, hai mắt của thím Lý đã mở to, tắt thở.

"Như thế nào?" Yến Hoài đi tới.

Nhạc Không Thượng lắc đầu.

"Bây giờ manh mối không còn, em vừa cùng anh Kiệt về nhà xem qua, phát hiện Tử Liên cũng biến mất rồi.” Yến Hoài thở dài một hơi, vừa nghĩ tới việc điều ra thím Lý, không ngờ kết quả lại là thế này.

"Đừng lo lắng." Thương Truy Ý gật đầu, nhìn về phía viên đạn bay tới ban nãy: “Tất cả chúng ta đều phải cẩn thận, không biết người tiếp theo phải chết là ai?”

Yến Hoài xoay người, nhìn bọn họ: “Đúng lúc bắt đầu hành động, chúng ta phải đi trước một bước!"

"Em biết đối phương là ai không?" Thương Truy Ý nhìn Yến Hoài: "Không nên tùy tiện mạo hiểm."

Yến Hoài cười nhẹ, khẽ lắc đầu.

"Ăn cơm thôi! Cũng nên tới đây giúp một tay!" Khấu Kiệt vừa định xoay người, nhưng, lúc này, lại có người đứng ở bên ngoài.

"Nói đi." Khấu Kiệt nhìn anh ta.

"Không thấy Liêu Sinh đâu cả, hơn nữa, đồ đạc cũng biến mất." Tên thuộc hạ của Khấu Kiệt nói.



Khấu Kiệt khoát khoát tay, cho cậu ta đi xuống.

Nhìn sang Thương Truy Ý, Thương Truy Ý hơi gật đầu, nhanh chóng bước đi.

Mà Nhạc Không Thượng cũng nối gót theo sau.

"Tới đây, Hoài." Khấu Kiệt gọi cô.

"Còn thím Lý?" Yến Hoài nhìn thi thể trên đất, hỏi.

"Yên tâm, sẽ có người xử lý." Khấu Kiệt ôm lấy Yến Hoài, đi ra ngoài.

Ở phía bên kia Thái Bình Dương, bên dưới tầng hầm mờ tối, một người phụ nữ bị treo lơ lửng trên trần, nước chảy tí tách, toàn thân bị đánh bầm dập, không còn chỗ nào lành lặn, quần áo bê bết máu. Hai mắt rũ xuống, đầu tóc rũ rượi, dường như có thể chết bất cứ lúc nào, thế nhưng, nhìn gần thì lồng ngực vẫn còn phập phồng chút hơi thở yếu ớt.

Một hồi xao động, có nhóm người đang tới, tên cầm đầu mang kính đen, tóc nhuộm vàng óng, toàn thân trên dưới quần áo đen tuyền, màu đen kia toát lên khí phách của hắn, thấy hắn đang đi đến, nhóm người đang chờ đợi ở một bên vội vàng đứng lên chào hỏi.

"Tiên sinh."

"Tiên sinh khỏe."

. . . . . .

"Tần Liễm đâu?" Người đàn ông ngậm một điếu thuốc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mấy kẻ đang chào hỏi chung quanh.

"Ngài đã về, đang ở bên trong." Triều Trạch tiến lên, kính cẩn khom người, nói với ông ta.

Người đàn ông không nói lời nào, đi thẳng vào trong, nhưng, lại quay ngược trở ra: “Triều Trạch, người đã giết chưa?"

"Thưa ngài, chỉ giết thím Lý, bà ta muốn tiết lộ, cho nên thuộc hạ đã trừ khử rồi." Triều Trạch cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của ông ta, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Cái gì?" Người đàn ông đưa tay bóp lấy cổ của Triều Trạch: “Bảo mày giết Yến Hoài và ba mẹ của nó, mày không xuống tay được đúng không?"

"Không. . . . . . Không phải. . . . . ." Triều Trạch khó khăn đáp: “Đúng là….do Khấu Kiệt…..”

Người đàn ông vừa nghe thấy cái tên Khấu Kiệt, lập tức thả Triều Trạch ra, nhất thời hắn ta ngã nhào xuống đất, thở hổn hển kèm theo ho khan.

"Hừ!" Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, gật đầu ra hiệu cho người bên cạnh, tức thì, hai ba tên thuộc hạ cung nhau nhấc Triều Trạch lên, kéo về phía sau.

"Thưa ngài, tôi làm nhiều chuyện cho ngài như vậy, ông không thể đổi xử với tôi thế này.” Triều Trạch dùng sức hô to, nghĩ tới việc làm cho người này hồi tâm chuyển ý, nhưng, ông ta đã xoay người, móc cây súng lục ra, chĩa về phía Triều Trạch.

"Đoàng.” Một tiếng dứt khoác, họng súng bốc khói lên, người đàn ông thổi thổi, giắt lại vào ngang hông của mình.

"Cuối cùng cũng yên tĩnh!" Ông ta bước đi thong dong, tiến vào căn tầng hầm.

Từ xa nhìn thấy Tần Liễm bị treo lủng lẳng, bộ dạng bị đánh bầm dập ra nông nổi này thì ông ta đã không còn giữ được bình tĩnh, lập tức xông lên.

"Đổ khốn kiếp bọn bây, tao có bảo đối xử thế này với Liễm Liễm không hả?” Người đàn ông rút súng ra, muốn giết chết tất cả bọn thuộc hạ, thế nhưng, lại có người tiến lên từ phía sau, ước chừng ba mươi lăm tuổi, không ngờ là Hoàng Thiên!

"Tiên sinh, đừng kích động!" Người tên Hoàng Thiên ôm lấy ông ta: “Còn không mau đỡ Tần phu nhân xuống!" Hoàng Thiên hét lên với đám người chung quanh.

Tần Liễm được thả xuống, người đàn ông lập tức ôm lấy bà: “Liễm liễm, em có sao không?"

Tần Liễm chậm rãi mở mắt, nhìn lên người đàn ông đang đeo kính đen trước mặt, lâp tức đẩy hắn ra: “Liêu Ngải, ông là một tên ác ma, ông muốn gì?”

Liêu Ngải vừa nghe thấy thế, đôi mắt nhất thời lóe lên tia khát máu: "Như thế nào?"

Tần Liễm nhìn chung quanh, phát hiện Hoàng Thiên lại đang ở đây. Không phải cậu ta đuổi theo Kiệt sao? Thế nào lại ở nơi này?

"Xem ra kì thực nơi này rất phù hợp với em.” Ngược lại lúc này Liêu Ngải cười như điên, Tần Liễm thấy hắn cười điên dại như vậy, cảm thấy có chút lo sợ, nhất thời lui về phía sau.

"Tôi nói này, Tần Liễm, Em trở lại làm gì? Em chạy ngược trở về? Đầu óc em đang nghĩ gì vậy?” Liêu Ngải dừng cười, lấy tay chỉ chỉ vào trên trán của Tần Liễm.

"Không việc gì tôi phải nói cho ông biết!" Tần Liễm quay mặt sang chỗ khác, lúc này toàn thân đau đớn, vừa muốn lùi về sau một bước liền cảm thấy xương cốt như gãy vụn ra, Tần Liễm buột miệng mắng ra một tiếng: “Chết tiệt!"

Liêu Ngải ôm lấy Tần Liễm, rời khỏi nơi đó.

"Thả tôi xuống! Ông thả tôi xuống!" Tần Liễm nhìn lên tên ác ma trước mặt, bà trở lại, chẳng qua là muốn tìm vài thứ tài lieu, tuy nhiên lại bị bọn họ phát hiện.

Kiệt à, con cũng đã biết mẹ giấu mấy xấp tài liệu kia trong kho chứa đồ. Mấy thứ đó liên quan đến ba của con cùng với nguyên nhân tử vong của vợ chồng Tư Thiếu. Các con nhất định phải tìm ra, sau đó lật mặt âm mưu của Liêu Ngải.

"Nghĩ gì vậy?" Liêu Ngải nhìn Tần Liễm đột nhiên im hơi lặng tiếng: “Còn đang nghĩ về không lên tiếng Tần liễm, "Còn đang suy nghĩ về ông chồng đã chết của em à? Nói cho em biết, dù em có chết, cũng chỉ có Liêu Ngải này thôi!"

"Hà tất gì? Ông giết chết ông ấy và vợ chồng Tư Thiếu, nhất định tôi sẽ trả thù!" Tần Liễm hung hăng nhìn ông ta chằm chằm.

"Hừ, không có cơ hội đâu!" Liêu Ngải đến gần: “Cho em biết, Tần Liễm, mấy ngày nữa thôi lễ đường sẽ biến thành nghĩa trang."

"Ai muốn kết hôn? Ông muốn giết ai?" Tần Liễm nhìn Liêu Ngải: “Ông nói tôi nghe xem!" Tần Liễm đưa đôi tay yếu ớt ra, dùng sức đánh vào lồng ngực của người trước mặt.

Liêu Ngải bắt lấy tay bà, hừ nhẹ nói: "Hừ, đừng có làm như vậy! Dáng vẻ này sẽ khiến tôi có ý đồ xấu với em đấy!"

Hết Chương 91

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook