Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
Chương 87: Chương 91.2
Tam Muội Thủy Sám
02/01/2016
"Chẳng lẽ có người chỉ điểm cho bà làm hay sao? Nói cho bọn tôi biết là ai?”
Ánh mắt của Thương Truy Ý như lửa đốt, lúc này, Yến Hoài cũng vừa từ bên goài đi vào, thoạt nhìn cũng biết thím Lý đã hiên nguyên hình.
Thím Lý nhìn lên phía trước lại xuất hiện thêm hai người, nhất thời có chút tức giận, đặc biệt là Khấu Kiệt: “Đã nhiều năm như vậy, tổ chức còn giữ lại cậu là sai lầm lớn nhất!"
"Tổ chức gì?" Khấu Kiệt tiến lên: “Nói cho bọn tôi biết! Chúng tôi có thể cho bà một con đường sống!"
Lúc bấy giờ thím Lý mới ngẩng đầu lên, nhìn Khấu Kiệt, vừa có ý đinh mở miệng, nhưng một viên đạn liền bay từ cửa sổ phía bên kia tới, trực tiếp găm vào trên trán bà ta.
"Cẩn thận!" Nhạc Không Thượng hét to, bốn người lập tức nằm xuống.
Khấu Kiệt lập tức móc ra hai khẩu súng lục bên trong túi áo vest của mình, ném một cây cho Yến Hoài, một cây mình giữ lấy. Hai người tiến về phía cửa sổ, nép sát vào tường, nhìn về hướng viên đạn vừa bay ra.
Nhưng, rõ ràng, nơi ấy không có người!
Đối diện là một tòa nhà cao tầng, rất nhiều cửa kiếng phản xạ ánh sáng.
"Không thấy ai cả, xem ra đó là người theo dõi thím Lý, thấy bà ấy bị lộ thân phận iền trừ khử.” Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt.
Lúc này Nhạc Không Thượng vội vàng ngồi xuống trước mặt thím Lý, nhanh chóng kiểm tra vết thương.
Đáng tiếc thay, hai mắt của thím Lý đã mở to, tắt thở.
"Như thế nào?" Yến Hoài đi tới.
Nhạc Không Thượng lắc đầu.
"Bây giờ manh mối không còn, em vừa cùng anh Kiệt về nhà xem qua, phát hiện Tử Liên cũng biến mất rồi.” Yến Hoài thở dài một hơi, vừa nghĩ tới việc điều ra thím Lý, không ngờ kết quả lại là thế này.
"Đừng lo lắng." Thương Truy Ý gật đầu, nhìn về phía viên đạn bay tới ban nãy: “Tất cả chúng ta đều phải cẩn thận, không biết người tiếp theo phải chết là ai?”
Yến Hoài xoay người, nhìn bọn họ: “Đúng lúc bắt đầu hành động, chúng ta phải đi trước một bước!"
"Em biết đối phương là ai không?" Thương Truy Ý nhìn Yến Hoài: "Không nên tùy tiện mạo hiểm."
Yến Hoài cười nhẹ, khẽ lắc đầu.
"Ăn cơm thôi! Cũng nên tới đây giúp một tay!" Khấu Kiệt vừa định xoay người, nhưng, lúc này, lại có người đứng ở bên ngoài.
"Nói đi." Khấu Kiệt nhìn anh ta.
"Không thấy Liêu Sinh đâu cả, hơn nữa, đồ đạc cũng biến mất." Tên thuộc hạ của Khấu Kiệt nói.
Khấu Kiệt khoát khoát tay, cho cậu ta đi xuống.
Nhìn sang Thương Truy Ý, Thương Truy Ý hơi gật đầu, nhanh chóng bước đi.
Mà Nhạc Không Thượng cũng nối gót theo sau.
"Tới đây, Hoài." Khấu Kiệt gọi cô.
"Còn thím Lý?" Yến Hoài nhìn thi thể trên đất, hỏi.
"Yên tâm, sẽ có người xử lý." Khấu Kiệt ôm lấy Yến Hoài, đi ra ngoài.
Ở phía bên kia Thái Bình Dương, bên dưới tầng hầm mờ tối, một người phụ nữ bị treo lơ lửng trên trần, nước chảy tí tách, toàn thân bị đánh bầm dập, không còn chỗ nào lành lặn, quần áo bê bết máu. Hai mắt rũ xuống, đầu tóc rũ rượi, dường như có thể chết bất cứ lúc nào, thế nhưng, nhìn gần thì lồng ngực vẫn còn phập phồng chút hơi thở yếu ớt.
Một hồi xao động, có nhóm người đang tới, tên cầm đầu mang kính đen, tóc nhuộm vàng óng, toàn thân trên dưới quần áo đen tuyền, màu đen kia toát lên khí phách của hắn, thấy hắn đang đi đến, nhóm người đang chờ đợi ở một bên vội vàng đứng lên chào hỏi.
"Tiên sinh."
"Tiên sinh khỏe."
. . . . . .
"Tần Liễm đâu?" Người đàn ông ngậm một điếu thuốc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mấy kẻ đang chào hỏi chung quanh.
"Ngài đã về, đang ở bên trong." Triều Trạch tiến lên, kính cẩn khom người, nói với ông ta.
Người đàn ông không nói lời nào, đi thẳng vào trong, nhưng, lại quay ngược trở ra: “Triều Trạch, người đã giết chưa?"
"Thưa ngài, chỉ giết thím Lý, bà ta muốn tiết lộ, cho nên thuộc hạ đã trừ khử rồi." Triều Trạch cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của ông ta, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Cái gì?" Người đàn ông đưa tay bóp lấy cổ của Triều Trạch: “Bảo mày giết Yến Hoài và ba mẹ của nó, mày không xuống tay được đúng không?"
"Không. . . . . . Không phải. . . . . ." Triều Trạch khó khăn đáp: “Đúng là….do Khấu Kiệt…..”
Người đàn ông vừa nghe thấy cái tên Khấu Kiệt, lập tức thả Triều Trạch ra, nhất thời hắn ta ngã nhào xuống đất, thở hổn hển kèm theo ho khan.
"Hừ!" Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, gật đầu ra hiệu cho người bên cạnh, tức thì, hai ba tên thuộc hạ cung nhau nhấc Triều Trạch lên, kéo về phía sau.
"Thưa ngài, tôi làm nhiều chuyện cho ngài như vậy, ông không thể đổi xử với tôi thế này.” Triều Trạch dùng sức hô to, nghĩ tới việc làm cho người này hồi tâm chuyển ý, nhưng, ông ta đã xoay người, móc cây súng lục ra, chĩa về phía Triều Trạch.
"Đoàng.” Một tiếng dứt khoác, họng súng bốc khói lên, người đàn ông thổi thổi, giắt lại vào ngang hông của mình.
"Cuối cùng cũng yên tĩnh!" Ông ta bước đi thong dong, tiến vào căn tầng hầm.
Từ xa nhìn thấy Tần Liễm bị treo lủng lẳng, bộ dạng bị đánh bầm dập ra nông nổi này thì ông ta đã không còn giữ được bình tĩnh, lập tức xông lên.
"Đổ khốn kiếp bọn bây, tao có bảo đối xử thế này với Liễm Liễm không hả?” Người đàn ông rút súng ra, muốn giết chết tất cả bọn thuộc hạ, thế nhưng, lại có người tiến lên từ phía sau, ước chừng ba mươi lăm tuổi, không ngờ là Hoàng Thiên!
"Tiên sinh, đừng kích động!" Người tên Hoàng Thiên ôm lấy ông ta: “Còn không mau đỡ Tần phu nhân xuống!" Hoàng Thiên hét lên với đám người chung quanh.
Tần Liễm được thả xuống, người đàn ông lập tức ôm lấy bà: “Liễm liễm, em có sao không?"
Tần Liễm chậm rãi mở mắt, nhìn lên người đàn ông đang đeo kính đen trước mặt, lâp tức đẩy hắn ra: “Liêu Ngải, ông là một tên ác ma, ông muốn gì?”
Liêu Ngải vừa nghe thấy thế, đôi mắt nhất thời lóe lên tia khát máu: "Như thế nào?"
Tần Liễm nhìn chung quanh, phát hiện Hoàng Thiên lại đang ở đây. Không phải cậu ta đuổi theo Kiệt sao? Thế nào lại ở nơi này?
"Xem ra kì thực nơi này rất phù hợp với em.” Ngược lại lúc này Liêu Ngải cười như điên, Tần Liễm thấy hắn cười điên dại như vậy, cảm thấy có chút lo sợ, nhất thời lui về phía sau.
"Tôi nói này, Tần Liễm, Em trở lại làm gì? Em chạy ngược trở về? Đầu óc em đang nghĩ gì vậy?” Liêu Ngải dừng cười, lấy tay chỉ chỉ vào trên trán của Tần Liễm.
"Không việc gì tôi phải nói cho ông biết!" Tần Liễm quay mặt sang chỗ khác, lúc này toàn thân đau đớn, vừa muốn lùi về sau một bước liền cảm thấy xương cốt như gãy vụn ra, Tần Liễm buột miệng mắng ra một tiếng: “Chết tiệt!"
Liêu Ngải ôm lấy Tần Liễm, rời khỏi nơi đó.
"Thả tôi xuống! Ông thả tôi xuống!" Tần Liễm nhìn lên tên ác ma trước mặt, bà trở lại, chẳng qua là muốn tìm vài thứ tài lieu, tuy nhiên lại bị bọn họ phát hiện.
Kiệt à, con cũng đã biết mẹ giấu mấy xấp tài liệu kia trong kho chứa đồ. Mấy thứ đó liên quan đến ba của con cùng với nguyên nhân tử vong của vợ chồng Tư Thiếu. Các con nhất định phải tìm ra, sau đó lật mặt âm mưu của Liêu Ngải.
"Nghĩ gì vậy?" Liêu Ngải nhìn Tần Liễm đột nhiên im hơi lặng tiếng: “Còn đang nghĩ về không lên tiếng Tần liễm, "Còn đang suy nghĩ về ông chồng đã chết của em à? Nói cho em biết, dù em có chết, cũng chỉ có Liêu Ngải này thôi!"
"Hà tất gì? Ông giết chết ông ấy và vợ chồng Tư Thiếu, nhất định tôi sẽ trả thù!" Tần Liễm hung hăng nhìn ông ta chằm chằm.
"Hừ, không có cơ hội đâu!" Liêu Ngải đến gần: “Cho em biết, Tần Liễm, mấy ngày nữa thôi lễ đường sẽ biến thành nghĩa trang."
"Ai muốn kết hôn? Ông muốn giết ai?" Tần Liễm nhìn Liêu Ngải: “Ông nói tôi nghe xem!" Tần Liễm đưa đôi tay yếu ớt ra, dùng sức đánh vào lồng ngực của người trước mặt.
Liêu Ngải bắt lấy tay bà, hừ nhẹ nói: "Hừ, đừng có làm như vậy! Dáng vẻ này sẽ khiến tôi có ý đồ xấu với em đấy!"
Thím Lý nhìn lên phía trước lại xuất hiện thêm hai người, nhất thời có chút tức giận, đặc biệt là Khấu Kiệt: “Đã nhiều năm như vậy, tổ chức còn giữ lại cậu là sai lầm lớn nhất!"
"Tổ chức gì?" Khấu Kiệt tiến lên: “Nói cho bọn tôi biết! Chúng tôi có thể cho bà một con đường sống!"
Lúc bấy giờ thím Lý mới ngẩng đầu lên, nhìn Khấu Kiệt, vừa có ý đinh mở miệng, nhưng một viên đạn liền bay từ cửa sổ phía bên kia tới, trực tiếp găm vào trên trán bà ta.
"Cẩn thận!" Nhạc Không Thượng hét to, bốn người lập tức nằm xuống.
Khấu Kiệt lập tức móc ra hai khẩu súng lục bên trong túi áo vest của mình, ném một cây cho Yến Hoài, một cây mình giữ lấy. Hai người tiến về phía cửa sổ, nép sát vào tường, nhìn về hướng viên đạn vừa bay ra.
Nhưng, rõ ràng, nơi ấy không có người!
Đối diện là một tòa nhà cao tầng, rất nhiều cửa kiếng phản xạ ánh sáng.
"Không thấy ai cả, xem ra đó là người theo dõi thím Lý, thấy bà ấy bị lộ thân phận iền trừ khử.” Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt.
Lúc này Nhạc Không Thượng vội vàng ngồi xuống trước mặt thím Lý, nhanh chóng kiểm tra vết thương.
Đáng tiếc thay, hai mắt của thím Lý đã mở to, tắt thở.
"Như thế nào?" Yến Hoài đi tới.
Nhạc Không Thượng lắc đầu.
"Bây giờ manh mối không còn, em vừa cùng anh Kiệt về nhà xem qua, phát hiện Tử Liên cũng biến mất rồi.” Yến Hoài thở dài một hơi, vừa nghĩ tới việc điều ra thím Lý, không ngờ kết quả lại là thế này.
"Đừng lo lắng." Thương Truy Ý gật đầu, nhìn về phía viên đạn bay tới ban nãy: “Tất cả chúng ta đều phải cẩn thận, không biết người tiếp theo phải chết là ai?”
Yến Hoài xoay người, nhìn bọn họ: “Đúng lúc bắt đầu hành động, chúng ta phải đi trước một bước!"
"Em biết đối phương là ai không?" Thương Truy Ý nhìn Yến Hoài: "Không nên tùy tiện mạo hiểm."
Yến Hoài cười nhẹ, khẽ lắc đầu.
"Ăn cơm thôi! Cũng nên tới đây giúp một tay!" Khấu Kiệt vừa định xoay người, nhưng, lúc này, lại có người đứng ở bên ngoài.
"Nói đi." Khấu Kiệt nhìn anh ta.
"Không thấy Liêu Sinh đâu cả, hơn nữa, đồ đạc cũng biến mất." Tên thuộc hạ của Khấu Kiệt nói.
Khấu Kiệt khoát khoát tay, cho cậu ta đi xuống.
Nhìn sang Thương Truy Ý, Thương Truy Ý hơi gật đầu, nhanh chóng bước đi.
Mà Nhạc Không Thượng cũng nối gót theo sau.
"Tới đây, Hoài." Khấu Kiệt gọi cô.
"Còn thím Lý?" Yến Hoài nhìn thi thể trên đất, hỏi.
"Yên tâm, sẽ có người xử lý." Khấu Kiệt ôm lấy Yến Hoài, đi ra ngoài.
Ở phía bên kia Thái Bình Dương, bên dưới tầng hầm mờ tối, một người phụ nữ bị treo lơ lửng trên trần, nước chảy tí tách, toàn thân bị đánh bầm dập, không còn chỗ nào lành lặn, quần áo bê bết máu. Hai mắt rũ xuống, đầu tóc rũ rượi, dường như có thể chết bất cứ lúc nào, thế nhưng, nhìn gần thì lồng ngực vẫn còn phập phồng chút hơi thở yếu ớt.
Một hồi xao động, có nhóm người đang tới, tên cầm đầu mang kính đen, tóc nhuộm vàng óng, toàn thân trên dưới quần áo đen tuyền, màu đen kia toát lên khí phách của hắn, thấy hắn đang đi đến, nhóm người đang chờ đợi ở một bên vội vàng đứng lên chào hỏi.
"Tiên sinh."
"Tiên sinh khỏe."
. . . . . .
"Tần Liễm đâu?" Người đàn ông ngậm một điếu thuốc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mấy kẻ đang chào hỏi chung quanh.
"Ngài đã về, đang ở bên trong." Triều Trạch tiến lên, kính cẩn khom người, nói với ông ta.
Người đàn ông không nói lời nào, đi thẳng vào trong, nhưng, lại quay ngược trở ra: “Triều Trạch, người đã giết chưa?"
"Thưa ngài, chỉ giết thím Lý, bà ta muốn tiết lộ, cho nên thuộc hạ đã trừ khử rồi." Triều Trạch cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của ông ta, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Cái gì?" Người đàn ông đưa tay bóp lấy cổ của Triều Trạch: “Bảo mày giết Yến Hoài và ba mẹ của nó, mày không xuống tay được đúng không?"
"Không. . . . . . Không phải. . . . . ." Triều Trạch khó khăn đáp: “Đúng là….do Khấu Kiệt…..”
Người đàn ông vừa nghe thấy cái tên Khấu Kiệt, lập tức thả Triều Trạch ra, nhất thời hắn ta ngã nhào xuống đất, thở hổn hển kèm theo ho khan.
"Hừ!" Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, gật đầu ra hiệu cho người bên cạnh, tức thì, hai ba tên thuộc hạ cung nhau nhấc Triều Trạch lên, kéo về phía sau.
"Thưa ngài, tôi làm nhiều chuyện cho ngài như vậy, ông không thể đổi xử với tôi thế này.” Triều Trạch dùng sức hô to, nghĩ tới việc làm cho người này hồi tâm chuyển ý, nhưng, ông ta đã xoay người, móc cây súng lục ra, chĩa về phía Triều Trạch.
"Đoàng.” Một tiếng dứt khoác, họng súng bốc khói lên, người đàn ông thổi thổi, giắt lại vào ngang hông của mình.
"Cuối cùng cũng yên tĩnh!" Ông ta bước đi thong dong, tiến vào căn tầng hầm.
Từ xa nhìn thấy Tần Liễm bị treo lủng lẳng, bộ dạng bị đánh bầm dập ra nông nổi này thì ông ta đã không còn giữ được bình tĩnh, lập tức xông lên.
"Đổ khốn kiếp bọn bây, tao có bảo đối xử thế này với Liễm Liễm không hả?” Người đàn ông rút súng ra, muốn giết chết tất cả bọn thuộc hạ, thế nhưng, lại có người tiến lên từ phía sau, ước chừng ba mươi lăm tuổi, không ngờ là Hoàng Thiên!
"Tiên sinh, đừng kích động!" Người tên Hoàng Thiên ôm lấy ông ta: “Còn không mau đỡ Tần phu nhân xuống!" Hoàng Thiên hét lên với đám người chung quanh.
Tần Liễm được thả xuống, người đàn ông lập tức ôm lấy bà: “Liễm liễm, em có sao không?"
Tần Liễm chậm rãi mở mắt, nhìn lên người đàn ông đang đeo kính đen trước mặt, lâp tức đẩy hắn ra: “Liêu Ngải, ông là một tên ác ma, ông muốn gì?”
Liêu Ngải vừa nghe thấy thế, đôi mắt nhất thời lóe lên tia khát máu: "Như thế nào?"
Tần Liễm nhìn chung quanh, phát hiện Hoàng Thiên lại đang ở đây. Không phải cậu ta đuổi theo Kiệt sao? Thế nào lại ở nơi này?
"Xem ra kì thực nơi này rất phù hợp với em.” Ngược lại lúc này Liêu Ngải cười như điên, Tần Liễm thấy hắn cười điên dại như vậy, cảm thấy có chút lo sợ, nhất thời lui về phía sau.
"Tôi nói này, Tần Liễm, Em trở lại làm gì? Em chạy ngược trở về? Đầu óc em đang nghĩ gì vậy?” Liêu Ngải dừng cười, lấy tay chỉ chỉ vào trên trán của Tần Liễm.
"Không việc gì tôi phải nói cho ông biết!" Tần Liễm quay mặt sang chỗ khác, lúc này toàn thân đau đớn, vừa muốn lùi về sau một bước liền cảm thấy xương cốt như gãy vụn ra, Tần Liễm buột miệng mắng ra một tiếng: “Chết tiệt!"
Liêu Ngải ôm lấy Tần Liễm, rời khỏi nơi đó.
"Thả tôi xuống! Ông thả tôi xuống!" Tần Liễm nhìn lên tên ác ma trước mặt, bà trở lại, chẳng qua là muốn tìm vài thứ tài lieu, tuy nhiên lại bị bọn họ phát hiện.
Kiệt à, con cũng đã biết mẹ giấu mấy xấp tài liệu kia trong kho chứa đồ. Mấy thứ đó liên quan đến ba của con cùng với nguyên nhân tử vong của vợ chồng Tư Thiếu. Các con nhất định phải tìm ra, sau đó lật mặt âm mưu của Liêu Ngải.
"Nghĩ gì vậy?" Liêu Ngải nhìn Tần Liễm đột nhiên im hơi lặng tiếng: “Còn đang nghĩ về không lên tiếng Tần liễm, "Còn đang suy nghĩ về ông chồng đã chết của em à? Nói cho em biết, dù em có chết, cũng chỉ có Liêu Ngải này thôi!"
"Hà tất gì? Ông giết chết ông ấy và vợ chồng Tư Thiếu, nhất định tôi sẽ trả thù!" Tần Liễm hung hăng nhìn ông ta chằm chằm.
"Hừ, không có cơ hội đâu!" Liêu Ngải đến gần: “Cho em biết, Tần Liễm, mấy ngày nữa thôi lễ đường sẽ biến thành nghĩa trang."
"Ai muốn kết hôn? Ông muốn giết ai?" Tần Liễm nhìn Liêu Ngải: “Ông nói tôi nghe xem!" Tần Liễm đưa đôi tay yếu ớt ra, dùng sức đánh vào lồng ngực của người trước mặt.
Liêu Ngải bắt lấy tay bà, hừ nhẹ nói: "Hừ, đừng có làm như vậy! Dáng vẻ này sẽ khiến tôi có ý đồ xấu với em đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.