Chương 7
Quỳnh Trang
05/08/2018
Cái này là cái gì? " Cô chỉ vào dòng chữ trên máy.
" Có gì đâu, em dịch cũng được. Không nói thẳng cũng được.. Anh luôn sẵn sàng.. "
Hàn Nhi im lặng hẳn đi, không nói không gì với anh cầm túi sách rời đi. Nhưng vừa đến cửa anh liền chặn cô lại, ánh mắt đầy trân tình nhìn thẳng cô.
" Anh tránh ra, đừng có quá đáng nữa " Cô tức giận quát lớn."
" Được rồi, anh lấy tài liệu em làm " Anh xoa đầu cô rồi rời đi.
Công việc bận rộn hẳn so với Hàn Nhi nghĩ, cô làm việc từ sáng đến tận tối khuya vẫn chưa dịch hết 4 tập tài liệu lớn. Không dùng bất kì bữa ăn anh đem đến nào, cô gạt nó qua một bên chuyên tâm làm việc, mệt nhọc nhiều khi vì đồng tiền mà quên hết.
Cánh cửa cả mấy tiếng mới mở ra, Vũ Lâm bước vào vẫn thấy Hàn Nhi ngồi đánh máy đồ ăn chưa dùng đến một miếng trở nên lo lắng. Anh đi họp cùng đối tác về đây lấy chút đồ để quên cứ ngỡ sẽ chẳng còn ai chứ? Sao cô lại còn ngồi đây..
" Hàn Nhi, em chưa về sao?" Anh vừa đi vào nớt lỏng cà vạt ra rồi nhìn cô mà hỏi.
Người con gái đó mắt cắm vào màn hình máy tính, tay liên hồi đánh máy.. Không hề nghe anh nói gì?
" Hàn Nhi "
" HÀN NHI " Anh có chút mất kiên nhẫn gọi lớn.
Hàn Nhi lần này giật bắn mình, cô giờ mới ngỡ anh có ở đây, có chút bối rối về thời gian đã điểm hơn 8 giờ..
" Anh.. anh ăn gì chưa? " Cô vội vã lưu tài liệu vào, rồi tắt máy chạy về phía anh.
" Anh ăn rồi, sao đồ ăn từ chưa anh gửi em không ăn? " Anh có chút tức giận hỏi cô.
" À, em quên mất " Cô vội vã trả lời.
" Sao em lại bất cẩn như vậy? Làm việc thì cũng phải chú ý sức khỏe chứ? " Anh tỏ vẻ không hài lòng quát tháo cô.
" Em đâu cố ý, tại anh nói ngày khi cần bản dịch đó rồi..Em phải làm nhanh chứ? "
" Nhưng em đâu cần cố quá, nếu không được anh sẽ giao người khác " Anh khẽ đưa tay xoa đầu cô.
" Anh vậy là không tin tưởng em "
" Không có, em đói rồi chứ? "
" Đói rồi "
Sau đó hai người cùng nhau lên xe đi đến một quán ăn nhỏ trên vỉa hè, Hàn Nhi cứ nằng nặc đồi ăn ở đó nên anh đành phải dừng lại ngồi ăn tại ven đường.
Gió về buổi tối giữa tháng hè rất oi, Vũ Lâm cũng chẳng hề hợp khẩu vị mấy món ăn ở đây nên chỉ ăn vài miếng rồi đợi cô ăn.
" Em ngồi đây, đợi anh đi rửa tay " Anh đứng dậy rồi lên tiếng.
" Anh mau quay lại , tối này em hơi sợ " Cô có chút sợ hãi hiện lên gương mặt..
" Được rồi, anh chỉ rửa tay thôi "
Gió ngày về đêm hôm nay càng oi bức hơn, Vũ Lâm đi khá lâu khiến Hàn Nhi vô cùng lo lắng, cô trở nên ghê sợ những ánh nhìn của mấy gã đàn ông đằng sau chạy đi tìm anh.
Nhưng hiện tại cô nghĩ mình không hề thấy anh ở khu vực rửa tay, mấy gã đàn ông cũng đã bước đến từ lúc nào không biết.
Hàn Nhi khép người lại góc kín có chút sự hãi, nhưng cũng không thể yên lặng để họ tiến đến gần..
" Vũ Lâm.. Vũ Lâm.. anh đâu rồi... Cứu em "
" Vũ Lâm.. Em sợ " Cô hét lớn khiến chủ quá để ý đến, nhưng đêm nay quán này rất ít khách nên chả ai còn ai để cầu cúi. Chủ quán còn là phụ nữ đã lớn tuổi nữa, anh rốt cuộc đi đâu rồi..
" Cô gái, chúng ta đi chơi đi " Gã già đã ngấm rượu lên tiếng, mùi rượu từ miệng hắn khiến cô kinh khiếp lùi mình vào trong bóng tối hơn..
" Vũ Lâm.. anh đâu rồi " Cô vẫn có nói lớn..
Phía bên kia đường trở nên hoảng loạn bởi nam nhân vượt đèn xanh chạy sang, Vũ Lâm hốt hoảng chạy về quá ăn lề đường đó.. Anh không thấy cô, cô kêu anh cứu.. Cô đâu rồi..
Anh ban nãy cũng vì đưa cụ già qua đường mà quay lại hơi trễ, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy? Cô đâu rồi..
" Cậu.. cô bé đó trong kia " Chủ quán lắp bắp chỉ tay về hướng chỗ anh mới rửa tay..
" Có gì đâu, em dịch cũng được. Không nói thẳng cũng được.. Anh luôn sẵn sàng.. "
Hàn Nhi im lặng hẳn đi, không nói không gì với anh cầm túi sách rời đi. Nhưng vừa đến cửa anh liền chặn cô lại, ánh mắt đầy trân tình nhìn thẳng cô.
" Anh tránh ra, đừng có quá đáng nữa " Cô tức giận quát lớn."
" Được rồi, anh lấy tài liệu em làm " Anh xoa đầu cô rồi rời đi.
Công việc bận rộn hẳn so với Hàn Nhi nghĩ, cô làm việc từ sáng đến tận tối khuya vẫn chưa dịch hết 4 tập tài liệu lớn. Không dùng bất kì bữa ăn anh đem đến nào, cô gạt nó qua một bên chuyên tâm làm việc, mệt nhọc nhiều khi vì đồng tiền mà quên hết.
Cánh cửa cả mấy tiếng mới mở ra, Vũ Lâm bước vào vẫn thấy Hàn Nhi ngồi đánh máy đồ ăn chưa dùng đến một miếng trở nên lo lắng. Anh đi họp cùng đối tác về đây lấy chút đồ để quên cứ ngỡ sẽ chẳng còn ai chứ? Sao cô lại còn ngồi đây..
" Hàn Nhi, em chưa về sao?" Anh vừa đi vào nớt lỏng cà vạt ra rồi nhìn cô mà hỏi.
Người con gái đó mắt cắm vào màn hình máy tính, tay liên hồi đánh máy.. Không hề nghe anh nói gì?
" Hàn Nhi "
" HÀN NHI " Anh có chút mất kiên nhẫn gọi lớn.
Hàn Nhi lần này giật bắn mình, cô giờ mới ngỡ anh có ở đây, có chút bối rối về thời gian đã điểm hơn 8 giờ..
" Anh.. anh ăn gì chưa? " Cô vội vã lưu tài liệu vào, rồi tắt máy chạy về phía anh.
" Anh ăn rồi, sao đồ ăn từ chưa anh gửi em không ăn? " Anh có chút tức giận hỏi cô.
" À, em quên mất " Cô vội vã trả lời.
" Sao em lại bất cẩn như vậy? Làm việc thì cũng phải chú ý sức khỏe chứ? " Anh tỏ vẻ không hài lòng quát tháo cô.
" Em đâu cố ý, tại anh nói ngày khi cần bản dịch đó rồi..Em phải làm nhanh chứ? "
" Nhưng em đâu cần cố quá, nếu không được anh sẽ giao người khác " Anh khẽ đưa tay xoa đầu cô.
" Anh vậy là không tin tưởng em "
" Không có, em đói rồi chứ? "
" Đói rồi "
Sau đó hai người cùng nhau lên xe đi đến một quán ăn nhỏ trên vỉa hè, Hàn Nhi cứ nằng nặc đồi ăn ở đó nên anh đành phải dừng lại ngồi ăn tại ven đường.
Gió về buổi tối giữa tháng hè rất oi, Vũ Lâm cũng chẳng hề hợp khẩu vị mấy món ăn ở đây nên chỉ ăn vài miếng rồi đợi cô ăn.
" Em ngồi đây, đợi anh đi rửa tay " Anh đứng dậy rồi lên tiếng.
" Anh mau quay lại , tối này em hơi sợ " Cô có chút sợ hãi hiện lên gương mặt..
" Được rồi, anh chỉ rửa tay thôi "
Gió ngày về đêm hôm nay càng oi bức hơn, Vũ Lâm đi khá lâu khiến Hàn Nhi vô cùng lo lắng, cô trở nên ghê sợ những ánh nhìn của mấy gã đàn ông đằng sau chạy đi tìm anh.
Nhưng hiện tại cô nghĩ mình không hề thấy anh ở khu vực rửa tay, mấy gã đàn ông cũng đã bước đến từ lúc nào không biết.
Hàn Nhi khép người lại góc kín có chút sự hãi, nhưng cũng không thể yên lặng để họ tiến đến gần..
" Vũ Lâm.. Vũ Lâm.. anh đâu rồi... Cứu em "
" Vũ Lâm.. Em sợ " Cô hét lớn khiến chủ quá để ý đến, nhưng đêm nay quán này rất ít khách nên chả ai còn ai để cầu cúi. Chủ quán còn là phụ nữ đã lớn tuổi nữa, anh rốt cuộc đi đâu rồi..
" Cô gái, chúng ta đi chơi đi " Gã già đã ngấm rượu lên tiếng, mùi rượu từ miệng hắn khiến cô kinh khiếp lùi mình vào trong bóng tối hơn..
" Vũ Lâm.. anh đâu rồi " Cô vẫn có nói lớn..
Phía bên kia đường trở nên hoảng loạn bởi nam nhân vượt đèn xanh chạy sang, Vũ Lâm hốt hoảng chạy về quá ăn lề đường đó.. Anh không thấy cô, cô kêu anh cứu.. Cô đâu rồi..
Anh ban nãy cũng vì đưa cụ già qua đường mà quay lại hơi trễ, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy? Cô đâu rồi..
" Cậu.. cô bé đó trong kia " Chủ quán lắp bắp chỉ tay về hướng chỗ anh mới rửa tay..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.