Chương 8
Quỳnh Trang
05/08/2018
760 74 12
" Cậu.. cô bé đó trong kia " Chủ quán lắp bắp chỉ tay về hướng chỗ anh mới rửa tay.
Nơi đó được vây kín bởi mấy tên to lớn, bọn họ đang chọc tức anh đấy ư?
" Vũ Lâm, cứu em.. Anh đâu rồi " Hàn Nhi sợ hãi hét lên sau đó ngồi thụp xuống một góc ôm chặt lấy người mình, mắt nhắm chặt. Bọn họ thực sự rất đáng sợ, mặt mày nhìn rất ghê rợn, mùi mồ hôi thoảng lẫn mùi rượu thật khiến người ta phát ớn.
Vũ Lâm nghe thấy tiếng của Hàn Nhi, cô đã lâu chưa sợ hãi như vậy đã rất lâu.. Cô ấy sẽ lại khóc mấy.. Anh lao nhanh đến phía mấy gã đàn ông, túm lấy cổ áo bọn họ kéo hai người ra trước để tránh va chạm vào cô ấy.
" Bọn khốn, chúng mày giám bắt nạt cô ấy " Anh tức giận nói xong dồn hết lức vào chân, đá mạnh vào cổ một ngã, ngã đó cũng đã dính rượu nên một cái đã nằm lăn đó.
Mấy người kia cũng tiến lên nhưng mai một đều phải đầu hàng, cô có vẻ đã sợ hãi đến mức chẳng dám mở mắt ra nhìn hiện trường. Anh thấy vầy cũng luồn tay qua người Hàn Nhi bế cô lên, lúc đầu khi anh vừa chạm vào cả người cô đã run lên nhưng khi ẩm lên lại ngoan ngoãn nằm lại. Có lẽ cô đã cảm nhận được sự an toàn rồi, nên yên ắng cho anh đưa đi.
Trên chiếc xe chậm rãi chạy, Hàn Nhi vẫn còn vẻ mặt sợ hãi thậm chí không nói lời nào. Cô cứ nắm chặt lấy hai tay, đôi khi còn giật mình.
Chiếc xe bỗng chốc phang gấp, Vũ Lâm quay sang nhìn cô.
" Hàn Nhi, em còn sợ à? " Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô hỏi thăm.
" Bọn họ ghê lắm, nhỡ họ tìm em thì sao? " Cả người cô run lên khi nói câu đó, nhìn dáng vẻ mà hiện tại Vũ Lâm chỉ muốn ôm cô vào lòng.
" Đừng sợ, có anh rồi " Anh khẽ hôn lên trán cô, việc ở trên xe trong tình trạng này anh không thể ôm cô vào lòng cho đến khi cô ngủ đi được.
" Vũ Lâm, tất cả là tại anh.. anh nói sẽ nhanh chóng quay lại mà mãi chẳng quay lại.. Anh biết không bọn họ suýt nữa bắt em đó " Cô tức giận quát mắng anh, nhưng mắt đã đỏ hoe đó là điều không che giấu được..
" Được rồi, anh sai. Hàn Nhi em nhắm mắt một chút được không? Về đến nhà anh sẽ ôm em ngủ, sẽ đỡ hơn đó "
Hàn Nhi nghe xong khẽ gật đầu rồi bắt đầu nhắm mắt vào cố gắng không nghĩ đến chuyện mới xảy ra.
Tối hôm đó hơn 9 giờ hai người mới tắm xong, lúc mới về thì Hàn Nhi còn ngủ nên anh bế cô vào đặt cô trên giường rồi đi tắm. Lúc Vũ Lâm tắm xong thì người con gái đã dậy, ôm bộ đồ ngủ mỏng đợi anh rồi bước vào.
" Hàn Nhi lại đây " Anh gập tờ báo trên giường lại, giang tay đón cô.
Hàn Nhi hôm nay được quả dọa hú hồn, hồn vía lạc bay cứ như một người khác ngoan ngoãn nghe lời anh đến lạ. Cô chậm rãi bước đến chỗ anh trong bộ váy ngủ mỏng, nhìn thực sử muốn tăng ca nhưng anh cũng chỉ có thể cưng chiều cô nhẹ nhàng hôm nay thôi.
" Em vẫn sợ à? " Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khẽ hỏi thăm.
" Vũ Lâm, bọn họ định cưỡng bức em " Cô rụi mặt vào lồng ngực anh, sợ hãi lên tiếng.
Vũ Lâm sắc mặt có chút biến chuyển, hóa ra cô cũng bị ám ảnh không ít. Anh nghĩ mình cũng phải bỏ chút thời gian để chăm sóc cô hơn. Nếu cứ như vậy cô sẽ không còn như trước nữa mất.
" Không sao, anh sẽ cho bọn họ đi gặp diêm vương "
" Anh nói cứ như trẻ con á, nhìn họ ghê lắm "
" Được rồi, ôm anh ngủ. Không có gì lo.. Bọn họ động đến em anh rất định không tha "
" Anh từ sau không được để em một mình "
" Vũ Lâm này sẽ không lặp lại.. Em yên tâm ngủ được chứ? "
" Em sẽ cố "
" Cậu.. cô bé đó trong kia " Chủ quán lắp bắp chỉ tay về hướng chỗ anh mới rửa tay.
Nơi đó được vây kín bởi mấy tên to lớn, bọn họ đang chọc tức anh đấy ư?
" Vũ Lâm, cứu em.. Anh đâu rồi " Hàn Nhi sợ hãi hét lên sau đó ngồi thụp xuống một góc ôm chặt lấy người mình, mắt nhắm chặt. Bọn họ thực sự rất đáng sợ, mặt mày nhìn rất ghê rợn, mùi mồ hôi thoảng lẫn mùi rượu thật khiến người ta phát ớn.
Vũ Lâm nghe thấy tiếng của Hàn Nhi, cô đã lâu chưa sợ hãi như vậy đã rất lâu.. Cô ấy sẽ lại khóc mấy.. Anh lao nhanh đến phía mấy gã đàn ông, túm lấy cổ áo bọn họ kéo hai người ra trước để tránh va chạm vào cô ấy.
" Bọn khốn, chúng mày giám bắt nạt cô ấy " Anh tức giận nói xong dồn hết lức vào chân, đá mạnh vào cổ một ngã, ngã đó cũng đã dính rượu nên một cái đã nằm lăn đó.
Mấy người kia cũng tiến lên nhưng mai một đều phải đầu hàng, cô có vẻ đã sợ hãi đến mức chẳng dám mở mắt ra nhìn hiện trường. Anh thấy vầy cũng luồn tay qua người Hàn Nhi bế cô lên, lúc đầu khi anh vừa chạm vào cả người cô đã run lên nhưng khi ẩm lên lại ngoan ngoãn nằm lại. Có lẽ cô đã cảm nhận được sự an toàn rồi, nên yên ắng cho anh đưa đi.
Trên chiếc xe chậm rãi chạy, Hàn Nhi vẫn còn vẻ mặt sợ hãi thậm chí không nói lời nào. Cô cứ nắm chặt lấy hai tay, đôi khi còn giật mình.
Chiếc xe bỗng chốc phang gấp, Vũ Lâm quay sang nhìn cô.
" Hàn Nhi, em còn sợ à? " Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô hỏi thăm.
" Bọn họ ghê lắm, nhỡ họ tìm em thì sao? " Cả người cô run lên khi nói câu đó, nhìn dáng vẻ mà hiện tại Vũ Lâm chỉ muốn ôm cô vào lòng.
" Đừng sợ, có anh rồi " Anh khẽ hôn lên trán cô, việc ở trên xe trong tình trạng này anh không thể ôm cô vào lòng cho đến khi cô ngủ đi được.
" Vũ Lâm, tất cả là tại anh.. anh nói sẽ nhanh chóng quay lại mà mãi chẳng quay lại.. Anh biết không bọn họ suýt nữa bắt em đó " Cô tức giận quát mắng anh, nhưng mắt đã đỏ hoe đó là điều không che giấu được..
" Được rồi, anh sai. Hàn Nhi em nhắm mắt một chút được không? Về đến nhà anh sẽ ôm em ngủ, sẽ đỡ hơn đó "
Hàn Nhi nghe xong khẽ gật đầu rồi bắt đầu nhắm mắt vào cố gắng không nghĩ đến chuyện mới xảy ra.
Tối hôm đó hơn 9 giờ hai người mới tắm xong, lúc mới về thì Hàn Nhi còn ngủ nên anh bế cô vào đặt cô trên giường rồi đi tắm. Lúc Vũ Lâm tắm xong thì người con gái đã dậy, ôm bộ đồ ngủ mỏng đợi anh rồi bước vào.
" Hàn Nhi lại đây " Anh gập tờ báo trên giường lại, giang tay đón cô.
Hàn Nhi hôm nay được quả dọa hú hồn, hồn vía lạc bay cứ như một người khác ngoan ngoãn nghe lời anh đến lạ. Cô chậm rãi bước đến chỗ anh trong bộ váy ngủ mỏng, nhìn thực sử muốn tăng ca nhưng anh cũng chỉ có thể cưng chiều cô nhẹ nhàng hôm nay thôi.
" Em vẫn sợ à? " Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khẽ hỏi thăm.
" Vũ Lâm, bọn họ định cưỡng bức em " Cô rụi mặt vào lồng ngực anh, sợ hãi lên tiếng.
Vũ Lâm sắc mặt có chút biến chuyển, hóa ra cô cũng bị ám ảnh không ít. Anh nghĩ mình cũng phải bỏ chút thời gian để chăm sóc cô hơn. Nếu cứ như vậy cô sẽ không còn như trước nữa mất.
" Không sao, anh sẽ cho bọn họ đi gặp diêm vương "
" Anh nói cứ như trẻ con á, nhìn họ ghê lắm "
" Được rồi, ôm anh ngủ. Không có gì lo.. Bọn họ động đến em anh rất định không tha "
" Anh từ sau không được để em một mình "
" Vũ Lâm này sẽ không lặp lại.. Em yên tâm ngủ được chứ? "
" Em sẽ cố "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.