Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Chương 716: Vận khí nghịch thiên (6)
Hữu Yêu
07/04/2018
“Anh muốn bao nhiêu tiền? Muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho anh! Ta có
thể đi xoay sở! Cầu xin anh đừng thương tổn bé! Cầu xin anh……”
“Ách……” Nghe thanh âm người phụ nữ nghẹn ngào dồn dập, Âu Minh Hiên ngẩn người, anh cư nhiên bị người ta cho là bọn bắt cóc.
“Khụ, nữ sĩ ngài hiểu lầm, tôi không phải bọn bắt cóc, tôi là ngoài ý muốn ở trên đường nhìn thấy bé hôn mê, liền đem bé về nhà, thẳng đến vừa rồi mới hạ sốt tỉnh lại, hỏi ra cách liên lạc với ngài, tôi liền……”
“Tiên sinh, cám ơn! Cám ơn ngài! Thật sự cám ơn! Địa chỉ của ngài ở đâu? Tôi đến ngay lập tức!” Cô gái vội vàng nói.
Âu Minh Hiên vì thế báo cho cô một chuỗi địa chỉ, đồng thời có chút trách cứ mà nhìn tiểu nha đầu đang cẩn thận nghe lén điện thoại bên tai mình.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không có việc gì!” Tiểu nha đầu tuy rằng đặc biệt sợ mẹ sẽ trách cứ mình, nhưng nghe thanh âm khàn khàn tiều tụy của mẹ vẫn nhịn không được tăng thêm can đảm nói một câu.
“Được được…… Mẹ lập tức liền tới đón con về nhà……” Người phụ nữ nghẹn ngào cúp điện thoại.
“Mẹ con bị con dọa sợ không nhẹ!” Âu Minh Hiên nhíu mày.
Tiểu nha đầu gục đầu xuống, mặt đầy tự trách, nói: “Làm sao bây giờ…… Đều do con…… Con là đầu óc heo……”
“Phốc……” Âu Minh Hiên bật cười, đáp: “Đâu có ai nói mình như vậy! Con chỉ là làm việc quá xúc động, về sau ngàn vạn lần đừng như vậy! Bất quá, ba con cũng quá khốn nạn, vì cái gì nhiều năm như vậy đều không trở về nhà thăm?”
“Không được mắng ba con!” Bé lập tức không vui ngẩng khuôn mặt nhỏ lên khỏi sàn nhà.
“Ách, thôi được!” Tiểu nha đầu này thật là quá ấm ấp, như vậy còn bảo vệ ba bé, Lạc Lạc của anh nếu có thể như vậy, anh chết cũng đều nhắm mắt.
“Con cũng không biết ba ba vì cái gì không trở về nhà…… Người bên ngoài đều đồn nói con và mẹ con bị vứt bỏ…… Nhưng…… Nhưng con vẫn không tin…… Con cảm thấy ba con hẳn là người tốt……” Tiểu nha đầu thực cố chấp mà nói.
Âu Minh Hiên vẫn luôn kiên nhẫn nghe tiểu nha đầu lải nhải, qua không bao lâu, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hẳn là mẹ tiểu nha đầu tới.
Chuông cửa chỉ có một tiếng, sau đó là lẳng lặng chờ đợi.
Cho dù dưới tình huống nôn nóng này vẫn không dồn dập mà ấn chuông cửa, có thể thấy được tố chất và tu dưỡng của người tới khẳng định không tồi.
“Con cũng phải đi con cũng phải đi!” Tiểu nha đầu vội vàng theo lên, nhưng, thân thể quá yếu ớt, đi vài bước thiếu chút nữa ngã.
Âu Minh Hiên đành phải đem bé ôm lên, sau đó đi ra phòng khách mở cửa.
Vừa nghĩ trong miệng tiểu nha đầu này mẹ là người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp nhất thế giới này rốt cuộc là ai, vừa kéo cửa ra……
Giây tiếp theo, Âu Minh Hiên cả người đều ngẩn ra tại chỗ.
“Xin chào, xin hỏi Niếp Niếp……”
Lời còn chưa dứt, người phụ nữ cũng ngây người.
Âu Minh Hiên gắt gao nhìn chằm chằm người ngoài cửa, vẻ mặt từ cứng đờ dại ra dần dần trở nên tà tứ điên cuồng, theo sau, khóe miệng nhếch lên, như dã thú bắt được con mồi, thanh âm cơ hồ đều mang theo mùi máu tươi, nói: “Tần, mộng, oanh……”
Khoảnh khắc thấy rõ người đàn ông trước mắt, phản ứng đầu tiên của Tần Mộng Oanh là xoay người muốn đi.
Nhưng, vẫn chưa kịp cất bước, thanh âm Âu Minh Hiên như ác ma mới từ trong địa ngục bò ra ở phía sau sâu kín xoay quanh: “Đi đi, có dũng khí cứ đi đi! Đừng quên, Lạc Lạc ở trong tay anh!”
Giờ này khắc này, Tần Mộng Oanh là mặt mộc, không có hoá trang, cứ như vậy không hề che lấp mà đứng trước mặt Âu Minh Hiên.
Bởi vì quá lo lắng cho Lạc Lạc, tới quá gấp, cô nào đâu còn nghĩ tới điểm này, ngay cả giày cũng chưa đổi, trực tiếp mang dép lê chạy tới……
“Ách……” Nghe thanh âm người phụ nữ nghẹn ngào dồn dập, Âu Minh Hiên ngẩn người, anh cư nhiên bị người ta cho là bọn bắt cóc.
“Khụ, nữ sĩ ngài hiểu lầm, tôi không phải bọn bắt cóc, tôi là ngoài ý muốn ở trên đường nhìn thấy bé hôn mê, liền đem bé về nhà, thẳng đến vừa rồi mới hạ sốt tỉnh lại, hỏi ra cách liên lạc với ngài, tôi liền……”
“Tiên sinh, cám ơn! Cám ơn ngài! Thật sự cám ơn! Địa chỉ của ngài ở đâu? Tôi đến ngay lập tức!” Cô gái vội vàng nói.
Âu Minh Hiên vì thế báo cho cô một chuỗi địa chỉ, đồng thời có chút trách cứ mà nhìn tiểu nha đầu đang cẩn thận nghe lén điện thoại bên tai mình.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không có việc gì!” Tiểu nha đầu tuy rằng đặc biệt sợ mẹ sẽ trách cứ mình, nhưng nghe thanh âm khàn khàn tiều tụy của mẹ vẫn nhịn không được tăng thêm can đảm nói một câu.
“Được được…… Mẹ lập tức liền tới đón con về nhà……” Người phụ nữ nghẹn ngào cúp điện thoại.
“Mẹ con bị con dọa sợ không nhẹ!” Âu Minh Hiên nhíu mày.
Tiểu nha đầu gục đầu xuống, mặt đầy tự trách, nói: “Làm sao bây giờ…… Đều do con…… Con là đầu óc heo……”
“Phốc……” Âu Minh Hiên bật cười, đáp: “Đâu có ai nói mình như vậy! Con chỉ là làm việc quá xúc động, về sau ngàn vạn lần đừng như vậy! Bất quá, ba con cũng quá khốn nạn, vì cái gì nhiều năm như vậy đều không trở về nhà thăm?”
“Không được mắng ba con!” Bé lập tức không vui ngẩng khuôn mặt nhỏ lên khỏi sàn nhà.
“Ách, thôi được!” Tiểu nha đầu này thật là quá ấm ấp, như vậy còn bảo vệ ba bé, Lạc Lạc của anh nếu có thể như vậy, anh chết cũng đều nhắm mắt.
“Con cũng không biết ba ba vì cái gì không trở về nhà…… Người bên ngoài đều đồn nói con và mẹ con bị vứt bỏ…… Nhưng…… Nhưng con vẫn không tin…… Con cảm thấy ba con hẳn là người tốt……” Tiểu nha đầu thực cố chấp mà nói.
Âu Minh Hiên vẫn luôn kiên nhẫn nghe tiểu nha đầu lải nhải, qua không bao lâu, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hẳn là mẹ tiểu nha đầu tới.
Chuông cửa chỉ có một tiếng, sau đó là lẳng lặng chờ đợi.
Cho dù dưới tình huống nôn nóng này vẫn không dồn dập mà ấn chuông cửa, có thể thấy được tố chất và tu dưỡng của người tới khẳng định không tồi.
“Con cũng phải đi con cũng phải đi!” Tiểu nha đầu vội vàng theo lên, nhưng, thân thể quá yếu ớt, đi vài bước thiếu chút nữa ngã.
Âu Minh Hiên đành phải đem bé ôm lên, sau đó đi ra phòng khách mở cửa.
Vừa nghĩ trong miệng tiểu nha đầu này mẹ là người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp nhất thế giới này rốt cuộc là ai, vừa kéo cửa ra……
Giây tiếp theo, Âu Minh Hiên cả người đều ngẩn ra tại chỗ.
“Xin chào, xin hỏi Niếp Niếp……”
Lời còn chưa dứt, người phụ nữ cũng ngây người.
Âu Minh Hiên gắt gao nhìn chằm chằm người ngoài cửa, vẻ mặt từ cứng đờ dại ra dần dần trở nên tà tứ điên cuồng, theo sau, khóe miệng nhếch lên, như dã thú bắt được con mồi, thanh âm cơ hồ đều mang theo mùi máu tươi, nói: “Tần, mộng, oanh……”
Khoảnh khắc thấy rõ người đàn ông trước mắt, phản ứng đầu tiên của Tần Mộng Oanh là xoay người muốn đi.
Nhưng, vẫn chưa kịp cất bước, thanh âm Âu Minh Hiên như ác ma mới từ trong địa ngục bò ra ở phía sau sâu kín xoay quanh: “Đi đi, có dũng khí cứ đi đi! Đừng quên, Lạc Lạc ở trong tay anh!”
Giờ này khắc này, Tần Mộng Oanh là mặt mộc, không có hoá trang, cứ như vậy không hề che lấp mà đứng trước mặt Âu Minh Hiên.
Bởi vì quá lo lắng cho Lạc Lạc, tới quá gấp, cô nào đâu còn nghĩ tới điểm này, ngay cả giày cũng chưa đổi, trực tiếp mang dép lê chạy tới……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.