Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Chương 717: Vận khí nghịch thiên (7)
Hữu Yêu
07/04/2018
Không nghĩ tới, cô tự cho mình là thông minh, lại chung quy vẫn chơi không qua được ông trời.
Không nghĩ tới, sẽ lấy một phương thức đột ngột không kịp phòng ngừa như vậy mà gặp lại người đàn ông này.
Không nghĩ tới, người cứu Niếp Niếp cư nhiên là Âu Minh Hiên!
Nhìn vẻ mặt đáng sợ của Âu Minh Hiên, chỉ sợ so với bọn bắt cóc cũng không khác bao nhiêu……
“Vào đi!”
Âu Minh Hiên ôm bé trong lòng, không nhanh không chậm mà đi thẳng vào trong phòng, anh cũng không tin cô không theo vào.
Âu Minh Hiên lúc này nhìn như bình tĩnh, kỳ thật nội tâm đã sóng cuộn gần như Na Tra đại náo biển, quả thực muốn như Mã Cảnh Đào vọt vào mưa to rít gào một phen……
Tần Mộng Oanh cắn môi trắng bệch đi vào, trong lòng hỗn loạn chưa từng có.
“Mẹ……” Niếp Niếp cảm giác được không khí không thích hợp, còn cớ sự bất an của mẹ, xoay qua dựa vào bả vai Âu Minh Hiên, giang hai tay muốn cô ôm.
“Niếp Niếp!” Tần Mộng Oanh muốn ôm bé, Âu Minh Hiên lại không cho.
“Anh……” Tần Mộng Oanh lập tức mắt đẹp nén giận mà nhìn về phía người đàn ông ôm con gái cô không buông.
“Anh như thế nào? Em bá chiếm con gái anh bảy năm, hiện tại có phải nên trả lại cho anh hay không!” Âu Minh Hiên ngồi trên sô pha, ham muốn chiếm hữu mười phần mà ôm bé.
Tần Mộng Oanh nghe vậy sắc mặt đột biến, anh quả nhiên đã biết Niếp Niếp là con gái anh……
“Như thế nào, em hẳn không phải còn muốn phủ nhận như năm đó chứ?”
Âu Minh Hiên vừa nói vừa lập tức đi vào thư phòng, đem báo cáo giám định AND mỗi lần xem mỗi lần khiến anh đau lòng kia ném tới trước mặt cô.
Tần Mộng Oanh gắt gao nắm chặt tờ báo cáo, tất cả bình tĩnh đều hóa thành hư vô, thanh âm run rẩy hỏi: “Anh muốn cùng tôi cướp con gái sao?”Bộ dáng phòng bị của cô khiến anh rất khó chịu, Âu Minh Hiên gằn từng chữ một mà kể lể: “Lạc Lạc cũng là con gái anh!”
Lúc này, tiểu nha đầu trong lòng ngực hồ nghi mà cắm một câu: “Lạc Lạc là ai?”
“Lạc Lạc chính là con!” Âu Minh Hiên lúc đối mặt với con gái lập tức biến sắc, trong nháy mắt ấm áp như mùa xuân.
Tần Mộng Oanh cười lạnh một tiếng, nói: “Con gái anh? Anh dựa vào cái gì muốn cướp con với tôi! Ngoại trừ một con tinh trùng, những năm gần đây anh cái gì đều không cho bé, bé cũng không chút nào ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, anh có thể tiếp tục xem như nó không tồn tại.”
Âu Minh Hiên thiếu chút nữa cắn một ngụm răng bạc.
Người phụ nữ này, 5 năm không gặp cư nhiên tài ăn nói phát triển!
Bất quá cũng khó trách, lần này đề cập đến con gái, e là thật sự đem cô bức nóng nảy.
“Vậy có thể tất cả đều trách anh sao? Đó là bởi vì em trước nay đều không cho anh cơ hội!” Âu Minh Hiên giương giọng lên án.
“Ba ba nói rất có đạo lý……” Tiểu nha đầu lẩm bẩm, sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Tần Mộng Oanh, nhanh chóng sợ hãi mà ngậm miệng.
“Em làm con gái tôi sợ làm cái gì?” Âu Minh Hiên bất mãn mà nói một câu, ngay sau đó thô giọng chất vấn nói: “Người phụ nữ đáng chết, mấy năm nay em rốt cuộc trốn đi nơi nào? Anh chạy đến hạnh hoa thôn nhiều lần như vậy cũng chỉ thấy một người phụ nữ tên Hoa Thủy Nguyệt, chẳng lẽ em không cùng Úc Huân ở bên nhau?”
Nghe Âu Minh Hiên chất vấn, Tần Mộng Oanh giật mình, lập tức hiểu được anh vẫn chưa nhận ra mình là hoa thủy nguyệt.
Cũng đúng, cô bây giờ, anh tất nhiên không có khả năng nghĩ đến hoa thủy nguyệt rồi……
Không kịp để Tần Mộng Oanh nói chuyện, tiểu nha đầu đã mở miệng nói: “Ba ba thật ngốc nghếch! Hoa thủy nguyệt chính là mẹ con nha!”
Lúc này bé đầu nhỏ quay tới quay lui, ai nói thì nhìn về phía người đó, nghe được có chút mơ mơ màng màng, vì cái gì mẹ nói ba ba muốn cướp bé chứ?
“Sao có thể?” Âu Minh Hiên hoàn toàn trợn tròn mắt.
Không nghĩ tới, sẽ lấy một phương thức đột ngột không kịp phòng ngừa như vậy mà gặp lại người đàn ông này.
Không nghĩ tới, người cứu Niếp Niếp cư nhiên là Âu Minh Hiên!
Nhìn vẻ mặt đáng sợ của Âu Minh Hiên, chỉ sợ so với bọn bắt cóc cũng không khác bao nhiêu……
“Vào đi!”
Âu Minh Hiên ôm bé trong lòng, không nhanh không chậm mà đi thẳng vào trong phòng, anh cũng không tin cô không theo vào.
Âu Minh Hiên lúc này nhìn như bình tĩnh, kỳ thật nội tâm đã sóng cuộn gần như Na Tra đại náo biển, quả thực muốn như Mã Cảnh Đào vọt vào mưa to rít gào một phen……
Tần Mộng Oanh cắn môi trắng bệch đi vào, trong lòng hỗn loạn chưa từng có.
“Mẹ……” Niếp Niếp cảm giác được không khí không thích hợp, còn cớ sự bất an của mẹ, xoay qua dựa vào bả vai Âu Minh Hiên, giang hai tay muốn cô ôm.
“Niếp Niếp!” Tần Mộng Oanh muốn ôm bé, Âu Minh Hiên lại không cho.
“Anh……” Tần Mộng Oanh lập tức mắt đẹp nén giận mà nhìn về phía người đàn ông ôm con gái cô không buông.
“Anh như thế nào? Em bá chiếm con gái anh bảy năm, hiện tại có phải nên trả lại cho anh hay không!” Âu Minh Hiên ngồi trên sô pha, ham muốn chiếm hữu mười phần mà ôm bé.
Tần Mộng Oanh nghe vậy sắc mặt đột biến, anh quả nhiên đã biết Niếp Niếp là con gái anh……
“Như thế nào, em hẳn không phải còn muốn phủ nhận như năm đó chứ?”
Âu Minh Hiên vừa nói vừa lập tức đi vào thư phòng, đem báo cáo giám định AND mỗi lần xem mỗi lần khiến anh đau lòng kia ném tới trước mặt cô.
Tần Mộng Oanh gắt gao nắm chặt tờ báo cáo, tất cả bình tĩnh đều hóa thành hư vô, thanh âm run rẩy hỏi: “Anh muốn cùng tôi cướp con gái sao?”Bộ dáng phòng bị của cô khiến anh rất khó chịu, Âu Minh Hiên gằn từng chữ một mà kể lể: “Lạc Lạc cũng là con gái anh!”
Lúc này, tiểu nha đầu trong lòng ngực hồ nghi mà cắm một câu: “Lạc Lạc là ai?”
“Lạc Lạc chính là con!” Âu Minh Hiên lúc đối mặt với con gái lập tức biến sắc, trong nháy mắt ấm áp như mùa xuân.
Tần Mộng Oanh cười lạnh một tiếng, nói: “Con gái anh? Anh dựa vào cái gì muốn cướp con với tôi! Ngoại trừ một con tinh trùng, những năm gần đây anh cái gì đều không cho bé, bé cũng không chút nào ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, anh có thể tiếp tục xem như nó không tồn tại.”
Âu Minh Hiên thiếu chút nữa cắn một ngụm răng bạc.
Người phụ nữ này, 5 năm không gặp cư nhiên tài ăn nói phát triển!
Bất quá cũng khó trách, lần này đề cập đến con gái, e là thật sự đem cô bức nóng nảy.
“Vậy có thể tất cả đều trách anh sao? Đó là bởi vì em trước nay đều không cho anh cơ hội!” Âu Minh Hiên giương giọng lên án.
“Ba ba nói rất có đạo lý……” Tiểu nha đầu lẩm bẩm, sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Tần Mộng Oanh, nhanh chóng sợ hãi mà ngậm miệng.
“Em làm con gái tôi sợ làm cái gì?” Âu Minh Hiên bất mãn mà nói một câu, ngay sau đó thô giọng chất vấn nói: “Người phụ nữ đáng chết, mấy năm nay em rốt cuộc trốn đi nơi nào? Anh chạy đến hạnh hoa thôn nhiều lần như vậy cũng chỉ thấy một người phụ nữ tên Hoa Thủy Nguyệt, chẳng lẽ em không cùng Úc Huân ở bên nhau?”
Nghe Âu Minh Hiên chất vấn, Tần Mộng Oanh giật mình, lập tức hiểu được anh vẫn chưa nhận ra mình là hoa thủy nguyệt.
Cũng đúng, cô bây giờ, anh tất nhiên không có khả năng nghĩ đến hoa thủy nguyệt rồi……
Không kịp để Tần Mộng Oanh nói chuyện, tiểu nha đầu đã mở miệng nói: “Ba ba thật ngốc nghếch! Hoa thủy nguyệt chính là mẹ con nha!”
Lúc này bé đầu nhỏ quay tới quay lui, ai nói thì nhìn về phía người đó, nghe được có chút mơ mơ màng màng, vì cái gì mẹ nói ba ba muốn cướp bé chứ?
“Sao có thể?” Âu Minh Hiên hoàn toàn trợn tròn mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.